Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8-9

8,

Triệu Lễ Kiệt chưa bao giờ dám tưởng tượng Lý Nhuế Xán sẽ trông như thế nào khi kết hôn. Đánh dấu tạm thời cho Lý Nhuế Xán xong, anh dường như sức cùng lực kiệt, mắt khép hờ dụi vào ngực cậu. Cậu nhìn mớ tóc bồng bềnh của Lý Nhuế Xán ngoan ngoãn nằm trong lòng mình hồi lâu, chẳng biết sao đột nhiên sinh ra vài tia cảm khái, cảm thấy một con cáo ranh ma xinh đẹp như Lý Nhuế Xán vẫn là thích hợp với bốn chữ tự do tự tại, thay vì giam mình trong hôn nhân chăm lo việc nhà và nuôi dưỡng con cái.

Cậu tháo chiếc bao cao su thứ ba, thắt nút rồi ném vào thùng rác. Cơ thể cậu ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại cúi xuống bên tai Lý Nhuế Xán hỏi trước.

"Muốn tắm không?"

Lý Nhuế Xán mệt không chịu nổi, mi mắt hơi mở, ngực phập phồng. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Triệu Lễ Kiệt, như thể đang cố gắng tìm kiếm hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt Triệu Lễ Kiệt hiện tại vẫn luôn hướng về mình.

"Triệu Lễ Kiệt."

Lý Nhuế Xán đột nhiên nhẹ giọng gọi. Triệu Lễ Kiệt rất nhanh ứng thanh.

"Vâng."

"Triệu Lễ Kiệt."

Lý Nhuế Xán cố ý kéo dài âm cuối ra, Triệu Lễ Kiệt vẫn đáp.

"Vâng."

Lý Nhuế Xán rời mắt khỏi Triệu Lễ Kiệt, nhìn lên trần nhà và suy nghĩ một lúc.

"Triệu...Triệu Lễ gai."

Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một chút, thật lâu sau đó mới bồi hồi.

"Em ở đây."

Lý Nhuế Xán dường như tìm được chìa khóa để mở ổ khóa, bò đến câu lấy Triệu Lễ Kiệt.

"Triệu Lễ gai, đánh dấu tôi đi."

Triệu Lễ Kiệt hả một tiếng: "Em vừa làm cho anh rồi."

"Tôi nói là đánh dấu vĩnh viễn."

Lý Nhuế Xán hạ tầm mắt xuống, đưa tay ra, mềm nhũn mà chạm vào khuôn mặt đang sợ run của Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt nhắm mắt, giữ tay Lý Nhuế Xán lại.

"Vì cái gì chứ?"

"...Bây giờ nhiều người chọn cách này mà, Lý Huyễn Quân cũng vậy."

"Xoá bỏ đánh dấu vĩnh viễn rất đau."

"Có thuốc tê, không đau lắm."

"Lý Nhuế... Lý Nhuế Xán, nghe em nói, anh nghe em nói được không? Em hiện tại không có cách nào chịu trách nhiệm những chuyện thế này cả."

"Không cần cậu chịu trách nhiệm-"

"Không được."

Lý Nhuế Xán được nước làm càn: "Tại sao không được? Cậu cứ coi như là làm chuyện trước kia chưa kịp làm đánh dấu tôi thì thế nào. Nếu là cậu tôi cũng không có đi xoá."

Triệu Lễ Kiệt thở dài, cúi người nhặt chiếc gối rơi trên sàn lên đặt nó trở lại vị trí ban đầu rồi nằm đắp chăn. Cậu vỗ nhẹ vào chiếc gối bên cạnh bảo: Lý Nhuế Xán, lại đây.

Lý Nhuế Xán do dự một lúc cuối cùng vẫn bước tới. Do chênh lệch chiều cao, Lý Nhuế Xán nằm thấp hơn cho nên so với Triệu Lễ Kiệt anh trông nhỏ hơn một khoảng. Triệu Lễ Kiệt đưa tay ôm anh vào lòng, khiến toàn thân Lý Nhuế Xán nhiễm trong xạ hương.

Triệu Lễ Kiệt cúi đầu hôn lên tai Lý Nhuế Xán, giọng nói trầm thấp.

"Anh nghe lời, nhé?"

Triệu Lễ Kiệt kiên nhẫn dỗ dành anh.

Lý Nhuế Xán quay đầu lại, để Triệu Lễ Kiệt dễ dàng hôn lên môi anh. Quấn quýt hôn tới hôn lui hồi lâu, Lý Nhuế Xán cuối cùng uỷ uỷ khuất khuất cằn nhằn.

"Cũng không ép cậu cưới tôi."

"Liên quan gì đến chuyện kết hôn? Anh còn trẻ mà."

Triệu Lễ Kiệt lại hôn lên trán anh,  Lý Nhuế Xán sửa lưng.

"Tôi lớn hơn cậu ba tuổi."

"Vẫn quá trẻ."

"Này Triệu Lễ Kiệt..."

"Vâng?"

Lý Nhuế Xán thè lưỡi liếm lên gốc râu mới mọc. Triệu Lễ Kiệt bất đắt dĩ phải giữ bàn tay của Lý Nhuế Xán đang mò mẫm dưới chăn.

"Không, hết bao rồi."

"Ngày mai uống thuốc là được."

"Đừng uống thuốc, không tốt cho sức khỏe."

"Động dục kì của tôi đã qua từ lâu rồi."

Lý Nhuế Xán cứng đầu ngồi dậy, vô cùng phấn chấn mà cưỡi lên người Triệu Lễ Kiệt.

"Nào, Triệu Lễ Kiệt."

Triệu Lễ Kiệt lại vỗ nhẹ vào tay Lý Nhuế Xán.

"Anh có thai thì phải làm sao?"

"Không thể nào, làm gì dễ dàng như vậy."

"Khó cũng không được."

Khóe miệng Lý Nhuế Xán thu lại ý cười, trở về khuôn mặt lãnh cảm thường ngày. Anh nhìn vào mắt Triệu Lễ Kiệt rồi nói, Triệu Lễ Kiệt, tôi sắp về Quảng Châu rồi.

Triệu Lễ Kiệt không động tác, im lặng nhìn anh. Lý Nhuế Xán nhìn ra cậu dao động, vẻ mặt dịu đi một chút, nghiêng người hôn lên chớp mũi cậu.

Triệu Lễ Kiệt tìm lấy tay anh, dùng sức nắm chặt, thật sự nhẫn nại đều mất sạch sẽ.

"Em bảo —nếu như, chỉ là nếu như anh mang thai, nhất định phải cho em biết, được không?"

Triệu Lễ Kiệt chớp mắt, không hiểu sao đôi mắt ươn ướt ngược lại giống như một ông bố nhỏ đang mong chờ đứa con sắp chào đời hơn. Lý Nhuế Xán không kiên nhẫn đồng ý.

"Biết rồi, biết rồi. Có chửa con thằng khác cũng sẽ nói cậu đầu tiên."

"Đm."

Triệu Lễ Kiệt từ trước đến nay luôn luôn không cách nào nắm bắt được Lý Nhuế Xán, chỉ có thể mặc cho anh điền khiển mọi cục điện theo ý muốn.

9,

Lý Nhuế Xán ăn uống no say xong đánh một giấc đến hai giờ chiều hôm sau, ngủ dậy lại lười biếng nằm trên giường nghịch điện thoại hơn tiếng nữa. Trong phòng tắm có một bộ vệ sinh cá nhân mới toanh, sau khi tắm rửa xong, anh bắt đầu đi loạn trong nhà Triệu Lễ Kiệt.

Hai phòng ngủ và hai phòng khách, căn hộ nhỏ dành cho người sống một mình. Triệu Lễ Kiệt trong nhà này không đặt thêm bất kỳ đồ đạc gì, ngay cả khung tranh cũng không, mọi thứ đều là nội thất cơ bản do chủ nhà cung cấp nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, đúng phong cách sống khuyết tật của mấy tuyển thủ thể thao điện tử.

Lý Nhuế Xán ngồi xuống ghế sofa, cầm tờ giấy ghi chú đặt trên bàn lên xem thử.

[Điền Dã nói có việc gấp bảo em đi. Xin lỗi anh nhé, em có để sandwich và mì hoành thánh trong lò vi sóng, trong tủ lạnh còn có trái cây.]

[ps Em mua thuốc cho anh rồi, để đề phòng vẫn nên là uống đi ạ.]

Chữ xấu không chịu được, Lý Nhuế Xán đành dựa vào ngữ cảnh để ghép lại ý nghĩa của câu. Lý Nhuế Xán nhìn hộp thuốc tránh thai khẩn cấp 72H trên bàn, kỳ thực tối qua Triệu Lễ Kiệt căn bản không bắn vào. Tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ, Lý Nhuế Xán vẫn cầm hộp thuốc lấy ra hai viên thuốc, gói vào khăn ăn rồi ném vào thùng rác.

Lý Nhuế Xán lấy bánh sandwich ra trước, loay hoay mấy lần mới chỉnh được lò vi sóng hâm nóng bát mì hoành thánh mà Triệu Lễ Kiệt để lại cho anh. Cẩn thận từng li từng tí bưng ra nếm thử mới phát giác đó là đồ mua bên ngoài, ăn vào một ngụm ngũ vị tạp trần.

Triệu Lễ Kiệt dường như luôn khác biệt với những người cùng lứa tuổi, chẳng hạn như chuyện ăn uống. Cậu tất nhiên có thích trà sữa nhưng mà đồ ăn vặt khác thì không chuộng mấy. Ở cái tuổi mà mọi người phát điên với dưa hấu ướp lạnh mùa hè và gà rán, Triệu Lễ Kiệt lại chọc chọc mấy ngón tay thon dài vào màn hình điện tử, vô cùng vụng về mua một bát cháo thịt nạc.

Mối quan hệ của bọn họ khi đó quả thực vượt xa mối quan hệ đồng đội bình thường.

Tuy không luật nào cấm nhưng trên đời có ai lại cùng đồng đội của mình yêu đương trong lúc đại dịch đâu. Từ đầu đến cuối luôn là che che giấu giấu, không hề bị người thứ ba, thứ tư hay thứ năm phát hiện ra.

Thời điểm bọn họ bắt đầu lưu luyến không rời có thể là từ tháng 4 năm 2021, thời tiết khí ấy lạnh thấu xương nhưng tình cảm ngược lại hừng hực nóng chảy. Mỗi một bước đi khi ấy bọn họ đều thật sự nghiêm túc và kiên định, những ký ức hiện về cứ hư ảo, chẳng hạn cuối hè khi họ nâng cúp ngân long, chẳng hạn Iceland cùng giành chức vô địch thế giới.

Khi đó tất cả thời gian dù tốt dù xấu đều nước chảy mây trôi. Lý Nhuế Xán cầm một chai sữa chua dựa vào lan can sắt ở lối vào căn cứ, trông theo con chó nhỏ màu vàng phía xa đang sủa. Vì Triệu Lễ Kiệt luôn bên cạnh nên quê hương dù xa không thấy được, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Bởi vì Triệu Lễ Kiệt sẽ cứ thế chạy về phía anh, nhân lúc Lý Nhuế Xán còn đắm trong suy nghĩ mà hôn anh, để cho anh hạnh phúc suốt cả ngày dài.

Lý Nhuế Xán trước nay tự xưng mình là con rùa đen tuy hơi cồng kềnh nhưng lại có chiếc mai rất cứng cáp, có thể ngụy trang thành một tảng đá lạnh, không ai có thể nhìn thấy bên trong chiếc mai rốt cuộc có bao nhiêu ưu phiền. Nhưng mỗi ngày trôi đi Triệu Lễ Kiệt dễ dàng thấu hiểu anh, rõ ràng kém mình ba tuổi, nhưng ánh mắt lại mang hàm ý "Cái gì em cũng biết."

Cái gì gọi là con rùa đen cứng cáp nhất thế giới, cuối cùng cũng bị "hiệp sĩ rùa cùng đi ngắm cực quang không." nhất tiễn xuyên tâm.

Lý Nhuế Xán không chịu thua, luôn tìm cậu làm loạn.

"Anh bảo em đừng nói chuyện với anh, thế là em không nói chuyện với anh thật?"

Triệu Lễ Kiệt gãi đầu.

"Ng-ngày hôm sau anh vẫn để ý đến em mà, cho nên em tưởng không sao."

Lý Nhuế Xán ăn trái đắng, ấm ức lùi lại. Không thể nào ngồi chung phòng với cậu nữa liền cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh. Vừa ra đến cửa phòng huấn luyện, anh đã nhận được tin nhắn WeChat từ Triệu Lễ Kiệt: Đừng giận em mà.

Đm? Ai dạy Triệu Lễ Kiệt chuyện khi làm sai thì gửi tin nhắn điện thoại xin lỗi sẽ giải quyết hết mọi vấn đề vậy?

Còn có, ngày trước anh luôn trách móc cách giải quyết vấn đề của Triệu Lễ Kiệt quá đơn điệu, ngoài im lặng ra thì chỉ có im lặng. Ngẫu nhiên nhịn không được cũng có cãi nhau một lúc – sau đó vẫn quay về im lặng. Triệu Lễ Kiệt xem nhẹ những cảm xúc tiêu cực đến mức Lý Nhuế Xán không thể biết đây có phải là chuyện tốt hay không.

Khi đó quyết định chia tay Triệu Lễ Kiệt, một phần tâm tình là lo sợ. Đôi vai của Triệu Lễ Kiệt đơn bạc, chỉ cần chút chuyện nhỏ không thành cậu liền giận dỗi làm trò, mấy ngày không thèm nói chuyện với bất kì ai. Đấy là còn ở căn cứ EDG, cuộc sống tương lai càng nhiều vấn đề lớn hơn, khó giải quyết hơn đang chờ họ giải quyết. Lý Nhuế Xán thì không phải là kiểu người sẽ khoan dung hết mực với cái tính cách ấy của cậu, nhìn thế nào cũng nhìn không ra hai người bọn họ có thể ở bên nhau hạnh phúc cả đời được.

Bây giờ mới phát hiện ra tương lai thật sự là vậy, lo được lo mất xem ra không cần thiết nữa. Thói quen xấu vẫn nằm đấy cùng với mơ tưởng xa vời và những kế hoạch không cách nào thành hiện thực.

Cũng không biết mấy năm qua cậu rốt cuộc đã gặp ai, đã yêu ai khác chưa. Lý Nhuế Xán có thể cảm nhận rõ ràng rằng, Triệu Lễ Kiệt này so với Triệu Lễ Kiệt đã từng thuộc về mình kia hoàn toàn khác biệt. Không còn như thế ngây ngô, trưởng thành hơn một chút mà cũng đi được đến giai đoạn tám lạng nửa cân của cuộc đời rồi. Trước đây còn vịn được vào chuyện chênh lệch tuổi tác mà lên giọng, bây giờ càng ngày càng không có lý do xem nhẹ cậu.

Phiền quá đi.

Lý Nhuế Xán dựa vào ghế sofa cuốn tóc. Triệu Lễ Kiệt không còn là thằng nhóc không tim không phổi dạo trước, giờ đây cậu rất giỏi điều tiết cảm xúc, chăm chút từng ngóc ngách kỹ lưỡng, dịu dàng và kiên nhẫn. Lý Nhuế Xán chậc lưỡi, rốt cuộc thừa nhận mình là đang ghen tị với những người đã ở bên cạnh cậu suốt những năm qua. Có vẻ như cậu đang sống rất tốt, ít nhất cũng không có tuỳ tiện như anh hiện tại.

Chống đỡ không nổi mà...

Lý Nhuế Xán nhặt chiếc bút mà Triệu Lễ Kiệt đặt trên bàn cà phê, lật tờ giấy ghi chú và ghi một câu trả đũa. Nhìn căn phòng của Triệu Lễ Kiệt lần cuối, anh đóng sầm cửa lại, tức giận nhấn nút thang máy cố ý nhét mình vào góc xa nhất, thật sự muốn rơi nước mắt.

Mấy năm nay không ít lần khóc đến phát bệnh, nhưng không phải vì xem phim hay vì hoài niệm vinh quang cũ. Tất cả tất cả nước mắt như vậy rơi xuống đều khóc cho tình yêu vốn dĩ đã tàn lụi này.

Lý Nhuế Xán lúc đấy không biết. Thang máy bên cạnh khi anh đang xuống, Triệu Lễ Kiệt cầm túi thức ăn bình tĩnh bước vào. Chủ nhà từ nhà bên cạnh đi ra nhắc nhở.

"Bảo cậu đóng cửa nhẹ nhàng rồi mà. Cửa hỏng đó biết chưa?"

Lúc đó cậu có chút thất vọng, nhưng mà tay chạm vào hơi nóng vẫn còn lưu lại trên lò vi sóng, chợt nhớ vài ngày trước gặp lại Lý Nhuế Xán cũng là cái dạng này chỉ thiếu một chút duyên phận mà đi thoáng qua nhau.

Triệu Lễ Kiệt ăn không hết bữa ăn cho hai người, đành lấy phần ăn kia cho vào tủ lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top