Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây Tingyun đánh hơi được một mùi rất kỳ lạ từ vị Tướng Quân Luofu

Đối với một thương nhân như cô, Jing Yuan chính là 'mặt hàng' giá trị nhất trong số những thứ mà cô đã từng bán. Ảnh chụp của Jing Yuan thu hút già trẻ gái trai, sản xuất được nhiều mà giá còn cao, vừa chào hàng nửa tiếng sau đã hết sạch. Tiền Tingyun kiếm được từ việc buôn bán ảnh của Jing Yuan có thể xếp đủ cả một căn phòng.

Chỉ là dạo gần đây có một vài vấn đề nhỏ.

Ví dụ như, Jing Yuan thường xuyên ra ngoài nhiều hơn.

Ai ở Luofu mà chẳng biết danh xưng 'Tướng Quân Ngủ Gật' đầy uy danh của Jing yuan, người này một là ra ngoài giải quyết công vụ Luofu, hai là trốn việc đi ngủ, nếu có thể giải quyết mọi chuyện ngay trong phủ thì chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, nếu có đi thì toàn nấp ở chỗ ít người chú ý. Ít nhất thì Tingyun chưa bao giờ thấy Tướng Quân quang minh chính đại ra ngoài đường phơi nắng như bây giờ.

Vốn dĩ Jing Yuan đã rất đẹp trai (Nếu không thì ảnh đã không cháy hàng nhanh đến vậy), bây giờ có thêm ánh nắng chiếu vào, tâm tình hiếm khi thoải mãi chống tay ngắm nhìn phố phường, dù chụp góc nào cũng đẹp trai tuấn tú chói mắt người khác. Không thể nghi ngờ mấy tấm ảnh này sẽ là những tấm hết hàng nhanh nhất trong tháng!

Thế nhưng Tingyun lại thấy hơi là lạ, bởi lẽ Tướng Quân đã như thế này một tháng rồi. Tuy rằng ảnh rất đẹp, nhưng khi Tingyun kiểm tra lại, 10 tấm thì có đến 9 tấm xuất hiện người đó, một tấm còn lại là hình Tingyun chụp cận mặt Jing Yuan nên không tính. Chàng trai có mái tóc vàng dài bồng bềnh, chỉ cần liếc sơ qua đã khiến người ta chú ý, bởi lẽ kiểu tóc này ở Luofu rất hiếm thấy, Tingyun đoán hẳn y là khách ngoại quốc.

Để mà nói, gương mặt của người này thật sự không tồi, đặt cạnh người có ngoại hình đầy áp đảo như Tướng Quân Luofu không những bị lu mờ, ngược lại còn có mấy phần... xứng đôi vừa lứa?

Hai người này cùng ở trong một tấm ảnh, không thể nghi ngờ chính là thứ hàng hút mắt hiếm thấy có một không hai. Ở trong ảnh Jing Yuan hoặc là trộm ngó chàng trai tóc vàng kia từ trên cao, hoặc là giữ khoảng cách an toàn đi đằng sau người ta. Cảnh đẹp ý vui như này, tiền Tingyun kiếm được một tuần thậm chí đã bằng một nửa tiền ảnh tháng trước.

Càng kiếm được nhiều tiền, Tingyun càng vui, song song đó là sự nghi ngờ càng ngày càng nổi lên. Đang yên đang lành, Tướng Quân ngài theo đuôi người ta giữa phố đông người thế này là đang định làm gì?

Nếu còn tiếp tục quang minh chính đại ngắm y, chắc chắn ngày mai câu chuyện trong miệng Xiyan tiên sinh sẽ biến thành "Tướng Quân Luofu theo đuổi một chàng trai giữa phố", chỉ cần một cái liếc mắt sẽ biến thành yêu hận tình thù mấy trăm năm!

Thế nên cho dù kiếm được tiền Tingyun rất vui, nhưng cứ để Tướng Quân như này không phải là chuyện tốt. Tingyun quyết định hôm nay nhất định phải mò cho bằng được lí do cho sự kì lạ này.

Từ những người mua ảnh Tướng Quân, Tingyun biết được người kia tên là Luocha, một thương nhân chu du khắp ngân hà, đến đây là để buôn bán. Mặc dù Tingyun cảm thấy hơi kì lạ vì thương nhân trong mục mua bán Minh Hỏa không ai là cô không biết, không lí nào mình lại không biết y là ai, nhưng truyện chính vẫn quan trọng hơn, đi theo hai người kia mới là chuyện cần làm.

Thường ngày Tướng Quân sẽ bắt đầu theo dõi Luocha vào giữa trưa, sau khi Jing Yuan hoàn tất công vụ Luofu thì vừa hay người kia cũng bắt đầu nghỉ bán. Hai người không hẹn mà trùng hợp cùng nhau đến một quán ăn nổi tiếng ở Phố Kim Nhân.

Tingyun lén lút đi theo, chọn một bàn nấp ở góc ít người thấy, len lén nhìn hai cái người đáng nghi kia.

Vừa trông qua quả thật hình như chỉ là trùng hợp, bởi vì Tướng Quân và vị Thương nhân tóc vàng kia mỗi người ngồi một bàn, tuy hai bàn sát nhau nhưng vị trí ngồi lại ngược nhau, Tingyun uống hết ba chai soda vẫn chỉ thấy hai người im lặng ăn hết phần cơm của mình.

Tingyun không tin thật sự chỉ là vô tình, đáng nghi như thế, ai bảo trùng hợp đúng là có mắt như mù.

Được một lúc, vị Thương nhân tóc vàng đã ăn xong, đứng dậy rời đi trước. Tướng Quân ở lại ăn chậm hơn một chút, sau đó khoảng 5 phút cũng rời đi.

Tingyun lập tức đứng dậy thanh toán tiền, nhanh chân chạy theo hai người.

Giờ này nắng nóng, vị Thương nhân tóc vàng kia lẫn vào đám người, không nhìn kỹ thì sẽ để mất dấu. Tingyun nhìn mãi không thấy y, cũng may vẫn còn thấy dấu của Tướng Quân, từ tầm mắt của Jing Yuan sẽ nhìn thấy Luocha, Tingyun không cần phải căng mắt tìm nữa.

Tướng Quân rẽ theo ngã đi lên lầu, cũng may lầu này có mái có bàn, Jing Yuan gọi vài chai sữa dê, chọn một chỗ ngồi gần ban công đủ để nhìn xuống dưới.

Giờ này nắng nóng nhiều người không nhịn được phải vào quán nước nên trong quán đông không chịu nổi, Tingyun chịu khó ngồi ghép bàn với một cậu bé, miễn là nhìn thấy Tướng Quân là được.

Thương nhân tóc vàng kia ở dưới đang nói gì đó với một chàng trai người hồ ly, Tingyun biết người này, hắn là chủ một quán bán hàng khá nổi tiếng, hẳn là hai người đang bàn chuyện làm ăn. Tingyun thấy bọn họ nói chuyện nãy giờ vẫn chưa thấy ngừng, thầm cảm thán Tướng Quân không ngờ lại kiên nhẫn đến nỗi nhìn hai người kia nói mấy chuyện bán hàng.

Tingyun nhàm chán liếc liếc, kết quả liếc thấy một mái tóc màu vàng quen thuộc ở phía đối diện.

Đây là cậu bé ghép chung vàn với cô, Tingyun không mấy chú ý vì cậu đội một cái mũ che hết tóc, ăn mặc thuần một màu xám, nhìn qua có cảm gíac tồn tại rất thấp. Thế nhưng khi liếc một phần tóc màu vàng lộ ra khỏi mũ, Tingyun không khỏi nghi ngờ, bật thốt lên: "Công tử Yanqing?"

"Dạ?" Cậu bé kia theo phản xạ trả lời khi nghe thấy tên mình, lời vừa nói ra mới nhận ra mình đang cải trang.

Tingyun lập tức bỏ áo mũ ra, để lộ đôi tai đặc trưng của người cáo. Cô đã bảo tóc màu vàng rất hiếm thấy rồi mà, trừ Thương nhân tóc vàng kia, người có mái tóc này mà cô biết ở Luofu chỉ có Yanqing mà thôi.

Yanqing chố mắt nhận ra Tingyun, hai người trầm mặc nhìn nhau.

Tingyun ngửi ra được mùi đồng loại, khẽ nói một chữ: "Luocha?"

Yanqing gật gật đầu, vừa liếc Tướng Quân và Thương nhân tóc vàng kia vừa nói.

"Chị gái đến đây cũng là vì chuyện này đúng không?"

Đã là người lên cùng thuyền, Tingyun không ngại kể chuyện mình tò mò cho Yanqing. Sau khi nghe cô kể, vẻ mặt Yanqing hiện ra một vẻ 'bảo sao' đầy khó nói.

"Dạo gần đây Tướng Quân hay mang mấy đồ linh tinh về, từ lược tóc, rèm cửa, bộ tắm rửa cho đến phụ kiện trang trí, mỗi ngày lại đem về một thứ. Trước đây đâu có như thế! Tướng Quân chịu đi ra ngoài đã là chuyện tốt rồi, đừng mong Tướng Quân mua thêm thứ gì về, nhất là mấy thứ đồ nhỏ nhỏ không có bán ở Luofu này" Yanqing kể ra điều kì lạ.

"Ta đi điều tra thử, kết quả phát hiện ra đây đều là hàng được một người Thương nhân tên là Luocha đem bán, sau đó lại phát hiện dạo gần đây ngày nào Tướng Quân cũng đến gặp người này" Kết hợp thêm điều Tingyun vừa kể, càng nói cậu chàng càng cảm thấy kỳ lạ không thôi.

Có một dự cảm vô lý nổi lên trong lòng hai người, nhưng không một ai dám nói ra.

"Tiểu nữ cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu hay đi cùng Tướng Quân, có biết ngài ấy quen người kia lúc nào không?" Tingyun mở lời.

Yanqing lắc đầu, thành thật đáp: "Trước đây thời gian rảnh Tướng Quân đều dành đi ngủ, vị Thương nhân kia cũng chỉ mới đến đây được một tháng. Ta cũng không biết hai người kia quen nhau lúc nào"

Nói quen cũng không đúng lắm, vì thật sự là cho đến bây giờ Tingyun và Yanqing vẫn chưa thấy hai người kia nói chuyện với nhau.

Quen biết lúc nào thì không biết, mỗi ngày đến cũng chỉ ngồi nhìn rồi thôi, vậy mà cuối ngày còn đem về được mấy thứ đồ kia. Đúng là rất kỳ lạ!

Yanqing lo lắng không thôi, trẻ người non dạ nói nhỏ với Tingyun.

"Không phải là hai người kia... bí mật hẹn hò đấy chứ?"

Tingyun nghe được lời này giật giật tai cáo, mặc dù cô cũng có ý nghĩ này, nhưng nghĩ đến chuyện Yanqing còn nhỏ, đành phải hắng giọng: "Chuyện này... chưa biết chắc được, chúng ta cứ theo dõi họ đã"

Dứt lời, Luocha đã bắt đầu di chuyển, Jing Yuan cũng uống xong mấy chai sữa, Tingyun và Yanqing cũng nhanh chóng bám theo.

Vị Thương nhân tóc vàng kia đi dạo cả ngày, Tướng Quân cũng bám theo, mặc dù không đi cùng nhưng lại trùng hợp ngắm cảnh cùng nhau. Yanqing còn đỡ, Tingyun bám theo nửa ngày sắp không chịu nổi nữa.

Hai người này hết đi rồi lại ghé, mò từ quán bán hàng nhỏ ngoài đường đến quán ăn, thậm chí còn bám đến cả quán ăn nhanh của Nhà Khai Phá!

Đi đi lại lại, cuối cùng người thương nhân kia ghé vào một lối rẽ ít người, Tướng Quân cũng nhanh chóng đi theo.

Tingyun và Yanqing nhìn nhau, không hẹn mà giật giật mắt.

Chỗ này ít người đến, rất thích hợp để lén lút hẹn hò.

Hai người nhanh chóng thi nhau nấp vào một thùng chuyển phát nhanh gần đó, một người ngó phải một người ngó trái nhìn trộm.

Kết quả, họ thấy vị Thương nhân tóc vàng kia dừng chân lại, quay người đối diện với Tướng Quân Luofu bọn họ.

Ở quá xa nên Tingyun và Yanqing không thấy được biểu cảm của Jing Yuan, cũng không nghe được họ nói chuyện. Hai người nhìn khẩu hình miệng Thương nhân tóc vàng, loáng thoáng đọc ra được mấy từ như "Tướng quân", "rất vui", "hôm nay".

Nhìn trộm cả ngày, quả nhiên đã lòi đuôi! Rõ ràng là quen biết nhau, hơn nữa Tướng Quân còn rất thân thiên nắm lấy cổ tay vị Thương nhân tóc vàng kia.

Tingyun đối với chuyện này não nảy số rất nhanh, nếu như hai người quen nhau, vậy thì sau này tiệm của cô không phải sẽ phát tài luôn sao. Cô gái người cáo chìm trong mộng tưởng, không khỏi nghĩ đến ngày mình đạp lên Công Ty thành lập một phe phái mới của riêng mình.

Ngược lại Yanqing không bình tĩnh được như vậy, cậu chàng rất muốn hỏi cho rõ chuyện, toan đứng dậy qua đó hỏi thì đã có người đến trước.

Dáng vẻ nhỏ con, tóc hồng búi hai bên, còn ai ngoài Chiêm tinh đại nhân của bọn họ!

Nhìn về phía sau, đến đây còn có cả Yukong đại nhân, Qingque bị Fuxuan bắt lại lúc trốn việc bất đắc dĩ phải đi theo, thậm chí còn có Sushang tiểu thư vô tình chỉ nhầm đường cho một chàng trai xinh đẹp tóc đỏ mặc áo giáp kỳ lạ?

Có vẻ như Fuxuan rất tức giận, phi đến như một cơn gió hỏi tội.

"Tấu chương chất đống không duyệt, thì ra là đến đây để hẹn hò với người yêu!"

Fuxuan vô cùng giận dữ, cho dù có người yêu cũng không thể bỏ hết công việc lại cho cô làm, tấu chương mấy ngày nay chất đống khiến Fuxuan nhức hết cả đầu, xếp lại có khi còn làm thành được một ngọn núi nhỏ!

Càng nói Fuxuan càng không kiểm soát được cơn giận, ngoài lúc bắt được Qingque mải chơi bài quên việc, đây là lần đầu tiên Tingyun thấy cô tức giận như thế này.

Jing Yuan nhìn một đoàn người, cho dù là Tướng Quân Luofu cũng không thể không bất ngờ trước tình cảnh này.

Vốn dĩ hắn nghĩ rằng phía sau chỉ có Tingyun và Yanqing bám theo, còn đang định cùng Luocha bày trò vơi hai ngưòi họ, thoáng một cái đến nhiều người như vậy, nhất là còn có cả Yukong.

Jing Yuan trả lời một nẻo: "Sáng nay ta đã phê hết tấu chương rồi, đống trên bàn là tấu chương chiều nay để dành cho khanh. Fu khanh, muốn làm tướng quân trước hết phải biết phê tấu chương"

Những lời này làm Fuxuan tức điên lên, cũng may Qingque nhanh tay che miệng Nhà chiêm tinh đại nhân, kéo cô ra ngoài trước khi cô mất kiểm soát cào loạn xạ.

Bỏ qua chuyện Fuxuan, Jing Yuan hỏi Yukong: "Không ngờ đến cả cô cũng đến đây"

Yukong mỉm cười: "Cũng không có gì, con gái thần thấy được một vài vật ở người Tướng Quân, con bé thấy rất hứng thú nên ta đến hỏi thay"

Yanqing nhanh chóng tiếp lời: "Mấy thứ đó Tướng Quân lấy chỗ vị Thương nhân này đúng không?"

Tingyun cũng lên tiếng: "Đúng đó nha, tiểu nữ rất tò mò rốt cuộc người có thể khiến Tướng Quân đi theo cả ngày rốt cuộc là ai"

Luocha ngược lại nhìn cảnh này cũng không bất ngờ, hoặc là do người này đã quen tỏ ra bình tĩnh, y chỉ yên lặng mỉm cười liếc mắt nhìn Jing Yuan.

Jing Yuan khẽ ho: "Mấy thứ này là đồ thử của ngài Luocha, anh ấy muốn khảo sát người mua nên dạo này chúng tôi hay gặp để bàn chuyện này."

Sau đó hắn còn bổ sung: "Tôi thấy mấy thứ này rất thú vị, cảm thấy sẽ có lợi cho việc buôn bán ngân hà của Luofu nên giúp một tay"

Luocha gật đầu lên tiếng: "Sắp tới sẽ khai trương, nếu mọi người muốn mua có thể đến thử"

Đi cả nửa ngày, thế mà cuối cùng lại là lí do này.

Yukong có được đáp án mình muốn, cáo từ trước: "Thì ra là vậy, vậy thần không làm phiền chuyện làm ăn của Tướng Quân nữa, xin cáo từ"

Sau khi Yukong đi, Tingyun và Yanqing nhìn nhau. Mặc dù cảm thấy có gì đó hơi sai sai, nhưng lí do này quả thật rất hợp lí, họ không bắt bẻ được, đành phải đi theo Yukong, dù sao cứ ở lại đây hỏi cho bằng được cũng không tốt lắm.

Đợi mọi người đi hết, nơi này chỉ còn Jing Yuan và Luocha.

Jing Yuan xoa trán: "Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều người chú ý đến vậy"

Luocha cũng không để tâm, y lắc đầu.

"Không sao, tôi cũng không ngờ đến"

Nói xong, y khẽ liếc mắt nhìn Jing Yuan, đột nhiên bật cười một tiếng.

Jing Yuan thấy y cứ như đang cười nhạo mình, không vui nắm lấy tay Luocha, ép y dựa vào tường.

"Diễn cả một ngày, không phải người yêu nên thưởng cho tôi một nụ hôn sao?" Jing Yuan mỉm cười, đôi mắt sáng rực trước ánh chiều tà trong ngõ tối.

Vẻ mặt Luocha bình tĩnh, một tay kia vòng lấy đầu Jing Yuan, tay con lại khẽ chạm vào môi hắn. Y ngẩng cao đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa vào nhau một cách thân mật.

Hai cái bóng lặng lẽ trùng lên nhau.

Y khẽ nói: "Đây là mặt hàng của hôm nay, Tướng Quân phải xem giúp tôi đấy"

Nói xong, khẽ hôn một cái.

Không ai nhận ra rằng, câu nói kia của Fuxuan, Jing Yuan chưa từng phản đối.

_

Chúc mừng ngày cưới của Tướng quân và Mỹ nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top