Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhật ký hắc hóa của giáo chủ sát nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: Geto Suguru-centric, character study, mental illness, implied (one-sided) Geto Suguru/Gojo Satoru

Inspo: THIS animation from duckiemimi 

Mừng sinh nhật Suguru (03/02/2023) ~~

--*--



Đó là năm 2009, ngươi là Geto Suguru, 17 tuổi, Chú thuật sư ở Cao chuyên Tokyo, Nhật Bản.

Đó là năm 2018, ngươi là Geto Suguru, 27 tuổi, đang bị truy nã bởi giới chú thuật sư Nhật Bản. Người ta cũng gọi ngươi là Kenjaku. Ngươi cũng là Kamo Noritoshi, ngươi cũng là Itadori Kaori.


,,,


Từ nhỏ Geto Suguru đã nhìn thấy ma quỷ. Lớn, nhỏ, yếu, ác, đủ hình đủ dạng. Một lần mẹ y theo lời bạn bè dẫn y đi xem bói, thầy bói bảo y yểu mệnh, bất hiếu, đại nghịch bất đạo khiến gia môn tuyệt hậu, và một số điềm không hay nữa. Đó là lần xem bói đầu tiên, duy nhất và cuối cùng của Geto Suguru. Từ đó gia đình y không tin vào bất kì thần phật hay tâm linh gì nữa.

Geto không nói với mẹ mình về những cánh tay lơ lửng thi thoảng nắm chân y vào buổi tối, đám chim mất đầu ở hàng rào trước nhà hay những bông hoa bỉ ngạn đỏ tươi mọc ở trước những nhà có đám tang. Y không nói với cha về những con chuồn chuồn xanh biếc luôn tìm đường vào phòng y mỗi mùa đông. Y bắt chúng bỏ vào lọ để khoe với bạn bè trên lớp học và bị bọn trẻ cười nhạo vì những chiếc lọ rỗng.

Sự việc bắt đầu như thế này.

Geto đập chết những ma quỷ phiền phức nho nhỏ đó và chúng biến thành một quả cầu. Một đứa nhỏ không phải là một đứa nhỏ nếu chúng chưa từng nuốt bậy thứ gì đó trong đời. Nuốt được một lần, hai lần rồi y nuốt thêm vài quả nữa. Y không ưa gì hương vị những quả cầu đó, nhưng y nhận ra y có thể sai bảo những tiểu quỷ quái đó làm bất kì điều gì cho y, âu cũng là một cái giá phải chăng.

Sự việc bắt đầu như thế này.

Ma quỷ xung quanh y ngày càng nhiều hơn. Y nhận ra ma quỷ bám nhiều vào những người nhiều chấp niệm. Quá nhiều giận dữ, quá nhiều buồn bã, quá nhiều đố kỵ, quá nhiều ghen ghét. Y trở nên lãnh đạm dần. Y phải suy nghĩ nhiều hơn một đứa trẻ ở độ tuổi của y. Geto Suguru bị bạn bè cô lập vì sự "dị hợm" của mình. Y tự nhủ rằng y sẽ không để tâm hay buồn phiền gì về việc đó.

Ma quỷ xung quanh y nhiều hơn, và y còn có thể trò chuyện với chúng. Khi ở một mình, y như lạc vào một thế giới khác, một thế giới chỉ mình y nhìn thấy. Geto Suguru luôn có cách khiến xung quanh mình có người. Ai từng gặp cũng nhận xét y duyên dáng, hiền từ, hòa nhã. Như vậy y sẽ đỡ cảm thấy sự lạc loài. Đôi mắt âm dương, năng lực đặc biệt, giống như nhân vật chính một quyển tiểu thuyết nào đấy. Hẳn là vậy rồi. Hẳn là Geto Suguru đã được ủy thác một sứ mệnh lớn lao.

Sự việc bắt đầu như thế này.

Cao chuyên Tokyo tìm đến y, và y nhập học. Thật là như bước vào một thế giới ngầm. Ở đó y gặp những con người cũng "dị hợm" và dở hơi như y. Ở đó, y tìm được sứ mệnh của y (những buồn đau, mặc cảm y đã phải chịu đựng, tất cả đều có ý nghĩa nào đó). Ở đó, Geto Suguru kết bạn, lần đầu tiên trong đời y được vây quanh bởi những người thực sự hiểu được y. Bạn y là Ieri Shoko, một cô gái với năng lực chữa lành. Bạn của y là Gojo Satoru, đứa con của số mệnh, cậu ta là tất cả những gì mà y không phải, là tất cả những gì mà y không thể (thật lòng mà nói thì, khi mới tiếp xúc y đã có hơi ghen tị đấy). Bằng một cách nào đó, hai người hút nhau như hai cực trái dấu rồi trở nên thân thiết từ khi nào không hay.

Sự việc bắt đầu như thế này.

Đáng lẽ Geto Suguru đã chết rồi. Đền mạng cho sự vô năng của mình. Không phải chết một cách cao cả dưới tay một thế lực siêu nhiên trong lúc cứu rỗi nhân loại hay cái gì đại loại như vậy cả. Geto Suguru chết dưới tay một con khỉ không có cả chú lực. Vì cái gì cơ?

Vô dụng. Yếu đuối. Bản chất con người. Súc vật. Súc vật Súc vật–

Trời cao có mắt hay không mà không để y chết?

,,,



Y nghĩ y đã quá ngạo mạn rồi. Đến cuối cùng y không bảo vệ được ai cả, đừng nói đến cứu rỗi.



,,,


Thế giới của chú thuật sư, cậu có thực sự biết gì về nó chứ?

Không, tôi không giống cậu, Satoru. Tôi là một kẻ ngoại đạo. Tôi không biết gì về bản chất của nó hay cách nó vận hành. Điều tôi biết là khi tôi nghĩ tôi đã tìm được nơi tôi thuộc về, nơi đó cũng không dành cho tôi. Tôi và chính nghĩa không tưởng của mình.

Thế giới vốn không có chỗ cho ta. Ta sẽ tự tạo nên một thế giới mới. Nơi ta thuộc về.

Đó là cách ta còn có thể sống. Đó là cách ta còn có thể tồn tại.

,,,



,,,

Cậu không hề xuất hiện trong giấc mơ của tôi, một lần cũng không.

Tôi hối hả chạy đến phòng cậu vì nghe tiếng cậu gọi, nhưng khi mở cửa ra trong phòng là một cái hố đen. Tôi lùi bước trong nỗi sợ, sợ rằng nó sẽ nuốt lấy tôi, tiêu xương nát thịt. Tôi đang ăn trưa cùng Shoko và cậu thò tay sang lén trộm món tráng miệng trên mâm tôi. Nhưng khi tôi bắt cánh tay đó lại thì cậu, Shoko, rồi cả nhà ăn cũng biến mất. Tôi đang ngồi trong lớp học và cậu ghé sát vào tai tôi gọi "Suguru." Khi tôi ngẩng đầu lên thì chỉ có một mình tôi trong lớp học. Sức nặng của cậu khi tựa vào vai tôi, tôi vẫn còn cảm nhận được. Tôi lại muốn nghĩ rằng đây là một trò đùa mất dạy nào đó từ cậu, hẳn là cậu muốn chơi khăm tôi, thật ác. Tôi tự biết điều đó là vô lí.

Tôi đi giữa bụi cỏ cao, tôi cứ đi mãi, đi mãi. Lá cắt vào da tôi. Ánh dương tà đang chìm xuống đường chân trời. Cứ miệt mài như vậy, tôi đến được một cánh đồng sao. Đêm hè oi ả, chuồn chuồn chao đảo trên đầu tôi. Đồng sao lấp lánh dưới tấm vải trời đen nhung. Tôi rụt rè cất tiếng hát một bài đồng dao. Đồng sao sáng dịu, những cánh hoa dại dưới chân tôi lung linh phát sáng. Tôi cúi đầu đi giữa màn đêm, lòng tôi nôn nao. Tôi đang chờ một ai đó đến đi cùng tôi, cuối cùng vẫn là tôi đi một mình.

Rốt cuộc thì, vì sao tôi lại nghĩ đến cậu nhiều như vậy? Tôi không biết. Rõ ràng cậu không hề xuất hiện trong giấc mơ của tôi, thế mà điều duy nhất tôi nhớ đến là cậu.

(Tôi nhớ cậu, tôi nhớ cậu, tôi nhớ cậu. Tôi không muốn thừa nhận tôi nhớ cậu. Tôi không nên nhớ cậu.)

,,,

,,,




,,,

Mẹ ơi, tại sao mẹ sinh ra con? Quả tim con luôn rỉ máu. Trong đầu con có những hồn ma thều thào với con những điều con chán ghét. Vì con đặc biệt. Mẹ luôn xoa dịu con như vậy. Con là một khách lãng du trong chính thân xác mình. Con chưa bao giờ được hoàn toàn làm chủ, cuộc sống hay năng lực hay đơn thuần là xúc cảm của chính mình. Mẹ ơi, con là một kẻ dối trá. Con không phải đứa con trai ngoan cha mẹ luôn tự hào. Con đã cố gắng lắm. Cố gắng trở thành người tốt như cha mẹ đã dạy. Họ không xứng đáng với con. Xã hội này không xứng đáng với chúng con. Mọi người luôn khen rằng con giỏi lắm. Mẹ ơi, con sẽ trở thành một vĩ nhân. Mẹ ơi, con sẽ trở thành kẻ tội đồ. Mẹ có còn tự hào về con chứ? Mẹ ơi, tại sao mẹ sinh ra con?



Cha y đang ngồi ở bàn ăn một mình. Geto lưỡng lự không biết có nên ngồi xuống cùng ông hay không. Bây giờ là 11 giờ 54 phút, bóng đèn lẻ loi trong căn bếp hắt ra hành lang một dải vàng vọt. Ông vẫn còn mặc trên người bộ đồ công sở, y đoán ông vừa tăng ca về. Ông ăn lặng lẽ và khiêm tốn. Ánh sáng vàng trùm lấy ông trông buồn hiu nhiều hơn là ấm cúng. Cái cách mà ông khép tay về sát người, thận trọng không tạo ra tiếng động trong căn nhà của mình. Y nhìn thấy ông dè chừng, y không thích điều đó. Geto muốn ngồi xuống cạnh ông dù cho không trò chuyện gì nhiều, ông sẽ hỏi han y học hành thế nào và y sẽ đi rót cho ông một ly trà lúa mạch. Hai cha con sẽ nhìn bâng quơ ra ngoài trời đêm và y sẽ giúp ông dọn chén bát. Cha sẽ bảo y đi ngủ sớm và dặn y dậy cùng cả nhà ăn sáng; rằng: Đi học mãi cuối tuần mới về nhà, ngày mai đi siêu thị với mẹ và xem tivi với cha nhé!

Thay vào đó y bước lên cầu thang và ông lập tức thả lỏng người. Tiếng thở phào nhẹ nhõm không giấu được trong màn đêm tĩnh lặng.


,,,


Những người đầu tiên y giết trong sự tỉnh táo là cha mẹ y.

Vì đại nghĩa, y không được lưu luyến niềm riêng. Không nên có ngoại lệ. Trong thế giới mới của y không có phi thuật sư.

Geto Suguru yêu cha mẹ y. Y biết họ cũng yêu y nhiều như vậy. Đây là điều khó khăn nhất với y, nhưng nếu y đã làm được rồi, thì về sau sẽ chẳng còn gì khó khăn hơn thế này nữa.

Họ cũng sẽ không muốn sống trong thế giới mà con trai yêu dấu của họ là kẻ sát nhân, họ sẽ không thể tha thứ cho y và bản thân mình. Có bao nhiêu đau khổ, y sẽ giải thoát họ khỏi những điều đó.

Đó là tình yêu của y dành cho họ.

Họ sẽ không oán trách y vì đã lấy mạng họ, y biết, đó là tình yêu của họ dành cho y.

Y rời đi không hối hận và ưu phiền, khoảnh khắc đó, một cánh cửa mới mở ra với y.


,,,


Ngươi không muốn trở thành giáo chủ sao?

Từ khi Thiên Chúa chết đi thì vị trí đó vẫn còn trống đấy. Ngươi có thể ứng cử.

Ngươi không muốn trở thành giáo chủ sao?

Ngươi không muốn trở thành thánh thần sao?

Ngươi có thể khiến thế giới này trở nên tốt hơn. Làm sao ngươi có thể ăn ngon ngủ yên được mỗi ngày khi biết trong tay mình nắm giữ khả năng đó?

Đó là một quyết định khó khăn. Nhưng rồi họ sẽ cảm ơn ngươi. Công việc của ngươi là vậy mà, dọn dẹp những xấu xí và ô uế của xã hội này. Ít ai hiểu được ngươi, bộ não bé nhỏ của chúng không dành cho những điều vĩ đại.

Thần dân mới của ngươi sẽ phải đội ơn ngươi. Đến lúc phải cải cách xã hội thối nát này. Thanh tẩy nó đi. Bản chất việc ngươi cần làm không hề thay đổi.

Ngươi không muốn họ thờ phụng, sùng bái ngươi? Yêu thương ngươi vô điều kiện? Quyên góp tiền tài cho ngươi? Giao phó thân thể cho ngươi? Nguyện chết vì ngươi?

Ngươi không muốn trở thành giáo chủ sao?

,,,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top