Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bỉnh Chúc Dạ Đàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 24. Bỉnh Chúc Dạ Đàm

Bữa cơm tối này dị thường trầm mặc, cả bàn toàn là thanh âm của chén đũa chạm nhau, cũng không ai nói chuyện với ai. Kim Tại Hưởng cúi đầu ăn cơm, không có cách nào giống như trước hưởng thụ thức ăn. Kim Thạc Chấn vốn là tử thai, tuỳ tiện mượn khí của người khác mà lớn lên, không cần ăn uống, lúc này bất quá cũng làm dáng một chút. Mà tổ phụ của bọn họ, phúc tử của Đình Lan công – Kim Kính Phong, đại khái là người duy nhất ăn uống bình thường trên bàn.

"Nghe nói Tại Hưởng hôm nay nhìn thấy quỷ hí?" Ăn cơm xong, Kim Kính Phong nhấp ngụm trà thơm hỏi. Trà này không bỏ thêm dược thảo gì vào, lại có vị tanh ngọt ngọt, làm cho sắc mặt Kim Tại Hưởng càng thêm khó coi.

"Vâng, chính là thời khắc gặp ma, cháu đi sai cửa rồi." Kim Tại Hưởng quy củ cúi đầu trả lời.

Kim Kính Phong cười rộ lên, trong ánh mắt phản chiếu ánh sáng nến, có một chút quỷ dị: "Hẳn là gặp rất nhiều người và những chuyện mà trước giờ chưa từng gặp qua đi."

"Đúng vậy, gặp Thái công và Thái Thúc công." Kim Tại Hưởng đáp có lệ.

Kim Kính Phong ngẩn ra, khoé miệng vẫn còn mang theo nếp nhăn khi cười: "Hắn, khoẻ?"

"Gia gia?" Kim Tại Hưởng sửng sốt, không biết tổ phụ đang hỏi cái gì.

Kim Kính Phong hồi phục tinh thần lại, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là muốn nhớ lại một ít hồi ức."

Huynh đệ hai người chờ lão gia tử uống xong trà, thỉnh an cũng xong, liền quay về nội viện. Gió đêm lạnh đến xương, sân cây trong sân rung lắc dữ dội. Kim Tại Hưởng ôm chặt y phục đi theo phía sau Kim Thạc Chấn, một đường không nói chuyện.

Qua nội đường, Kim Tại Hưởng rõ ràng thả chậm cước bộ, Kim Thạc Chấn mỉm cười: "Sao vậy? Sợ?"

Kim Tại Hưởng cười hắc hắc, khởi động chế độ 'chân chó': "Ca, em buổi tối giúp anh làm ấm giường có được không?"

Kim Thạc Chấn lắc đầu thở dài: "Thật là vô dụng, trước đây không phải cũng ở tốt sao?"

"Đó là trước!" Kim Tại Hưởng cắn răng nói "Tận mắt thấy một nữ quỷ treo cổ trên cửa sổ. Ai còn ngủ được a!"

"Nói nhiều, quỷ lớn hay quỷ nhỏ trong nhà này còn rất nhiều, cậu sao còn thản nhiên được vậy." Kim Thạc Chấn trêu ghẹo nói.

"Mặc kệ, em phải cùng ca ca ngủ chung!" Kim Tại Hưởng bắt được tay áo Kim Thạc Chấn.

Hai huynh đệ rũ bỏ hết tâm tư, trở lại cùng nhau đấu võ mồm. Kim Tại Hưởng lại chính là một bộ dạng vô tâm vô phế, trong lòng Kim Thạc Chấn cũng lén lén thở phào nhẹ nhõm.

Nội viện tứ phía giáp nhau, lại có sân nhà chứa nước, xa xa có bóng râm mát. Mùa đông ở phía nam mưa nhiều, càng có vẻ ướt lạnh thấu xương. Kim Tại Hưởng nắm tay áo Kim Thạc Chấn, sợ hãi rụt rè tiến về phía trước, bật người lên rùng mình. Kim Thạc Chấn lắc đầu, muốn đem đệ đệ ôm vào lòng, lại đột nhiên nhớ tới, ngực của mình có thể càng thêm rét lạnh. Kim Tại Hưởng cũng không biết ca ca nhà mình đang miên man suy nghĩ cái gì, trực tiếp ôm cánh tay Kim Thạc Chấn dựa vào người anh: "Chúng ta mau trở về nhóm lửa sưởi ấm đi a, lạnh chết mất!"

Thế là dưới tiếng than oán hô hô của Kim tiểu đệ, hai người nhanh chóng trở về đông sương phòng. Phương thúc đã chuẩn bị tốt việc thêm than vào chậu, bình nước nóng cũng nhét vào chăn. Kim Tại Hưởng ngồi chồm hỗm bên chậu than sưởi tay, dáng vẻ lười biếng. Kim Thạc Chấn cất xong cái giá, mở cửa sổ hé ra một tí, lại đem cái chậu nước chuẩn bị xuống lầu tìm bếp lò nấu nước.

Kim Tại Hưởng vừa nhìn, nóng nảy: "Ca, anh đừng ném em ở lại đây một mình a."

Kim Thạc Chấn buồn cười: "Thực sự sợ như vậy sao? Đem cậu buột trên đai lưng có được không?"

Kim Tại Hưởng chỉ chỉ góc tường: "Anh xem, Phương thúc biết chúng ta sẽ ngủ chung, đem bình nước nóng của em qua đây luôn rồi. Cho nên anh cũng đừng đi nấu nước nữa, chúng ta... bao nhiêu đây đủ dùng mà."

"Không phải, là sợ cậu ban đêm lạnh. Bình nước nóng một hồi phải thay nước, ban đêm mới đủ ấm."

"Trước đây cũng không thấy anh quan tâm mấy chuyện đó, chưa gì đã trở nên phiền phức nữa rồi!" Kim Tại Hưởng tiêu sái khoát khoát tay.

Kim Thạc Chấn cứng người đứng ở đó một lúc, lại có hơi khó khăn nói: "Ngày hôm nay ở trong quỷ hí tìm cậu, anh nhiễm quỷ khí quá nhiều rồi, tối hôm nay nhiệt độ cơ thể có thể sẽ rất thấp, anh, sợ cậu chịu không nổi..."

"A, còn có chuyện đó sao?" Kim Tại Hưởng ngạc nhiên nói "Vậy mùa hè cũng phải ngủ chung với anh!"

Kim Thạc Chấn thất bại, không còn gì để nói.

Kim Tại Hưởng nhìn sắc mặt tái xanh của anh trai, lại cười nói: "Như vậy, mùa đông anh đem em làm ấm giường cho anh. Đến mùa hè, em ôm anh ngủ sẽ rất mát, hắc hắc hắc..."

Kim Thạc Chấn nhìn em trai phồng má cười đến vui vẻ, trong ngực nổi lên cảm giác ấm áp vui vẻ cùng chua xót. Tại Hưởng, không nên đối với ta hứa hẹn nhiều. Ta chỉ có hy vọng duy nhất là trước khi mùa đông này kết thúc, có thể bảo vệ tốt cho cậu, cho cậu bình an rời khỏi nơi này, không bao giờ... quay về đây nữa...

Rửa mặt xong, Kim Tại Hưởng phi thường chuyên nghiệp tự động nằm xuống, ôm bình nước nóng giúp Kim Thạc Chấn làm ấm chăn. Kim Thạc Chấn đang đốt thêm vài ngọn nến, chỉnh lại cái chụp đèn, xoay người liền thấy Kim tiểu đệ đang hướng anh ngoắc ngoắc.

"Sao ngủ sớm như vậy? Ngày hôm nay bị doạ sợ lắm sao?" Kim Thạc Chấn đi tới giúp cậu chỉnh lại góc chăn.

Kim Tại Hưởng cười hì hì nói: "Anh cũng nhanh một chút đi, chúng ta cùng nhau đốt đuốc bàn chuyện đêm (bỉnh chúc dạ đàm)."

Kim Thạc Chấn nhéo mặt cậu: "Cái gì là đốt đuốc bàn chuyện đêm, tôi xem cậu chắc là trùm chăn bàn chuyện đêm."

Kim Tại Hưởng đã đánh mất ánh mắt kiên nhẫn, đè giọng nói: "Đại ca, mau tới đây!"

Kim gia ca ca lần thứ hai bất đắc dĩ...

Thế là hôm nay, hai huynh đệ chính là trùm chăn bàn chuyện đêm.

"Buổi tối gia gia ở đâu a?"

"Gia gia một mình ở viện bên cạnh, đừng lo lắng, gia gia từ nhỏ đã lớn lên ở đây."

"Như vậy a. Ừm, anh thật sự là ca ca ruột của em sao?"

"Ừ."

"Cha mẹ chưa từng nói cho em biết, thì ra em cũng có một người ca ca nha, ha ha ha!"

"Tử thai mà thôi, nhắc tới lại khiến người khác thương tâm."

"Được rồi, biểu ca ở hỉ phòng ấy, hai người làm sao mà lớn lên lại giống nhau như vậy? Gương mặt này của anh hay là của anh ấy?"

Sắc mặt Kim Thạc Chấn u tối: "Anh và y cùng ngày cùng tháng cùng một canh giờ sinh ra, nhưng anh vừa ra đời thì đã chết. Gia gia biết bọn anh là cùng một thế hệ, liền để cho hài tử nhà kia sửa tên lại giống với anh, chính là phương pháp mượn khí mạng của người đó. Mạng người đó cũng đã thay đổi, lây dính quỷ khí từ anh, từ nay về sau đa tai đa bệnh. Nhưng nói đến tướng mạo, y có thể là giống theo anh đi, đáng tiếc anh cũng chưa từng gặp qua y."

"Nghe thực sự là rất huyền bí nha!"

"Tại Hưởng, trong nhà này không chỉ có quỷ hồn du linh, yêu ma quỷ quái tà thuật bí pháp cũng không phải là trò cười nông thôn. Còn nhớ rõ chuyện anh từng nói gia gia sống lại không? Đó không phải là cố ý hù doạ cậu. Chuyện này chỉ có anh và gia gia hai người biết, đó là giao thừa năm anh mười tuổi, gia gia vốn không có hô hấp tim đập, thế nhưng sáng sớm hôm sau lại tỉnh lại. Sau đêm hôm đó, anh cảm giác được trong nhà này có một sinh vật không nói nên lời tồn tại. Nó không giống như là bị chấp niệm nhốt ở đây, nó luôn mang theo ác ý nhòm ngó mỗi người trong căn nhà này."

"Đừng... đừng doạ em mà..."

"Đứa ngốc, anh doạ cậu thì có ích gì đây? Anh thường xuyên nghĩ, năm đó Đình Lan công nhất định cũng là phát hiện ra nó, cho nên mới nói với Đình Quân công đừng trở về nhà nữa."

"Lại nói tiếp nha, em thực sự cảm giác được có người nhìn chằm chằm chúng ta, cực kỳ đáng sợ. Đặc biệt ở trong quỷ hí, ngay lúc ở nội viện, nó ở chỗ đó nhìn chúng ta!" Kim Tại Hưởng càng nói càng sợ, nhanh chóng nhào vào trong lòng Kim Thạc Chấn.

Kim Thạc Chấn xoa xoa tóc cậu: "Phương thúc không chịu nói chuyện hiến tế cho anh biết, thế nhưng, anh biết nhất định có liên quan đến chuyện hiến tế. Anh đoán hiến tế phải là con nối dòng của phúc phòng, Phương thúc chính là người của phúc phòng, Đình Lan công cũng là người của phúc phòng."

"A, Đình Lan công không phải bị bệnh chết sao?"

"Không, người là bị hại chết," Kim Thạc Chấn nhẹ giọng nói "Anh từ nhỏ đã lớn lên ở đây, thế nhưng ngay từ đầu anh cũng không biết là bản thân chỉ sống có một mình. Lúc anh còn nhỏ, thấy có rất nhiều nha hoàn, người làm, còn có Đình Lan thiếu gia và Tam phu nhân. Bọn họ đều không thèm nhìn đến anh, thế nhưng chí ít thì vẫn không cảm thấy cô đơn. Sau này mới biết những người đó là chết trong căn nhà này, âm hồn bất tán, bọn họ đều chỉ thích sống trong chấp niệm của mình. Thế nhưng, có một người không như vậy."

"Ai?"

"Kim Đình Lan, người nhìn thấy được chúng ta."

"Cái gì?"

"Lúc cậu ở trong quỷ hí, có phải cảm thấy những quỷ hồn kia đang nhìn cậu? Bọn họ cười với cậu đúng không?"

"Đúng a, làm em sợ muốn chết!"

"Kỳ thực, bọn họ không hề nhìn thấy cậu. Nụ cười tà ác đó, đều là do 'nó' chi phối điều khiển. Nhưng mà, Kim Đình Lan không giống với tất cả bọn họ, người không bị chi phối linh hồn. Phược địa vi quỷ, người là địa phược linh."

(Đại loại ý muốn nói Đình Lan công là chủ của vùng đất này, mà chỉ có những người bị đem làm tế phẩm mới có thể làm chủ của Kim gia, giống như Phương thúc. Cho nên 'nó' đó mới không điều khiển được hai người đó)

"Cho nên, anh hoài nghi Đình Lan công cũng là tế phẩm?"

"Ừ, anh nghĩ vậy, trong căn nhà này thật sự có ma quỷ."

"Ca ca." Kim Tại Hưởng đột nhiên ôm chặt lấy anh "Nếu như em đoán không lầm, gia gia có phải muốn đem em..."

"Anh không biết, Tại Hưởng, có lẽ bởi vì anh không phải là người nên mới đến phiên cậu... Tại Hưởng đừng sợ, anh và Phương thúc sẽ bảo vệ cậu."

"Thực sự là giống y như trong tiểu thuyết luôn a." Kim Tại Hưởng lầm bầm nói "Ca ca, thực ra em không sợ, cùng lắm thì giống như Phương thúc và Đình Lan công vĩnh viễn ở lại đây. Như vậy, chúng ta có thể ở cùng nhau."

"Nói ngu ngốc gì vậy?"

Kim Tại Hưởng đột nhiên ngẩng đầu, mắt rưng rưng: "Ca ca, anh có thể rời khỏi nơi này không a? Sau này, để em độ mệnh khí cho anh nha, chúng ta cùng đi đi!"

(Vì Kim Thạc Chấn phải sống nhờ vào khí của người khác nên Kim Tại Hưởng mới nói là độ mệnh khí)

Kim Thạc Chấn ngây ngẩn cả người, cho dù rất cô đơn, nhưng từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ rời khỏi căn nhà này. Ngay lúc anh còn đang ngây người, chợt cảm thấy trên môi ấm áp, đứa trẻ xui xẻo kia vậy mà trực tiếp nhào tới hôn mình. Hơi thở ấm áp phảng phất lướt qua làn da lạnh lẽo, Kim Thạc Chấn cảm giác được mặt mình sắp bị thiêu cháy rồi mới chân tay luống cuống đẩy Kim Tại Hưởng ra, quát lên: "Cậu làm cái gì!!!"

Kim Tại Hưởng ngây ngốc nhìn ca ca: "Độ mệnh khí a, trong tiểu thuyết đều là viết như vậy mà."

Kim Thạc Chấn đỡ trán, lần thứ hai bị đệ đệ ngốc đánh bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top