Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 121: Anh là của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý em nói là..."

Cô còn chưa dứt lời thì Jimin đã hôn xuống mãnh liệt nóng bỏng, tiếp tục tách cánh môi của cô ra, lách vào hàm răng đang đóng chặt của cô.

"A, đây là công ty... công ty... là phòng làm việc..." Chaeyoung muốn nói nhưng lại bị ngắt quãng. Dường như mỗi tiếng cất lên đều bị anh nuốt xuống trằn trọc cọ xát.

Thậm chí những chỗ anh hôn qua, như cổ, xương quai xanh, bả vai, ngực, rồi, còn cả xuống phía dưới... anh sẽ hôn mạnh hơn trước, khiến cô không ngừng run rẩy.

Chaeyoung rất nhạy cảm, toàn thân bị anh trêu chọc đến run rẩy.

Những nụ hôn càng lúc càng mang lại cảm xúc đam mê cháy bỏng, làm cho người ta chìm đắm không cách nào cưỡng lại được. Anh thưởng thức từng chút từng chút, không buông tha bất kỳ một phân tấc ngọt ngào nào của cô.

"Kể cả có hết giờ rồi... trong công ty anh vẫn còn có người..."

"A... đừng... Mình về nhà trước được không..."

"Không được." Tiếng nói cứng rắn của anh lại một lần nữa đáp xuống môi cô. Trước khuôn mặt đang xấu hổ hoảng sợ của Chaeyoung, anh lại nói: "Không phải đêm qua em rất táo bạo sao? Hôm nay đã sợ rồi à?"

Chaeyoung lườm anh: "Park Jimin, anh đừng có không biết lòng tốt của người ta, ngày hôm qua em phải... Ưm..."

Cô chợt bị anh hôn vào nơi mẫn cảm nhất phía sau vành tai, lập tức rên lên một tiếng. Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng Jimin khẽ cắn bên tai cô, từng lời từng chữ trầm khàn tràn đầy sự kiềm chế đã lâu: "Đêm qua nếu không phải vì có camera thì anh chắc chắn sẽ khiến em một câu cũng không thốt lên được."

Chaeyoung: "..."

"Bây giờ sao anh có thể bỏ qua cho em được?"

Cô cảm nhận rõ anh thật sự không thể nào kiềm chế được nữa. Nửa người dưới của anh nóng bỏng mà nguy hiểm đè lên cô. Chaeyoung bị anh hôn ai oán kêu lên một tiếng, nhất thời không biết đặt tay ở đâu.

Giây tiếp theo, Jimin kéo bàn tay vừa áp vào giường của cô xuống phía dưới của anh.

"Đây, cho em vừa lòng." Giọng anh thật thấp, trong gợi cảm lại phảng phất mùi vị xấu xa.

Cô hơi giật mình, nhưng tay cũng không rụt lại. Bên dưới bàn tay cô là nhiệt độ bỏng rẫy thiêu đốt cả người. Mặt cô đỏ ửng lên, quay đi không nhìn anh.

***

Đây thật sự là lần đầu tiên họ phá vỡ ranh giới vốn có.

Ai bảo đêm hôm qua, dưới tình thế cấp bách, cái gì cô cũng dám nói, nên bây giờ rốt cuộc cũng phải đối đầu rồi...

Chỉ trong chốc lát, tay cô vừa đau vừa mỏi. Nhưng Jimin vì động tác của cô mà úp cả mặt vào bả vai cô hôn tới tấp.

"Em không xong..." Lúc này cô bị trêu chọc đến trống rỗng khó chịu, vừa định rụt tay lại thì cổ tay đã bị tay anh ghì chặt. Cô muốn rút ra nhưng lại bị anh giữ gắt gao, tiếp tục ấn xuống.

"Park Jimin!" Chaeyoung phẫn nộ, tiếng nói phát ra lại vừa khàn vừa yếu.

"Ừ." Anh ngậm vành tai cô, khàn khàn nói: "Tiếp tục đi."

Chaeyoung khóc không ra nước mắt. Nhiệt độ trên mặt cô lập tức gần như có thể sánh với cái cô đang nắm trong lòng bàn tay... Nóng muốn chết...

Chiếc điện thoại anh tiện tay đặt ở mép giường lúc mới vào chợt rung lên.

"Anh nghe điện thoại trước đi." Chaeyoung yếu ớt nói, mắt đã ửng hồng loang loáng nước. Tuy không muốn khóc nhưng bị ép tới mức độ này thì cô cũng sắp chảy nước mắt mất rồi.

Đúng là tự gây họa thì không sống nổi mà...

Đêm hôm qua cô còn nói cái gì mà lấy tay...

Jimin nhìn cô rồi lại liếc về phía điện thoại để ở tủ đầu giường, thấy số điện thoại là của Jung Naeun.

Anh tự mình từ chối cuộc gọi, rồi lại cúi đầu xuống hôn mặt cô, khàn khàn cười hỏi: "Mỏi tay chưa?"

Chaeyoung cũng đảo mắt nhìn về chiếc điện thoại ở tủ đầu giường: "Điện thoại của ai vậy? Sao anh không nhận..."

Còn chưa dứt lời thì điện thoại của anh lại rung lên. Lần này cô không suy đoán nữa, hơi rướn người về phía trước ngẩng đầu lên, nhìn thấy dãy số gọi đến trong điện thoại anh.

Vẫn là dãy số không lưu tên, cô nhận ra được dãy số này.

Lại là Jung Naeun.

"Cô ấy liên tục gọi hai cuộc điện thoại đến, chắc là có chuyện gì rồi?"

Jimin không cảm xúc lạnh nhạt nói: "Email từ chức của cô ta đã gửi đến công ty, Woosik sẽ phê duyệt, không cần anh xử lý."

Chaeyoung nhân cơ hội rướn người lên né ra được một chút, cô tránh né ánh mắt nóng như lửa của anh, chủ động cầm điện thoại đưa cho anh: "Vậy em lại càng tò mò. Cô ta sắp phải về Mỹ rồi, cũng đã chủ động từ chức, vậy còn tìm anh nói chuyện gì?"

"Tò mò sao?" Ánh mắt lãnh đạm của Jimin nheo lại.

Tiếng điện thoại rung dần yên lặng, mười mấy giây sau lại vang lên nữa.

Jimin thấy Chaeyoung kiên trì thì đứng dậy, đồng thời bế cô lên ngồi trong lòng anh. Một tay anh ôm eo không cho cô trốn đi, tay kia nhận điện thoại, tiện tay bấm loa ngoài.

Điện thoại lập tức nhận tín hiệu. Anh nói vô cùng thờ ơ: "Có chuyện gì?"

Naeun ở đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Park tổng, tôi mới nhận được thư phê chuẩn đơn từ chức, tốc độ rất nhanh. Là anh phê chuẩn sao?"

Anh lãnh đạm: "Là Woosik."

Đầu dây bên kia lại lặng ngắt nửa ngày rồi mới truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô ta: "Ngay cả đến đơn từ chức của tôi mà anh cũng không có ý định xử lý. Anh đối xử với người không có quan hệ đến mình thật là quá lạnh lùng tuyệt tình."

Chaeyoung ngồi trên đùi nhìn anh yên lặng thờ ơ từ đầu đến cuối, mặt không chút hơi ấm. Bây giờ cô mới nhận ra, hóa ra Park Jimin khó gần trong lời đồn thổi là có thật.

Anh vẫn vô cùng lạnh lùng: "Khi cô đến cũng không cần đến sự đồng ý của tôi, thì lúc cô đi lại càng không cần chờ tôi phê chuẩn."

Naeun ở đầu dây bên kia nhất thời siết chặt điện thoại di động.

Ý tứ của anh là, cô ta quay về cũng không liên quan gì đến anh. Từ đầu đến cuối, cô không cần thiết phải lưu lại chút vết tích nào ở chỗ anh cả.

Anh thật sự rất phũ phàng.

Cô ta bình ổn cảm xúc rồi nói: "Ý của chú Park là sau khi hoàn tất toàn bộ các chi tiết hợp tác trên mọi phương diện với Park thị thì tôi sẽ về Mỹ cùng chú ấy. Nhưng trước đó thì tôi và ba tôi sẽ ở lại nhà họ Park vài ngày cùng chú Park."

Jimin không lên tiếng, chỉ thờ ơ nghe.

"Hơn nữa... ba tôi cũng định hủy hôn ước giữa tôi và gia tộc Wilson..."

"Đây là chuyện của cô, không cần nói cho tôi biết." Thái độ anh vô cùng lạnh nhạt.

Naeunthan thầm, biết rõ là anh không muốn nghe, nhưng suy nghĩ một chút rồi cô ta vẫn muốn nói ra: "Trước đây tôi có nghe cô Hai nhà họ Chae kể một vài chuyện. Cô ta nhắc đến sự thay đổi gần đây của Park Chaeyoung. Ngẫm lại từng chuyện một, anh không cảm thấy có lẽ thật sự cô ấy có chuyện gì giấu anh sao?"

Chaeyoung ngồi nghe bên cạnh hơi nhíu mày, thấy Jimin quay sang khẽ liếc cô một cái.

Cô cười với anh một tiếng, chợt cúi đầu ghé sát tai anh, thấp giọng bắt chước giọng điệu của Naeun: "Anh không cảm thấy có lẽ thật sự Park Chaeyoung có chuyện gì giấu anh sao?"

Jimin khẽ cười không thành tiếng, siết chặt thắt lưng của cô nhóc nghịch ngợm trong lòng anh, tiếp tục lãnh đạm quay sang người đang ở đầu dây bên kia: "Đây là chuyện riêng của tôi, cho dù là ai cũng không có tư cách nhắc đến hoặc nhúng tay vào."

Anh ngắt máy luôn, quăng điện thoại sang một bên.

Rồi anh bất ngờ ném Chaeyoung mới vừa nghịch ngợm gây sự bên tai anh xuống giường, đôi chân dài ngáng chân cô, cúi người đè lên...

Đến cả một câu giãy giụa cô cũng không thốt lên được, bị anh ép xuống giường hôn mạnh mẽ đến khó thở.

Đây là phòng nghỉ của Jimin, xung quanh tràn ngập hương vị của anh. Anh dang hai tay là đủ che khuất bầu trời, cô không còn chỗ trốn chạy.

"Em giấu giếm anh cái gì?"

Anh liếc cô trầm giọng khẽ hỏi, đồng thời lấy tay kéo cổ áo sơ mi của mình ra. Động tác tự nhiên thoải mái nhưng trong mắt Chaeyoung thì lại khiêu khích không chịu nổi.

"Thật ra em giấu giếm anh rất nhiều! Ví dụ như em ngày ngày giả vờ yêu anh, như vậy mới có thể được anh tin tưởng hoàn toàn. Rồi sau đó em chờ khi thời cơ đến thì hạ độc anh, Park thị trong tay anh và Shine sau này sẽ hoàn toàn thuộc về em!" Cô vừa nói vừa nháy mắt với anh, ra vẻ long trọng như đang nói thật.

"Năng lực của em đạt đến trình độ này sao?" Jimin túm lấy eo cô, hạ sát người dưới xuống. Chaeyoung bị đè hơi đau, ngẩng lên nhìn anh. Lời trách còn chưa nói ra miệng thì đầu đã bị anh ghì xuống, giọng anh trầm thấp trong trẻo nói: "Xét về mức độ anh si mê em, thì em có thể khống chế suy nghĩ và hành động của anh mà hoàn toàn không cần phải hạ độc. Bây giờ anh cũng có thể sang tên Park thị cho em, tất cả đều thuộc về em."

"..."

"Của anh cũng là của em. Em muốn gì, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?"

"... Em đùa thôi!"

"Anh không nói đùa." Anh nhìn cô.

Chaeyoung bị thân dưới nóng bỏng cách một lớp quần của anh ép xuống khó chịu, cố gắng giãy giụa để né tránh sự va chạm nguy hiểm của anh.

"Tiếp tục đi." Anh thẳng thừng ra lệnh, kéo tay cô xuống phía dưới, nhìn chăm chú vào gương mặt lại phát sốt và dáng vẻ ngượng ngùng của cô.

Còn tiếp tục sao?

Nhận điện thoại xong lại còn tiếp tục!

Cô nảy sinh ý đồ trả thù, bất chợt mạnh tay mò xuống phía dưới.

Lúc Jimin thốt lên tiếng kêu đau đớn thì cô ngừng lại. Một lát sau cô lại giống như được khích lệ, chịu làm học sinh mới học nghiêm túc học hỏi, bắt chước theo cái video đã từng xem trên mạng trước kia, tiếp tục...

Hơi thở Jimin trở nên dồn dập. Lúc Chaeyoung thăm dò điểm nhạy cảm của anh mà tăng thêm sức tay thì anh mạnh mẽ nâng gáy ngửa đầu cô lên, tàn nhẫn ép bức, cúi đầu hôn môi cô thật sâu.

Thậm chí cô có thể nghe tiếng anh thở dốc kịch liệt như có chút mất kiểm soát.

Tay kia của anh cũng bất chợt trượt một đường từ sống lưng xuống eo cô, trêu chọc mỗi tấc da thịt cô, rồi lại ép cô sát vào ngực anh hơn.

"Quả nhiên là anh đánh giá thấp em rồi." Giọng của anh đã nhuốm đầy dục vọng mê đắm, cũng như cánh tay anh đặt sau gáy cô đã dần mất đi lực kiểm soát và sự phong độ.

Anh không cho cô thời gian kịp phản ứng hay thở dốc. Cô chỉ nghe thấy tiếng khóa dây lưng vang lên lanh lảnh rõ ràng.

Khoảnh khắc thắt lưng cô có một lực nặng nề tiến sâu vào, cô không nén được mà rên lên một tiếng.

Jimin rời môi khỏi cần cổ cô, ngẩng đầu rồi hôn lên môi cô một nụ hôn vừa dịu dàng lại vừa tinh tế.

Chaeyoung sợ mình phát ra âm thanh, dù sao phòng làm việc của anh cũng ngay bên cạnh, cô ngoảnh đầu cắn mạnh môi.

Anh vén một lọn tóc buông lơi bên vai ra sau tai cô.

"Nhớ lời anh chưa?"

"Lời... lời gì..."

"Anh là của em."

Giọng nói của anh trong vắt sâu lắng như tiếng ngọc làm cho đầu óc cô muốn nổ tung. Chaeyoung mở bừng mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu như biển của anh chỉ có hình bóng của cô ở trong đó.

Chết rồi!

Đây chẳng phải là tung chiêu trí mạng với cô sao?

Lúc này Chaeyoung đã sắp đắm chìm si mê thì vì ánh mắt của anh mà khẽ rên lên, giơ tay che mặt.

Jimin cười khẽ, kéo tay cô ra đặt lên môi hôn.

"Cốc cốc..."

Cửa phòng nghỉ chợt có tiếng gõ. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật mình, cuống quýt muốn dừng. Nhưng cô lại bị anh ghìm chặt lại, không cho cô tránh né.

"Có người kìa!" Cô khẽ thì thào nói.

Thật ra Woosik đứng ở ngoài cửa cũng nhắm mắt nhắm mũi kiên trì đến cùng...

Dù sao bây giờ cũng đã hết giờ làm việc...

Cậu ta cũng biết cô đang ở đây. Bây giờ Tổng Giám đốc Park và cô Chae đang nghỉ cùng nhau. Rõ ràng cậu ta đến gõ cửa chính là tự tìm chết.

Nhưng Chủ tịch Park đột nhiên đến công ty thị sát, cho dù ông ta lấy danh nghĩa Chủ tịch của bên đối tác - Tập đoàn Shine hay danh nghĩa phụ huynh của Tổng Giám đốc Park thì cậu ta cũng không thể ngăn cản được.

"Park tổng, anh đã ngủ chưa..." Woosik vừa nói đã thấy da đầu tê dại, cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp đứt rồi.

Chaeyoung nghe tiếng Woosik, đoán chắc cậu ta cũng đoán được tình huống bên trong, ngay lập tức cơ thể cô căng như một cây cung không dám nhúc nhích.

Cũng vì phản ứng bất ngờ căng thẳng của cô mà cơ thể Jimin phản ứng run rẩy cả người theo phản xạ. Anh chợt cúi đầu cắn vào bả vai trắng nõn của cô thì mới gắng gượng kìm được tiếng rên suýt bật ra miệng.

Sau đó vừa như thưởng lại vừa như trừng phạt, động tác của anh không những không ngừng lại mà càng thêm thô bạo quá đà.

Nhưng lại thoải mái đến chết người!

Chaeyoung trừng anh, không chịu nổi khẽ rên một tiếng.

Bên ngoài... có phải đã biết rồi không?

Cô vừa lo lắng lại vừa kích thích, cả người run lên, biết rõ bây giờ không phải là lúc thích hợp để tiếp tục, nhưng cô vẫn một mực cam chịu trầm luân, nguyện không bao giờ hồi phục.

***

Quý Noãn bị một lực rung lắc lư nhẹ làm tỉnh lại, cô mở mắt phát hiện mình đang ở trong xe, trước mặt là vách ngăn với ghế tài xế.

Trí nhớ dừng lại lúc ấy khiến cho tâm trí của cô lập tức rã rời. Dường như cô vẫn có thể nhớ lại dục vọng buông thả lấn át lý trí lúc đó.

Cô chợt quay đầu nhìn thì đối mặt với ánh mắt sâu không đáy của Jimin.

Jimin: "Em ngất thật đúng lúc."

Chaeyoung thật sự không ngờ mình tự nhiên ngất đi. Lúc đó cô thật sự không cách nào tập trung được, sau đó kết thúc như thế nào, tắm rửa ra sao, mặc quần áo thế nào cô cũng không nhớ rõ.

Cô chớp chớp mắt: "Sau này em không bao giờ đến công ty anh nữa!"

Chắc chắn Woosik đã biết hết rồi!

Anh khàn giọng cười khẽ, xoa xoa khuôn mặt tức giận của cô: "Chúng ta là vợ chồng, cậu ta biết hay không thì có làm sao?"

Anh vẫn mặc trên người bộ âu phục cắt may vừa vặn. Kiểu dáng của loại áo sơ mi đơn giản này mặc trên người đàn ông khác chưa chắc đã đẹp, thế nhưng mặc lên người Jimin thì lại có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng đặc biệt. Hơn nữa kiểu dáng này còn rất phù hợp, vừa khéo trung hòa khí chất thanh cao lạnh lùng nhưng lại đầy giáo dưỡng của anh.

"Lúc đó Woosik bất chợt đến phòng làm việc tìm anh là có chuyện sao?" Cô không muốn thảo luận lại thời gian trong phòng nghỉ mà vòng vo nói chuyện khác.

"Người của Tập đoàn Shine thị sát đột xuất, chỉ ghé qua nửa tiếng rồi đi." Tay anh chậm rãi vuốt ve vành tai cô, trong đáy mắt có ý cười: "Lúc đó em đã bị anh bế vào phòng tắm, mơ mơ màng màng tắm rửa."

"Park tổng, đến nơi rồi." Tiếng tài xế ngồi ở phía trước vang lên qua vách ngăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top