Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

cậu đang con mẹ nó giả vờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em muốn kết hôn."

Triệu Lễ Kiệt nói với vẻ mặt vô cảm đủ để làm nổ tung căn cứ EDG.

Điền Dã, Lý Huyễn Quân, Minh Khải, Vương Kiệt, Hoàng Tường, Dư Tuấn Gia đều quay đầu lại: "Cậu con mẹ nó đang nói cái gì vậy?"

Ngoài ra còn có Phác Đáo Hiền vừa chuyển tới và không biết tiếng Trung.

------

Triệu Lễ Kiệt, một trong những sát thủ toàn thời gian tại chi nhánh EDG trên đường Lâm Bình, là một người hoạt bát, năng nổ và thích thể hiện. Mỗi khi không có việc gì để làm, hắn sẽ chọc lũ chó mèo cho đến khi căn cứ EDG nằm trong tình trạng hỗn loạn.

Mặc cho mỗi ngày đều nhàn rỗi, Triệu Lễ Kiệt lại không có tiêu chuẩn nghề nghiệp, chỉ cần đưa hắn một khẩu súng bắn tỉa và một con dao găm, không kể đối phương là ai hắn đều sẽ mang được cái đầu về, rồi thản nhiên lau vết máu vừa nãy bắn tung tóe trên kính. Tôi hỏi bạn, nếu được nhận thêm tiền thù lao, làm gì có ai nhìn vào cọc tiền đó rồi từ chối?

Điền Dã vẫn nhớ lần đầu gặp mặt tên sát thủ với mật danh "Jiejie", anh thậm chí còn nghi ngờ Minh Khải lại liên lạc nhầm đối tượng. Triệu Lễ Kiệt bên ngoài nhìn như một tên nhóc sinh viên vừa ra trường, ăn mặc đơn giản với bao đàn guitar trên lưng. Một chút cũng không giống như sát thủ. Điền Dã đã nghĩ thế cho đến khi hắn tiến tới chào hỏi với một nụ cười, thuần thục lấy khẩu M-200 từ trong balo đằng sau lưng ra, lắp rồi dựng báng súng một cách thành thạo, khiến cho Điền Dã khó lắm mới hồi phục sau cú sốc đó. Triệu Lễ Kiệt không quên ngẩng đầu lên cười với anh.

"Tiền bối Meiko, em là Jiejie."

Điền Dã cũng phải thừa nhận rằng đôi khi đẹp trai cũng là một cách khiến cho đối phương lúng túng.

Triệu Lễ Kiệt vì biết được ấn tượng đầu của anh về bản thân, hắn cố gắng ngụy biện:

"Điền Dã, trông anh còn giống một tên nhóc học sinh hơn cả em thì sao lại mắng em như thế? Nếu không phải vì logo EDG trên mắt kính, em còn tưởng anh nửa đêm mất trí leo lên mái nhà đấy, học sinh trung học!"

Hôm ấy Triệu Lễ Kiệt bị Điền Dã rượt khắp căn cứ.

------

Vì vậy đối với một sát thủ có năng lực như thế, đột nhiên bảo muốn kết hôn thì hẳn phải điên rồ lắm?

Lý Huyễn Quân cau mày nhìn đứa trẻ trước mắt trên mặt không có vẻ nào là đùa giỡn, anh cần phải xác định kỹ càng cho tên nhóc có vẻ bối rối như sắp lầm đường này.

"Hôn nhân là một nấm mồ đó Triệu Lễ Kiệt!"

"Anh nói nghe như thể sau khi chết cũng không ai thèm chôn anh ấy, sớm hay muộn thì chả phải xuống mồ."

"..."

Mẹ nó thế để bây giờ anh tự tay dắt mày thẳng xuống ngay luôn nhé?

Lý Huyễn Quân bị cản lại với khẩu M1911, đã chuẩn bị nã tên đó vài phát.

Minh Khải quay lại cười với hắn trong lúc đang theo dõi cơn tức của Lý Huyễn Quân, cảm thấy mặc dù Triệu Lễ Kiệt như nhóc con ăn nói một cách gay gắt, nhưng trông hắn vẫn thật lòng lắng nghe.

"Em phải biết hôn nhân không phải trò đùa của trẻ con. Em đã từng tính tới việc tương lai sau hôn nhân của mình như thế nào chưa? Bản thân em đã có nhà có xe hay chưa? Chí ít bản thân có đủ khả năng để đem đến cho cô gái ấy một gia đình hạnh phúc không? Với cái nghề này mạng sống chúng ta lúc nào cũng chênh vênh như đi xiếc trên dây vậy. Thôi nào, em bảo xem cô ấy phải làm thế nào khi em có chuyện cơ chứ?"

Đối diện với những lời chỉ dẫn đứng đắn của Minh Khải, Triệu Lễ Kiệt cúi đầu cúi đầu suy ngẫm một lúc.

"Nhưng em có bảo anh ấy là con gái đâu?"

?

Lần này đến lượt Lý Huyễn Quân cản Minh Khải lại.

------

Người mà Triệu Lễ Kiệt hẹn hò là Lý Nhuế Xán, một nhân viên công chức bình thường. Theo như lời của đứa trẻ ấy, Lý Nhuế Xán chỉ đơn giản là một người bạn trai dịu dàng, chu đáo và ân cần nhất thế giới này. Không chỉ nấu ăn giỏi, mà anh ấy còn có khuôn mặt và dáng người đẹp. Mềm mại như một chú cáo bông nhỏ.

"Anh bảo xem anh ấy tốt như thế, nhỡ anh ấy bỏ em chạy theo người khác thì sao? Làm sao em có thể trói anh ấy làm của riêng nếu không kết hôn?"

Triệu Lễ Kiệt chán nản. Sau khi bị mọi người ở căn cứ giảng cho nghe vài bài, hắn biết bản thân vẫn còn nôn nóng và thiếu suy nghĩ. Minh Khải nói đúng. Đối với những tên chuyên nghiệp như bọn họ, trên cổ lúc nào cũng như treo lủng lẳng sợi dây thừng, vừa nguy hiểm vừa không hấp dẫn, Triệu Lễ Kiệt sau đó liền tự quyết định. Những thứ đó không quan trọng bằng việc người nhà đã nấu một bữa cơm ngon, và anh ấy sẽ buồn nếu cứ tiếp tục đợi hắn về.

Minh Khải chỉ có thể thở dài khi nhìn thấy sắc mặt thất vọng của Triệu Lễ Kiệt. Chẳng có ai là chưa trải qua giai đoạn này cả? Chưa kể Triệu Lễ Kiệt có tính tình vừa thẳng thắn vừa mãnh liệt. Hắn không bao giờ buông thả những gì mà hắn nhắm tới, giống như mục tiêu đang cố hết sức để trốn thoát. Có cố gắng cũng vô ích, hiện tại hắn không thể chia tay được. Nếu bắt hắn phải cắt đứt mối quan hệ này, EDG sẽ có thêm một sát thủ kém cỏi và một tên nhóc suy đồi.

"Hay là cuối tuần em dẫn người tới chơi, tiện thể gặp mặt nhau trước đã?"

Lời Minh Khải lập tức khiến cho căn cứ EDG đang ồn ào trở nên im ắng.

Mọi người liền lập tức đi dọn dẹp.

Trên sàn rơi đầy vỏ đạn, đống tạp chí chồng chất và mấy con dao bướm còn dính đầy vết máu nằm trên bàn, mấy lọ thuốc độc cùng ống tiêm nằm rải rác ở khắp nơi, vài khẩu P2000 với ống giảm thanh nhét đầy dưới ghế. Và ai nhét mấy con dao trong chậu cây vậy?

Nếu con mình dẫn bạn trai về ra mắt, đâu thể để người ta thấy cảnh nhà mình chỉ đầy súng với đống thiết bị không mấy thân thiện nhỉ?

Triệu Lễ Kiệt ôm chầm lấy Minh Khải không buông, miệng nói cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn mãi, cũng không quên nhắn tin cho Lý Nhuế Xán.

[ Thứ bảy này anh rảnh không? Công ty em đang tổ chức team building, sếp bảo em có thể mang người nhà theo cùng. Anh cũng không nỡ để em một mình mà phải không ( ᴗ͈ˬᴗ͈) ]

Lúc Lý Nhuế Xán nhận được tin nhắn của Triệu Lễ Kiệt, anh ấy đang ngắm bắn tỉa ai đó cách xa cả nghìn mét. Anh nhanh chóng bắn nổ kính và tỉa ngay một viên vào đầu tên đấy, sau đó bật tai nghe để báo cáo mục tiêu đã bị tiêu diệt. Cũng không quên bấm nút cho bom hẹn giờ nổ, nhảy thẳng từ tầng 3 xuống.

Trên bảng tin ngày mai cũng sẽ chỉ đưa được tin có thêm một vụ nổ bom và không ai tìm ra được thủ phạm.

Lúc đó tài khoản của Lý Nhuế Xán sẽ có thêm vài con số không ở sau.

Sau khi đọc tin nhắn của Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán liền cảm thấy rất ngượng. Song Euijin, người đang làm nốt báo cáo ở bên cạnh, chú ý thấy biểu hiện rầu rĩ của anh, liền tiến tới cười hỏi em bị kẻ thù nhắm tới à.

"Không có kẻ thù, chỉ có người yêu." Lý Nhuế Xán thở một hơi dài, theo thói quen lấy ra lọ nước hoa rêu trắng Acca Kappa và điên cuồng xịt lên người, cố gắng khoác lên người hình ảnh một nhân viên công chức vừa tan làm.

"Có người yêu rồi trông em khác thật." Kim Taesang chép miệng, còn Kang Seunglok thì âm thầm giơ ngón cái.

Có thể làm gì được bây giờ, Lý Nhuế Xán chỉ lừa được một đứa trẻ hồn nhiên như Triệu Lễ Kiệt.

------

Lý Nhuế Xán là một trong sát thủ của tổ chức LCK, mật danh "Scout", là thành viên cốt lõi độc nhất. Thông thường, Song Euijin và Kim Taesang thay nhau đảm nhiệm các nhiệm vụ số 1 và số 2 trong danh sách và luôn trốn thoát một vô sự. Họ được gọi là "lính đánh thuê liều mạng".

Khung cảnh nơi Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt lần đầu gặp nhau tựa như trong mấy vở kịch của Mary Sue. Lý Nhuế Xán, người đang ngồi trong quán cà phê giả vờ viết tài liệu thực chất đang nghe lén mục tiêu bằng tai nghe, bị Triệu Lễ Kiệt, một sinh viên bận rộn làm bán thời gian, vô tình đổ cốc nước chanh lên người anh. Tuy tai nghe bị hỏng, anh cũng không nghe rõ được thông tin, nhưng hai người như trúng sét ái tình, buột miệng bảo đã từng gặp người kia ở đâu đó. Sau chuyện này, mối quan hệ của hai người nhảy vọt một cách nhanh chóng một cách tự nhiên.

Tối hôm đó Lý Nhuế Xán đương nhiên vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, trong đầu lại thoang thoảng hương chanh ấy.

Ban đầu không có ai để ý đến mối tình bí mật của Lý Nhuế Xán, chỉ khi anh bắt đầu thay đổi hương nước hoa, Song Euijin mới nhận ra có gì đó không ổn. Lý Nhuế Xán vốn không để ý tới vẻ ngoài của bản thân. Trước đây anh thường xuyên ngủ đại trong bộ quần áo dính máu chỉ vì lười. Giờ thì sao? Hôm nay Jo malone còn thi thoảng sẽ Dior à?

Dưới sự chất vấn của đám người muốn ăn dưa, Lý Nhuế Xán đành phải thừa nhận mình có một em bồ sinh viên.

"Scout... Việc này có thể ngáng chân em và cả mọi người đấy." Song Euijin vui vẻ chấp nhận sự thật rằng Lý Nhuế Xán đã có người yêu, và đó là nam. Nhưng anh vẫn phải nghiêm túc nói chuyện về việc này.

"Chuyện này không tốt đâu." Kang Seunglok nói một cách ngắn gọn và súc tích.

Bản thân Lý Nhuế Xán hiểu được tính chất công việc rất nguy hiểm, mỗi ngày đều phải nhảy nhót trên những lưỡi dao sắc nhọn. Nếu có chuyện xảy ra, anh có thể tự mình kìm nén được. Nhưng ở nhà vẫn còn một đứa trẻ chờ anh trở về để nấu bữa tối.

Nhưng Lý Nhuế Xán không tài nào bỏ được Triệu Lễ Kiệt, làm sao anh có thể không thích đứa trẻ suốt ngày nũng nịu cọ lấy anh và gọi anh trai cơ chứ?

Song Euijin biết rằng tính tình của Lý Nhuế Xán không ai thuyết phục được, anh đành nhắm mắt làm ngơ và không báo cho cấp trên biết, chỉ có thể để mấy đứa nhóc từ từ giải quyết vấn đề tình cảm với nhau.

Nhưng phải làm gì bây giờ? Chả lẽ lại cắn răng đi gặp sếp của Triệu Lễ Kiệt? Chuyện này không khác gì việc trực tiếp công khai cả. Hơn nữa, Lý Nhuế Xán cũng không quen biết gì mấy với công ty của em bồ, và chuyện đó sẽ vô cùng ngượng nghịu.

Song Euijin ngồi xếp bằng dưới đất, tay chống cằm, "Thứ bảy cũng không có nhiệm vụ, em có thể đi mà không cần lo lắng gì. Có muốn mang theo gì không?"

Kim Taesang thổi kẹo cao su, "Ừ, thế em tính khi nào thì mang đứa nhóc ấy qua đây để tụi anh xem thử?"

Kang Seunglok im lặng vỗ tay

Bầu không khí như muốn họp mặt ra mắt gia đình này là sao chứ?

Mấy tên sát thủ hàng đầu của LCK đương không lại vướng vào một chuyện tầm thường tới mức cảnh tượng này có được đăng lên diễn đàn thì cũng chẳng ai thèm tin.

"Nhưng... em phải làm gì nếu còn không biết cách để giao tiếp với bọn họ?" Lý Nhuế Xán cau mày.

Những kẻ giết người chuyện nghiệp mỗi ngày đều bận rộn truy đuổi mục tiêu. Hôm nay bay tới Singapore, mai lại đáp ở Paris. Đâu đâu cũng toàn là mấy khẩu súng với băng đạn. Mỗi khi thức dậy và tắt báo thức, điều đầu tiên chúng chạm vào chính là vỏ đạn rỗng. Bạn mong chờ Lý Nhuế Xán sẽ nói gì? Luyên thuyên về vết thương bị đạn 9mm cắm vào hay tầm bắn tỉa của khẩu M832A?

Song Euijin cảm thấy Lý Nhuế Xán đang lo lắng quá mức, dù gì chỉ là sếp, cũng không phải gặp mặt bố mẹ người yêu, không cần phải thái quá làm gì.

"Anh nghĩ xem, nếu em nói bậy làm sếp bực, thì hắn chả đá Triệu Lễ Kiệt khỏi công ty à?" đôi mắt cáo của Lý Nhuế Xán gần nheo lại.

Kang Seunglok sau một hồi nghe những gì Lý Nhuế Xán nói, anh giơ ngón tay cái lên khen:

"Ồ, hay đấy~ cũng quá hay rồi~"

Lý Nhuế Xán còn muốn khóc to hơn.

------

Bởi thứ bảy này có khách đến chơi, chi nhánh bên EDG đã đặc biệt đề nghị cấp trên chuyển mọi nhiệm vụ sang trước thứ bảy. Cũng khá may vì tuần này không có bao nhiêu. Triệu Lễ Kiệt trước đây cũng không có nhiều việc cần một mình hoàn thành, nên hiếm khi những người khác có được thời gian nghỉ.

Rắc rối duy nhất chính là mục tiêu của tối hôm thứ sáu. Minh Khải đã đặc biệt nhờ Triệu Lễ Kiệt phải lo liệu cho mọi thứ, một mình. Nhiệm vụ có bất trắc không nhất thiết phải hoàn thành, nhưng buộc phải an toàn trở về.

"Để làm gì cơ chứ? Anh không tin vào năng lực của em à?" Đây là lần đầu tiên Triệu Lễ Kiệt thấy Minh Khải yêu cầu như thế.

"Không, chỉ là bên LCK cũng đang nhắm tới cùng một mục tiêu. Và người họ cử tới là Scout."

Khi Triệu Lễ Kiệt nghe thấy cái tên này, hắn bất giác nhíu mày. Vẫn là Scout đó à? Tên này chưa bao giờ đối phó với hắn, hoặc là anh ta đang cố nẫng tay trên một nhiệm vụ nào đó, hoặc phải hoàn thành trong thời gian anh ta được cho phép. Có một lần để ngăn Triệu Lễ Kiệt đến kịp, anh ta thậm chí còn leo lên cầu cạn bắn thủng lốp xe của hắn. Nếu không phải là Điền Dã đã đến kịp, thì Triệu Lễ Kiệt đã sớm làm mồi nhử cho đám cá.

"Phiền phức thật. Lần này anh phải đối đầu trực diện với tôi mà thôi." Nhắc đến chuyện cũ chỉ làm Triệu Lễ Kiệt nhức đầu.

"Chú ý đến an toàn của mình. Anh đang đợi gặp người yêu em vào thứ bảy đấy nhé." Minh Khải tay vỗ nhẹ đầu Triệu Lễ Kiệt, cẩn thận cúi xuống bê mấy thùng tạp chí giúp hắn.

------

Sau đó Triệu Lễ Kiệt liền đến chỗ hẹn.

Nửa giờ sau Minh Khải nhận được cuộc gọi của hắn.

"Không cần phải làm gì cho ngày mai. Không có ai đến đâu." Triệu Lễ Kiệt thở hổn hển một cách nặng nề, đầu dây bên kia nghe như một mớ hỗn loạn với tiếng súng vang lên ầm ĩ.

"Em ổn không? Có cần hỗ trợ không? Anh điều Phác Đáo Hiền tới nhé?" Minh Khải lo lắng hỏi. Bình thường mà nói, Triệu Lễ Kiệt sẽ không gọi nếu không gặp nguy đến tính mạng.

"Em không sao. Chỉ trùng hợp gặp trúng người quen."

Triệu Lễ Kiệt chết chắc.

------

Lý Nhuế Xán chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chạm mặt Triệu Lễ Kiệt ở hành lang với bao đàn trên lưng cả. Triệu Lễ Kiệt có học guitar à? Anh thắc mắc cho đến khi hắn giơ chân lên, đá mạnh tới mức nếu không né kịp Lý Nhuế Xán đã gãy vài cái xương.

"Em đang làm gì ở đây?" Lý Nhuế Xán theo bản năng lấy tay chặn nắm đấm của Triệu Lễ Kiệt, nhớ ra hắn không thể nhận ra anh vì bản thân bây giờ đang đeo mặt nạ.

"Scout?" Triệu Lễ Kiệt chậm rãi nói tên người kia, uốn lưỡi vài lần mới dám mở miệng lần nữa, "Lý Nhuế Xán? Là anh à?"

Anh từ chối được không? Trên tay Lý Nhuế Xán đang cầm một con dao găm, trên lưng có thêm một khẩu SABR. Nhìn thế nào cũng không giống một thường dân.

Triệu Lễ Kiệt chậm rãi đeo kính bảo hộ, Lý Nhuế Xán dựa vào ánh trăng mập mờ mới thấy được logo EDG trên đó. Giống hệt như tên chó "Jiejie" đã bắn anh hai nhát trước đó.

"Triệu Lễ Kiệt, Jiejie?" Lý Nhuế Xán chỉ đơn giản tháo mặt nạ, sắc mặt đứa trẻ lại thay đổi phức tạp sau khi thấy rõ mặt anh.

Cả hai đồng thời im lặng trong một chốc.

Rồi trực tiếp nã nhau.

------

Song Euijin, người đang đợi liên lạc, sau khi nghe thấy tiếng súng từ trong tai nghe mới thắc mắc. Tại sao lại đối đầu trực diện?

Điền Dã, người đang đợi báo cáo, thấy ánh lửa lóe lên qua cửa sổ, trong đầu hiện lên chục cái ping. Mày đang làm cái gì vậy? Bật đèn pin à?

Rồi cả hai cùng nhìn thấy nhau cách đó không xa.

Song Euijin vỗ vai Điền Dã mà nói, "Sao mình không bàn kế hoạch cùng trốn mẹ nó luôn đi?"

Điền Dã như bật khóc, vỗ lại vai người kia, "Chắc là không sao đâu."

------

Triệu Lễ Kiệt trực tiếp giật lấy nửa tay giả của Lý Nhuế Xán, thứ đã mềm nhũn không còn sức lực, treo lủng lẳng trên người anh. Triệu Lễ Kiệt cũng không khá hơn là mấy. Lý Nhuế Xán đã ấn hắn xuống sàn khiến hắn phải vài vòng trên đống kính vỡ, và nó đau bỏ mẹ. Cả hai bây giờ không khác gì mấy tên cướp. Triệu Lễ Kiệt bình bịch lao tới với khẩu tiểu liên trong tay, vừa nấp vừa nhắm để bắn thủng một lỗ ở chân của đối phương. Tên mục tiêu lúc này đã quá sợ hãi, trốn chui dưới gầm bàn mà không dám phát ra một tiếng động. Để yên cho hai tên kia dưới tầng 38 tự diệt lẫn nhau.

Suy cho cùng, thể lực Lý Nhuế Xán không so được với của Triệu Lễ Kiệt. Anh chưa bao giờ giỏi việc đánh nhau cả. Anh ta rên rỉ khi bị hắn túm lấy cổ và ấn mạnh vào tường. Vết thương trúng đạn sau lưng bắt đầu rỉ máu.

"Anh có tin hay không thì tùy, nhưng tôi vui vì có thể tự tay giết chết anh đấy, Scout?" Triệu Lễ Kiệt nhìn anh, trong mắt hiện đầy vẻ tàn nhẫn, như bị một con sói dồn đến chỗ chết. Càng ngày càng siết chạy tay Lý Nhuế Xán, anh cũng không chịu được mà phun một ngụm máu, dính hết lên nửa ống kính của hắn, "Jiejie, người đã mất lái rồi rơi khỏi cầu vì tôi, cưng không có tư cách để nói thế."

Anh vẫn muốn cố chấp, đúng không? Anh vừa bị đạn xuyên thẳng qua cánh tay và bây giờ anh cũng không còn sức lực để mà chống cự, đúng không?

Triệu Lễ Kiệt nhìn người đàn ông trước mặt, người mà vẫn luôn đợi hắn về nhà với nụ cười hiền lành. Gương mặt anh giờ đã vương đầy vết máu, và hắn cảm thấy đau lòng không thôi. Nhưng trên mặt hắn vẫn cố giữ vẻ tàn nhẫn, càng lúc càng nhấn mạnh anh lên tường, "Anh bảo anh là một công dân tốt, anh đang cố cướp tiền khỏi tay tôi à?"

Lý Nhuế Xán thở mạnh sau khi được thả, trên mặt lại xuất hiện vẻ lạnh lùng vốn có. Gắn lại nửa cánh tay giả, anh nhìn vào mắt hắn không chút sợ hãi, "Liên quan gì đến cậu à, sinh viên đại học?"

Triệu Lễ Kiệt không nói gì, trực tiếp bóp lấy cằm của người trước mắt mà hôn, một cách mãnh liệt và gấp gáp. Bảo giống như đang đánh nhau hơn là hôn mới đúng. Hắn không ngừng giày vò môi anh cho đến khi trong miệng chỉ toàn là mùi rỉ sét. Lý Nhuế Xán nhớ trước đây khi anh từng niềng răng, lưỡi nhỏ của Triệu Lễ Kiệt bị xước không ít khi bừa bãi liếm láp lấy niềng của anh.

Thằng nhãi con này lớn rồi, cũng dám tấn công anh. Lý Nhuế Xán cũng nín thở, dùng răng đuổi theo lưỡi nhỏ đang không ngừng tuyên bố chủ quyền trong miệng anh.

Tên mục tiêu như chết lặng.

Cái này, cái này, má nó đã giết người mà còn trừng phạt nhau à?

Triệu Lễ Kiệt sau khi hôn đủ đã thả Lý Nhuế Xán đang cố thở hổn hển ra, lắc chùm chìa khóa thó được trên hông sát thủ Lý, cười nói, "Em giữ nhé, nếu không thì em không vào nhà được đâu."

Triệu Lễ Kiệt trước đó đã làm mất chìa và vãn chưa có thời gian để làm lại.

Lý Nhuế Xán không có thời gian để chú ý bàn tay đang mò mẫm khắp nơi của hắn, khịt mũi hướng về phía bàn, "Ai trước?"

"Này, em suýt quên nếu anh không nhắc tới." Triệu Lễ Kiệt như vừa tỉnh táo lại, "Mình đừng đánh nhau nữa nhé."

Song Euijin và Điền Dã bảo chúng mày muốn đánh cỡ nào cũng được, chỉ là bỏ tai nghe ra trước được không?

Bây giờ ai trên đường Lâm Bình và LCK đều biết Jiejie và Scout yêu nhau, hôn hít lên cả sóng trực tiếp.

Đm, hai người không độc thân là không được à?

------

Khi Lý Nhuế Xán tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Triệu Lễ Kiệt đang quay lưng về phía anh mà xem điện thoại. Thấy anh đã tỉnh, hắn đọc từng chữ trong tin nhắn.

LCK và Lâm Bình đều đã phát động lệnh truy nã cả hai trong cả giới sát thủ, vì nhiệm vụ của họ thất bại.

"Này, từ bây giờ em với anh sẽ phải cùng chạy trốn đấy." Triệu Lễ Kiệt vẫn đang cười một cách vô tâm trong khi Lý Nhuế Xán buông một câu chẻi thề, trên mặt không chút gợn sóng.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa từ Điền Dã.

"Đừng có im lặng mà trốn chui trốn nhủi, Triệu Lễ Kiệt, tao biết mày ở nhà!"

"Đừng có gào lên nữa! Sao đến sớm thế!" Triệu Lễ Kiệt rút khẩu TP9 từ dưới gầm giường, nháy mắt với Lý Nhuế Xán.

Quả nhiên, giây sau Phác Đáo Hiền đá bay cánh cửa và xuất hiện với khẩu Anh AMW cùng Điền Dã.

"Mày biết EDG nhận nhiệm vụ nhanh thế nào mà." Điền Dã cười một cách ngọt ngào, nếu bỏ qua việc trên tay anh ta đang nghịch khẩu HK45.

"Chiếc Maybach dưới lầu đầy xăng, mày còn ba phút để chạy trước khi cả đoàn tới."

Cùng lúc đó, Song Euijin gửi tin nhắn đến Lý Nhuế Xán, [ năm phút nữa anh tới, đừng trách anh nhé. ] Song Euijin bị sao vậy? Anh ấy chỉ muốn kiếm chút tiền để cưới Xiaoyu thôi.

Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán nhìn nhau mỉm cười, lấy những gì cần thiết trước vẻ mặt thờ ơ của Điền đội.

Mười phút sau.

"Má nó! Dã Dã! Đừng có mà giết tao! Mày làm cái gì vậy?"

"Lý Huyễn Quân mày thực sự bắn nó à? Nó nợ mày tiền hả?"

"Dư Tuấn Gia có thể cầm súng lên rồi giả vờ không?"

"Em đã cố hết sức rồi!"

Minh Khải dùng kính viễn vọng để nắm tình hình, chỉ sợ không thể để hai người họ rời đi.

"TheShy, đừng có lo, đợi hai người họ đi xa rồi hẵng đánh nhau."

"Kim Taesang, bỏ đồ ăn vặt ra khỏi túi súng!!"

"GimGoon, tầm ngắm của súng lục vốn không thể so với súng bắn tỉa, nên hãy giả vờ một cách thực tế hơn đi."

Song Euijin đang cố hết sức để diễn vì sợ sẽ bắn thủng lốp xe.

Hôm nay cả LCK và EDG đều đang nỗ lực vì tình yêu.

------

Triệu Lễ Kiệt đạp chân ga, trong khi Lý Nhuế Xán bên cạnh đeo kính râm mà đọc bản đồ.

"Đi đâu đây?"

"Em không biết, anh mở bản đồ ra xem."

Triệu Lễ Kiệt hừ giọng, quay đầu nhìn tên bên cạnh như đi nghỉ dưỡng mà cười khẩy. Điên cỡ nào mới đi yêu anh ấy lúc đó vậy?

"Sao hồi đó em lại đổ anh vậy?"

Lý Nhuế Xán nghe vậy, anh bỏ bản đồ xuống, đứng lên trong khi xe đang chạy trên tốc độ cao, rồi lại nghiêng nửa người sang để hóng gió.

"Làm tốt lắm, đồ ngốc."

"Không sao, em có ngốc đến đâu em cũng sẽ đụ anh."

Từ nay về sau, làm gì hay đi đâu cũng sẽ bị ràng buộc, nếu không thích thì cố mà làm quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top