Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 2: 419 in a cute way (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tags: JK's POV (Từ góc nhìn của Jungkook), Celebrity (Người nổi tiếng), 419 (Tình một đêm), Crackhead, Strangers to Lovers (Từ người lạ đến người yêu), Cliché K-Drama Motif (Mô tuýp Drama Hàn Quốc kinh điển), HE (Cái kết có hậu).

*Cảnh báo: Ngôi kể thứ nhất, trmúa hmề, Koo ngúk nghík, chúa tể emoticon, ôi con sông cuê ┐( ˘_˘)┌

.

.

.

.

.

Tôi không biết mình đã nể mặt ai mà xuất hiện ở đây. Ngoài Hobi hyung ra thì tôi chẳng thực sự quen biết một người nào, cuối cùng lại chỉ vì sự dồn ép trên nhóm chat chung mà phải tham gia buổi vui chơi không ý nghĩa này. Hyung thì vẫn thoải mái trò chuyện, anh ấy đã luôn giỏi xã giao như thế, nhưng người thân thiết hẳn cũng nhìn ra được anh không mấy hứng thú.

Cả không gian bị vây hãm bởi tiếng nhạc sôi động, chỉ mấp mé ở bờ vực đinh tai nhức óc ở những câu lạc bộ rẻ tiền, ngược lại mang vẻ gì đó cuồng nhiệt nhưng vẫn đẳng cấp, xa hoa. Có 5 người ở đây mà tôi không thân thiết, tuy bối cảnh của từng người đều không tầm thường nhưng tôi hoàn toàn chẳng có hứng thú với việc đó. Tôi thực sự không hảo những trò lôi kéo quan hệ bằng tiệc tùng xã giao hay hoan lạc thiếu phẩm vị.

Bằng một cách nào đó mà cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này bắt đầu xoáy vào vấn đề hôn nhân và góc nhìn của đám nhà giàu mới nổi về các mối quan hệ. Tôi cũng chẳng còn xấu hổ về chuyện này nữa, tôi chỉ thấy vô cùng chán ghét cái cách tôi trở thành mẩu giai thoại kỳ thú treo trên đầu môi lũ người thích chơi đùa với tình yêu.

"Từ lần cuối cùng anh gặp nhóc đến giờ, nhóc vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nhỉ, Jungkook?"

"Phải phải, đừng nói là cậu vẫn còn... đấy nhé?"

Tôi chỉ biết cười mỉa. Phải, tôi đã 23 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, gay, và vẫn còn zin. Thì sao chứ?

Từ bao giờ mà xu hướng tính dục mà tôi đã hoàn toàn công khai cùng môi trường đại học nghệ thuật lại trở thành yếu tố giúp con người ta dễ dàng sa vào tình dục vậy?

Mẹ nó, người ta chỉ muốn phịch vì yêu, được không? (ノ ̄皿 ̄)ノ ⌒== ┫

"Ha ha, vậy uống một ly để chúc em ấy sớm tìm được người lý tưởng thôi chứ, mọi người?" Hobi hyung giả lả cười, tay đã nâng ly rượu lên, và tôi cảm thấy yêu anh ấy khủng khiếp. Hyung lúc nào cũng biết nên nói gì, và tôi thì lười tranh cãi phí công nếu phải bày tỏ quan điểm với đám người tam quan lệch lạc này.

Nghe đến rượu thì đám trai hư học đòi cũng chẳng thèm để ý đến vấn đề giường chiếu của tôi nữa, sảng khoái nâng ly và hô hào. Tiếng cụng mừng của trai trẻ hấp dẫn sự chú ý của vài bàn bên cạnh, song có một vài người thân thiện cũng đưa ly lên góp vui và bắt lấy cơ hội liếc mắt đưa tình. Có thể cách đưa đẩy tìm tình một đêm ở một câu lạc bộ cao cấp chỉ dành cho trâm anh thế phiệt được nguỵ tạo bằng một lớp hào nhoáng tinh tế, nhưng trong mắt tôi thì tất cả đều tương tự thôi.

Để tránh những chuyên mục hỏi đáp ngu ngốc, ly rượu của tôi hầu như không bao giờ vơi đi. Tôi cứ uống rồi rót, lời khuyên nhủ nhỏ nhẹ của Hobi hyung cũng vào tai này lọt tai kia. Sao chứ, tôi cũng phải tự đánh lạc hướng mình khi các chủ đề cứ liên tục khiến tôi sởn gai ốc, hết luận bàn về "dịch vụ" rồi đến các thú vui xa xỉ, tiêu hoang như thể tiền mọc trên cây.

"Nói thật đấy, Jungkook, hức—càng lớn tuổi thì chướng ngại tâm lý càng lớn thôi. Anh nói cho chú em nghe, em phải nếm thử một lần đi! Cơ thể khai mở thì đầu óc mới tiếp nhận người khác được..." Một gã ngồi gần tôi, hình như tên là Seho, bắt đầu lải nhải, cố gắng phun châu nhả ngọc nhưng ý chính thì tràn ngập dung tục. "Mà chả biết chú em đây thích khai mở hay được khai mở nhỉ?"

Cả đám khả ố cười lớn lên, và sức chịu đựng của tôi đã sắp đến đỉnh điểm. Tôi không biết mình có thể đi về ngay không, nhưng việc Hobi hyung còn ở đây thể hiện anh ấy cũng khá khó xử khi phải lựa chọn. Hơi men thì đã bắt đầu ngập tràn trong não, tôi cũng không biết mình có hoàn toàn còn tỉnh táo không nữa.

"Ai đó chọn cho em nó đi! Chọn đi!" Gã bên góc nốc thẳng rượu từ miệng chai, chẳng còn vờ vịt sang chảnh nữa, miệng lố lăng reo hò.

"Phải đấy, phải đấy!"

Tôi cố hướng sự chú ý của mình ra chỗ khác, chỉ mong lũ người này tìm được chủ đề mới, thế nhưng tầm mắt bỗng bắt được một bóng dáng nổi bật.

Giữa ánh đèn mờ ảo lập loè sắc màu của câu lạc bộ đêm, có một người đàn ông lướt qua, dáng anh uyển chuyển và nhẹ nhàng như thể đi trên mây, chẳng hề dung nhập vào khung cảnh. Tôi lờ mờ thấy anh ta chỉ mặc đúng quần tây đen và chiếc sơ mi trắng, tuy đơn giản mà trở nên nổi bật đến chói mắt giữa đám người tô trét vải áo loè loẹt, lấp lánh.

Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, trong khoảnh khắc chỉ nhìn thấy mái tóc xám vuốt cao thanh lịch để lộ vầng trán cao, thật hợp với làn da trắng ngần. Anh cầm trên tay một chai rượu lớn, thoạt nhìn có vẻ như một nhân viên cấp cao của câu lạc bộ, thế nhưng khí chất ấy lại thể hiện điều khác.

Tôi nào có ngờ được trong ánh đèn mờ ảo và tình trạng say khướt này mà có kẻ vẫn bắt được giây phút thất thần của tôi. Seho cười gian xảo, tay hắn vươn lên đúng lúc người đàn ông áo trắng kia lách người giữa hai chiếc sofa để hướng đến một nơi khác.

"Vậy ra gu của chú em đây à?" Hắn lè nhè, đôi mắt nheo lại đầy trêu ghẹo. Hắn đột nhiên bắt lấy cánh tay trắng nõn của người đàn ông kia, trực tiếp chạm vào làn da dưới tay áo xắn cao của anh.

Tất cả mọi người trừ tôi và Hobi hyung đều ngẩng lên hóng hớt trò vui. Tôi nghe thấy Hobi hyung khựng lại rồi ú ớ một tiếng "Khoan" thoáng hoảng hốt, nhưng não tôi chẳng còn đủ tập trung cho chuyện đó. Người đàn ông tóc xám cao ngạo nhìn xuống, chẳng hiểu sao dáng vẻ anh ta đứng vững giữa thế giới quay cuồng vì hơi men của tôi.

"Thứ lỗi, xin buông tay." Anh lịch sự cất lời, tay khó chịu cử động trong cái nắm thô lỗ của Seho.

"Hợp tác với người anh em tôi chút đi. Tiền bo tối nay của cậu sống được cả tháng còn dư. Một tháp rượu cũng không thành vấn đề." Hắn hạ giọng, cánh tay vươn ra gõ gõ lên chai rượu hàng đắt tiền nhất câu lạc bộ trên bàn.

Tôi lờ mờ thấy người có vẻ như là bồi bàn kia nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy có lỗi. Thật khó chịu khi tên khốn này nghĩ hắn có thể mua niềm vui bằng tiền dựa trên sự hợp tác bất đắc dĩ của người khác. Không phải lần đầu cậu thấy những nhân viên câu lạc bộ phải thoả hiệp với những trò đùa đầy xúc phạm của lũ công tử giàu xổi. Thế nhưng nếu tôi phản ứng trái chiều thì bọn hắn sẽ càng thúc ép hơn thôi, và một tôi tỉnh táo còn chưa chắc giải quyết được việc này êm xuôi chứ đừng nói là ngà ngà say.

Tôi thoáng nghĩ rằng nếu mình có thể hùa theo nhưng bớt sỗ sàng hơn, có thể chúng sẽ bỏ qua trò vui này và để anh yên. Nhưng tôi phải làm sao cơ, khi cả bọn đã mở đầu một cách thô thiển như thế?

Người đàn ông kia rục rịch, dường như sắp không còn kiên nhẫn với hành vi của Seho. Nhận ra anh nghe thấy tiền bo mà không hề tỏ ra niềm nở, hắn chẳng hổ thẹn mà còn ngang ngược tỏ ra bực dọc. Không ai kịp phản ứng khi hắn đột ngột giật tay anh thật mạnh, anh mất đà ngã ngồi xuống, chính xác không lệch một li vào lòng tôi.

Tôi bàng hoàng, hai tay nắm chặt đệm ghế, chỉ biết tròn mắt mà nhìn. Giờ tôi mới thấy rõ gương mặt anh ta, và quỷ thần thiên địa ơi Σ(°ロ°), anh ta có phải con người không vậy?

Tôi thực sự muốn hỏi anh ta rằng nó có đau không, khi anh rơi khỏi Thiên Đàng ấy?

Làn môi hồng căng mọng, chiếc mũi nút nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt hẹp dài quyến rũ đến choáng váng khi được tô điểm bằng chút phấn khói, xương hàm sắc cạnh, hàng lông mày cương nghị cân bằng lại những nét mềm mại khiến gương mặt anh trở nên cuốn hút với vẻ đẹp trung tính. Dường như tư thế uyển chuyển và thả lỏng đã ăn sâu vào từng cử động của anh, thanh lịch đến khiến người ta mơ màng.

Tôi thấy anh cũng nhìn tôi, đôi lông mày vừa nhíu chặt bỗng giãn ra, nét mặt thoáng chốc trở nên nhu hoà. Nếu anh ngay lập tức bật dậy và cầm rượu hắt vào mặt cả lũ thì tôi cũng chẳng dám cự nự gì đâu, nhưng bây giờ ánh mắt của anh lại khiến tôi muốn run rẩy. Tôi biết mình chỉ có thể dậy lên hứng thú với đàn ông, thế nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy thế này.

Và thật tuyệt vời, sự say mê trong thoáng chốc của tôi đã quyết định lưỡng long nhất thể với hơi cồn để tạo ra một hành động ngu ngốc.

"Trong ví tôi chỉ có 2 trăm nghìn won tiền mặt." Tôi nghe thấy mình ngu ngơ nói. "Thế có đủ mua một nụ cười của anh không?"

Đám trai trẻ xung quanh hò hét điên cuồng, đập bàn kêu rống, có vẻ không ngờ tên nhóc mà bọn hắn cho là khờ khạo, bảo thủ là tôi lại dám mở miệng tán tỉnh người ta như thế. Nhưng tôi không để ý chuyện đó, tất cả những gì tôi thấy trong khi tâm trí kêu những tiếng ong ong choáng váng là cái cách người đàn ông kia nhếch một bên lông mày, đầu lưỡi anh kín đáo khẽ quét qua môi dưới. Vẻ đẹp thanh thoát mà chiếc sơ mi trắng mang lại bỗng phủ một lớp gợi cảm khó tả thành lời, mọi việc còn quay cuồng hơn khi tôi phát hiện anh vẫn yên vị ngồi trên đùi tôi.

Có thể là Hobi hyung vừa hút khí một tiếng rõ bén nhọn, hoặc tôi chỉ ảo tưởng mọi việc. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ có một người đàn ông ngồi trong lòng mình, nói gì đến một người đàn ông gợi cảm nhường này!

Bồi bàn thì sao chứ, muốn xin số điện thoại anh ấy quá đi! ╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯

Lũ "bạn" tôi nín thin thít, nhấp rượu xem cuộc vui, nhưng chẳng ai có thể ngờ được hành động sắp tới của anh ta. Anh nhẹ nhàng đặt chai rượu mình cầm từ nãy xuống bàn, rồi cực kỳ chậm rãi đặt tay vào túi quần mình, động tác ung dung càng khiến người xung quanh vô thức cảm thấy nhộn nhạo. Song, từ chiếc ví da mà kẻ mù cũng ngửi thấy mùi đắt tiền, anh rút ra một chiếc thẻ màu bạc bóng loáng.

"Trong thẻ này có sẵn 2 triệu won." Anh nói, chất giọng lảnh lót được hạ tông mang theo ý vị gợi cảm khiến vẻ đẹp của anh nhân lên gấp cả nghìn lần. "Thế có đủ mua một đêm của em không?"

Sự hào hứng bao trùm không khí ban nãy nín bặt, tôi theo bản năng quay phắt sang Hobi hyung để cầu cứu. Anh ấy chỉ biết mếu máo nhìn lại, tay làm động tác chặt ngang qua cổ để biểu thị rằng họ sắp gặp rắc rối rồi. Tại sao lại dám kết luận một người là nhân viên phục vụ chỉ vì anh ta ăn mặc đơn giản, thanh lịch tại hộp đêm chứ? Sơ mi Louis Vuitton, bốt Chelsea, chất liệu quần cũng là thượng hạng, trên tay còn có đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn kìa! Chất cồn thực sự có thể khiến người ta trở nên đui mù sao?

Dù có đui mù thì tôi cũng thấy anh ta cười khẩy, hai đầu ngón tay trắng nõn chuyển thành kẹp lấy chiếc thẻ và gõ lên giữa trán tôi. Đôi môi tuyệt đẹp của anh hé mở, giờ đã nói lớn hơn một chút để đám người xung quanh cũng nghe thấy.

"Nụ cười, tôi tặng em. Trẻ con thì ngoan ngoãn, đừng tuỳ tiện đùa với lửa nữa."

Song, anh thản nhiên đứng lên, đôi chân tôi vô thức nhấc gót như muốn đuổi theo hơi ấm ấy. Tôi nghe một tên nào đó định mở miệng gây sự khi nhận ra anh đang cười nhạo cả bọn, nhưng có vẻ người đàn ông ấy chẳng hề quan tâm.

Đến khi tôi kịp bắt chuyện mọi thứ, người đã chẳng còn trong tầm mắt nữa. Tôi chớp mắt hai cái, thấy hơi ấm trên đùi mình nguội lạnh.

Và.

Trời ơi đất hỡi!!!

(ノ`Д')ノ彡┻━┻

Ta nói nói nhục!!!

┻┻︵ヽ('Д')ノ︵┻┻

Cả đám chúng tôi như một lũ hề, và tôi chính là thằng hề đeo cái mũi đỏ to nhất!!!

(┛ಸ_ಸ)┛彡┻━┻

Xét lại thì thật may mắn khi chúng tôi không phải vừa xúc phạm đến nhân vật nào có máu mặt, nhưng việc anh ta thản nhiên phản đòn thật dã man!

Tôi chưa bao giờ nhục nhã như vậy trong cuộc đời, và chỉ có một người biết rằng đây là lần đầu tiên tôi gạ trai! Tôi, Jeon Jungkook, sẽ không bao giờ chủ động tán tỉnh ai trong kiếp này nữa!!!

Nhìn cái lũ công tử đang đực mặt ra kìa, các người có vừa lòng chưa!? Thật ngu ngốc, cái buổi vui chơi này thật ngu ngốc!

Chết tiệt, tôi uống, tôi uống, tôi uống!!! ༎ຶ‿༎ຶ

Tôi chỉ muốn sà vào lòng Hobi hyung mà khóc thôi... ༎ຶ‿༎ຶ

Uống thôi, uống để quên luôn cái sự tồn tại này cho rồi... ༎ຶ‿༎ຶ




Jimin ngồi xuống sofa trong một khu tách biệt trên tầng lửng, tiếng nhạc cũng mờ nhạt hơn rất nhiều so với ở dưới. Anh còn chưa kịp yên vị thì một bóng người đã ngay lập tức sà vào lòng anh, dài giọng ỉ ôi.

"Jimin-ahh, cái chai, cái chai rượu mới của mình đâu? Hu hu..." Cậu chàng khóc lóc, khoé mắt đỏ hoe, dường như đã say không còn đường quay về. Jimin chán nản đảo mắt, chẳng biết sao mình lại đồng ý cho người bạn thân chọn nơi giải sầu, họ đáng ra có thể yên lành cùng nhau xem phim một đêm ở nhà anh.

"Còn dẹo? Nhờ cậu mà mình gặp một lũ người phiền phức." Jimin gõ lên đầu Taehyung, nhớ đến việc cái tên này nằng nặc đòi anh phải tự tay đi lấy rượu mới cho mình để chứng minh tình bạn, thế nên anh mới bị mấy đứa nhóc say xỉn kia hiểu lầm. Cũng một phần do anh ăn mặc đơn điệu, vốn không ưa thích những nơi ồn ào xô bồ này.

"Th-thật à? Sao thế? Bọn nào làm gì cậu? Tụi nó tới công chuyện với mình!" Chàng trai tóc nâu cao lớn bỗng không còn kèm nhèm nước mắt, hùng hổ xắn tay áo định đứng lên nhưng ngay lập tức bị giật thẳng xuống.

"Ngồi! Không có chuyện gì hết, đồ ngốc." Jimin nạt, cố gắng thoát ra khi người kia vừa ngồi xuống đã quấn lấy anh như trăn. Anh một tay đẩy đầu bạn ra, tâm trí lại có chút lạc về nơi khác.

Anh nhớ về gương mặt ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe cứ dại ra trông đến là buồn cười của chàng trai lạ mặt, bỗng nhiên lại muốn bật cười. Cậu ta nom chẳng hợp với không khí ăn chơi sa đoạ của đám bạn, cứ quýnh quáng và vụng về kỳ lạ. Và anh cũng thừa nhận rằng mình đã có thể nổi giận nếu không phải bỗng dưng được nhìn kỹ gương mặt cậu ta, đánh thẳng vào gu của anh với làn môi mỏng chúm chím và đôi mắt nai tơ ấy.

Jimin nghiêng đầu, miệng lẩm bẩm điều người bên cạnh chẳng thể nghe thấy. "Cũng có chút thú vị."






1 j-hope, 2 j-hope, 3 j-hope...

Sao lại nhiều Hobi hyung thế này?

Đây là Hobi hyung mà phải không, người đang dìu đỡ và đưa tôi ra khỏi không gian tràn ngập tiếng nhạc EDM ầm ĩ?

Mỗi bước chân tôi đều loạng choạng, cảm giác như đất dưới chân mình không ngừng nẻ ra, khung cảnh xoay mòng mòng như thể thiếu đi trọng lực. Cảm giác muốn nôn mửa trào giữa chừng đến ngực tôi rồi lại rút xuống, cổ họng bỏng cháy khó chịu đến cực điểm.

"Chú Sejin chờ ở chỗ nào, Jungkook?"

Anh ấy hỏi như vậy phải không? Chữ được chữ mất, nhưng có vẻ tôi vẫn nghe được bấy nhiêu đó. Chú tài xế Sejin của tôi hẳn là vẫn đợi ở chỗ cũ tại bãi giữ xe tầng hầm. Hobi hyung đưa tôi xuống khỏi thang máy, và ngay lúc đó thì điện thoại của anh vang lên. Anh vừa khó khăn đỡ lấy tôi, vừa nhỏ giọng trả lời người vừa gọi, hẳn đó cũng là tài xế của gia đình anh.

"H-Hyung... Em tự tìm xe, ậc- em tìm được, anh lên đi, chú Hobeom chờ..."

"Để anh dắt em đi nào..."

"Thôi mà, em hơi tỉnh rồi, trên đó không đỗ xe lâu được đâu... Em biết chỗ mà..."

Kì kèo một lát, cuối cùng tôi cũng giục được anh ấy rời đi, cố đứng thẳng và chấn chỉnh lại vẻ loạng choạng của mình để anh không lo lắng nữa. Tôi nỗ lực giữ vững thăng bằng, lê bước đến vị trí xe mà mình nhớ được, hy vọng rằng người tài xế đã chờ ở đó sẵn. Chiếc Maserati màu bạc quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đèn xe đã mở lên cho thấy bên trong có người. Tôi mừng rỡ, bước chân hơi gấp gáp hơn, chỉ hy vọng mình không vấp ngã.

Lúc kéo cửa xe, tôi phát hiện chú Sejin không hiểu sao lại chẳng mở khoá sẵn. Tôi đập đập lên cửa kính, nhăn nhó gọi chú mất một hồi cũng chưa thấy phản ứng gì, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng đến nỗi có thể ngất đi bất cứ lúc nào. May thay, chú có vẻ giờ mới nhận ra tôi đến rồi cuối cùng cũng bấm mở chốt, tôi ngay lập tức mở cửa ra và ngã thẳng vào ghế sau.

Hình như chân tôi còn chưa kịp lê vào nữa, vẫn còn vắt vẻo treo ngoài thành xe.

Nhưng, ha ha.

Ý thức của tôi ra đi rồi.

Dạng dấc chìm dào chong hứ yo, hứ yo.

Cảm thấy an toàn vì Sejin đã ở bên cạnh, tôi để bản thân ngủ thiếp đi.

( ̄ρ ̄)..zzZZ








Lúc tôi một lần nữa ý thức được không gian xung quanh mình, điều đầu tiên tôi nhận ra là mùi chăn gối xa lạ thoáng hương chất khử trùng, không hề thơm ngát thanh nhẹ như thường ngày. Chiếc gối này cũng căng phồng đến kỳ cục, gối của tôi có độ cao và bông mềm vừa đủ cho một giấc ngủ thoải mái cơ mà.

Tôi khó chịu mở mắt ra, ánh đèn ngủ vàng mờ nhạt giúp cơn váng đầu không bị trầm trọng hơn nhưng ngay lúc đó tôi cũng nhận ra.

Đây không phải nhà tôi.

Căn phòng được trang trí theo kiểu hiện đại xa hoa chỉ có một chiếc giường cỡ đại, tủ quần áo, bàn trang điểm cùng bộ sa lông cùng hoạ tiết. Tôi nhanh chóng vượt qua cơn chếnh choáng để xác định được đây là một phòng khách sạn. Chiếc đồng hồ treo tường điểm con số một, ánh nắng loé bên dưới rèm đã được kéo kín bên cửa kính tràn tường.

Nỗi hoang mang và thắc mắc nhanh chóng xâm chiếm tâm trí tôi, không biết tại sao mình lại ở đây dù rõ ràng đã leo lên xe của Sejin trước khi bất tỉnh. Bất chợt tôi nhìn sang phía bàn ngủ và phát hiện vài thứ khá bắt mắt im lìm nằm ở đó. Tôi quét mở khoá để thấy điện thoại mình reo tràn ngập tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của chú Sejin, Hobi hyung cùng người nhà, thế nhưng hai vật bên cạnh đã nhanh chóng chiếm lấy sự chú ý của tôi.

Một chiếc thẻ màu bạc thoáng trông quen mắt đang dằn lên tờ giấy ghi chú, trên đó là dòng chữ viết tay gọn ghẽ, tiêu chuẩn.

Cám ơn vì một đêm tuyệt vời.

Ầm một cái, tôi nghe thấy tiếng thế giới xung quanh mình vỡ vụn.

Gió lạnh từ điều hoà thổi qua cho thấy tôi chẳng mặc gì ngoài chiếc quần cộc. Cả áo thun, quần jean đen và áo khoác da đều đang vắt trên thành sofa, sự nhàu nhĩ càng tăng thêm vẻ đổ đốn của việc có thể đã xảy ra tối qua.

Dù đầu đau như búa bổ nhưng thân dưới lại phảng phất cảm giác khoan khoái đặc thù mà một kẻ thiếu thốn kinh nghiệm như tôi cũng có thể lờ mờ đoán ra.

Mất rồi. ( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )

Tôi đờ đẫn mặc quần áo và bước vào thang máy, đi xuống dưới sảnh khách sạn, một nơi gần câu lạc bộ hôm qua. Lễ tân lịch sự nói rằng tiền phòng đã được thanh toán sẵn và đon đả hỏi tôi có muốn dùng thức uống gì không, suýt nữa là tôi buột miệng đáp "kali xyanua". Tôi có thể làm thế rồi dựng hiện trường giả để đổ tội cho người đàn ông tóc xám xinh đẹp kia không?

Đến khi chú Sejin đón tôi về nhà và tôi bị vây hãm bởi những lời quan tâm pha trách móc, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để phản ứng. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là những điều đã xảy ra đêm qua mà tôi hoàn-toàn-không-nhớ-đến.

Tôi cũng không hiểu được cảm xúc của mình hiện tại nữa.

Tôi có chút tức giận vì bị người ta lạm dụng trong tình trạng mất ý thức.

Hoang mang không biết vì sao mình từ xe của Sejin lên giường khách sạn.

Hơi ngờ vực không thực sự tin vào chuyện đã xảy ra như tờ giấy ấy bí ẩn nói.

Và cái cảm giác tiếc nuối lững lờ này là gì vậy hả? ('◉⌓◉')

Khoan- tôi phải rất tức giận, rất phẫn nộ mới phải chứ!

Đúng lúc tôi đang nghĩ suy về cảm xúc rối tinh rối mù của mình, Hobi hyung lại gọi tới. Tôi quýnh quáng cầm điện thoại, sẵn sàng gặp nhân chứng cuối cùng ở hiện trường đêm qua trước khi thảm kịch xảy ra.

"A lô, hyung..." Tôi thỏ thẻ.

"Jungkook-ahh!!! Em có biết anh lo lắng thế nào không hả? Đêm qua anh với chú Sejin phát điên lên vì tìm em! Vừa nãy anh gọi điện mới biết em về rồi đấy!" Hobi hyung nạt nộ, hiếm lắm mới có ngày anh ấy dữ dằn với tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy tủi thân khủng khiếp.

"Em xin lỗi... em rối quá. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với em đêm qua đâu..."

"Rốt cuộc là có chuyện gì, bé bi?"

"Anh, anh có biết người tóc xám tối qua là ai không...?"

"Hả? Cậu ấy thì liên quan gì? Hôm qua các em hiểu lầm cậu ấy là phục vụ, anh cản không kịp. Thực ra anh đã nhận ra ngay vì nhiều lần thấy cậu ấy rồi nhưng chưa có dịp làm quen. Đó là Park Jimin, một vũ công - nhà biên đạo rất có tiếng. Người bình thường không nhận ra cũng phải, nhưng giới nghệ thuật trình diễn nhiều nhân vật phải nể nang cậu ấy lắm. Cậu ấy sống khép kín, chẳng hiểu sao lúc ấy lại xuất hiện ở hộp đêm, nhưng hôm qua xém chút nữa là mấy đứa chọc bể tổ ong vò vẽ rồi."

Tôi càng nghe càng ù ù cạc cạc, trong người nôn nao hết cả. Hobi hyung không phải là một người ưa phóng đại, và có khi người đàn ông đó còn có máu mặt hơn anh miêu tả nữa.

Thảo nào anh ấy hút mắt vậy, đó là diện mạo của người trưởng thành, có địa vị và phẩm chất...

Khoan!!! Tại sao tôi lại khen anh ta hả trời??? щ(゜ロ゜щ)

Tỉnh táo lại đi Jeon Jungkook, đó là người đã đùa bỡn mi một đêm, coi mi là trai bao rồi phủi mông bỏ đi đấy!

Tôi cúp điện thoại, chợt nhận ra mình nên tiếp tục củng cố sự phẫn nộ này. Sự phẫn nộ thôi thúc tôi mở Naver lên và tìm kiếm tên Jimin, dễ dàng dò ra địa chỉ studio nhảy của anh ta.

Bấm vào phần hình ảnh, tôi liền thấy được những bức chụp chân dung và cả khoảnh khắc trình diễn của Jimin, bỗng dưng không dứt ra được.

Tại sao người đàn ông này lại đẹp trai như thế...

Tất cả đường nét gương mặt đều thật tinh xảo, đặc biệt, cơ thể rắn rỏi nhưng không hề thô kệch. Vóc dáng khi nhảy lại rất lôi cuốn, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Trông anh-

Trời ạ!!!

Tỉnh táo lại đi, Jeon Jungkook!! (#`д')ノ


















__________
Bụi: Đây là chap đầu tiên mình đăng lên Watt mà có người beta giúp đó mọi người, hồi trước chỉ có các chị P gen Y phổ độ chúng sinh ngồi đọc sửa chap đã đăng và bản in MRFL muốn cận thị luôn thôi... Thật may mắn cho những ngón tay ngáo ngơ của mình...

Cám ơn cục pé Quỳnh của chị uwu ( ◜‿◝ )♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top