Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

những ngày sau đó, jimin không cho minjeong đi bán nữa. nắng nôi lại cực nhọc. vả lại nó cũng là con gái. chịu sao nổi mấy cái trò ăn hiếp của mấy người trong chợ.

kì kèo qua lại cuối cùng nó cũng thua. mấy bữa sau đó, jimin nhờ mối quan hệ với mấy chị trong nhà trọ mà xin được cho nó vào làm công nhân sản xuất vỏ chai của một nhà máy. công việc tuy có hơi vất vả nhưng ít ra đỡ được mang vác mệt nhọc, lại không phải lo lắng coi có ai bắt nạt nó hay không, vì công nhân trong nhà máy đa phần là mấy chị trong khu này, mấy chỉ đã gửi gắm minjeong hộ cho jimin.

những ngày tháng đó có thể xem là những ngày tháng đẹp nhất của hai người. minjeong mang tiếng là em gái của jimin nhưng trong lòng jimin từ lâu đã xem nó là vợ của mình. một người vợ kiện toàn và chu đáo.

mùa hạ năm ấy, giữa cái thành phố hơn mấy triệu sinh mệnh này, có hai mảnh đời vô tình va vấp vào nhau, một cách kì diệu, tựa như cái cách mà người ta tìm thấy nguồn nước quý giá giữa sa mạc rộng mênh mông.

ngày dài tháng rộng, những khoảnh khắc bên nó như liều thuốc chữa lành mọi thương tổn mà cuộc đời gieo rắc nơi cô. dần dần, đơn thuốc từ nó trở thành lẽ cố nhiên, là thứ gì mà sao cô muốn uống đến phát nghiện.

cô thừa nhận, cô yêu nó. cô yêu nó, là thật lòng...

...

bữa nay aeri nó đi làm cái giống gì với ningning mà mặc đầm trắng tết tóc trông trang trọng dễ sợ. nghe nói hai đứa nó trúng đề đi đổi hay sao đó. mà làm thấy ớn. dân tình trong xóm chỉ trỏ tưởng hai đứa sắp lên phường làm giấy kết hôn không.

nhìn aeri lượn vòng vòng trong xóm như vedette trên sàn diễn thời trang mà jimin mắc mệt. bất chợt, cô nhìn sang em gái mình. nó đang ngồi dán keo lại đôi dép bị bung đế. jimin bỗng nhiên thấy chạnh lòng. minjeong nó cũng hai mươi tuổi đầu rồi. mà suốt mấy năm trời vì lo cho cô mà chưa một lần được ăn diện. jimin quay sang nhìn bộ váy mà aeri đang mặc. bất chợt hình ảnh em gái cô trong chiếc váy trắng tinh tươm hiện ra lờ mờ trước mắt, như hư như thực. nó là con gái mà chưa bao giờ cô thấy nó bận váy. quần áo của nó quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy bộ đồ cũ mèm được thừa hưởng từ người khác thôi. nghĩ đến đây, trong lòng jimin bỗng nhảy số cái bựt.

jimin nắm cổ gọi aeri lại hỏi nhỏ, cốt ý không để minjeong nghe thấy.

''mày mua váy này ở đâu vậy, mai dẫn tao đi mua với''

''tính cạnh tranh làm công chúa bạch tuyết với tao trong xóm này hả. mơ đi''

''thôi bớt nói xàm, mai nhớ dẫn đi mua đó''

hôm sau đi học về thì jimin chờ aeri ở cổng trường rồi cô với nó ra chợ. sau một lúc đi lòng vòng thì jimin cũng chọn được một chiếc váy màu trắng. jimin quyết định mua nó là vì lúc nó đập vào mắt cô. jimin có cảm giác như minjeong nó đang mặc vậy. nó đẹp, đẹp lắm.

sau đó, jimin chở aeri đi uống nước đặng cám ơn rồi về nhà. chiếc váy được cô xếp lại gói gọn gàng rồi cất đi, định bụng lúc minjeong về sẽ mang ra tặng nó để cho nó bất ngờ.

cả chiều hôm đó, jimin thấy vui vui, cô tưởng tượng vẻ mặt nó lúc nhận quà, lúc mặc váy, lúc nó xoay qua xoay lại như aeri, tự nhiên jimin thấy háo hức lạ kì.

tối đó, minjeong về. thấy nó, jimin đứng tồng ngồng trước cửa nhìn nó cười cười. nó nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên.

''ủa, chị đứng đây chị. sao không vô nhà''

''nhiều chuyện quá, tao đứng đây kệ tao. lẹ vô ăn cơm, đợi mày về đói muốn rã họng''

sau bữa cơm, minjeong đi rửa chén. jimin nhìn nó, nhìn bóng dáng nhỏ xíu đang hì hục bên sàn nước. tự nhiên cô thấy thương nó quá. không tự chủ được, cô đi đến ôm lấy eo nó, tựa đầu lên vai cô nó, rủ rỉ.

''minjeong''

''dạ''

jimin thấy tay nó run run. nhịp tim cũng mỗi lúc một nhanh hơn. cô mỉm cười nhớ lại nụ hôn hôm trước. cô gục đầu sâu hơn vào vai nó, thì thầm.

''cho tao ôm một chút đi, tao nhớ mẹ quá''

''...''

''jimin''

''gì''

''chị coi em là mẹ chị hả''

''không''

''chứ là gì''

''là vợ tao''

''tao không cho mày lấy ai đâu đó, mày phải là vợ tao. là vợ của yu jimin này''. nói rồi, jimin buông nó ra cho nó rửa xong đống chén đũa. chứ ôm nó như phim truyền hình vậy hoài, tới sáng nó chưa rửa xong.

đợi đến khi nó rửa chén dọn dẹp xong xuôi. jimin mới lấy cái váy hồi sáng mình đã mua. đi lại, quăng cái bẹp trước mặt nó.

''cho mày đó''

''gì dạ'', nó cầm cái váy lên xem. bất chợt oà lên một cái. đó là lần đầu tiên cô thấy nó ngạc nhiên pha lẫn một chút thích thú với cuộc đời này. nhưng ngay sau đó, mắt nó lại trầm xuống. jimin nhìn nó, biết chắc nó sắp xài xể mình. cô liền ngồi xuống, hất hàm chặn họng nó.

''mày nín, khỏi nói gì hết. hôm qua tao trúng đề. không biết mua gì nên nay tao mua cái này cho mày đó. đó giờ tao có làm được gì cho mày đâu. mày mà nặng nhẹ tao, tao đập mày liền''

''sao nghe lời chị ningning đánh đề nữa vậy''

''kệ tao, mày nói nhiều quá. đi vô thay cho tao coi, lẹ''

thấy nó nghe lời đứng dậy đi thay đồ. môi jimin bất giác cong lên thành một nụ cười, nét dịu dàng lưu lại nơi đáy mắt, nhìn minjeong vui như vậy, cô cũng mãn nguyện, có điều, tiền học bổng học kỳ này của cô còn có một nửa à.

lúc minjeong trở ra, jimin chợt thấy xao xuyến lạ kì. cô biết ngay, nó mà bận chiếc váy này vào, nhìn nó đẹp, nó xinh, nó đáng yêu như mấy cô công chúa mà ngày còn bé cô vẫn hay xem trên đài vậy. jimin nhìn nó, tự nhiên thấy xốn xao, nao lòng.

trong ánh sáng mập mờ của cái đèn liên xô treo lơ lửng. jimin chợt nhận ra minjeong không còn là con bé đen nhẻm dạo trước nữa. mấy năm nay nó không phải đi chăn trâu, bắt ốc. không phải ra đồng khổ cực nên da thịt cũng có phần đầy đặn và da dẻ đã trắng lên rất nhiều.

cô nhìn nó, mặt bỗng chốc đỏ lên. ánh nhìn cô nhìn nó lúc này. man dại và đầy khao khát. cô đi đến ôm nó vào lòng, mùi hương thiếu nữ của nó xộc thẳng vào mũi cô. bỗng nhiên jimin cảm thấy nơi tay mình ấm áp, thoát khỏi những suy tư triền miên trong lòng. những ngón tay thon dài của cô nắm tay nó thật chặt, trái tim cô bỗng run lên. cô nâng cằm nó. trao cho nó một cái hôn thật sâu, thật nồng nàn.

chợt nhiên, cánh tay của minjeong nuột nà khẽ mơn man, đỡ cô nằm xuống sát bên nó. mùi thơm tự da thịt con gái tỏa hương, vấn vít cơ thể của một người chưa một lần động vào tà áo phụ nữ. jimin chợt thấy ngốt ngấy, bủn rủn, thừa thãi cùng lọng ngọng. đầu óc thì chếnh choáng, mụ mị.

một cái gì đó của bản năng bị đánh thức dữ dội. một màu của hào quang phản chiếu qua lăng kính của tự nhiên. jimin bật dậy, lật ngửa minjeong ra. lại thêm một nụ hôn thật sâu, thật gần gũi, thật chậm rãi và quyến rũ đến nỗi khát khao ngọt ngào và lạ lùng đã chiến thắng sự chần chừ của cả hai.

minjeong ngắm nhìn jimin. không phải ngắm nhìn cơ thể mà nhìn vào đôi mắt cô. đôi mắt jimin sâu thẳm, nóng hổi và khát khao. trái tim minjeong giờ đã trở nên rộn ràng hơn, một thứ cảm giác lạ lùng. nó đang chảy tràn khắp cơ thể. nó kích thích những cảm giác không thể cưỡng lại được và những ham muốn điên cuồng. minjeong ôm lấy khuôn mặt jimin nhẹ ve vuốt, chầm chậm và dịu dàng.

''jimin''

''chị yêu em''

jimin cúi đầu hôn minjeong thật sâu. sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em, nhẹ hôn lên từng ngón, từng ngón đầy trân trọng và nâng niu. sự chăm sóc ngọt ngào đó tạo nên những âm thanh sôi sục tràn đầy trong huyết quản. hai đứa ôm nhau một lúc lâu. minjeong lắng nghe hơi thở jimin nhẹ dần, nhịp tim chậm đều lại, nhẹ nhàng hít vào thật nhiều mùi da thịt jimin đang nồng nàn cơn ham muốn thể xác.

và rồi chẳng còn sự chờ đợi nào nữa khi hai thân thề trần trụi quấn lấy nhau trong không gian nhỏ hẹp. minjeong sợ hãi, ngại ngùng, hào hứng rồi run rẩy. jimin nhẹ nhàng vào sâu bên trong từng phân tử trên người minjeong, hệt như cái cách quả đất hàng triệu triệu năm về trước nhào nặn dưới tác động của thiên hà. cánh môi mềm của cả hai vẫn còn vương mùi ngọt ngào, ngất ngây của trái cấm.

minjeong mơ hồ nghe mình bật ra một tiếng rên bất lực. mọi giác quan bị choáng ngợp bởi những gì đang diễn ra, mùi hương nồng nàn của jimin, cái thân thể ấm áp, cái sung sướng từ phía sau, từ phía trước. minjeong bị jimin bủa vây, được jimin lấp đầy, và hạnh phúc vì được jimin sở hữu.

và, jimin đã yêu minjeong bằng một sự buông trôi mãnh liệt. cả hai cùng nhau đạt đến đỉnh cao của sự ngây ngất. rồi cùng nhau rơi xuống, trôi tuột từ nấc thang của độ cao của đam mê và xác thịt. đầu óc jimin ngất ngư như say sóng. rồi cô thấy em lẩy bẩy, run rẩy rồi vỡ tan thành hàng triệu triệu mảnh dưới thân cô.

buổi tối hôm ấy, từng cánh hoa nhẹ nhàng tung bay khắp trời. nó như một sự chào đón, một lời chào mời kim minjeong đến với thế giới của một người đàn bà, người đàn bà của yu jimin.

...

thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. những ngày tháng mài mòn viết trên ghế nhà trường cũng nhanh chóng trôi đi. giây phút máy ảnh kêu tách, có lẽ thời gian và không gian đã ngưng đọng trong phút chốc. kết thúc thời sinh viên cũng như mùa hạ năm ấy. yu jimin cuối cùng cũng tốt nghiệp với thành tích loại ưu.

sau khi tốt nghiệp, cuộc đời yu jimin như bước sang một trang khác. thời ấy, đại học là giấc mơ của biết bao gia đình. đậu đại học lại là một điều xa xỉ khác. nên những công ty vô cùng thiếu nguồn lực, khát nhân tài. yu jimin sau đó được nhận vào làm tại một công ty xây dựng công trình có tiếng tăm trong thành phố.

sau đó, có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất của hai người khi minjeong không còn phải cực khổ như ngày trước. mỗi ngày đều ăn rất ngon, ngủ rất yên. jimin không cho em làm gì quá sức. hằng ngày cô đều tranh thủ về nhà sớm để ăn cơm cùng em. tình yêu của họ cứ thế trôi qua một cách đơn giản và bình yên nhất.

...

một ngày cuối tháng tư. lúc minjeong đang loay hoay trong bếp thì tiếng chuông điên thoại chợt vang lên gấp rút và liên hồi. đầu dây bên kia vang vọng lên tiếng nói xa lạ của một người đàn ông.

sau cuộc điện thoại. minjeong như hóa thành đá, tay chân trở nên vô dụng, thừa thải. người em mềm oặt như cọng bún. em đứng một chỗ như người chết rồi, hai tay run rẩy, lạnh toát.

trời bất chợt đổ mưa. bầu trời hôm nay có màu xám tro hệt như màu tóc em ngày hôm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top