Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

i. vạt nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội, ngày...tháng...năm...

« ngày thứ nhất »

Buổi sáng đầu tuần trong trẻo tại ngôi trường cấp ba nổi tiếng, nằm giữa thủ đô Hà Nội cổ kính.

Bầu không khí huyên náo, ồn ào của 'xóm nhà lá' giờ ra chơi. Tiếng hò hét ầm ĩ, âm thanh nện bóng huỳnh huỵch của bọn lưng dài chơi bóng rổ.

Có những người lại thích sự yên tĩnh, núp sau tán lá cây phượng mát mẻ hay ngồi trong góc thư viện đọc sách say mê.

Riêng Minh Vương thì khác, cậu thường tìm một chỗ lý tưởng trong lớp học, quan sát toàn cảnh sân trường qua ô cửa sổ. Lâu lâu chọc ghẹo, chí chóe với mấy đứa bạn cùng lớp.

- Ê Vương, sao mày suốt ngày ngồi lì trong lớp vậy? Không chán à? - thằng lớp trưởng mắt híp thắc mắc.

- Nhìn ngắm mọi người chơi đùa cũng vui mà, còn có thể phát hiện những điều hay ho mà trước kia chưa từng để ý tới. - bạn Vương chống cằm tỏ vẻ triết lý.

Thoạt đầu, những lời lẽ ấy nghe rất chi là hoa mỹ, thế nhưng thực chất chỉ là do cậu ta tự muốn cô lập mình với thế giới hỗn tạp xung quanh.

Tuy bạn bè vẫn đối xử tốt với Minh Vương, nhưng vì xuất thân từ tỉnh lẻ, cậu có hơi tự ti khi tiếp xúc với người khác. Chỉ thân thiết với đám Văn Toàn, Xuân Trường - những người phải xa gia đình để ra thành phố học tập giống như cậu.

Ánh nắng chan hòa vương trên gò má. Làn gió mát thổi tung mái tóc bồng bềnh. Vương gối đầu lên đống sách, tranh thủ chợp mắt vài phút.

'Tùng...tùng...tùng'

Hồi trống trường vang dục dã vang lên, ai nấy nhanh chân trở về lớp học của mình.

Ông thầy Ninh 'sát thủ' mới đây đã xuất hiện ngoài cửa, từ từ bước vào lớp. Đằng sau còn có cái đuôi khổng lồ đi theo.

'Các em chú ý, thầy xin giới thiệu, đây là bạn học sinh trao đổi đến từ Hàn Quốc, sẽ học tập ở lớp chúng ta trong học kỳ 1 này. Jinseo, please introduce yourself.'

'Good morning everyone, I'm Kim Jinseo, from Korea. Nice to meet you guys.' - chàng trai thoạt nhìn cực kỳ thân thiện, tạo cảm giác rất dễ gần.

'Nice to meet you, too.'

Tràng vỗ tay giòn giã chào mừng người bạn mới đến với lớp chuyên toán 12A1. Tiếng xì xào bàn tán của lũ con gái trong lớp vang lên. Bốn mươi mấy ánh mắt đổ dồn vào anh chàng ngoại quốc đẹp trai.

Thầy chủ nhiệm ra hiệu mọi người im lặng, dặn dò đôi điều với cậu học sinh mới.

Ở dãy bàn cuối cạnh cửa sổ, Văn Toàn ngậm ngùi tháo tai nghe đang phát nhạc người lạ, chồm lên phía trên đánh bốp vào lưng cậu bạn ngủ gà ngủ gật.

- Vương! Dậy đi, gái xinh tới kìa!

- Hả? Đâu đâu? - Minh Vương bừng tỉnh, ngó nghiêng xung quanh.

Một thằng con trai tóc nâu lạ hoắc đang trò chuyện với thầy Ninh, thỉnh thoảng còn tươi cười vui vẻ. Cậu đã gặp anh bạn này ở đâu chưa nhỉ? Sao lại thấy hồi hộp trong lòng như vậy?

- Mày đùa tao hả Tòn? Chỉ là thằng mắt hí cao to lắm lông chứ gái xinh nỗi gì? - cậu bực tức đánh vào vai bạn mình, thầm chửi rủa: 'Mày được lắm! Dám cả gan phá giấc ngủ của bổn Vương gia này'.

- Xời, tao tưởng gu của mày chứ? - bạn Toàn bị đánh khá đau, thế mà vẫn cười hề hề, lại còn liều mạng bồi thêm nhát nữa.

- Im đi, biết gì mà nói. - mặt bạn Vương đỏ như tôm luộc, lườm quýt cái tên hói trán kia đến tóe lửa.

Văn Toàn còn lạ lẫm gì cái tính khí dễ đoán của cậu bạn bàn trên này, đâm trúng tim đen nên mới chối bay chối biến như thế, đúng là đã nghiện rồi còn ngại.

'Cả lớp trật tự.'

Thầy Ninh gõ thước bôm bốp lên bàn, tiếng ồn ào lập tức im bặt. Không ai dám hó hé nhúc nhích, sợ ông thầy lại nổi điên, hạ hạnh kiểm từng đứa thì khổ.

'Có ai hỏi đáp gì không? Nếu không chúng ta học bài mới. Chương 1, bài số 2: Con lắc lò xo.'

Anh chàng mới đến nhìn quanh tìm chỗ ngồi. Thấy cái ghế bên cạnh Minh Vương còn trống, Jinseo từ từ tiến lại gần dãy cuối, chọt vai cậu bạn đang chăm chú ghi bài.

- Excure me, do you mind if i sit here?

Minh Vương giật bắn mình, ngước đầu lên, ấp úng trả lời:

- À...ừm, b-bạn cứ ngồi đi.

Cậu chàng Hàn Quốc nheo mày, bối rối gãi đầu gãi tai. Lúc ấy, Vương mới hiểu ra cậu ta không rành tiếng Việt.

- Sorry, I mean...g-go ahead.. - Minh Vương vỗ vỗ lên mặt ghế.

- Thank you. - Jinseo nhanh chóng ngồi xuống, lấy tập ra ghi chép.

'Cái tình huống oái oăm gì đây?', tim cậu đập thình thịch như trống bỏi, mười ngón tay bấu chặt vào ống quần.

Văn Toàn và Xuân Trường ngồi đằng sau, che miệng cười nham nhở. Minh Vương đã ngượng chín mặt, lại còn bị hai đứa phía dưới chọc quê, chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống cho xong. Cậu hằn học, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, 'Cứ cười đi, ra về ông đây sẽ xử hai đứa bây sau.'

Ngược lại, Jinseo vẫn bình thản chăm chú nghe giáo viên giảng bài, chẳng để ý cậu bạn cùng bàn đang lâm vào tình thế khó xử.

Bạn Vương len lén ngắm nghía người bên cạnh. Ngồi gần mới thấy rõ, khuôn mặt cậu bạn này rất đỗi hài hòa, càng nhìn càng mê mẩn. Da trắng, môi dày, tóc mái che phủ hàng lông mày rậm rạp. Mắt đã nhỏ thì chớ, lại còn đeo cái kính to tròn như đèn ô tô. Thôi kệ, ít ra vẫn đẹp hơn gấp tỉ lần đôi mắt híp của bạn Chườn Ú.

Dù nhận ra chàng trai nhỏ nhắn kia đang ngắm mình muốn mòn da mặt luôn rồi, tuy vậy Jinseo vẫn vờ như không biết gì. Thỉnh thoảng khóe môi khẽ cong lên nhân lúc cậu ấy không để ý.

Tiết Lý chán phèo cuối cùng cũng kết thúc, Minh Vương ngáp dài ngáp ngắn, quay sang thấy Jinseo vẫn đang cặm cụi giải bài tập.

- Did you understand what my teacher said? - cậu vỗ vào cánh tay Jinseo, hỏi thăm bạn mình.

- Well, he speaks quite slowly so I can hear him, but not everything. - Jinseo ngừng viết, ngơ ngẩn nhìn Minh Vương.

- If you have questions, you can ask me, I'll help you. - cậu hăng hái muốn giúp đỡ cho người bạn mới.

- Oh! Really? 감사합니다 - Jinseo mừng rỡ, rối rít đáp lại bằng tiếng mẹ đẻ.

- What did you just say?

- N-nothing, I mean...th-thank you so much. - Seo Seo cười tít mắt cảm ơn, khiến tim bạn Vương bỗng hẫng đi một nhịp.

Jinseo vô cùng cảm kích trước lòng tốt của Minh Vương. Cậu là 'ma mới', chưa kịp hòa nhập với môi trường lạ lẫm. Hôm nay may mắn được người bạn nhỏ con quan tâm đến mình, trong lòng không khỏi vui sướng.

- You're welcome. - Minh Vương lí nhí đáp, mặt đỏ bừng tận mang tai, giả vờ lật sách ra học bài.

Giờ ra về đã điểm, học sinh ba khối ùa ra như vỡ tổ. Minh Vương vội vàng thu dọn sách vở, nuối tiếc thời gian trôi qua mau. Cậu còn chưa có cơ hội làm quen với anh bạn bàn bên nữa mà.

Jinseo được đám con gái vây quanh bắt chuyện, còn cậu bị hai thằng bạn chí cốt kéo lê xuống dưới lầu.

Bạn Vương tội nghiệp bị kẹp giữa bạn Toàn và bạn Trường, ba đứa dung dăng dung dẻ bước đi, miệng tíu tít không ngừng.

Bỗng tầm mắt cậu hướng về phía chân cầu thang, nơi Jinseo đứng tựa lưng vào tường, liên tục nhìn đồng hồ, như thể đang chờ đợi ai đó.

Hai bạn Trường và Toàn nháy mắt với nhau, thì thầm gì đấy có vẻ bí mật lắm. Lát sau, Văn Toàn quay sang nói nhỏ với Minh Vương:

- Mày qua xem bạn mới thế nào đi. Tao với Chườn Ú về trước đây, bái baii.

Nói xong, cả hai co giò chạy tốc biến, để lại một mình bạn Vương đứng như trời trồng giữa sân trường, 'Đúng là lũ trời đánh, dám bỏ tao bơ vơ như thế.'

Minh Vương chần chừ bước về phía cầu thang, Jinseo thấy cậu từ đằng xa, vội vẫy tay chào.

- Why you're still here? Are you waiting for someone? - Vương thắc mắc.

- I'm looking for you. - Jinseo trả lời, đôi mắt sáng rỡ như bắt được vàng.

- Really? How can I help you? - cậu nhất thời bất ngờ, tại sao Jinseo lại tìm đến cậu làm gì.

- Do you know how to use bus station?

- Yes, I usually go to school by bus. What's your address? Is it far from school? - Minh Vương hỏi xong mới thấy mình hơi sỗ sàng, không biết Jinseo có thấy cậu vô duyên quá không.

- I live in 208 apartment, near West Lake. It's quite a long way.

- So you live in Tây Hồ District, right? We're on the same road! - ô là la, vậy là Seo Seo chung tuyến xe với bạn Vương nhà ta nè, mai mốt tan học có thể cùng nhau đi xe buýt với cậu ấy rồi.

- Wow! Amazing! Let's go home!

Jinseo nắm lấy tay Minh Vương chạy ra khỏi cổng trường. Chẳng mấy chốc đã đến trạm chờ xe, vừa đúng lúc chiếc xe buýt đi tới. Vương nhường bạn mình lên trước rồi mới bước theo sau.

Chiếc xe lăn bánh chậm rãi do tắc đường giờ cao điểm. Cũng may trên xe chỉ lác đác vài ba người, nếu không cậu đã bị cái nóng ngột ngạt đè chết mất.

Chán quá chẳng có gì làm, bạn Vương bèn lấy điện thoại ra cày vài ván PUBG, rủ thêm cả Trường Toàn vào chơi cùng. 'Hai cái thằng này chết trôi đâu rồi?!! Mau hiện hồn rep inbox bố mày coi nào.'

Bạn Seo tò mò liếc qua, thấy Minh Vương vừa bắn súng vừa chửi rủa thì cười rộ lên, làm bạn Vương giật mình, mất cảnh giác bị người ta bắn lén sau lưng.

Cậu nhóc nhăn nhó bực tức quay đầu lại, bắt gặp Jinseo đang nhìn mình chằm chằm, bất giác xấu hổ, mặt đỏ như trái cà chua.

'Chết thật, nãy giờ ngồi cạnh crush mà quên mất tiêu. Chời đậu, mày ngu quá Vương ạ!!'

Jinseo giả bộ lơ đi vẻ ngượng ngùng của cậu, lấy điện thoại của mình trong balô, mở đúng cái trò mà cậu đang chơi.

- Are you playing PUBG? I extremely love this game too. Would you like to team up with me?

- Awesome! Let's play together! - Minh Vương mừng rỡ reo lên, sẵn sàng vào vị trí chiến đấu.

Vương Seo lần đầu kết hợp với nhau nhưng lại ăn ý vô cùng, chẳng ai bảo ai cũng tự động hiểu đối phương muốn gì, bọc lót và giúp đỡ nhau rất nhịp nhàng. Phải gọi là 'song kiếm hợp bích'.

- Oh yeahh! Top 1 here we go!! - hai bạn trẻ vui vẻ high five với nhau.

Sau ba ván game miệt mài, bạn Vương díp mắt ngáp dài, tựa đầu vào cửa kính ngáy ngon ơ.

Jinseo nhướn người kéo rèm cho đỡ nắng, nhẹ nhàng áp Minh Vương gối đầu lên vai mình. Bản thân cũng từ từ chìm vào giấc mộng.

Hai người dựa đầu vào nhau ngủ say, yên bình tận hưởng phút giây êm đềm.

'Xe sắp tới trạm Nghi Tàm, phường Yên Phụ, quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời chỗ ngồi.'

Minh Vương bừng tỉnh, nhận ra mình đang nằm đè lên vai Jinseo, cánh tay của cậu cũng vô thức đặt lên tay người kia lúc nào không hay.

Anh chàng bên cạnh đang mải nghiền ngẫm đọc sách, chẳng lưu tâm đến tư thế thân mật của hai người, khiến bạn Vương càng cảm thấy bối rối hơn.

Trong nháy mắt, Minh Vương đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị xuống xe ra về.

- I have to go now. See you tomorrow.

- See ya!

Cả hai luyến tiếc nhìn nhau, vẫy tay tạm biệt. Minh Vương gấp gáp bước xuống cửa sau, chiếc xe buýt tiếp tục bon bon trên đường, khuất dần giữa phố phường đông đúc.

Đợi đến khi xe đã đi được một đoạn, Jinseo mở điện thoại lên, thoả mãn với thành quả của mình ban nãy.

Những bức ảnh chụp trộm lúc Minh Vương đang ngủ khò khò trên vai cậu, lông mi cong dài, bờ môi chúm chím mím chặt. Bình thường nét mặt chàng trai ấy đã nhu hòa, khi ngủ trông còn hiền lành hơn.

Jinseo ngắm nghía hồi lâu, hết phóng to rồi lại thu nhỏ, soi từng cái nốt ruồi bé xíu trên khuôn mặt. Nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của người kia, cậu mỉm cười, nhớ đến vần thơ mới được học tiết ngữ văn.

Gặp em một sáng trời se lạnh

Em đẹp hừng đông, anh choáng say

Bão dậy trong lòng chưa phút tạnh

Chiêm bao lẩn quất tháng năm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top