Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 187: Anh là gì của em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn?" Jimin trầm giọng lạnh nhạt, liếc nhìn cô: "Em đang nói chuyện với ai vậy?"

"Với anh mà." Thoạt đầu Chaeyoung cầm chai nước không trả lời, sau đó uống một hớp nước lạnh rồi mới bình tĩnh nói thật.

Anh không nói thêm nữa. Cô đang định cầm chai nước đi vòng qua người anh ra khỏi phòng bếp thì anh bất ngờ chộp lấy tay cô. Anh đẩy người phụ nữ đang cẩn thận cầm chai nước sợ đổ, ép vào vách tường đối diện tủ lạnh.

Thấy anh bị chọc tức vì lời nói của mình, Chaeyoung mới tin chắc, thật ra không phải là anh không để ý gì đến chuyện buồn vui của cô như những gì thể hiện ra ngoài. Hóa ra không phải lúc nào người đàn ông này cũng giữ được bình tĩnh.

Hóa ra anh vẫn là người bình thường, cũng có lúc giận lúc vui.

Cô vẫn bình thản ngước lên nhìn anh: "Anh làm gì vậy? Yoongi và Jennie vẫn còn ở ngoài kia."

"Có cho trăm lá gan họ cũng không dám vào đây." Jimin vẫn giữ giọng nói trầm lạnh: "Em nhắc lại cho anh lần nữa, vừa rồi em nói cảm ơn ai? Chaeyoung, anh là gì của em?"

Vẻ mặt cô vẫn không dao động, đều đều nói: "Trước kia anh là chồng em, sau một tháng mất liên lạc, em làm sao biết được bây giờ anh là gì của em?"

Jimin nhướng mày: "Ngoài chuyện khóc lóc ra thì thái độ của em trước và sau khi say rượu cơ bản vẫn giống nhau. Vậy nên em không định giải thích cho anh biết vì sao em lại lén đi uống rượu hả?"

"Sao em phải giải thích?" Chaeyoung nhìn anh rất bình thản: "Cái em cần giữ gìn cẩn thận không phải là chuyện uống hay không uống rượu, mà chính là trái tim của em, đúng không?"

Cô không nhớ được toàn bộ những gì mình nói khi say rượu, nhưng cũng láng máng nhớ được vài câu.

Dù biết rằng chờ được anh đến thật không dễ dàng gì, dù biết rằng một tháng này cô khổ sở biết bao nhiêu, nhưng hiện tại cô thật sự không cam tâm. Mặc dù đúng là trong chuyện này cô cũng có chút sai lầm nhưng bây giờ cô thật sự không trưng ra nổi bộ mặt tươi cười.

Một tháng bị lạnh nhạt, cô đã tự đặt mình vào hầm băng rồi.

Đáy mắt anh ánh lên tia vui vẻ. Nét mặt bướng bỉnh của cô giống như con mèo nhỏ không nghe lời, rõ ràng rất mong ngóng được anh vuốt ve, nhưng lại cố tình xù lông ra vẻ cấm người ta đụng vào mình. Anh cúi xuống hướng đến môi cô: "Sao? Tỉnh rồi mà vẫn vô lý như vậy à?"

Chaeyoung mới vội vàng quay đi thì anh đã hôn xuống, nhưng chỉ chạm vào rồi rời đi luôn. Cô đang ngang bướng nhìn anh thì anh thả hai tay đang ấn vai cô ra, chống vào bức tường sau lưng cô, rồi cúi xuống nhìn cô.

"Còn giận dỗi gì nữa? Một tháng rồi em vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?" Anh đứng dưới ánh đèn phòng bếp, bóng anh phủ xuống mặt cô, che đi gần hết ánh sáng, dáng vẻ như đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.

"Em nào dám giận cái gì? Mới nổi giận một chút là có thể bị lạnh nhạt đến cả một tháng. Nếu em tức giận vì một lý do vô lý là anh không nghe điện thoại, thì e là anh sẽ vạch rõ giới hạn với em phải không?" Cô lạnh lẽo liếc anh: "Anh đừng đứng đây cản đường em, để em đi ra ngoài."

Nói rồi cô định đẩy anh ra.

Nhưng chỉ phí sức, cô có đẩy bao nhiêu cũng không làm anh suy chuyển chút nào. Ngược lại, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng đắm đuối.

Cô cương quyết tránh né không nhìn anh, cau mày nói: "Jennie còn bị thương. Bây giờ em không muốn nói bất kỳ điều gì về..."

"Không nghe điện thoại à? So với chuyện em cố chấp tự ái, cố tình gọi điện cho anh nhưng chỉ mới vừa có một hồi chuông đã ngắt điện thoại, thì ai quá đáng hơn?" Jimin nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi trầm giọng nói: "Hôm đó anh vừa đến Hải Thành thì có hội nghị khẩn cấp với công ty chi nhánh đã từng liên hệ trước đó, anh vừa ra khỏi Đại học T thì có xe riêng đến đón. Điện thoại di động để chế độ yên lặng, đến khi anh mở văn kiện của công ty rồi kiểm tra điện thoại thì mới thấy hai cuộc gọi nhỡ của em."

Chaeyoung không trả lời, ánh mắt vẫn không vui lên được.

"Nói tiếp cũng thú vị đấy." Tay anh chống sát bên cổ cô: "Nguyên một tháng, lần đầu tiên em gọi chỉ vang một hồi chuông là tắt ngay. Lần thứ hai gọi điện thoại cũng đã là một tháng sau. Anh không nghe máy thì em lập tức mượn rượu giải sầu. Ngẫm kỹ lại thì em thật sự trải qua một tháng này rất thoải mái, vui hay không vui thì cũng thản nhiên như không, đến cả lý do chạy đi uống rượu cũng hoàn hảo không chê vào đâu được."

Nghe qua cũng biết anh nói như vậy là cố ý châm chọc cô, tuy không thâm thúy nhưng cũng dằn dỗi châm biếm.

Hết lần này đến lần khác, anh chạm vào chỗ đau của cô.

Cô mất một hồi lâu không biết phải nói gì. Yoongi và Jennie vẫn còn ở ngoài, cô thật sự không muốn ồn ào ở đây. Hơn nữa hai người đứng trong bếp cũng đã lâu, cần phải đi ra ngoài trước đã.

Cô đang định giơ tay lên tiếp tục đẩy anh ra thì anh vẫn không buông tay xuống: "Còn ấm ức gì nữa thì nói thẳng ra đi, cứ nhịn mãi trong lòng phát nghẹn đấy, nói hết đi."

Ánh mắt anh quá sâu, quá mãnh liệt, giam giữ cô ở vách tường, có muốn tránh né cũng không được.

Chaeyoung nhìn gương mặt anh đang gần trong gang tấc thì hốt hoảng nhớ đến cảm giác một tháng này thiếu vắng, không chạm được tới anh mà nghiến răng nói: "Chẳng phải em vừa nói rồi sao? Em nào dám oán hận điều gì? Nói đến giận, em cũng không giận dai bằng anh, nói đến nhẫn tâm, em cũng không tàn nhẫn như anh."

Vừa nói cô vừa cố ép người mình sát vào vách tường. Dù khoảng cách giữa anh với cô chỉ có vài ly thì cô cũng vẫn muốn cách xa ra một chút, nhưng người vẫn dính vào ngực anh.

Jimin nhìn cô, thấy động tác cô kháng cự lại sự thân mật của mình thì ánh mắt sắc lạnh đi. Anh không cho cô cơ hội tiếp tục kéo giãn khoảng cách, cúi người đè xuống kiên quyết giam hãm cô. Anh ghé vào môi cô trầm giọng nói: "Em cần yên tĩnh, anh để cho em được yên tĩnh. Một tháng dài lắm sao? Trước đây chẳng phải em nói muốn sống xa anh ba tháng để trải nghiệm cảm giác yêu xa còn gì?"

Chaeyoung: "..."

Một tháng không hề dài.

Nhưng một tháng không được gặp anh, cũng không nhận được tin tức gì của anh, thì vô cùng dài, dài đến mức khiến cô mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Chaeyoung không chịu nổi nữa. Dù sao cũng đã nói đến nước này rồi, cũng không cần thiết phải kìm nén nữa. Cô bất chợt nói: "Cứ coi như ngày hôm đó em chạm đến giới hạn của anh, anh bực bội vì em không tin tưởng anh, nhưng anh cứ bỏ đi cả tháng như vậy, hoàn toàn lờ em đi, rất an nhiên thoải mái đúng không?"

"Anh không lờ em."

"Vậy anh làm gì mà một tháng liền không có tin tức?"

"Dành thời gian đi giải quyết một chuyện không đáng có trong quá khứ."

Giải quyết?

Quá khứ?

Tuy anh không nói thẳng, nhưng xem như cô cũng lờ mờ hiểu ra.

Một tháng trước, cô chất vấn anh về người được gọi là hôn thê của anh, anh đã nói, anh sẽ xử lý.

Vì vậy, hóa ra anh đi...

Chaeyoung nhìn anh, cánh tay đang cầm chai nước lập tức thõng xuống. Jimin phản ứng nhanh nhạy bắt lấy chai nước suýt chút nữa bị rơi xuống, đặt lên tủ bát ở gần đấy.

Vậy hóa ra một tháng trước, anh đi giải quyết những chuyện kia sao?

Giải quyết như thế nào?

Người đàn ông này làm bất cứ chuyện gì cũng thản nhiên như vậy. Cô còn tưởng rằng chỉ vì anh tức giận nên mới lạnh nhạt với cô cả tháng trời.

Hóa ra anh lại cương quyết xử lý chuyện này như vậy.

Cô cụp mắt xuống, nhất thời còn không biết rốt cuộc mình đang giận dỗi cái gì. Một tháng nay cô có yên tĩnh không?

Rất yên tĩnh, còn quá mức hiu quạnh...

Cô lại nhìn vào mắt Jimin: "Hôm sinh nhật em, anh tự làm bánh, sao anh không nói cho em biết?"

Cô vừa nói vừa ảo não nghiến răng. Nhưng nỗi buồn này không phải vì tức giận, mà cô xót xa khi thấy vì những chuyện đã gặp ở kiếp trước mà đến bây giờ cô vẫn luôn có tâm trạng đề phòng hoài nghi với nhiều chuyện. Thế nhưng cô lại bỏ qua quá nhiều điều tinh tế ấm áp. Nói chung, bây giờ cô cũng chỉ thấy buồn mà thôi.

"Em cũng biết bánh đó là anh làm à? Lúc em xuống tay cắt hết cái này đến cái khác, em có mảy may đau lòng chút nào đâu." Anh trêu chọc nói, vuốt ve tay cô: "Đừng giận dỗi nữa, nhé?"

Còn giận dỗi được cái gì nữa, Chaeyoung không phải là người vô lý như vậy. Không cần một người đàn ông tốt như vậy thì chẳng khác nào muốn dâng miếng mồi béo này cho kẻ khác tha đi sao?

Cô cũng không phải là người thích chịu ngược.

Chaeyoung chợt kéo bàn tay anh đang chống vào vách tường sau lưng cô xuống. Cô nắm lấy bàn tay to lớn hơn bàn tay của mình rất nhiều, thật sự khó lòng tưởng tượng ngày đó anh lấy đâu ra sức lực để làm nhiều bánh cho cô như vậy. Không chỉ có vậy, cả bơ và cốt bánh cũng đều rất ngon, rất mềm. Người đàn ông này chuyện gì cũng có thể làm thật hoàn hảo, không thể bắt bẻ.

Cô đặt tay anh trong tay mình, rồi lại nắm lấy ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của anh, khẽ nói: "Vậy anh muốn em đền cái gì?"

Jimin nhìn cô, nét vui vẻ dần dần tụ lại nơi đáy mắt. Anh nắm tay cô, cúi đầu hôn xuống đó, rồi lại cúi người hôn lên môi cô. Anh ghé vào môi cô, giọng anh thật trầm, thật khàn: "Em cho là anh cần bù đắp cái gì?"

Lập tức cô bị anh hôn đến nhũn người ra, cô khẽ nhếch môi nói: "Hay là tối nay em làm cho anh 21 món ăn nhé? Nấu xong rồi, em cho anh ném từng món một ngay trước mặt em?"

"Anh trẻ con vậy sao?"

"... Ý anh là, em trẻ con hả?"

Đã lâu rồi Chaeyoung không vào bếp, sau khi đến thành phố T thì lại càng không. Bây giờ cô muốn tìm cách bù đắp cho sai lầm của mình, cho anh cơ hội trả thù để anh thoải mái. Nhưng anh lại không cảm kích, vậy thì đừng trách cô.

Bất chợt tường bên ngoài phòng bếp vang lên tiếng đập. Yoongi gõ mạnh vài cái lên tường nói: "Hai người này, đừng có quá đáng! Vào đó lâu như vậy rồi, có cần tôi dẫn Jennie ra ngoài, nhường cả cái phòng này cho hai người không?"

Chaeyoung kéo cánh tay Jimin xuống theo phản xạ, vội vàng định đi ra ngoài.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, lôi cô quay lại, rồi tiện đà ôm cô nhóc mới rồi còn dính sát người vào tường giữ khoảng cách với anh vào lòng, khẽ nói bên tai cô: "Nhường cả phòng này cho chúng ta cũng là một lựa chọn rất hay."

Chaeyoung: "..."

Cô đặt tay lên ngực anh: "Jennie vừa bị thương, hơn nữa rõ ràng có một thế lực nào đó muốn truy sát cô ấy. Dù sao cô ấy cũng là người anh đưa về, anh nên quan tâm hỏi han cô ấy vài câu. Làm gì có ông chủ nào vô tình như anh vậy?"

"Có Yoongi rồi, cô ấy không cần anh phải quan tâm." Anh nói đơn giản một câu, rồi lại vừa cảnh cáo vừa ra lệnh: "Sau này với hành động của những kẻ truy sát không rõ nguồn gốc hoặc đến từ nước ngoài, em không được đến gần. Tuy tài nghệ của Jennie không tồi, nhưng bối cảnh của cô ấy cũng không đơn giản. Vào lúc nguy cấp, em cần phải tự lo tốt cho bản thân mình trước, nhớ chưa?"

Hôm nay khi Chaeyoung giơ cây gậy bóng chày nhảy vào thì có lẽ là vì người ở bên trong là Jennie. Cô cho rằng cô ấy có thể chống cự được cho nên mới có tự tin cầm gậy lao vào trợ giúp.

Đương nhiên cô có ý thức tự vệ, nhưng cũng không đến mức quá yếu đuối. Gặp chuyện mà bỏ trốn cũng không phải chuyện Chaeyoung cô có thể làm.

Dĩ nhiên, cô cũng không để người khác lo lắng vì hành động của cô.

"Biết rồi, lúc lạnh nhạt thì không thấy người đâu, vừa gặp thì anh đã chăm chút em như bà vú già rồi." Cô lẩm bẩm.

Jimin: "..."

Chaeyoung ra khỏi bếp thì Jennie đã mặc lại chiếc áo khoác thể thao màu đen vào người rồi. Nếu không phải vì bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót không tiện cởi ra thì có lẽ cô đã thay luôn chiếc áo thun của Min Yoongi ra. Jennie mặc áo khoác ngồi trên sofa như thể người vừa bị thương không phải là mình. Ngoại trừ sắc mặt cô trắng hơn bình thường một chút thì cũng không có gì khác biệt.

Đây chính là kết quả của quá trình huấn luyện sao? Đau không được than, cảm giác gì cũng làm như không có mà chịu đựng?

"Cuối cùng cũng buông nhau ra được rồi hả. Tôi còn tưởng vợ chồng nhà cậu ở lì trong bếp vài ngày nữa cơ." Yoongi cười lạnh tựa vào cửa ngoài phòng bếp. Nhìn thấy nét mặt Chaeyoung đã dịu đi rất nhiều, Yoongi không cần đoán cũng biết cô gái nhỏ đã bị dụ dỗ rồi.

Jiminđưa tay choàng ngang eo Chaeyoung bước về phía sofa, để cô gái nhỏ trong lòng mình không bỏ chạy nữa. Ánh mắt lãnh đạm của anh nhìn Jennie và hộp thuốc dưới chân cô, ngay sau đó lại chuyển sang Yoongi đang đứng bên kia: "Bọn chúng quẩn quanh một vòng lớn như vậy, mục tiêu là cô ấy hay là cậu?"

Anh ta nở nụ cười biếng nhác ngang tàng: "Đều là người của Căn cứ XI, mục tiêu lớn nhất là tôi hay cô ấy thì có gì khác nhau?"

Jimin nhìn anh, thản nhiên nói: "Người phụ nữ của mình bị đánh bị thương đến thế này, rõ ràng cậu chỉ hận không thể tự mình đi trừ tận gốc đám phế vật kia, sao bây giờ cậu lại có thể đứng đây dựa tường cười được thế? Đến cả Chaeyoung cũng không vô tâm như cậu."

Yoongi: "..."

Chaeyoung: "???" Liên quan gì đến cô?

"Ông Park, tôi không phải người phụ nữ của anh ta. Bây giờ tuy anh là ông chủ của tôi, nhưng xin đừng chụp mũ lung tung." Jennie lên tiếng, khó chịu phản đối.

Jimin làm như không nghe thấy cô nói, chỉ lãnh đạm liếc Yoongi.

Yoongi yên lặng một thoáng rồi mới thu lại thái độ bất cần đời: "Dạo này phụ nữ thật không dễ nuôi, nặng nhẹ đều mắc sai lầm. Giữ người bên cạnh là sai, thả ra cũng là sai."

Chaeyoung nghe không ra ý của anh, còn Jennie đang ngồi trên sofa lại lạnh mặt.

Yoongi dập tắt điếu thuốc vừa mới châm lửa rồi mới ngước mắt lên cười, thần sắc đã lại nghênh ngang: "Cậu cũng biết đám người kia định mượn quan hệ ngầm để tẩy trắng. Ban đầu việc Jennie cắt đứt đường dây buôn lậu của bọn chúng, cũng như nắm vững trong lòng bàn tay chứng cứ có thể đánh thẳng vào tử huyệt của họ có liên quan rất nhiều đến việc bọn họ muốn tẩy trắng. Cho dù bọn chúng muốn làm gì thì cũng e ngại sự tồn tại của Jennie. Bọn chúng cũng đã nhiều phen cố gắng xuống tay hạ thủ với cô ấy, nhưng thân thủ và sự cảnh giác của cô ấy từ trước đến nay đều không tệ. Có điều bây giờ bọn chúng có gan vươn tay về trong nước thì cũng giống như tự chặt đứt đường lui của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top