Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: 问心无愧 của tác giả FullMoonofSicilia

Truyện đã được cho phép của tác giả khi chuyển ngữ. Vui lòng không mang đi nơi khác

---

Có lẽ em sẽ chết bất đắc kỳ tử. Và trong giây phút cuối cùng của đời mình, có lẽ em sẽ nghĩ về cuộc sống vô vị và buồn chán của em. Em không hối hận khi trở thành chú thuật sư, nhưng em đã phải lòng hắn, một kẻ cũng là chú thuật sư. Hai người môn đăng hộ đối, pheromone cũng hoàn toàn xứng đôi, từ khi yêu đương đến lúc kết hôn, em đều nghĩ đã đến lúc sống một cuộc sống bình thường rồi. Sau đó, quả thật bình yên cứ thế một năm, hai năm, ba năm trôi qua. Đến năm thứ tư, một ngày nọ hắn phải đi công tác, lúc rời phòng ngủ hắn còn nói ba ngày sau sẽ trở về, em cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có vấn đề gì khác xảy ra. Ấy vậy mà qua ba ngày, ngày thứ tư vẫn không có tin tức gì từ hắn. Em lại tiếp tục đợi hắn mười ngày, một trăm ngày. Cho tới một ngàn ngày, hắn vẫn không trở về. Khi ấy con hai người đã chào đời từ lâu, em chẳng thể nói cho hắn biết em nhớ hắn tới nhường nào, còn đứa bé cũng chưa từng một lần gặp qua cha của nó. Đứa bé này không theo họ hắn, bởi hắn vốn không có họ. Em đặt cho nó cái tên Fushiguro Aotsuki, để tưởng niệm đêm trăng hai người lần đầu gặp gỡ. Em một mình lo liệu toàn bộ việc gia tộc của hắn, thế nhưng sự ra đi của hắn khiến những kẻ khác tham lam nhòm ngó, khiến em không thể không từng chút buông tay. Gia tộc em cũng có ý đồ muốn triệu em quay về, nhưng em đều từ chối. Dù cho căn nhà của em và hắn chẳng còn lại gì, em cũng nhất định phải chăm sóc bản thân và đứa bé này thật tốt. Em không thể để khi hắn trở về đến một mái nhà cũng không còn.

Em tổng cộng đợi hắn tròn mười năm. Có rất nhiều chuyện em quyết định sau này cùng hắn nhắc lại sẽ chỉ qua loa sơ sài, hoặc là hoàn toàn không bao giờ nhắc tới, chẳng hạn như chuyện cái thai chết lưu, chẳng hạn như chuyện em một mình sinh con, chẳng hạn như chuyện em bị đối xử khiếm nhã, chẳng hạn như chuyện bị đánh đuổi, chẳng hạn như chuyện em đi theo cái nghề cũ của Fushiguro Toji. Em đã biết được bí mật của hắn, thì ra sự thật chính là như vậy, mà thực ra vốn chỉ có thể là như vậy. Thế nhưng em không hề hối hận khi yêu phải một Nguyền hồn. Em chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng em tin chắc hắn nhất định sẽ trở về. Cho nên khi em nhìn thấy tin treo thưởng, trong lòng em mơ hồ có linh cảm sẽ được gặp lại hắn. Em liền chạy đến ngôi nhà cũ của hai người - vốn vài năm trước đã bị kẻ khác cướp đi, chỉ thấy ngọn lửa hừng hực cháy rực đỏ cả bầu trời đêm, mưa mấy cũng không dập tắt được lửa. Con ngọc khuyển duy nhất của em chợt kêu lên một tiếng thê lương, và nó cũng sẽ không vô duyên vô cớ lao vào trong biển lửa, khi đó em hiểu rằng hắn đã quay trở về. Hắn đã quay về với ký ức và bản chất điên cuồng đẫm máu của hắn. Em có chút sợ sệt, nhưng cuối cùng vẫn chẳng chút do dự mà lao vào trong biển lửa.

Thế nhưng hắn đã không phải là người đã từng yêu em nhất trên đời, hoặc cũng có thể cả đời hắn cũng chưa từng có chữ yêu. Lờ mờ nhớ lại cả những mơ mộng lẫn sợ hãi của bản thân sau khi kết hôn khiến em lưỡng lự. Em từng là chàng trai nhỏ của hắn, nhưng khi hắn đột nhiên nhận ra em đã cao lớn đến thế, hắn mới hiểu rằng bản thân đã bị giam giữ suốt mười năm chứ không phải mười ngày. Ngày còn trẻ, em cũng đã rất từng trải, dũng cảm, vị tha, so với em, thỉnh thoảng hắn còn bộc lộ ra nhiều mặt trẻ con hơn. Bây giờ khi cả hai đã bằng tuổi nhau, đây là lần đầu tiên em thấy hắn nhìn em như vậy, em chỉ hy vọng hắn đừng khóc, nhưng nếu có khóc cũng không sao cả. Em ôm lấy hắn, nói chúng ta về nhà thôi. Đừng sống như thế này. Đừng giả vờ làm nhân loại nữa. Không đáng đâu. Hắn chỉ nói rằng hắn cảm thấy có một người mà hắn phải tìm, nhưng tìm được người ấy cũng không phải là tất cả. Người ấy là nhân loại, và hắn cũng muốn sống trong sự hạnh phúc của nhân loại. Em một lần nữa nói ra câu mừng anh về nhà đã lâu không thốt lên, kèm theo câu xin hãy chỉ giáo nhiều hơn bù đắp cho đám cưới ngày ấy em đã không nói. Và hắn cũng trả lời em từng câu một. Anh đã về rồi. Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn*.

Em muốn đưa hắn về nhà. Em không muốn lại phải chia xa với hắn lần nữa. Em nghĩ, em đã cố gắng hết sức, cho nên em cũng không thẹn với lòng, mà em không thẹn với lòng cũng bởi em đã cố gắng hết sức. Dù em không nói, hắn vẫn có thể nghe hiểu hết tấm lòng em. Nhưng thật ra trong lòng em vẫn có chút xấu hổ. Em không hiểu việc kinh doanh, làm mất hơn nửa gia sản của hắn. Em cũng sống không tốt lắm, dù em không hiểu rốt cuộc tại sao lại trở thành như vậy. Em cũng không rõ ràng bản thân thuộc phe nào, là nhân loại hay ác linh. Em trốn tránh. Em không đối xử tốt với con, cho nên tuổi thơ của Aotsuki so với em cũng không khác là mấy. Em cũng không yêu hắn nhiều đến thế, người mà em đã chờ đợi bấy lâu nay, thế nhưng em không thể đành lòng buông tay hắn. Em để bản thân lãng phí tuổi trẻ một cách ngu ngốc, nhưng lại làm bộ không phải vậy.

Nhưng em biết. Có lẽ em sẽ chết bất đắc kỳ tử, và trong giây phút cuối cùng của đời mình, có lẽ em sẽ nghĩ về cuộc sống vô vị và buồn chán của em. Em không hối hận khi trở thành chú thuật sư. Nhưng em đã phải lòng hắn, hắn là chú thuật sư đã chết, là nguyền vương lạnh lẽo như băng, là nguyền hồn. Em không oán trách không hối hận, cũng không thẹn với lòng, những lời thề nguyền đã trao nhau thuở ban đầu, em sẽ mãi mãi bảo vệ quyền được hạnh phúc của hai người, mặc kệ người đời ngăn cắm. Em yêu hắn, bất kể dù hắn có ở bên hay không, càng không nói đến hiện tại hắn đã quay trở lại bên em.

*Các cặp đôi tại Nhật/Trung thường hay nói câu xin chỉ giáo nhiều hơn với hàm ý sau này khi sống cùng hãy chăm sóc, quan tâm nhau.

**

Fushiguro Megumi gả cho Ryomen Sukuna năm em mười tám tuổi, nhưng từ khi mười lăm tuổi em đã biết đến hắn.

Ryomen Sukuna là một chú thuật sư đột nhiên xuất hiện năm em mười lăm tuổi. Năm đó em xảy ra rất nhiều chuyện: là một trong ba học sinh năm nhất của Cao chuyên, học được Khảm Hợp Ám Vũ Đình, và cả quen biết hắn.

Ban đầu không rõ hắn là chú nguyền sư hay là chú thuật sư, bởi vì trong danh sách chú thuật sư được ghi chép lại không hề có tên hắn. Sự xuất hiện của hắn cũng rất đột ngột. Em vô tình gặp hắn tại trường học cũ của Itadori Yuji trước khi cậu trở thành bạn cùng lớp, lúc đó trong đầu em chợt hiện lên một cái tên, "Ryomen Sukuna", như thể em đã từng nghe qua nó rồi, nhưng thật sự không nhớ ra đã nghe ở đâu. Từ đó cái tên ấy xuất hiện rất nhiều lần, nhưng kinh hoàng nhất chính là trận Shibuya.

Gojo Satoru bị phong ấn bởi Ngục Môn Cương, còn Geto Suguru - kẻ nhẽ ra được cho là đã chết, đã mang theo Ngục Môn Cương chạy trốn và hoàn toàn biến mất. Có điều Gojo Satoru lại là người giám hộ của Fushiguro Megumi. Omega sau khi đã mất đi sự bảo vệ của người giám hộ thì thậm chí là chú thuật sư xuất sắc đến đâu cũng khó tránh khỏi sự thèm muốn của những kẻ khác, huống chi em còn mang dòng máu gia tộc Zen'in và kế thừa Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật chính thống.

Thương vong tại Shibuya phải gánh chịu vô cùng nghiêm trọng, không chỉ thương vong của người trong giới chú thuật sư mà còn cả thương vong của dân thường, mà nguyên nhân tử vong chủ yếu là Ryomen Sukuna. Khi đó sự xuất hiện của hắn kinh thiên động địa, thế nhưng hắn còn chưa gieo rắc sợ hãi thì đã "đầu hàng" trước sự xuất hiện bất ngờ của một thiếu niên mười lăm tuổi. Ryomen Sukuna là chú nguyền sư hay là chú thuật sư cũng không còn quan trọng, bởi hắn chỉ vừa xuất hiện đã gây ra thảm sát kinh thiên động địa chỉ để cứu Fushiguro Megumi.

Lãnh địa 200m giảm còn 140m, tất nhiên mọi người đều không cho rằng đây là một loại "đầu hàng", huống hồ vốn dĩ không phải vậy. Đáp lại cuộc điều tra của đám nhân loại, Ryomen Sukuna nói: "Vừa hay chúng mày muốn điều tra thân phận của tao, nhưng tao quả thực không hứng thú tới đám chúng mày, bất kể là hứng thú chém giết hay bảo vệ." Hắn tiện thể còn bảo, "Tao mang theo gia đình tới đây, dự định sẽ sống ở Tokyo."

Cứ như vậy.

Gọi là gia đình, nhưng thật ra chỉ là một lão già như cây khô sắp chết, chắc hẳn là trưởng lão nhà Ryomen Sukuna. Ngoài ra còn có một vài thuộc hạ, một số ít người hầu. "Ryomen" vốn cũng không phải là họ của hắn, nhưng hắn quá mạnh mẽ, lại còn lạnh lùng cao ngạo, gọi thẳng hắn là "Sukuna" là vô cùng bất kính, vì vậy mọi người chỉ có thể xem như "Ryomen" là họ, mỗi khi gọi hắn thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Bọn họ chuyển đến sống ở một khu rất giàu có của Tokyo rộng tới cả gần ngàn mét vuông, nghe nói hắn còn có bất động sản trải khắp Nhật Bản. Mặc dù xuất thân của hắn không rõ ràng, nhưng chỉ riêng năng lực của hắn là quá đủ để có được chỗ đứng trong giới chú thuật sư ở Tokyo, nhân tiện làm rạng danh cái gọi là "Gia tộc" của hắn. Trước đây Ngự tam gia chưa từng nghe nói đến gia tộc Ryomen, cho đến khi Gojo Satoru bị bắt đi, những chú thuật sư mạnh nhất như Okkotsu Yuta vẫn chỉ mới vị thành niên.

Ryomen Sukuna lớn hơn Fushiguro Megumi mười tuổi, năm ấy khi cứu Fushiguro Megumi hắn đã hai mươi lăm tuổi. Không nhìn từ góc độ hôn nhân mà nhìn từ góc độ giới chú thuật sư, sẽ thấy hắn trẻ khỏe, lại vừa đủ độ chín. Nếu có thể nói hắn náo nhiệt vô hạn thì so với hắn, Fushiguro Megumi dịu dàng và mỏng manh tựa cây cỏ.

Thực ra hai con người này vốn không cần đem ra so sánh với nhau, chỉ cần thấy Ryomen Sukuna là Alpha, Fushiguro Megumi là Omega, mọi người thật dễ dàng cho rằng Ryomen Sukuna cứu Fushiguro Megumi là xuất phát từ tâm tư nào khác. So với thiên phú lẫn gia cảnh của Ryomen Sukuna, sau khi biến cố Shibuya diễn ra, Fushiguro Megumi tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, như một sợi dây thừng bị đám người giằng co, mà đã là dây thừng, làm gì có ai để ý đến cảm xúc của nó chứ.

Gia tộc Zen'in muốn mang Fushiguro Megumi trở lại để chuẩn bị liên hôn. Một trong những người thừa kế của Ngự tam gia vừa hay lại là trưởng tộc kế tiếp của gia tộc Kamo, Kamo Noritoshi, và cũng là một Alpha. Cho nên việc Fushiguro Megumi là Omega hoàn toàn có thể xem như xứng đôi, huống chi cả hai đã từng gặp nhau, chưa kể theo thông tin mà người nhà Zen'in lén tìm hiểu thì có vẻ như Kamo Noritoshi rất vừa ý Fushiguro Megumi.

Fushiguro Megumi tuy rằng được Gojo Satoru nhận nuôi, nhưng gia tộc Gojo mất đi Gojo Satoru thuần túy chỉ còn là một cái xác không, thậm chí còn có rất nhiều kẻ thù của Gojo Satoru còn sót lại tìm đến tận cửa, khiến cho gia tộc Gojo trong lúc này tạm thời chỉ còn cách mai danh ẩn tích. Nhà Gojo sẽ không giúp đỡ Fushiguro Megumi, nhất là khi em còn phải gánh vác người chị gái Tsumiki đang hôn mê trong bệnh viện. Người giám hộ sinh tử không rõ, bạn bè hoặc chết hoặc thương nặng trong trận chiến Shibuya, hơn nữa Ma Khư La do em triệu hồi đã phải trả một cái giá thật đắt bằng chính mạng sống của những người dân thường.

Đem những thứ này đè lên đôi vai của một thiếu niên mười lăm tuổi thật có thể dễ dàng bóp chết cậu ta. Thế nhưng Fushiguro Megumi vẫn luôn đứng thẳng lưng, đôi vai gầy gầy khoác lên mình đồng phục học sinh màu đen, thân hình mỏng manh thon dài, nhưng thực sự em chưa bao giờ bị khuất phục.

Nhà Zen'in cho em một kỳ hạn, hoặc là trước năm mười tám tuổi thu phục được Ma Khư La, hoặc là sau năm mười tám tuổi chấp nhận liên hôn.

Fushiguro Megumi nghĩ, cuộc hôn nhân của em thì có liên quan gì đến bọn họ. Thế giới này tuy rằng thật vô lý, nhưng không vô lý đến mức em còn không thể chọn bạn đời cho chính mình.

Nhưng cho đến năm mười tám tuổi em mới biết được bí mật rác rưởi tồn tại đằng sau cánh cửa hậu viện đóng kín của Ngự tam gia cao quý. Thời điểm phân hóa ABO trong quá khứ, Ngự tam gia đã sử dụng Xích huyết Thao thuật của gia tộc Kamo để can thiệp vào pheromone và các quy tắc ghép đôi của con cháu hậu duệ, nhằm giúp bọn họ liên hôn dễ dàng hơn.

Vào lễ trưởng thành, Fushiguro Megumi đã tiêm một lượng thuốc ức chế vừa đủ mới quay về nhà Zen'in dự tiệc. Đối với bữa tiệc trưởng thành được gia tộc Zen'in đặc biệt tổ chức cho mình, em dù trong lòng kháng cự nhưng vẫn phải đi. Em là Omega, không đảm đương được vị trí gia chủ, huống chi bọn họ đang muốn tuyển ra được một vị gia chủ cho thế hệ này.

Tựa như một buổi xem mắt tập thể, Fushiguro Megumi giống như một miếng thịt ngon bị người đặt trên thớt trầm trồ khen ngợi. Điều này khiến cho em thật khó chịu, cho nên dù chưa đủ tuổi uống rượu, Fushiguro Megumi vẫn uống hết cốc này đến cốc khác, khi uống phải bỏ rất nhiều đá lạnh để giảm bớt sự nóng bức không thể chống cự do hơi thở của các Alpha tỏa ra trong phòng. Người nhà Zen'in không sợ xảy ra sự cố sao? Hay căn bản điều gia tộc Zen'in muốn chính là xảy ra sự cố.

Trong nửa sau của buổi tiệc vẫn có Alpha mới đến tiếp tục xin trình diện, song Fushiguro Megumi đã muốn rời đi. Nghĩ là làm, nhưng rốt cuộc em vẫn bị một kẻ chặn lại tại một góc ít người qua, đó là một Alpha từ nhánh bên của nhà Zen'in. Mùi rượu đã che đi mùi pheromone ban đầu của Alpha, nhưng Fushiguro Megumi vẫn có thể cảm nhận tim đang đập nhanh hơn khi có Alpha mang huyết thống của Ngự tam gia tới gần.

Em căm ghét cái thể chất dễ bị kích thích một cách ép buộc này. Tim đập thình thịch thế này chỉ khiến em thấy giống như dấu hiệu sắp nhồi máu cơ tim, chứ chẳng đem lại cái cảm giác gọi là rung động gì cả. Fushiguro Megumi cũng căm ghét cảm giác không được người khác tôn trọng như một chú thuật sư, cho nên em lập tức đưa tay triệu hồi Nue, con chim khổng lồ dùng đôi cánh đập cho tên Alpha đang có ý định làm chuyện đồi bại một cái, để lại trên mặt hắn những vết máu như bị rạch bởi kim thép. Trước khi rời đi, em xoay người định thần lại vẫn còn nghe thấy tiếng chửi rủa của tên Alpha, Fushiguro Megumi sờ sờ trên người, ngoại trừ quần áo đang mặc, điện thoại và chìa khóa của em vẫn còn đây.

Nhất định phải rời đi ngay lập tức.

Và thế là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật đường đường chính chính hướng về phía cổng chính mà đi. Lối ra cách cổng 50 mét đều được lát bằng đá cuội, những viên đá cuội ba màu ôm lấy gạch lát nền màu xanh đen gồ ghề nhô lên. Fushiguro Megumi cúi đầu nhìn đường rồi lại ngước lên, vừa hay thấy người bảo vệ mở cổng. Đó là Alpha mới đến. Trên tay hằn cầm theo quà tặng đựng trong chiếc hộp gỗ vuông.

Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.

Người đó rất cao, nhìn dáng vẻ mặc kimono của hắn rõ ràng là đã quen với việc mặc trang phục này, so với phong thái của một người mỗi năm chỉ mặc một lần như em là thấy có sự khác biệt rõ ràng. Hắn vừa từ bên trong xe bước xuống, bởi vì khoảng cách giữa cổng chính và phòng khách của nhà Zen'in không dài, cho nên hắn không cần mặc áo khoác mà chỉ đặt nó trên cánh tay. Từ hai cánh tay lộ ra từ ống tay rộng của bộ kimono có thể thấy những hình xăm màu đen ở cổ tay trái và phải của hắn. Hộp gỗ được bọc trong khăn furoshiki màu hoa hướng dương, để lộ ra màu tím sáng bóng biểu thị cho sự đẹp đẽ quý giá của nó. Hơn nữa bộ kimono màu sắc xanh trắng Ryomen Sukuna đang mặc thoạt nhìn bình thường, nhưng chỉ khi đến gần mới thấy được rõ tấm vải được dệt lên từ những sợi chỉ bạc.

Fushiguro Megumi tiến sát lại gần để thấy tấm vải dệt. Em rất xấu hổ, cũng rất lúng túng, em không biết Ryomen Sukuna sẽ tới nhà Zen'in, cũng không muốn ngay lúc chuẩn bị trốn đi gặp phải Ryomen Sukuna.

"Tránh đường một chút." Fushiguro Megumi nói.

Bọn họ hai người một trước một sau đứng trên con đường gạch, Fushiguro Megumi sau khi nói xong liền cảm thấy mình vừa làm điều thừa thãi, bởi em chỉ đơn giản là bước khỏi con đường gạch, dẫm lên đá cuội rồi đi vòng qua Ryomen Sukuna là được, không cần phải nói chuyện với hắn ta. Ryomen Sukuna quay lại nhìn Fushiguro Megumi đang vội vàng rời đi, hắn ngăn lại: "Fushiguro, cầm quà đi." Sau đó, hắn nhấc chiếc hộp gỗ cầm trên tay lên.

Fushiguro Megumi nghe vậy tạm dừng cước bộ, nói "Cảm ơn." Cứ như bị ma xui quỷ khiến, em bước lại nhận món quà. Lại phải mất một lúc để em nhận ra bản thân còn có những lựa chọn khác. Em có thể cứ thế tay không rời đi, không cần nhận bất cứ món quà nào mà hắn đem đến cho nhà Zen'in, nhưng giọng điệu của Ryomen Sukuna có chút mệnh lệnh, khiến người ta có cảm giác không thể từ chối được.

Hộp gỗ rất nặng, không biết bên trong là cái gì, nhưng hộp gỗ như vậy rất giống hộp đựng thức ăn.

"Ăn được sao?" Em hỏi.

"Là tự tay tôi làm."

Ryomen Sukuna bước ra khỏi cửa, "Nếu phải đi, em có thể dùng xe của tôi."

Fushiguro Megumi giờ chỉ muốn từ chối tất cả Alpha, kể cả Ryomen Sukuna. Đêm nay, bầu không khí kích thích và động dục trong nhà Zen'in thật kinh tởm, cứ như căn nhà đó không phải để dùng cho con người ở mà là để nuôi một đám súc vật.

Tài xế Ryomen Sukuna vẫn đang còn đang chờ hai người nói chuyện. Fushiguro Megumi thấy Ryomen Sukuna có ý muốn đưa em đi, nhưng suy cho cùng hai người cũng không quen thân. Nhìn thấy hắn không khỏi nghĩ đến chuyện lãnh địa 140 mét, trong lòng không có chút hào cảm nào.

"Anh cũng tới đây tham dự buổi tiệc sao?"

Fushiguro Megumi cảm thấy Ryomen Sukuna thật sự không quan trọng, những Alpha bây giờ mới được mời đến cũng chỉ là được bổ sung thêm vào danh sách mà thôi.

Khi bắt đầu bữa tiệc, em đã nhìn thấy Kamo Noritoshi, tránh né gã được một vài lần liền bị gã phát hiện. Dù sao cũng không hổ là gia chủ tiếp theo của nhà Kamo, Kamo Noritoshi sau khi nhận ra hôm nay Fushiguro Megumi chủ động tránh né cũng biết ngoan ngoãn rút lui, nhưng những kẻ khác thì hệt như đám súc sinh không hiểu tiếng người vẫn sán lại gần em.

"Rõ ràng là vậy."

"Nếu tôi đi rồi, trong đó sẽ chỉ còn lại có một đám Alpha say xỉn mà thôi." Fushiguro Megumi chỉ chỉ phòng khách, ngón tay vẽ thành hình vòng tròn, "Cũng chẳng phải dịp xã giao quý báu gì."

"Tận hưởng sinh nhật chính mình đi, nhóc con." Ryomen Sukuna chỉnh lại khăn quàng cổ, hoa văn trên mặt hắn được ánh sáng từ cổng hắt lên đem lại một cảm giác khủng bố, đôi mắt hắn lơ đãng liếc nhìn xung quanh, "Gặp gỡ bạn bè, vui chơi một chút, quan tâm chuyện người lớn làm gì?"

Phải nói rằng xung quanh Fushiguro Megumi không có ai là không thừa nhận sự trưởng thành của em. Bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện, rốt cuộc em cũng không phân biệt đâu là chuyện trẻ con đâu là chuyện người lớn nữa. Tuy không đến mức tai họa trên thế giới này phải xếp hàng tìm em, nhưng em cũng không an ổn vượt qua tuổi mười tám với tâm lý của một cậu nhóc đúng tuổi. Chỉ có Fushiguro Megumi là biết rõ nhất mình đã sống sót qua đoạn thời gian không muốn làm gì, cũng khốn muốn quay trở về kia như thế nào.

"Tôi bắt taxi là được rồi."

"Tùy em."

Sau khi Fushiguro Megumi nói xong, Ryomen Sukuna cũng giơ tay ra hiệu cho người lái xe rời đi. Hắn là một người rất dứt khoát như vậy.

Từ cổng chính nhà Zen'in phải đi bộ thêm vài trăm mét mới đến được con đường chính đông đúc xe cộ qua lại. Fushiguro Megumi không dám quay lại nhìn Ryomen Sukuna đang khoanh tay đứng trước cổng nhìn theo em. Trong tiềm thức, Fushiguro Megumi luôn tránh xa tất cả những kẻ mà em không rõ ý đồ của họ là gì. Chỉ là nơi chóp mũi em vẫn còn vương mùi lửa cháy, khi đã đi xa rồi vẫn còn một mùi khói rất nhàn nhạt đọng lại. Đó không phải là khói thuốc, mà là một mùi khói thuần khiết, là mùi khói gỗ mà ta ngửi thấy khi củi đang cháy với những đốm tia lửa tí tách, cũng là mùi khói sinh ra từ ẩm ướt. Mùi lửa cháy không lẫn đi đâu được, bởi nếu so lửa này với ngọn lửa dùng để nấu nướng sẽ có mùi vô cùng khác biệt. Pheromone của người đàn ông này là mùi lửa. Một ngọn lửa thực phức tạp.

Hôm đó về nhà, Fushiguro Megumi cũng không đi chơi với các bạn. Sau khi tốt nghiệp Trường chuyên chú thuật Tokyo, em vẫn không chuyển ra khỏi trường, có lẽ vì vậy mà đám người nhà Zen'in vẫn coi em là một đứa trẻ không có gì trong tay, cần tìm người để nương tựa. Với em, không tìm được cũng không sao, tương lai nếu như có chuyện gì thì em vẫn bị mang ra làm trò cười cho thiên hạ, rồi cũng sẽ bị bọn họ "mang về" giống như hiện tại. Rất lâu trước kia Fushiguro Megumi cũng bị coi như là một món hàng để người ta mua bán, một món hàng biết đi, vì vậy khi những kẻ khác nói về em như đang nói về một món hàng trao đổi bằng tiền, thì em cũng đã quá quen rồi.

Em bật đèn rồi đặt hộp thức ăn được bọc bằng vải màu hoa hướng dương lên bàn trà, quần áo cũng chẳng buồn thay nhưng trong lòng em lại nổi lên một cơn tò mò. Ryomen Sukuna cũng biết nấu ăn ư? Em mới chỉ nghe nói qua Thuật thức của hắn là có thể đem đối phương chém thành trăm mảnh. Thôi thì học một hiểu mười**, Fushiguro Megumi tháo miếng vải furoshiki đang bọc lấy hộp đựng thức ăn bằng sơn mài, rồi mới mở nó ra.

Hộp đựng có 3 ngăn, ngăn trên cùng là Sushi Temari tròn tròn với đủ loài màu sắc khác nhau; ngăn giữa là các chén ngọc lưu ly nhỏ đựng đồ ăn kèm tương đối thanh nhẹ, chủ yếu là rau dưa và các món cá, trong những chiếc chén nhỏ này hình như có cả cá nóc; ngăn dưới cùng được chia làm hai nửa, một bên là bánh Matsukaze, một bên là những chiếc bánh ngọt nhỏ bằng một nửa lòng bàn tay được phủ kem vanilla, cũng nhờ có hộp đựng bánh ngọt chuyên dụng mà bánh đặt trong hộp không hề bị xô lệch. Ngay cả khi Fushiguro Megumi mở nắp, chiếc bánh vẫn chắc chắn, phần dâu trang trí ở chính giữa bánh đứng thẳng, không hề xiêu vẹo.

Không rõ việc chuẩn bị những món này đơn giản hay công phu, cũng không biết khi thưởng thức có nguyên liệu nào xa lạ hay không. Trong vô thức, em ngồi xuống bàn trà và ăn hết hai phần ba, ngày hôm sau lại ăn nốt một phần ba còn lại. Hương vị món cơm nhà tự nấu thật ngon miệng, thâm chí so với những món cơm nhà thì bề ngoài còn trang trọng hơn vài phần. Fushiguro Megumi đã lâu không được ăn những món ăn ngon như vậy, nhẩm tính số năm bằng ngón tay, tính ra từ khi còn học ở cao trung em cũng chưa từng ăn món ngon đến vậy.

Fushiguro Megumi lập tức thở dài một hơi, em nghĩ nếu bây giờ có rượu thì tốt biết mấy.

Tối hôm sau em nghe tin gia tộc Zen'in đã xảy ra án mạng. Mọi việc không được điều tra rõ ràng, mà ngay cuộc điều tra cũng không rõ ràng. Đêm đó khi Fushiguro Megumi nhận được cuộc điện thoại, những người ở bên kia đầu dây nhà Zen'in truy hỏi em hôm qua rời đi là lúc nào, tâm trí Fushiguro Megumi hồi tưởng lại những ký tự màu đỏ trên chiếc đồng hồ đen của xe taxi, khoảng mười giờ tối thì phải, và em trả lời con số ấy.

Nhà Zen'in nói có một Alpha thuộc nhánh bên đã chết, nhưng không truy ra được tàn uế của chú lực từ cái xác đã bị băm nát. Nhưng ngay cả khi bọn họ nói cho Fushiguro Megumi nghe cái tên của kẻ đã chết kia em không cảm thấy rằng mình biết người đàn ông này. Bị tra hỏi mấy lần đều không có kết quả, cuối cùng đầu dây bên kia chỉ đành giận dữ cúp điện thoại.

Fushiguro Megumi thở phào một hơi, muốn tỏ ra bình thản, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhìn vào trong phòng, đôi mắt em quét qua hộp đựng thức ăn bằng sơn mài. Hộp thức ăn đã được rửa sạch, lau khô, và xếp gọn gàng trên bàn trà. Bỏ đi thì tiếc, giữ lại thì chật nhà, nhưng Fushiguro Megumi không biết làm thế nào để liên lạc với Ryomen Sukuna.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy, mười ngày sau sinh nhật mười tám tuổi, em nhận được một tin nhắn có nội dung: "Trân trọng gửi ngài Fushiguro Megumi, kết quả độ xứng đôi của ngài đã có, vui lòng đến Trung tâm..."

Đọc đến câu thứ ba em liền cảm thấy chút kỳ quặc, theo bản năng Fushiguro Megumi sẽ cho rằng đây là một tin nhắn lừa đảo và mặc kệ nó. Thế nhưng ngày hôm sau em liền trực tiếp nhận được một cuộc gọi.

"Tôi chưa từng đăng ký kiểm tra độ xứng đôi lần nào cả," Fushiguro Megumi nói.

"Đây là gói dịch vụ thành viên của chúng tôi nhằm phục vụ cho các tinh hoa đặc biệt, gia tộc ngài đã khai báo thông tin của ngài trước đó, nếu ngài muốn hủy bỏ, ngài có thể mang theo các giấy tờ tùy thân đến chỗ chúng tôi để làm thủ tục."

Ngay từ đầu Fushiguro Megumi còn tưởng rằng việc này là do đám người nhà Zen'in gây ra, nhưng lặng lẽ dò hỏi khắp nơi, em lại phát hiện ra rằng chính gia tộc Gojo mới đứng đằng sau, và thậm chí trong tay họ còn có cả mẫu máu của em.

Cậu thanh niên vừa mới trưởng thành liền chết lặng, nén cảm giác ghê tởm lẫn buồn nôn với những tên già chết tiệt đó, em bình tĩnh lại cầm hồ sơ đi đến Trung tâm Ghép đôi Pheromone.

Rõ ràng hôm đó là ngày đầu năm mới, những trung tâm như thế này nên nghỉ lễ mới phải. Thế nhưng khi Fushiguro Megumi tới, khách khứa đã vô cùng tấp nộp. Cũng may em đã hẹn trước nên chỉ cần ngồi trong sảnh đợi. Chỉ chốc lát sau, em bất ngờ gặp phải một người quen - mà có lẽ không phải là người quen. Nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên của em là nghĩ đến hộp thức ăn gỗ đã được xếp cẩn thận ở nhà, và ngay lúc đó Fushiguro Megumi nghĩ: Giá như mình mang nó theo để trả lại cho hắn thì tốt rồi.

Như vậy sẽ không còn phải nhìn thấy nó trong nhà mỗi ngày.

Ryomen Sukuna bước vào đại sảnh vẫn chưa nhìn thấy Fushiguro Megumi, hoặc nói đúng hơn là chưa từng đưa mắt tới chỗ Fushiguro Megumi lấy một lần. Điều này làm cho Fushiguro Megumi cảm thấy thoải mái không ít. Trong lòng em vẫn luôn có một loại lo lắng bí ẩn, lo lắng Ryomen Sukuna cũng sẽ giống Ngự tam gia bẩn thỉu tham gia vào trò chơi này, coi em như là một món đồ để đùa bỡn. Nếu hắn thật sự như vậy, Fushiguro Megumi sẽ cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng hiện tại em tin rằng được Ryomen Sukuna không phải là loại người đó.

Đợi chừng nửa giờ, đến lượt Fushiguro Megumi được hỗ trợ hủy dịch vụ, cũng may trung tâm không thu thêm chi phí nào khác, điều này làm cho Fushiguro Megumi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng ai lại sẵn sàng bỏ tiền cho chuyện mình không thích, càng đừng nói tới người phản đối nó kịch liệt.

Nhân viên hỏi em: "Kết quả kiểm tra độ tương xứng lần trước đã được xuất ra, ngài có muốn xem qua thông tin của đối phương không ạ? Bởi vì ngài đã trả phí rồi nên chúng tôi cũng không tính vào việc hủy dịch vụ lần này."

Fushiguro Megumi không có hứng thú, em từ chối lòng tốt của người nhân viên. Rời khỏi quầy dịch vụ, Fushiguro Megumi cảm thấy mình rất cần tới chỗ tộc Gojo một chuyến, ít nhất cũng để bọn họ đừng tùy tiện đăng ký em với mấy dịch vụ ghép đôi kỳ quái dành cho chú thuật sư này nữa.

Trên đường quay lại trường học, Fushiguro Megumi tiện đường ghé thăm bệnh viện để lấy thuốc ức chế đủ dùng cho một tháng. Khi đi ra, tuyết đã rơi rất dày khắp nội đô Tokyo khiến các tuyến đường lớn bị tắc nghẽn nghiêm trọng, Fushiguro Megumi không chờ được xe buýt, bởi để đến tàu điện ngầm gần nhất cũng cần phải đi qua ba trạm xe buýt, huống hồ đi tàu điện ngầm cũng phải ngồi tiếp mấy trạm mới đến được trường, tuyết rơi nhất thời khiến người ta chợt ngơ ngẩn không biết làm gì.

Xe cộ trước mặt chẳng khác gì đoàn cá mắc kẹt trong lưới, lại bởi vì người ngư nhân đang kéo lưới lên mà chật chội đè ép lên nhau, chẳng biết là do tự bọn họ chen chúc hay là do đèn giao thông làm xe phải di chuyển chậm chạp. Đột nhiên trước mặt em xuất hiện một con cá bạc lấp lánh, hóa ra là một chiếc xe thể thao. Fushiguro Megumi không nghịch điện thoại di động nữa, trời lạnh quá, em không muốn đôi bàn tay quý giá của mình cũng bị băng tuyết làm đông cứng. Em ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc xe đang tiến gần mình. Tắc đường khiến cho đoạn đường cách trạm xe buýt vốn chỉ 3m cũng mất tận 5 phút mới tới nơi.

Cửa sổ xe hạ xuống, giống như nam châm hút đi ánh mắt của Fushiguro Megumi, hai người im lặng nhìn nhau một lát, cuối cùng Ryomen Sukuna ở trong xe hỏi em: "Em có muốn đi nhờ xe tôi một đoạn đường không?"

"Kẹt xe chắc còn phải rất lâu, phương tiện nào cũng như nhau thôi."

Nhưng trong xe ô tô còn có điều hòa, Fushiguro Megumi đột nhiên nghĩ đến.

Ryomen Sukuna mỉm cười, "Trong xe có máy sưởi, lên đi."

Trong lúc nói chuyện đèn giao thông lại chuyển xanh một lần nữa, thấy xe Ryomen Sukuna không nhúc nhích, những người phía sau nhẫn nại không nổi liền bấm còi. Ryomen Sukuna đành di chuyển thêm vài mét nữa. Fushiguro Megumi không biết cảm giác trong lòng là sốt ruột hay là giải thoát, có lẽ là vế sau. Thời tiết lạnh quá, nếu có thể ngồi lên xe có máy sưởi một lúc thì cũng tốt. Nhưng em và Ryomen Sukuna mới chỉ là có duyên gặp nhau vài lần.

Nếu suy nghĩ kĩ càng lại, trong lòng em còn vừa mong đợi vừa sợ hãi. Fushiguro Megumi cũng muốn có thể hồn nhiên đón nhận lòng tốt của người khác, nhưng trời sinh tính em chính là như vậy, nói mãi cũng không sửa được. Vì vậy, em cứ lúng túng đứng bên cạnh xe, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Cảm ơn ý tốt của ngài Ryomen."

"Họ của tôi không phải Ryomen," Ryomen Sukuna đưa tay lên vuốt vuốt lỗ tai chính mình, "Không lên xe thì không cần phải nói cảm ơn."

Chợt nghĩ lại lần gặp Ryomen Sukuna trước cửa nhà Zen'in, nếu bị từ chối, hắn sẽ dứt khoát lái xe đi thẳng. Thế nhưng hiện tại xe vẫn chưa đi, bằng mắt thường em có thể nhìn ra xa cả trăm mét phía sau vẫn không thấy xe buýt mình cần, Fushiguro Megumi đã thấy không có hy vọng gì. Nghĩ đi nghĩ lại, em vội vàng chạy đến chỗ xe của Ryomen Sukuna.

"Xin lỗi, trời lạnh quá... Tôi...". Fushiguro Megumi nói "Cám ơn anh, Sukuna."

Ryomen Sukuna giúp em mở cửa ghế phụ, Fushiguro Megumi vừa ngồi vào ghế liền cảm nhận có ánh mắt người khác đang quan sát mình.

Có phải là quá trùng hợp không? Hôm nay em đã gặp hắn tận hai lần.

"Em về trường học?"

"Vâng."

"Hôm nay tôi có thấy em ở Trung tâm Ghép đôi Pheromone Tokyo số 3."

Hóa ra là đã thấy tôi sao, Fushiguro Megumi nghĩ. Lúc ấy em đang ngồi ở góc sảnh, vậy mà hắn cũng có thể nhìn thấy sao.

"Vâng, hôm nay tôi quá đó để làm một số việc riêng."

"Đi đăng ký kiểm tra độ xứng đôi của Pheremone sao? Kết quả thế nào?"

"Là yêu cầu hủy dịch vụ. Họ không có sự đồng ý của tôi để làm kiểm tra." Fushiguro Megumi đặt hộp thuốc ức chế ở bên chân." Vậy còn anh Sukuna thì sao?" Hắn tới đó làm gì? Fushiguro Megumi rốt cuộc vẫn chỉ là một cậu thiếu niên, không nén được tò mò hỏi.

Ryomen Sukuna chỉ lái xe bằng một tay, khi lái xe còn có vẻ mất tập trung. Đây là lần thứ Fushiguro Megumi cảm thấy Ryomen Sukuna trưng ra vẻ mất tập trung như vậy. "Tôi cũng đi hủy dịch vụ."

Có lẽ nhận thấy sự tò mò và do dự của Fushiguro Megumi, Ryomen Sukuna trôi chảy nói tiếp: "Pheromone của tôi không tương xứng với bất kỳ omega nào, trị số có vấn đề. Nếu bọn họ đã nói như vậy thì tôi cứ thuận theo tự nhiên, dứt khoát không làm kiểm tra nữa có khi lại nhẹ nhõm hơn."

"Thì ra là vậy." Thế nhưng trong lòng Fushiguro Megumi vẫn muốn hỏi vì sao lại có thể...

Nếu pheromone không khớp với bất kỳ omega nào, điều đó có nghĩa là bản năng Alpha của Ryomen Sukuna sẽ rất khó khăn trong việc đánh dấu bất kỳ omega nào đúng không? Việc nghiêm trọng như vậy nghe chính miệng vị Alpha thản nhiên kể lại, không khỏi làm cho người nghe cảm thấy đau lòng. Qua gương chiếu hậu, Ryomen Sukuna trộm liếc Fushiguro Megumi một cái, đôi mắt thứ hai cũng làm động tác tương tự, nhưng lại đem theo loại cảm giác lạnh lùng lẫn uy hiếp.

Đáng tiếc Fushiguro Megumi căn bản chẳng để ý. Hơi ấm phả ra từ máy sưởi khiến bàn tay đông cứng vì lạnh trong một thời gian của em hơi ngưa ngứa. Fushiguro Megumi xoa xoa hai bàn tay của chính mình để làm ấm.

"Sinh nhật của em thế nào?"

"Không tệ." Fushiguro Megumi cảm thấy giờ phút này nên nói cảm ơn Ryomen Sukuna vì món quà, món quà duy nhất em nhận được ngày hôm đó bởi hôm sau quà của bạn bè em mới được gửi đến. Mọi người đều biết rằng ngày sinh nhật em rất bận rộn, nên thống nhất là ngày hôm sau sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ba người bù cho em. Nhưng nếu tính đúng ngày sinh nhật lần thứ 18 ấy thì đúng, em chỉ có món quà của Ryomen Sukuna. Chỉ riêng điều này, cũng đủ để Fushiguro Megumi nói lời cảm ơn hắn.

"Cảm ơn món quà của anh. Đồ ăn ngon lắm." Lời nói thiếu tự nhiên làm cho Fushiguro Megumi cảm thấy xấu hổ.

Ryomen Sukuna trả lời em: "Đương nhiên, đều là do tôi làm."

"Tôi không biết anh còn có thể vào bếp."

"Không phải với ai tôi cũng làm thế."

Những lời này làm Fushiguro Megumi có chút dao động. Lúc này tầm mắt của em đã chuyển từ hai bàn tay tới Ryomen Sukuna, bởi vì đường cứ mãi tắc cho nên bốn mắt của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm em nãy giờ, như thể trên mặt có dính thứ gì đó.

Chợt em nhớ Ryomen Sukuna hôm đó có tham dự bữa tiệc của Zen'in, bèn hỏi hắn: "Bữa tiệc thì sao?" Em cũng không dám hỏi câu hỏi nào khác.

Giống như nghĩ đến một chuyện buồn cười, Ryomen Sukuna chỉ đáp lại: "Cái gã trên mặt có vết thương như bị kim thép đâm vào kia," hắn chỉ vào má phải của mình, "Em làm tốt lắm."

Trong đầu tự nhiên như có một tia sáng lóe lên, Fushiguro Megumi dự cảm không lành, em nhíu mày nói: "Gã đó..."

"Suỵt."

Ryomen Sukuna tâm tình rất tốt, nhưng bộ dáng đó lại làm cho Fushiguro Megumi trong lòng sinh ra cảm giác khó nói thành lời. Không phải là một nỗi sợ hãi đơn thuần, nó phức tạp khiến lòng em rối như tơ vò. Em bỗng nhiên đối chiếu lại tên và mặt người trong buổi tiệc hôm đó, biết được kẻ thuộc nhánh bên của gia tộc Zen'in đã bị băm nát thành thịt vụn trước khi chết quả thật có liên quan đến mình. Lúc này Ryomen Sukuna đề cập đến, không khỏi làm cho em nhớ tới thảm sát của lãnh địa 140m.

Giọng điệu hờ hững của hắn quả thực chẳng khác gì những ác nhân: "Em phải quen dần với loại chuyện này đi."

"Chuyện gì?"

"Trả thù. Không việc gì phải đồng cảm với những kẻ đã đắc tội với em."

Fushiguro Megumi nghĩ, có thật là hắn không phải là chú nguyền sư chứ? Suy cho cùng em cũng không biết chuyện ở Shibuya sau đó Ryomen Sukuna đã bị xử lý như thế nào, hoặc có lẽ cũng chẳng có xử lý nào cả. Còn lần này cho dù gia tộc Zen'in có điều tra ra, đám người nhà Zen'in có lẽ cũng không dám đụng đến Ryomen Sukuna. Bởi vì hắn là Ryomen Sukuna.

Trả thù.

"Anh và tên đó có ân oán gì sao?"

"Em đoán xem."

Chiếc xe cuối cùng đã di chuyển, chỉ cần lái xe ra khỏi giao lộ tắc nghẽn vì đèn giao thông là có thể thẳng đường băng băng đi tiếp. Ryomen Sukuna năm nay hai mươi tám tuổi, sau này Fushiguro Megumi cũng chưa bao giờ biết sinh nhật của Ryomen Sukuna là ngày nào, cho nên em chỉ có thể dựa vào năm để tính tuổi cho hắn. Hắn là alpha có quyền có thế của giới chú thuật sư, thế nhưng Fushiguro Megumi cũng biết hắn lại không tương xứng với bất kỳ omega nào. Fushiguro Megumi không hiểu hết ba chữ "không tương xứng" rốt cuộc có ý nghĩa gì, là cả đời này đều không thể có được chân ái sao?

Tất nhiên là không phải vậy. Thật ra là do Ryomen Sukuna quá kén chọn. Hắn kén chọn, huyết thống của hắn cũng kén chọn. Hắn vốn không phải là con người, cho nên cũng không bị ràng buộc bởi chú thuật sư hoặc chú nguyền sư.

Vào mùa hè năm em 18 tuổi, gia tộc Ryomen đã tổ chức một đám cưới vô cùng long trọng. Gia chủ Ryomen Sukuna kết hôn với vị Omega kế thừa Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật chính thống của gia tộc Zen'in. Vị Omega đó tên là Fushiguro Megumi.

Fushiguro - em vẫn chưa từng đổi họ.

Sau này nhà Ryomen cũng không còn tồn tại, chỉ có nhà Fushiguro. Cũng giống như Ryomen Sukuna từng nói Ryomen không phải là một cái họ.

Tựa như vận mệnh của một người đã được chính tên họ mình quyết định từ khi mới chào đời, chẳng thể đổi thay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top