Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

end.

"Anh muốn dậy chưa ạ?"

Triệu Lễ Kiệt mở rèm cửa sổ, ánh nắng lúc hơn một giờ chiều chiếu vào phòng. Sống cùng Lý Nhuế Xán một thời gian, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cậu vậy mà đã cải thiện đáng kể, cậu thức dậy sớm hơn, đi ngủ muộn nhất tầm rạng sáng. Giải nghệ xong Lý Nhuế Xán không giữ nếp sinh hoạt cũ như Triệu Lễ Kiệt, hiện tại có khi không đến hai giờ anh liền buồn ngủ. Bởi vậy Triệu Lễ Kiệt không còn cách nào khác phải điều chỉnh thời gian phát trực tiếp của mình cho phù hợp, mỗi ngày làm việc đến mười hai giờ ba mươi thì dừng lại. Quay đầu sang bên giường đã thấy Lý Nhuế Xán chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù vậy, anh vẫn có thể ngủ ngon lành đến hai giờ ngày hôm sau, đến khi bị Triệu Lễ Kiệt miễn cưỡng kéo ra khỏi giường mới chịu dậy.

Lý Nhuế Xán cử động một chút, lười biếng xoay người vùi mặt vào gối, lại ngủ thiếp đi.

"Ầy, đã hai giờ rồi á anh ơi."

Triệu Lễ Kiệt không làm gì được anh nên liền túm lấy bộ đồ ngủ của anh, định nhấc cả người ra khỏi giường. Không ngờ Lý Nhuế Xán không chút sức lực nằm trườn trên gối, hai tay duỗi ra phía trước, Triệu Lễ Kiệt không những không nhấc được Lý Nhuế Xán dậy mà còn lột luôn quần áo trên người Lý Nhuế Xán ra.

Lý Nhuế Xán vẫn bất động, chỉ là chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Triệu Lễ Kiệt đang đứng bên giường.

"Lưu manh quá nha, Jiejie."

Triệu Lễ Kiệt không nói nên lời, bắt đầu phỏng đoán Lý Nhuế Xán rốt cuộc học được mấy từ tiếng Trung như vậy ở đâu, càng nghĩ càng áp cho Điền Dã cực kỳ nhiều hiềm nghi. Trong lòng là vậy, bên ngoài vẫn ra sức dỗ dành.

"Dậy đi ạ, sắp hai giờ rưỡi rồi, em mua thịt bò viên cho anh nhé?"

Lý Nhuế Xán lắc đầu: "Không muốn. Không ăn."

Triệu Lễ Kiệt nghe ngữ điệu có chút không thích hợp liền ngồi xuống bên giường, toả ra chút tin tức tố trấn an anh, vừa đưa tay sờ sờ trán Lý Nhuế Xán.

"Anh thấy khó chịu ở đâu ạ? Sao lại không muốn ăn rồi?"

"Chính là không nuốt nổi cái gì hết, không có cảm giác."

Lý Nhuế Xán ấm ức trả lời, thanh âm mềm nhũn nghe chẳng có mấy sức lực.

"Em đưa anh đi khám nhé. Hai tuần nay anh hình như cũng chả ăn được gì mấy, có phải ảnh hưởng chuyện cũ khiến anh vẫn không thoải mái ạ?"

Triệu Lễ Kiệt lo lắng. Trán của Lý Nhuế Xán không nóng, thậm chí còn lạnh hơn cậu.

"Không có, anh chỉ lười cử động thôi."

Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng chịu xoay người, nằm nghiêng đối mặt với Triệu Lễ Kiệt, cười khẽ một tiếng. Triệu Lễ Kiệt chỉnh chăn cho anh, cầm điều khiển từ xa tăng nhiệt độ điều hòa lên. Tháng tám ở Tương Dương, mấy trận mưa ngày lập thu kia không chống được cái nóng oi bức, Lý Nhuế Xán phải quấn kín chăn nằm trong điều hòa cực thấp mới ngủ ngon được, chênh lệch nhiệt độ giữa trong phòng với bên ngoài lúc nào cũng hệt như đông với hè.

Lý Nhuế Xán cười khiến Triệu Lễ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cậu nằm xuống bên cạnh anh, để lưng Lý Nhuế Xán nằm gọn trong ngực mình rồi đặt màn hình điện thoại trước mặt cả hai, bảo anh cho gợi ý về bữa tối. Lý Nhuế Xán lướt nhanh qua mấy cái quán ăn sau đó trực tiếp tắt luôn ứng dụng đấy, tay anh gõ gõ màn hình điện thoại di động của Triệu Lễ Kiệt, vô cùng tự nhiên lướt mở  weibo ra lướt.

Lý Nhuế Xán nhấp vào video hai con mèo ôm nhau liếm lông, bị bình luận 'đáng yêu quá' của Triệu Lễ Kiệt đập vào mắt. Anh chỉ vào hai con mèo đang quấn quýt kia.

"Em nhìn đi, chưa có nghe em bảo yêu anh bao giờ luôn á?"

"Hả?"

Triệu Lễ Kiệt nhướn mày.

"Ok ok là em chưa nói. Chỉ có anh mới một mực ôm em xong còn nói siêu to rõ là 'yêu em Triệu Lễ Kiệt yêu em nhất.' À, anh còn –"

"Dám trêu ông đấy à?"

Lý Nhuế Xán nhanh tay đánh vào mông Triệu Lễ Kiệt, cậu lúc nào cũng khóc với Lý Nhuế Xán là tại sao anh luôn đánh mông em. Lý Nhuế Xán tỉ mỉ giải thích toàn thân cậu chỉ có mông là có chút thịt, đánh xuống mới kêu, mấy chỗ khác toàn là xương.

"Được rồi được rồi, vậy bây giờ em nói..."

Triệu Lễ Kiệt giương cờ trắng, giúp anh ấn tạm dừng video. Cậu nhấp vào album ảnh, giữa một rừng ảnh chụp ngược sáng chụp out nét các thể loại, chọn cái ảnh chụp màn hình đọc to.

"Yêu vợ là không được nói chuyện với các Omega khác ngoài vợ! Bảo hộ vợ và đứng về phía vợ mình dù có chuyện gì đi nữa! Không được phép hung với vợ, không được phép—"

Lý Nhuế Xán đột nhiên hất tay Triệu Lễ Kiệt ra khỏi người anh rồi ngồi dậy ấn chặt vào ngực, đồng tử co rút, sợ hãi nhìn Triệu Lễ Kiệt, cổ họng co giật mạnh mẽ như thể anh không thở được.

Cơ hồ ra bò xuống giường, Lý Nhuế Xán hoàn toàn đứng không vững, chỉ có thể vịn vào tường chạy vào nhà vệ sinh, theo sau là tiếng nôn tiếng xả nước.

Triệu Lễ Kiệt sợ đến mức vội ném điện thoại di động xuống, đi theo anh vào nhà vệ sinh, vừa vuốt nhẹ lưng anh vừa lấy chiếc ly trên bồn rửa đổ đầy nước vào.

Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cầm lấy chiếc cốc do Triệu Lễ Kiệt đưa, súc miệng vài lần rồi ấn xả nước và đóng nắp bồn vệ sinh lại. Anh mặc kệ có bẩn hay không, nửa người nằm dài trên đó thở hổn hển.

Triệu Lễ Kiệt thấy Lý Nhuế bình ổn lại mới dám đỡ anh, hai người loạng choạng trở về phòng, ngã xuống giường. Toàn bộ khuôn mặt của Lý Nhuế Xán trở nên trắng bệch, đôi môi không có chút huyết sắc, đôi má rũ xuống. Thật vất vả mới khôi phục được chút khí lực, anh giơ tay lên đòi Triệu Lễ Kiệt ôm mình.

Triệu Lễ Kiệt đẩy chăn lên nằm xuống, để Lý Nhuế Xán dựa vào mình.

"Có phải bị đau dạ dày không? Tốt nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra xem..."

Lý Nhuế Xán vẫn lắc đầu, ôm Triệu Lễ Kiệt chặt hơn, một mực chui hẳn trong ngực cậu.

Đột nhiên Triệu Lễ Kiệt nghĩ tới điều gì: "Lý Nhuế Xán, anh hình như lâu rồi vẫn chưa đến kì phát tình á?"

Cậu bối rối: "Anh sẽ không-"

"Ò."

Giọng nói của Lý Nhuế Xán rầu rĩ xuyên thấu qua lớp vải. Căn phòng ồn ào bỗng nhất thời im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dần dần ổn định của Lý Nhuế Xán. Đến lúc Triệu Lễ Kiệt mở miệng nói chuyện, cuống họng đã hoàn toàn khàn lạc.

"Phát hiện có lúc nào?"

"Đầu tuần. Tuỳ tiện thử, liền phát hiện có."

"Mấy tháng?"

"Anh không biết, anh chỉ mới thử bằng que thử thôi."

Máy điều hòa bị Triệu Lễ Kiệt tăng nhiệt độ lên, Lý Nhuế Xán ôm Triệu Lễ Kiệt một lúc cảm thấy quá nóng, lại bỏ cậu qua một bên tự nhét chân sâu vào chăn bông lạnh.

"Dù sao phía trên hiện dấu cộng."

Giọng điệu mang theo chút oán trách Triệu Lễ Kiệt, khiến người ta dễ liên tưởng đến kiểu ăn vạ 'tóm lại là mày phải chịu trách nhiệm đi.'

Triệu Lễ Kiệt tựa hồ là ngốc đến nghệch người, Lý Nhuế Xán sắp ngủ tới nơi mới cảm nhận khí tức dần đậm đặc của Triệu Lễ Kiệt. Đôi bàn tay to lớn đưa đến, chậm chạp áp lấy phần bụng dưới của anh.

"Khó chịu không?" Giọng cậu vẫn có chút hoảng hốt, "Nhanh thật nha, anh sắp làm mẹ rồi."

"Em không phải cũng... sắp làm bố sao?"

Lý Nhuế Xán ngượng ngùng, nói đến từ 'bố' giọng liền nhẹ như lông, nghe ra một chút làm nũng. Bất quá anh cũng không quên quấy Triệu Lễ Kiệt.

"Khó chịu – khó chịu chết mất! Không có ăn được cái gì. Tỉnh dậy liền muốn ngủ, em còn bắt anh rời giường."

"Lúc đó em không biết."

Triệu Lễ Kiệt dính dính phân bua, cọ vào cổ anh.

"Đều là do em sai được không? Xin lỗi vợ em sai rồi."

"Ai cho gọi vợ?"

"Được rồi được rồi, đừng tức giận. Em sai rồi. Trước hết anh mặc lại áo ngủ đi, tránh bị cảm."

Lý Nhuế Xán kênh mặt lên cằn nhằn, lề mề nửa ngày mới mặc lại bộ đồ ngủ. Sau khi mặc xong định tìm điều khiển điều hòa muốn giảm nhiệt độ xuống nhưng Triệu Lễ Kiệt đã ngăn anh rồi bảo điều hoà thổi thẳng đầu không tốt cho người mang thai đâu.

Lý Nhuế Xán nổi giận, giật lấy điều khiển trong tay Triệu Lễ Kiệt đánh lên giường một cái.

"Triệu Lễ Kiệt quá là phiền đi. Nóng chết anh mất. Em không sợ thằng nhõi trong bụng anh nóng cũng chết theo à?"

Mắng xong chính anh cũng hơi sửng sốt, đờ đẫn nhìn qua Triệu Lễ Kiệt chớp mắt chớp mắt rồi bỏ chạy chui vào chăn. Không nghĩ đến Triệu Lễ Kiệt bám lấy anh cũng chui vào, mùi xạ hương nồng đầm lấn át mùi nắng mặt trời khiến Lý Nhuế Xán cảm thấy hơi buồn ngủ.

"Bé ngoan nghe lời nhé? Hồi em hai mươi tuổi, bật điều hòa thổi thẳng xuống cũng bị đau đầu." Triệu Lễ Kiệt kiên nhẫn giải thích với anh.

"Đó là do em. Anh chả bao giờ bị đau đầu." Lý Nhuế Xán phản bác.

"Được rồi được rồi. Vậy thì người sắp làm mẹ cũng phải ăn uống đầy đủ đúng không? Nếu không đợi lúc con ra đời, nhỡ hôm nào nó không muốn ăn cơm liền cãi 'Mẹ là quán quân thế giới không phải cũng kén ăn đấy sao.' thì phải làm thế nào đây?"

Lý Nhuế Xán níu lấy áo ngủ.

"Làm con nít thích thật. Không muốn làm gì liền sẽ không làm."

"Bây giờ anh ở cạnh em cũng có thể như thế mà, không muốn làm gì liền không làm. Cho nên tốt nhất vẫn là làm người lớn. Tự do chơi điện thoại di động, chơi game và và kiếm tiền nữa."

Triệu Lễ Kiệt đếm lợi ích của việc trường thành trên ngón tay của mình.

"Em quá ồn luôn." Lý Nhuế Xán xoay tóc.

"Thế, mẹ của em bé đã muốn ăn cơm chưa ạ?" Triệu Lễ Kiệt vùi vào tóc anh, khẽ đặt một cái hôn.

"Anh muốn ăn thịt bò viên."

"Vâng, em sẽ nấu cho anh."

...

Hai giờ rưỡi sáng.

Lý Nhuế Xán to mở mắt, nhẹ nhàng từng bước chân rời khỏi giường, ôm chiếc áo khoác treo trên ghế đi ra ban công.

Trời vừa chớm thu, gió đêm tràn ngập không khí lạnh lẽo. Lý Nhuế Xán chịu không nổi, da thịt lộ ra khỏi áo khoác đều bị đông cứng đến phát run. Anh nép vào một góc ít gió hơn, thò tay vào túi lấy ra một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay.

Trước đó chủ động gọi Triệu Lễ Kiệt xuống lầu tản bộ là vì muốn trộm ghé qua cửa hàng tiện lợi mua.

Lý Nhuế Xán mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu, sau đó mới nhận ra ra mình không có bật lửa. Anh ngậm hờ điếu thuốc trên môi. Nhớ tới trong bếp hình như còn có một cái dự phòng, vốn quay người định đi tìm, lại đụng phải Triệu Lễ Kiệt đang hướng thẳng về phía mình. Triệu Lễ Kiệt bất động trước mặt anh, mí mắt cụp xuống nhìn xuyên qua tấm kính, trên mặt không có biểu lộ gì. Lý Nhuế Xán không đọc được suy nghĩ của cậu, rốt cuộc cậu có tức giận hay là không. Kính cửa ngăn cách cả hai, anh cắn điếu thuốc mặt dạn mày dày đấu mắt với cậu.

Giằng co ước chừng khoảng mười lăm giây, Lý Nhuế Xán rốt cuộc chịu đầu hàng, rút ​​điếu thuốc ra khỏi miệng rồi bẻ gãy nó.

Vẻ mặt cứng ngắc của Triệu Lễ Kiệt rõ ràng buông lỏng. Sau đó cậu giơ tay phải lên, hướng Lý Nhuế Xán lắc lắc. Lý Nhuế Xán mím môi, buồn bực mở cửa, từ trong túi móc ra bao thuốc lá đập nhẹ vào tay Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt hài lòng, thay Lý Nhuế Xán kéo khóa áo khoác, cúi người bế bổng anh lên đi trở lại vào thảm bông trong nhà.

"Sao đột nhiên lại muốn hút thuốc. Đã lâu rồi anh không có hút, có phải trong lòng có bận tâm gì không?"

Triệu Lễ Kiệt duỗi thẳng chân dựa lưng vào ghế sofa, để Lý Nhuế Xán nằm trên gối mình.

"Chỉ là tự dưng thèm thôi."

"Có phải anh đang lo lắng, sau khi có con em liền không yêu anh nữa?" Triệu Lễ Kiệt thẳng thừng hỏi.

Bị nói trúng tim đen Lý Nhuế Xán không thừa nhận, chỉ nắm lấy tay trái của Triệu Lễ Kiệt ngẩn người. Trên bàn tay ấy có vòng quanh một chiếc nhẫn, hợp với chiếc của anh thành một đôi nhẫn cưới.

Triệu Lễ Kiệt thấy anh im lặng, thật lâu sau mới hạ giọng nói.

"Nếu anh không thích đứa bé, thì chúng ta không có nó cũng được."

Lý Nhuế Xán cuống quýt che bụng của mình, hét lên không thể.

"Đều đã...phá một lần, anh không có khả năng làm lần thứ hai."

Càng nói càng bi thương. Rào cản ấy đè nặng lên tâm trí Lý Nhuế Xán khoảng thời gian rất lâu. Suốt mấy tháng sau khi phá thai, anh vẫn mơ hồ thấy vết đỏ trên khăn ăn. Không dám nói với Triệu Lễ Kiệt, một mình anh che chắn kĩ càng đến gặp bác sĩ. Bác sĩ lập lờ nước đôi bảo anh rằng, thể chất mỗi người là khác nhau, còn nói hãy đợi một thời gian nữa hẳn tính đến việc sinh con.

Bụng Lý Nhuế Xán chưa lành và trái tim của anh cũng thế. Đoạn thời gian u tối ấy, anh coi như đơn thuần ngồi đâu đó suy nghĩ trong lòng đều sẽ sinh ra vô vàn điểm tiêu cực, qua rất lâu sau mới nguôi ngoai. Lý Nhuế Xán nhìn bầu trời u ám, biết rõ chỉ có Triệu Lễ Kiệt mới có thể cứu vớt anh. Nhưng Triệu Lễ Kiệt đối với anh đã là người nhà rồi, làm sao anh đành lòng để cậu áp lực hơn được.

Triệu Lễ Kiệt ở nhà, Lý Nhuế Xán tận lực bày ra bộ dạng vui vẻ nhất. Không quên thỉnh thoảng gây rắc rối, hết lòng để Triệu Lễ Kiệt cũng vui vẻ.

Triệu Lễ Kiệt thở dài, lấy thứ gì đó trong túi ra rồi giấu vào nắm tay. Lý Nhuế Xán nghiêng người nhìn xem, cậu mới chậm rãi thả tay ra.

Là một cây kẹo mút vị cam.

Lý Nhuế Xán lấy chiếc kẹo, trăm phương nghìn kế muốn gỡ lớp bọc kẹo ra, nhưng móng tay của anh quá ngắn nên đành đặt lại vào lòng bàn tay của Triệu Lễ Kiệt. Triệu Lễ Kiệt mỉm cười, vô cùng hiểu ý mà kiên nhẫn xé từng lớp giấy gói dọc theo nếp gấp.

"Dù thế nào đi nữa, ít nhất trước khi đứa trẻ này được sinh ra, anh vẫn người quan trọng nhất với em."

Triệu Lễ Kiệt nói.

"Về phần sau khi đứa nhỏ ra đời, là chuyện của tương lai sau này. Chúng ta sẽ dạy con tìm được người cam tâm tình nguyện xem nó là điều quan trọng nhất. Cũng dạy con học giống như em, xem anh là người quan trọng nhất."

Triệu Lễ Kiệt đưa chiếc kẹo mút đã được lột vỏ sạch sẽ cho anh, vẻ mặt mười phần đắc ý. Lý Nhuế Xán lườm cậu, cầm lấy thăm dò liếm liếm.

"Em mua lúc nào?"

Lý Nhuế Xán bị mùi cam quýt kích thích vị giác, tò mò hỏi cậu.

"Anh có thể trộm mua thuốc trong cửa hàng tiện lợi, em thì không được sao?"

Triệu Lễ Kiệt ôn hoà mỉm cười.

"Dù trước hay sau khi có con, khẳng định vẫn là rất yêu anh mà. Từ nay về sau anh cho con một viên kẹo, em cũng sẽ bóc một viên cho anh."

Lý Nhuế Xán không nói gì, cúi đầu liếm kẹo, hai má nóng bừng. Bắt đầu bày ra dáng vẻ mạnh miệng quen thuộc bảo ai muốn ăn mấy cái đồ ăn con nít này.

"Kỳ thực em biết, lúc vừa phẫu thuật xong anh một mực không vui, lại không nguyện ý nói cho em biết. Chiếc nhẫn kia cũng bởi lý do này. Em hy vọng anh có thể thử dựa dẫm vào em nhiều hơn một chút."

Triệu Lễ Kiệt lại nói.

"Anh xoay người lại đây, em bổ sung tin tức tố để anh có thể ngủ ngon giấc nha."

Lý Nhuế Xán ngậm kẹo ngoan ngoãn di chuyển, ngồi quay lưng dựa vào ngực Triệu Lễ Kiệt. Anh cũng không hoàn toàn vâng lời, bị Triệu Lễ Kiệt cắn xuống vẫn còn có gan trêu chọc.

"Đã đánh dấu vĩnh viễn rồi mắc gì mỗi ngày đều muốn cắn anh hả?"

"Muốn cho anh thoải mái nhất còn gì."

Triệu Lễ Kiệt đánh dấu xong, dứt khoác đặt đầu nằm trên vai Lý Nhuế Xán, tay thăm dò chạm vào bụng anh.

"Uầy, này là con của em đúng không?"

Không kịp chuẩn bị liền bị đấm cho một cái, Lý Nhuế Xán mới đó còn vô cùng ngoan ngoãn đã đứng dậy, kéo chiếc gối trên ghế sofa và ấn nó lên đầu Triệu Lễ Kiệt.

"Ông đây dìm chết mày?!"

"Này, này, con của anh... không thể...không có...Bố!——"

Đùa đùa giỡn giỡn một hồi liền biến thành trận hôn dài. Lý Nhuế Xán ngồi trên đùi Triệu Lễ Kiệt, ôm cậu thật chặt, tình huống giống y hệt nụ hôn đầu tiên sau khi tỏ tình. Còn rất trẻ, cũng rất ngây ngô nhưng trái tim không hề sợ hãi. Lúc ấy Triệu Lễ Kiệt ngồi trên ghế chơi game, cả hai đều rất động tình, mà chiếc ghế tuỳ lúc đều có thể trượt, bọn họ hôn nhau trong lo sợ chẳng biết khi nào bị tách ra, ngã sâu vào cái hố sâu hoắm. Bây giờ lại khác, hai người ngồi vững trên mặt đất bằng phẳng thoát khỏi mọi ràng buộc, rốt cuộc an tâm mà quấn quýt hôn đến tận ngày diệt vong.

Lý Nhuế Xán lưu luyến không rời môi Triệu Lễ Kiệt, cuối cùng liếm qua hai lần làm nũng mà bảo, buồn ngủ quá à Triệu Lễ gai ~

Triệu Lễ Kiệt cũng có chút mệt mỏi, vẫn vững vàng ôm Lý Nhuế Xán dậy, mang dép lê đeo vào chân, lốp bốp bế anh về phòng.

"Vậy em bế mẹ nó đi ngủ nhé?"

-

-

-

-

-

a/n

chắc đây là lần đầu mình kiên nhẫn dịch hết một cái fic (có vẻ) dài như thế á. mặc dù có rất nhiều sai sót nhưng cuối cùng Voi hồng cũng đã cơ bản được dịch xong, về sau có thời gian mình nhất định sẽ beta lại để nó hoàn chỉnh nhất có thể và cũng mong mọi người sẽ có trải nghiệm thật tốt khi đọc fic. cảm ơn mọi người thật nhiều vì đã đọc và vote cho Voi hồng, đặc biệt là những bình luận của mọi người về nội dung, chi tiết, về Jieduo và cả bình luận động viên mình nữa, mình rất biết ơn á thật sự. cảm ơn vì tất cả và hẹn mọi người ở một chiếc fic mới toanh khác nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top