Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đào ngâm

Ngày hôm qua Phác Tấn Anh đi mua sắm cùng với bạn, nhìn thấy đám đào tươi roi rói, không tiết chế đã mua về một lố. Có trách thì trách bác chủ hàng, nào là nói đào này ngọt, đào này thơm, mang về ngâm nước uống làm quà còn khiến cho người ta đổ gục. Anh nhi lúc này đang rửa đào, chỉ nghĩ đến gương mặt lạnh như tiền của cái người họ Đoàn kia thôi đã thấy rạo rực trong lòng.

"Lần này nhất định khiến người ta thích mình" – Anh nhi ngắm nhìn lọ nước ngâm, khóe môi bất giác cười lớn.

***

-Tấn Anh, lại cái gì nữa? – Gia Nhĩ, bạn cùng phòng của Đoàn Nghi Ân hiện tại mắt còn ngái ngủ, mở cửa cho cậu – Đừng có nói là lại mang đồ cho cậu ta, cậu còn chưa tỉnh ngộ.

-Tránh tránh tránh – Tấn Anh bê cái lọ cực nhọc, lại bận muốn xem hình dáng lúc ngủ của người kia nên hoàn toàn không để ý đến thằng bạn trước mặt, lập tức xông vào nhà.

Đáng tiếc! Đoàn thiếu gia vốn đã dạy từ lâu, giờ đang chuẩn bị ra ngoài.

-Nghi Ân ca ca, em có thứ này tặng ca, là tự tay e ...

-Cậu tránh ra cho tôi coi, tôi còn phải đến trường, sớm như vậy đã đến, phiền – Đoàn thiếu gia bận rộn xỏ giày, lời nói như băng ủ ngàn năm từ từ phóng ra, không nhận thấy có người đã vì nó mà long lanh ánh nhìn.

-Anh nhi, nói với em rồi, tên đó không đáng đâu – Tể Phạm nghe thấy ồn ào, liếc nhìn Tấn Anh rồi vỗ vai cậu hai cái. Còn đang muốn chửi cho thằng bạn của mình mấy câu thì không ngờ tới Phác Tấn Anh một giây sau đó nước mắt lưng tròng cáo biệt ra về, trên môi còn nở nụ cười ngốc ngốc.

Lúc cậu vẫy tay, anh còn thấy rõ bàn tay sưng đỏ.

"Chắc chắn là dị ứng với đào rồi" – Tể Phạm lắc đầu ngán ngẩm. "Hai cái con người này đúng là làm khổ nhau". Sau đó quay đầu nhìn lọ đào ngâm. "Đoàn gia hình như cũng có truyền thống dị ứng với đào. Quả này anh lại có đồ ăn rồi."

Tấn Anh về nhà với hai bàn tay sưng đỏ, sưng đến nỗi, cả lọ thuốc cũng không thể mở nổi. Như thế này ... cậu lại càng nhớ cái người kia. Người kia lúc trước cùng từng giúp cậu mở nắp chai. Người kia lúc trước cùng cậu học một trường, ngày ngày gặp mặt rất vui vẻ, thế mà vì lí gì tốt nghiệp xong lại thành ra như thế.

-Đoàn Nghi Ân đáng chết, Đoàn Nghi Ân xấu xa ... Tôi là vì cái gì mà thích anh, vì cái gì mà lại như thế này chứ ... - Phác Tấn Anh trước nay không cần biết họ Đoàn kia đối xử với cậu ra sao, đều nguyện ý ở bên cạnh anh ta, không oán thán nửa lời, nay cảm thấy không thể chống cự, hai hàng nước mắt tuôn ra từ khóe mi.

Flashback ~

-Các cậu nói tôi nghe, làm sao biết được đâu là người mình yêu?

-Vương Gia Nhĩ, cậu cứ ở yên đó cho tôi, đừng khiến cho con gái nhà người ta đau khổ nữa.

-Cái tên người Thái nhà cậu thì biết cái gì chứ? Nghi Ân, nghĩ sao?

Đoàn Nghi Ân đột nhiên được hội bạn đổ dồn chú ý, ngước mặt lên khỏi quyển sách, mơ mơ màng màng nghĩ về câu hỏi. Còn đang trong cơ mập mờ lại nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh như sao đêm giữa trời thu của Phác Tấn Anh liền cười nhẹ.

-Có một câu chuyện, nói rằng, nam sinh nọ muốn biết mình thích nữ sinh kia hay không, hai người đó, chỉ cần nhìn vào mắt nhau đúng 18s.

-18s? – Cả một hội đồng thanh hỏi anh.

-Đúng, chính là như thế này này ... - Đoàn Nghi Ân đưa tay làm mẫu, nắm lấy cằm Phác Tấn Anh, bắt tầm mắt cậu nhìn vào mắt mình, đúng 18s ...

End Flashback

Ngày hôm đó là Đoàn Nghi Ân khiến cho trái tim Phác Tấn Anh rung động. Cũng làm cho cậu yêu anh không lối thoát, yêu anh đến khóc khô cả nước mắt cũng vẫn tiếp tục ngu ngốc yêu anh. Tin rằng tảng băng ngàn năm sẽ có một ngày đáp lại cậu.

Phác Tấn Anh dụi mắt nhìn đồng hồ. Chết tiệt, đến giờ cậu phải đi làm, mà cái nơi cậu làm lại là cái cửa hàng nhỏ thật nhỏ trong dãy cửa hàng mà họ Đoàn kia quản lí.

Choang ...

-Phác Tấn Anh, cậu đi ngay ra ngoài cho tôi – quản lí giận giữ nhìn đám đồ sứ vỡ dưới nền nhà, nổi cơn thịnh nộ, lẳng Tấn Anh khỏi khu bán hàng.

Tấn Anh đứng ở góc nhà kho không kìm chế nhìn hai bàn tay khóc thật nhiều, thật nhiều. Cậu cũng không hiểu mình khóc là vì cái gì nữa.

Vì bị mắng ? Tấn Anh xưa nay bị mắng 1 lần, sẽ cố gắng làm lại 10 lần, chưa lần nào trong số đó cậu khóc cả.

Vì bị đau? Cũng có thể, cậu làm bể li sứ là do tay sưng, không cầm chắc, mà giờ bàn tay ấy còn có thêm mấy vệt xước rỉ máu.

Mà cũng có thể là tim cậu đau. Bởi vì cậu không thể phủ nhận, ngoài việc cố gắng bên cạnh anh, cậu chẳng thể làm gì khác. Cậu dặn mình phải vươn lên, không để anh thấy cậu yếu đuối, nhưng mà cậu chịu. Cậu không phải đá sỏi, cậu đau, cậu sẽ khóc.

Nước mắt làm mờ dần đi tầm nhìn cậu, lại thấy cậu nhìn thấy bóng họ Đoàn kia ở cửa nhà kho.

"Nực cười, Phác Tấn Anh, cho dù là cửa hàng của anh ấy, thì anh ấy có khả năng xuất hiện ở chi nhánh nhỏ ơi là nhỏ này sao?"

-Tấn Anh, đang làm gì?

"Là giọng của anh ấy?"

-Tấn Anh, anh đang hỏi em đấy.

Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên má cậu. Là cậu đang mơ phải không?

-Em là đang ghét anh. Em ghét anh, em không chịu nổi cái bản mặt than của anh. Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà đối xử với em như thế? Phác Tấn Anh này không phải vì anh nói câu chuyện kia trước thì đã không để ý đến loại người xấu xa đần độn như anh. Anh là ... anh là ... đồ đầu lợn – Phác Tấn Anh đinh ninh là mơ, uất ức trong lòng giờ đều gào lên cho rõ, còn không quên khóc lóc không ngừng cộng thêm luôn tay đánh vào ngực người đối diện.

Người kia chân tay trầm ngâm mặc kệ cho cậu đánh, tay vòng lên định ôm cậu vào lòng, nhưng mà cậu lại cao hơn anh, lại đang đánh anh không ngừng, anh không có cách ôm cậu.

-Đồ tồi nhà anh .. – Tấn Anh ở đỗi diện vẫn đang khóc thảm. Bỗng nghe thấy ba chữ "Anh yêu em" nhỏ nhẹ trầm thấp từ người đối diện thì hơi ngừng lại.

-Anh yêu tôi, vậy anh nhìn vào mắt tôi 18s cho tôi xem.

-Để làm gì?

-Nam sinh muốn biết nữ sinh có yêu mình không thì chỉ cần nhìn nhau 18s, anh đã nói thế. – Phác Tấn Anh phụng phịu nức nở khiến người kia cười nhẹ.

-Chuyện đó em cũng tin?

-Đúng tôi tin. – Tấn Anh hét lên.

-Vậy anh hỏi em, anh với em, có người nào còn là học sinh sao?

-Không. – Đều là sinh viên vừa tốt nghiệp, không tính.

-Vậy có người nào là nữ sao?

Phác Tấn Anh khựng lại nhìn xuống người mình, uất ức đáp :"Không"

-Nhưng vậy thì làm thế nào để kiểm chứng – Phác Tấn Anh giờ như một con mèo hờn dỗi, nước mắt lưng tròng trừng lên chất vấn anh. Mà anh thì vẫn duy trì nụ cười ý vị nửa miệng, tay đặt sau gáy cậu, đảo mắt hai lần rồi nói.

-Dễ thôi, như thế này.

Sau đó Phác Tấn Anh cảm thấy có thứ gì đó thật ấm áp, thật mềm ấn lên môi mình. Liên tục cọ xát. Hơi thở cửa người đó thật ngọt ngào, phả lên mặt cậu khiến cậu như chìm vào trong nụ hôn. Tay bám chặt lấy lưng anh, đáp trả.

Sau đó Phác Tấn Anh được Đoàn Nghi Ân ôm vào lòng, thoải mái và dễ chịu. Cậu liếm môi.

Dường như nụ hôn còn có vị như món nước đào mà cậu đã ngâm thì phải?

"Giấc mơ này thật quá chân thực rồi?" – Phác Tấn Anh dụi mặt lên lưng người đang cõng mình, nghĩ.

-Em thật ngốc. – Đoàn Nghi Ân thở dài, sải bước về căn hộ của Tấn Anh.

Đêm nay, anh sẽ thật thật khó ngủ.

Tình yêu của anh bắt đầu ngay từ giây chạm mắt và nở rộ khi lần đầu thấy nụ cười của em. Thứ lỗi cho anh, anh mất quá lâu để ấp ủ nó. Giờ thì ... làm người yêu anh nhé Phác Tấn Anh.

***

Bên lề ...

Đoàn Nghi Ân chật vật cõng mèo nhỏ về nhà trong ánh nhìn của toàn thể nhân viên cửa hàng cùng mọi người qua đường.

Buổi chiều từ trường về nhà thấy hũ đào ngâm ước chừng cả làng cũng ăn hết, cùng với bản mặt thống khổ của Vương Gia Nhĩ, cậu ta nói, "Phác Tấn Anh nhà anh ngốc thật, bản thân dị ứng với đào không quan tâm thì cũng nên biết cậu dị ứng chứ"

"Tấn Anh dị ứng với đào?"

Sau đó anh lao nhanh đến hiệu thuốc rồi không tự chủ đến hẳn cửa hàng chỗ cậu làm. Lúc nhận ra thì đã đến trước cửa.

Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng anh cũng đã nói ra được lòng mình. Nắm bàn tay của Anh nhi trong tay, Đoàn Nghi Ân cảm thấy anh trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này. Vuốt nhẹ tóc mái của người đang say ngủ, anh thở dài.

-Haizz, giờ thì vui rồi,hiện tại sao lại không muốn về, mà đứa ngốc kia ... Haizz, Nghi Ân, mày phải bảo vệ em ấy cơ mà, Tấn Anh đang mệt, đang bị bệnh, mày không thể không biết điều như thế.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Đoàn Nghi Ân ngâm mình vào bồn nước lạnh, rủa thầm đêm nay sẽ thật khó ngủ.

Mà đúng là dự đoán như thần, đêm đó, họ Đoàn không thể chợp mắt dù chỉ một giây. Nguyên do là dị ứng =))))))

Nước đào biết là uống sẽ bị dị ứng nhưng vì là Tể Phạm cứ đòi trấn cho nên không khách khí uống một ngụm rất lớn. Còn vênh mặt tự đắc cắn thêm miếng đào.

Giờ thì hay rồi. Người ta bảo bỏ bạn theo tình ắt bị trời đánh không có sai =))))) "Anh nhi, anh đúng là không cưới em không được phải không."

Tình yêu sẽ giống như làm một loại quả ngâm, ngoài việc quả chín, đường ngọt bỏ chung một chỗ, còn phải đợi thời gian ấp ủ, sau đó mới có thể thưởng thức. Mà như hai cậu nhà chúng ta như thế này, là biết chắc sẽ bị thương nhưng vẫn cố tình nếm thử, nếm thử rồi thì dư vị còn tộn đọng lâu hơn bất cứ người nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top