Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

cả một đời nhớ thương.

''hoa sẽ nở vào những ngày đầu hạ, và rực rỡ hơn trong mắt người khi ngày hạ đã dần qua.''

...

một mùa hạ nữa lại chầm chậm gõ cửa, nhưng là mùa hạ của một thập kỉ sau này.

yu jimin, ba mươi lăm tuổi, sau lần hiến giác mạc thành công của mười năm trước. bây giờ đã trở thành một người thành đạt. có cơ ngơi và có một sự nghiệp vô cùng vững chắc.

nhưng những người trong công ty luôn kháo nhau rằng. không biết vì lý do gì, đến bây giờ yu jimin vẫn chẳng có người yêu. có người nói cô giấu giếm, cũng có người nói cô tiêu chuẩn cao, cũng có người nói cô yêu đơn phương. những lúc đó jimin chỉ cười cho qua chuyện. vì chỉ có mình cô biết, tình yêu của cô đã chết từ mùa hạ năm ấy rồi.

...

bầu trời xanh trong, hồ nước sâu thẳm, những bông hoa rực rỡ cùng màu xanh ngút ngàn của vùng thôn quê, những hàng cọ nghiêng mình bên bờ cát trắng, những dãy núi ngả màu hồng tía trong làn sương khói do hơi nước bốc lên. yu jimin xốc lại balo, chầm chậm bước đi trong ánh nắng vàng rực rỡ.

đã mười năm chẳng trở về, hôm nay về lại. cảm giác có gì đó thật xa lạ mà cũng thật thân quen. cô nhớ lắm cái hương thơm ngào ngạt của cánh đồng lúa trổ bông. nhớ cả những chiều cùng lũ bạn thả diều, cút bắt, nhớ cả những tiếng kẽo kẹt, tiếng gió đưa xào xạc nơi những gốc tre già... và cô nhớ tới ba mẹ, nhớ ông bà, nhớ căn nhà nơi cô đã gắn bó cả một thời tuổi thơ.

buổi chiều hoàng hôn nhạt màu hôm ấy, jimin lặng lẽ ra ngồi một mình trên đê, ngắm mặt sông chiều phẳng lặng. gió lay mấy bụi lao xào xạc phía xa, thổi nhẹ nhè qua mái tóc đen dài lất phất, gió à ơi ru cô về một miền hồi ức nào đó thật xa xăm.

từ phía xa, có một người con gái dáng nhỏ nhắn, đang đội nón lá, bận cái áo nâu sòng từ từ đi lại. jimin vội vàng đứng lên, miệng vô thức gọi ''minjeong''

nhưng rồi, cô thất vọng, người đó chẳng phải em.

...

ngày cô rời quê để trở về thành phố. dì của cô đi đến, đưa cho cô một lá thư đã hoen ố màu thời gian. cùng một tờ giấy, trong đó ghi rõ địa chỉ và nơi minjeong đang sinh sống. lúc cầm tờ giấy, tay jimin bất giác run run, môi mấp máy, còn mắt thì đỏ hoe.

jimin nhìn lá thư, cô vuốt ve mấy đường, thật chậm rãi rồi nhẹ nhàng đưa lên môi, hôn lên nó một cái rất khẽ.

trong lá thư lần này không còn được chia ra ba phần rành rọt giống như ngày xưa nữa. nó chỉ có vài dòng, dù vậy, nét chữ vẫn luôn tròn trịa và nắn nót như thuở nào.

''chào jimin của những năm tháng sau này. lúc chị đọc lá thư này, chắc có lẽ em đã đi xa lắm rồi. chắc bây giờ chị ghét và hận em lắm. vì em đã ích kỉ và hèn mọn đến vậy mà. nhưng em mong chị sẽ hiểu. đời người vốn dĩ là những chuyến xe, hễ đến mỗi trạm dừng sẽ có khách lên khách xuống. nếu có thể chọn lại, em chỉ muốn được đi cùng một chuyến xe với chị mãi, chứ không phải chỉ là hai từ ''ngang qua''. xin lỗi chị, thật nhiều. và dù như thế nào đi chăng nữa. hứa với em, hãy sống tốt, hãy lập gia đình, hãy có những đứa con thật đẹp, thật đáng yêu. hãy sống tốt, thay cho cả phần của em sau này.''

jimin đọc xong, cô gấp bức thư lại. một lần nữa, cô đặt lên nó thêm một nụ hôn sâu. trên tờ giấy vàng vọt và hoen cũ ấy, có một giọt nước lặng lẽ rớt rơi.

bức thư cuối cùng rồi, sau này sẽ chẳng còn bức thư nào nữa.

thời gian mang đi tia nắng tinh khôi trong mùa hạ mát lành, lại đem đến đây một màu vàng hoe của một mùa thu buồn bã. jimin nghĩ rằng cho dù những tháng năm sau này cuộc đời có trả cho cô bao nhiêu điều bù đắp, thì cơn hoang hoải ấy vẫn ám ảnh mãi chẳng thể nào quên.

...

một chuyến xe khách nữa lại đến, lại neo bước trên con đường quê gập ghềnh sỏi đá...

một thanh niên độ tầm ba mấy bốn mươi. cứ chiều chiều, lại nghe văng vẳng tiếng anh hát ''dạ cổ hoài lang''. tiếng hát anh trong xa vang vọng cả không gian tịch mịch. thật ra, anh không thích bài hát này, nhưng mà người anh thương cổ thích, nên chiều nào anh cũng hát cho cổ nghe.

khoảng độ mười năm về trước, cổ trôi dạt về đây. về cái làng quê chó ăn đá, gà ăn sỏi này. cổ hiền, dễ thương nên ai cũng mến. anh thích, anh mến rồi anh thương cổ cũng vì cái tánh này. mà tới giờ gần chục năm rồi, cô vẫn hổng có thương anh.

nhưng mà thôi kệ, anh vẫn thương cổ, anh tin một ngày rồi cổ cũng sẽ động lòng.

"đêm luống trông tin bạn

ngày mỏi mòn như đá vọng phu

vọng phu vọng luống trông tin chàng...

...

là nguyện cho chàng

nguyện cho chàng đặng chữ bình an..."

giọng anh khàn khàn, trầm đục. nghe như ẩn khuất, như nức nở, lại như van lơn.

cô gái ngồi cạnh nghe anh hát, tự nhiên cô chảy nước mắt. cô sờ trong túi áo mình, trong đó có một cái kẹp tóc, cô hay đem theo bên người, cái kẹp dù cũ, thân cũng rỉ sét, vậy mà cổ giữ, giữ hoài vậy đó, nhiều lần anh nói để anh mua cây kẹp khác cho. cổ nhất quyết không chịu. nói chỉ thích duy nhất cây kẹp này.

anh thấy cổ khóc, mỗi lần anh hát bài này cổ đều khóc. mà mỗi lần vậy, anh sẽ chầm chậm, chầm chậm đỡ lấy cổ. để cổ dựa vào người mình mà khóc cho khuây khoả nỗi lòng, anh không muốn hỏi quá nhiều về quá khứ. anh chỉ muốn quý trọng thời khắc hiện giờ. lâu lâu anh còn trêu ngày nào không có vị nước mắt của cổ trên vai, anh sẽ về ngủ hông được. mỗi lúc như vậy, cổ sẽ cười, rồi cổ hết khóc, cứ như vậy cũng hơn chục năm.

jimin đứng nghiêng mình trong nắng, có chút gió nhẹ khẽ đung đưa vài nhành hoa bay ngang đầu, hình như mùa hạ mang dấu yêu xưa trở về.

nơi đồng nội cỏ xanh rì ấy, có bóng cây ngả dưới hiên nhà, tỏa đầy hương thơm dịu nhạt, cô ngước nhìn, thấy gió bay bay cay xè khoé mắt. rồi cô thấy em, thấy người em gái bé bỏng, thấy người cô yêu thương nhất đang gục đầu lên vai người đàn ông của đời mình. jimin thấy sống mũi cô cay cay, cô thấy mắt cô nhoè nhoẹt nước. cô nắm chặt lá thư trong tay. mùi khói đốt đồng nghẹn ứ ngập phổi, kỉ niệm tràn về như dòng thác điên cuồng. và đong đầy trong ánh mắt đỏ hoe lúc này là những thương nhớ trào dâng nhấn chìm cả trời chiều gió lộng.

vài hạt nắng lăn dài trên tóc, lăn xuống gò má, xuống cằm. cô ngồi đó, mường tượng lại những ngày còn thơ trẻ, về con phượng hoàng chiến mã, về mái tóc vàng khét nắng, và về người con gái có cặp mắt xa xăm, cất giấu cả một nỗi buồn thăm thẳm.

cô ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng chói chang quá đỗi. cô che mắt mình lại. có hai giọt gì ấm nóng chảy ra, cô tự nhủ, là mồ hôi, nhất định là mồ hôi, không phải là nước mắt.

ánh nắng tàn phủ lên đáy tim một lớp màu cũ kĩ. cô nhìn em, như ngắm nhìn mùa hạ cuối cùng của đời mình. sau đó nhẹ nhàng cúi đầu chào em một lời tạm biệt sau cuối. xoay người lặng lẽ rời đi.

những năm tháng sau này, nắng vẫn vàng, người ở lại vẫn nở nụ cười giòn tan, người đi cũng chẳng còn đỏ hoen màu mắt. chỉ là hồn mất đi một nửa, ấm áp cũng theo gió mà bay. người mang cho tôi một mảnh tình cao vợi, tôi trả lại người cả một đời nhớ thương.

jimin đi rồi, đi thật rồi, đi một lúc lâu rồi. nắng cũng ngả màu chiều lúc đó minjeong mới đứng dậy, lặng lẽ chống gậy bước vào trong nhà. chiếc đầm trắng tinh khôi mấy mươi năm vẫn còn treo trên kệ tủ. cứ chiều chiều, ngày nào cũng vậy, em đều sẽ vuốt ve nó, sờ soạng nó rồi ôm nó vào lòng như ôm vào lòng mối tình của cả một đời nhớ thương.

tình nào chẳng như tình đầu. chút ngây ngô thời trẻ qua đi chóng vội, xót xa hằn lại cùng với những dang dở, mãi mãi dở dang.

và màu trắng tinh khôi của chiếc váy ngày jimin tặng, vĩnh viễn chỉ có thể nằm lại trong hồi ức. nhưng cũng thật may là vẫn còn thứ gì đó của em có thể theo jimin đến mãi mãi sau này.

như một đôi mắt sáng chẳng hạn...

thì ra, cô gái mà jimin dành trọn cả đời để yêu thương cũng có lúc nhẫn tâm như vậy. em vì muốn cô hạnh phúc, muốn cô sống trọn một đời không phải nhớ nhung mà lặng lẽ đem nỗi nhớ của em, tình yêu của em, gom gọn lại rồi gói ghém. mang chôn lại nơi sâu nhất trong lòng mình, lẳng lặng nhẹ nhàng gửi hồn mình vào gió mây.

...

tối đó, jimin trở về nhà. cô ngước nhìn trời đêm, một khoảng đầy ấp các vì sao lấp lánh và những nỗi buồn chẳng tựa, chất chứa vơi đầy.

cô lấy ra trong túi một hộp thuốc lá lúc chiều mua ở trạm dừng chân. cô không uống được rượu, nhưng cô nghe nói ngoài rượu thuốc lá cũng là thứ để giải toả cơn buồn lòng.

cô vuốt ve điếu thuốc trong tay, chần chừ mãi cuối cùng cũng châm lửa. hương thuốc chầm chậm lan ra, nồng nặc quá đỗi. cô thử đưa lên miệng rít, mùi thuốc sộc vào mũi, lan tràn đến phổi khiến cô ho sặc sụa. càng ho cô lại càng khóc, càng khóc cô lại càng ho.

ngồi được một lát, jimin đứng dậy bước vào nhà, đi đến một cái tủ lớn. trong ngăn tủ có một quyển nhật ký, trong quyển nhật ký ấy lại kẹp một tấm ảnh đen trắng. trong ảnh chụp một cô gái tầm đôi mươi, mái tóc ngắn xinh xắn, đang hạnh phúc mỉm cười.

và trong ngăn tủ ấy có rất nhiều, rất nhiều chiếc váy. dù là hình dạng hay kiểu dáng khác nhau, nhưng chung quy lại nó chỉ có một màu tinh khiết. mỗi năm khi mùa hạ đến, jimin lại đi mua váy, rồi xếp gọn lại, để vào trong này, cứ thế cũng đã lâu rồi, ngăn tủ cũng sắp sửa chật kín.

nhẹ nhàng cô đóng chặt ngăn tủ lại, lặng lẽ dùng chìa khoá kín. cô cầm chiếc chìa khoá chạy ra ngoài ban công. dùng hết sức mình, ném nó đi thật xa.

ánh trăng mờ mờ vắt ngang khung cửa sổ. jimin ngồi thừ ra đó rất lâu, rất lâu. điếu thuốc đã cháy hết chỉ còn lại mảnh đầu lọc trơ trọi. cô nhìn nó, lòng tự nhủ, hôm nay là lần đầu tiên cô hút thuốc, và cũng là lần cuối cùng cô khóc vì em.

...

thời gian như những giọt nước bện chặt vào nhau rồi lướt qua từng kẻ tay, chầm chậm, chầm chậm.

một năm, hai năm, năm năm, rồi mười năm nữa lại trôi qua. cũng ngần ấy thời gian đều đặn mỗi tháng jimin đều bắt một chuyến xe để về quê. lần nào cũng vậy, lần nào cô cũng cố chọn cho mình vị trí cuối xe để áp mặt thật sát vào cửa kính. để nhìn xuyên qua làn sương mỏng manh, để cố tìm cái dáng vẻ nhỏ nhắn, tìm cái nón lá, tìm màu áo nâu, tìm cái quang gánh thơm lựng mùi bánh.

và tìm, tìm cô em gái bé bỏng.

với mái tóc vàng khét nắng, bận chiếc váy trắng đẹp ban sơ.

kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top