Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XVIII. hôn lễ của em

"Minjeongie, khi nào em kết hôn thì cũng nhớ gửi cho chị một tấm thiệp mời nhé.

Vì tất cả dáng vẻ khi em vui, khi em buồn, khi em giận dữ và cả khi em dịu dàng, chị đều đã thấy qua rồi.

Chị chỉ là muốn một lần cuối cùng nữa thôi, được nhìn thấy dáng vẻ của Minjeong khi không còn thuộc về chị."

- Cái tính tào lao của chị có thôi đi không, nói như thế nữa thì em xẻo mỏ của chị.

- Ơ chị đùa thôi mà bé cưng ơiii

- Hông có đùa giỡn gì ở đây hết á, em tuyên bố Yu Jimin đã bị Kim Minjeong giận rồi.

- Ơ bé ơi chị xin lỗi...

Minjeong tỏ vẻ cau có cuộn mình vào chăn bông, Jiminie đáng ghét em không thích chị nói những điều tiêu cực như thế. Từ ngày yêu nhau đến giờ Yu tào lao ngoài nói những chuyện tào lao thì còn hay có tính suy nghĩ vu vơ rồi đùa em những câu như nam phụ hay nói với nữ chính trước khi nữ chính hạnh phúc tay nắm tay nam chính bước vào lễ đường trong một bộ drama nào đó. Jimin tự thấy mình chơi phải trò mạo hiểm, em người yêu được cái giận dai mà chị thì suốt ngày hay chọc ghẹo, chọc người ta xong thì lẽo đẽo đi mua kẹo ngọt với kem ngon mà dỗ dành. Mà Minjeong thì cuồng người yêu kém gì chị đâu, thấy người yêu chạy đi chạy lại lo lắng thì xót xa nên việc đôi gà bông này giận nhau rồi huề như cơm bữa.

- Jiminie ngủ chưa...?

- Jiminie ngủ rồi, em bé mau ngủ đi !!

- Ngủ rồi sao trả lời được ?

- Mộng du đó

- Mộng du mà sao vẫn nằm vậy ?

- Em bé ơi, có thể cho chị ngủ không, ngày mai chị còn có lịch họp và bây giờ là 3h sáng rồi.

- Chị hong thương em nữa hảaaa

- Rồi rồi aiss chị thương em bé mà, nào, có chuyện gì nói nhanh lên.

Minjeong đang giỡn bỗng nhiên thở dài mắt nhìn thẳng xoáy vào tâm can chị, nghiêm giọng lại làm chị cũng bất ngờ.

- Hay là mình cưới nhau đi Jiminie !

Jimin đứng hình một chút, em là đang đùa hay đang thật ? Cưới...cưới sao ?

- Em...em nói gì cơ ?

- Em nói là mình cưới nhau đi, vì em...sắp được cử đi sang Pháp làm việc, em không muốn chị cảm thấy việc xa em là một điều đau khổ, em biết chị có thể chờ đợi em nhưng em không muốn chị có cảm giác không an toàn.

Nghe được những lời từ tận đáy lòng thế này ai mà không rưng rưng nước mắt, ví như một ai đó khác là người nghe được những lời này, chắc là người đó sẽ hạnh phúc lắm. Thế nhưng tình cảnh này là Jimin, chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi, đồng lương ít ỏi không đủ cho em một mái ấm như em mong muốn. Chị còn cách nào nữa đâu, Jimin im lặng.

Kể từ ngày hôm đó, Minjeong không hề nhắc đến chuyện kết hôn. Em giận Jimin, giận vì không nghĩ cho tương lai của cả hai, giận vì chị đã im lặng. Riêng Jimin biết, việc kết hôn không dễ dàng, chị chỉ mới đi làm chưa đầy 1 năm, kinh tế khó khăn cả hai chỉ đang ở nhà thuê, dựa vào tình yêu mà sống qua ngày là điều không tưởng. Muốn cho em một tương lai vững chãi không thể không có một sự nghiệp ổn định. Ngày em sang Pháp, Jimin lẳng lặng xách valise, vẫn những lời nói ngọt ngào nhưng em thấy lòng mình chua chát. Jiminie không giữ em lại, quyết định không níu kéo tình yêu này dù chỉ một lần...

" Nếu có thể, hãy quên đi chị và sống thật tốt."

Có lần, cả hai đi ngang qua tiệm váy cưới, em dừng lại đó thật lâu, ngắm nhìn thật kĩ bộ váy trắng tinh. Lúc đó trong mắt Jimin chỉ hiện lên hình ảnh của em khoác lên bộ váy tiến đến lễ đường. Thật xinh đẹp. Ngay cả trong tưởng tượng của chị em cũng thật xinh đẹp như vậy. Trở về thực tại, lại chua xót chính mình vô dụng không thể cho em được gì. Tiền nhà mỗi tháng đều bị em lén đem trả hơn 1 nửa, Jimin biết em sợ chị lo lắng nên giấu nhẹm đi. Chị làm người yêu của em rốt cuộc là thể loại gì mà đến một bữa ăn tử tế cũng không thể cho em nói gì đến một hôn lễ khiến em hạnh phúc rơi nước mắt. Em luôn miệng bảo mình chỉ thích kẹo ngọt và kem dâu mà Jimin mua cho, nhưng cô gái nào mà không thích hoa, mỗi dịp lễ lộc đều muốn dắt tay người yêu đi dạo phố, đi ăn uống, đi du lịch khắp nơi. Mấy quán lề đường chị dắt em đi đến nỗi chủ quán nhớ mặt, Jimin biết em cũng nhiều ước mơ, nhưng chị không phải là người có khả năng thực hiện cho em. Nỗi tủi thân dâng trào khi em nhắc đến hai chữ kết hôn.

- Là chính chị nói sẽ không khiến em đau lòng nữa, thế nhưng giờ chị xem, chị biến tình cảm của em thành thứ gì vậy ?

Có những người chỉ thích hợp trưởng thành, có những câu chuyện, chỉ thích hợp để lưu giữ. Chị quyết định chia tay em vào một ngày đầu đông, yêu là yêu nhưng để gắn bó một đời cùng em, chị nghĩ sẽ có người làm tốt hơn thay chị. Chị có hối hận không, nếu là Yu Jimin của năm 18 tuổi thì có, hối hận vì đã gặp em, yêu em rồi lại rời xa em. Nhưng Jimin ở cái tuổi 25 không có gì trong tay, thì không. Ngày em sang Pháp, chị có đến, nhưng tuyệt nhiên chỉ dám đứng nhìn em, không một cái ôm, không một lời chào, lẳng lặng nhìn em kéo theo cả bầu trời yêu thương của chị ra khỏi Seoul.

Ba năm sau.

Thời gian cứ gờn gợn như sóng nước, trôi đi. Jimin ở lại Seoul, hằng ngày vẫn luôn cố gắng làm việc, vẫn giữ thói quen đi làm về mua kẹo ngọt và mấy chiếc kem dâu. Nỗi nhớ người cũ vẫn không hề phai nhạt, bề ngoài yên yên ả ả cười nói với mọi người, ai hỏi đến đều lắc đầu bảo không nhớ nhưng đến khi về nhà, bốn góc tường đâu đâu cũng là em. Căn phòng ngày ấy em đi không lấy đi thứ gì, Jimin cũng không muốn thay đổi. Hôm nay công ty chị tổ chức tiệc tất niên, chị cũng vừa được lên chức, từ khi có Minjeong chị không đụng đến bia rượu, hôm nay phá lệ một bữa. Jimin uống đến chai rượu thứ tám, vẫn chưa thấy mình say, thứ duy nhất chị có thể thấy chính là con tim đang âm ỉ đau hôm nay được dịp bị xé toạt ra, hoen máu.

Chị nhớ em, Kim Minjeong.

Về với chị đi.

Bấm dãy số quen thuộc, chị gọi.

Tút tút.

Em không nghe máy. Phải rồi, chị có tư cách gì mà gọi điện cho em, tình yêu này chính chị là người dứt bỏ, chính chị khiến em đau lòng.

"Là chính chị nói sẽ không khiến em đau lòng nữa, thế nhưng giờ chị xem, chị biến tình cảm của em thành thứ gì vậy ? "

Minjeongie, chị hối hận rồi, chị sai rồi, chị xin lỗi...Làm ơn, về với chị đi.






Ring ring ring

Uchinagaaa : Nè, nghe nói Minjeong cưới rồi, em ấy về Hàn Quốc tuần trước. 8h30 cử hành, có muốn đến chào người ta lần cuối không ?

Cưới rồi sao ? Jimin nở một nụ cười buồn, tay sờ lên ngực trái, có đau không ? Không, vì em xứng đáng nhận được hạnh phúc ấy, nên không có gì là không ổn cả.

Yu meow : Tớ đến đó thì có ý nghĩa gì, nếu gặp em ấy hãy bảo rằng tớ chúc phúc cho em ấy thật nhiều nhé.

Uchinagaaa : Đồ ngốc ! Địa chỉ tớ gửi đây, muốn đến hay không tùy cậu.

Aeri biết cái tên ngốc đó kiểu gì cũng mò tới thôi, là người bạn thân thiết cùng cậu ta trải qua 4 năm đại học, mấy năm chứng kiến tình yêu của bọn họ đâm chồi nảy lộc rồi héo tàn. Làm sao mà Aeri không hiểu được đồ ngốc đó nghĩ gì.

Đồng hồ điểm 8h30, Jimin thẫn thờ ngồi trước màn hình máy tính, chị trống rỗng quá, đến gặp em hay cứ như vậy mà để em vụt mất trong biển người. Mà giờ em với chị còn gì nữa đâu, aiss khó nghĩ quá. Nhưng nếu không gặp trái tim chị cứ mãi thổn thức không thể thực sự dứt bỏ được đoạn tình cảm này...

Jimin vội lấy cái áo khoác, leo lên xe phóng như bay. Từ đây đến chỗ hôn lễ phải mất hơn 1 tiếng chạy xe, liệu có đến kịp nhìn thấy em trong bộ váy cưới ?

Once the music starts

You'll take the eternal pledge with him

I prayed and hoped

that this day would never come

The wedding dress you're wearing (dress)

(but I'm not the one who's by your side)

[Wedding Dress- Taeyang]

Chú rể của hôm nay thật phong độ, anh ta trông rất có học thức, rất tinh tế lại còn thân thiện vui vẻ. Jimin nín thở chờ đợi cánh cửa kia mở ra, sẽ là em trong bộ váy cưới cả hai từng ao ước, sẽ là một cô dâu lộng lẫy, sẽ là một Minjeong hạnh phúc trong hôn lễ em hằng mơ.

Tiếng vỗ tay, tiếng pháo nổ, tiếng nhạc du dương, rất nhiều người hướng mắt về phía cánh cửa đang hé mở. Ai nấy đều ngưỡng mộ một đám cưới trong mơ...

Ơ nhưng mà....ai kia ? Minjeong đâu ? Cô dâu bước ra từ cánh cửa đó đâu phải Minjeong, Jimin lật lại địa chỉ xem rõ ràng đúng là nơi này tổ chức đám cưới mà. Chị vội vàng bấm điện thoại gọi cho Uchinaga thì liền bị một bàn tay giữ lại, mùi hương gỗ trầm quen thuộc đánh bật tâm trí của chị.

Là em.

Là Minjeong.

- Chào...chào em

- Chào cái gì mà chào, em không chào chị.

Hơ...cái quái gì đang diễn ra vậy, Jimin nhận ra mình đang bị xoay như chong chóng và không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Đi theo em !

Minjeong nắm tay chị kéo ra khỏi lễ đường, cả hai cùng đi tới một con đồi nhỏ, là nơi đầu tiên chị và em gặp nhau, Jimin vẫn nhớ. Em ngồi xuống dưới gốc cây sồi già, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, em vẫn vậy từ lúc rời khỏi Seoul vẫn không chút thay đổi, chỉ là em gầy hơn. Jimin thương xót nhìn em.

- Có câu hỏi bỏ ngõ, ba năm rồi vẫn chưa được nghe câu trả lời. Người ta chắc đã quên rồi...

Jimin biết em đang nói tới chuyện gì.

- Người ở lại làm sao có thể quên...

- Người chỉ nhẫn tâm bỏ rơi em lại ở nơi xứ người không bờ vai nương tựa, người đó vốn không xứng đáng cùng em đứng trong lễ đường trao nhẫn nhân duyên.

Jimin im lặng, thở dài. Em nói đúng quá khiến chị không biết nên nói gì. Chị vốn dĩ không xứng.

- Nhưng nếu không cùng người đó, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không cùng ai.

- Người đó đáng ghét lắm, thế giới vạn người tốt hơn, em đừng để người đó trong lòng nữa...

- Bao nhiêu năm rồi, vẫn không thể can đảm tiến tới em 1 bước trong khi 99 bước còn lại em đã bước rồi sao Yu Jimin ? Chị ác lắm, em ghét chị,em thề đây là lần cuối cùng em yêu chị...

Minjeong hét lên, bật khóc rồi rời đi, Jimin thấy lòng mình nặng trĩu. Lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy em đã bước đi một đoạn xa mới chạy đến ôm chặt lấy người con gái nhỏ bé. Minjeong vùng vẫy muốn thoát ra, Jimin càng cố ôm chặt lại. Cuối cùng người nhỏ hơn cũng chịu thua để chị vỗ về tấm lưng gầy.

- Ngoan, chị không bỏ rơi em nữa,chị thương Minjeong, xin em...đừng đi !

- Chị có biết ba năm qua em khổ sở như thế nào khi không có chị, vậy mà vẫn nhẫn tâm như vậy, đồ tệ bạc Yu Jimin chị, em sẽ không tha thứ cho chị.

- Được rồi, được rồi, em muốn giận bao lâu cũng được, chị chấp nhận dỗ dành em suốt đời, có được không, đừng đi nữa...Minjeong, chị cần em...

Trong đời chúng ta sẽ gặp được hai người, một người làm bừng sáng quãng thời gian, một người sưởi ấm bao năm tháng. Trùng hợp thay cả hai người đó đều là Yu Jimin của em.

- Em bé, sao lại chọn chờ đợi suốt 3 năm mà không nói với chị ?

- Vì em biết tính chị sẽ không muốn em chịu thiệt, em cũng muốn cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, cũng muốn chị cố gắng một chút, cả hai cùng cố gắng thì không còn trở ngại nào nữa rồi. Ba năm đủ để em nhìn lại quãng thời gian mình bên nhau, có vui có buồn, có bất đồng có đau khổ, để cả hai có một cuộc sống hạnh phúc. Sau ba năm em kết thúc công tác, chị cũng vừa hay thành công rồi.

Jimin rơm rớm nước mắt nhìn em người yêu bộc bạch suy nghĩ trưởng thành. Quả thật khía cạnh này, chị chưa từng thấy qua.

- Vậy việc Aeri nhắn tin lừa gạt chị ?

- Cũng là chủ ý của em, để xem chị còn yêu em bao nhiêu, có ý định đến cướp dâu không ?

- Chị cũng nghĩ tới việc cướp dâu rồi, cũng may cô dâu hôm đó không phải em.

- Dẻo mỏ nữa, hừ em vẫn còn giận vì bị từ chối tận 2 lần đó.

- Được rồi, được rồi, em chờ chị một chút

Jimin đang nằm vỗ về em người yêu thì bật dậy đi về phía tủ gỗ, lôi ra một cái hộp thiết đã phủ bụi. Jimin cầm chiếc hộp mở ra, hít một hơi sâu rồi quay lại bên cạnh em. Chị quỳ xuống, đáy mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt em.

- Kim Minjeong, tình yêu cả đời của chị dù trôi qua bao nhiêu năm tháng cũng chưa từng thay đổi. Bỏ lỡ em là sai lầm của chị, để em chống chọi với cô đơn là sai lầm của chị, không can đảm cùng em cố gắng cũng là sai lầm của chị. Nhưng duy nhất một điều chị biết chị đúng, chính là ngày hôm nay, ở đây, ngay lúc này, đường đường chính chính cầu hôn em. Câu hỏi bỏ ngõ em từng không có câu trả lời, đáp án rất dài, cần phải dùng cả đời để cho em biết, em chuẩn bị rồi chứ ?
Kim Minjeong, lấy chị có được không ?

Tay Jimin cầm chiếc nhẫn run run đeo vào tay em, Minjeong đã khóc rồi, chờ đợi một câu trả lời với em không khó, chỉ cần người đó là Yu Jimin, thì có là 10 năm, 20 năm em vẫn đợi.

- Em đồng ý !















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top