Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Ta tức giận bừng bừng quay về phòng, trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Đợi rất lâu cũng không nghe thấy đóng cửa.

Quay đầu lại nhìn, thì ra là Jeon JungKook đã giữ được.

“Chàng đến đây làm gì?”

Jeon JungKook cuối cùng cũng không còn chưng khuôn mặt thối ấy ra nữa.

Sắc mặt có chút dịu đi: “Ami , tay của nàng còn đau không? Ta đến nhận lỗi với nàng.”

Thực ra cũng không có đau lắm.

Nhưng ta vẫn muốn làm ra vẻ rất tức giận: “ Đừng qua đây, ta bây giờ không muốn nói chuyện với chàng .”

Jeon JungKook bước đến gần với ánh mắt cầu xin tha thứ, ta quay qua một bên bước lùi về sau.

Khoảng khắc phía sau lưng chạm vào tủ, ta nghĩ thời cơ đã đến, có thể không cần diễn nữa rồi.

Ta muốn phách lối hướng về phía Jeon JungKook nói, [Ha Ha! Thật ra ta đã sớm biết Kim Junie và ngài là giả, bị ta biết được rồi!]

Nhưng ánh mắt Jeon JungKook đột nhiên hướng xuống, sắc mặt có chút không đúng.

Khiến cho ta không có cách nào mở miệng.

Ta liền hướng theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, chỉ thấy một cuốn sách từ trong tủ rơi ra--- “Danh sách tiểu quan Vạn Hoa Lâu”

Vào khoảnh khắc đó, trong đầu ta chỉ còn lại ba từ: Tiêu, đời, rồi.

Jeon Jungkook tức đến bật cười, mới vừa rồi mặt còn mang vẻ vô tội tủi thân, giờ đây khóe miệng cong lên một độ cung nguy hiểm.

“Tại sao phải đi tìm tiểu quan, ta không làm nàng hài lòng sao?"

“ Không phải... Jungkook ... Jungkook,chàng nghe ta nói ...!"

"Hửm ??? Nàng muốn nói gì sao ?"

Vừa nói hắn vừa duỗi tay ra, ôm vòng lấy eo ta.

Không quan tâm đến sự kinh ngạc của ta, ngữ khí không che được thích thú:

“Nương tử yên tâm đi, tối nay vi phu sẽ làm cho nàng hài lòng."

Gì chứ ? Không phải trước đó còn trốn tránh hay sao, như thế nào đột nhiên lại tự tin lên rồi.

Ta quá chột dạ, não mất đi năng lực kiểm soát, nghĩ đến cái gì thì thốt ra khỏi miệng:

“ À ... à , ta muốn nói là chàng với phó tướng so qua chưa?"

Jeon JungKook quay ngoắt qua, rốt cuộc không cò bình tĩnh nữa.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng còn biết phó tướng có được hay không?”

Đáng chết, lỡ miệng rồi.

Hắn còn không biết ta có thể nghe được tiếng lòng của hắn.

Ta cười ngại ngùng:

“À à ... hôm nay thiếp nhìn lướt qua đánh giá được một xíu.”

Một trận trời đất quay cuồng, người đã nằm trên giường rồi.

Jeon JungKook áp sát người lên, nháy mắt khuôn mặt khôi ngô ấy được phóng đại, rồi lại phóng đại

Hắn nghiến răng thốt ra một câu: “Không được nhìn hắn."

Ta bị hắn chặn kín lời đến mức không thốt ra được câu nào.

Nhấc chân đạp hắn một cái, Jeon JungKook mới chịu dừng lại.

Hai tay đặt ở hai bên người ta, từ trên cao nhìn xuống.

như ăn phải thuốc nổ, hỏa khí hôm nay lớn như vậy.

Ta tức giận chà xát miệng, bực mình không chút để ý nói:

“Dựa vào đâu không được nhìn, Kim Ami muốn nhìn ai là quyền tự do của ta! Không nhìn hắn không lẽ lại nhìn chàng ư!"

“Được.”

Một tiếng đơn giản, khiến ta choáng váng.

Jeon JungKook ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Nàng nhìn của ta đi, ta cho nàng xem.”

Cái ... cái gì?

Giây tiếp theo-

“AAA biến thái a, không được cởi! Mau mặc vào! Chàng không được! Thiếp không muốn nhìn aaaaa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top