Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

salvatore.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tôi gặp người đàn ông này là trong hộp đêm nơi tôi "làm việc". Anh ta bỗng nhiên xuất hiện và giáng một cú ra trò lên mặt gã khách hàng của tôi, sau đó chẳng nói chẳng rằng nắm cổ tay tôi kéo ra ngoài. Tôi không biết vì sao người này lại xuất hiện ở đây bởi nó chẳng hề phù hợp với anh ta chút nào, và cũng không hiểu lý do gì khiến anh ta hứng thú với việc xen vào chuyện riêng của tôi như vậy. Thế nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, bởi thành thật mà nói tôi đã từng gặp hàng tá kẻ gàn dở trong cuộc đời này rồi. Tuy nhiên, lại phải thừa nhận rằng anh chàng đẹp trai này đã đâm sầm vào tôi theo một cách rất khác.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cứ chạy miết theo anh ta. Chúng tôi chạy dọc đại lộ Michigan trong khi mắt tôi vẫn dán chặt vào tấm lưng rộng của người đàn ông phía trước. Tôi dường như mất đi lý trí, bỏ qua tất cả ánh mắt soi xét và thậm chí là những tiếng chửi rủa văng vẳng bên tai. Anh ta kéo tôi vào một con hẻm nào đó, tôi theo phản xạ quay đầu nhìn lại phía sau, thật may không có ai đuổi theo chúng tôi cả, hoặc cũng có thể là chưa thôi.

"Nghe này anh chàng bảnh trai," tôi vừa nói vừa cố bắt kịp hơi thở của mình và anh ta cũng chẳng khá khẩm hơn tôi là bao. "Anh vừa mới khiến tôi mất việc bằng cách táng vào mặt khách hàng của tôi và lôi tôi chạy trối chết ra tận đây đấy."

"Hắn ta gần như sắp cởi phăng cái áo của cậu!" Anh ta bỗng nhiên cất cao giọng trong khi cởi chiếc áo khoác da trông có vẻ là đồ hiệu với giá hẳn không dưới một nghìn đô và tròng vào người tôi.

"Một đêm tôi có thể kiếm 200 đô la với việc đó đấy." Tôi chợt cảm thấy vô cùng nực cười, chẳng lẽ anh ta nghĩ tôi ở trong quán bar vào lúc nửa đêm chỉ để đưa dăm ba ly đồ uống ngớ ngẩn cho những gã giàu sụ đó thôi sao?

"Cậu làm gì ở đó?"

"Vũ công thoát y."

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt anh ta càng khiến tôi cảm thấy buồn cười hơn nữa. Tôi nghĩ vậy mà cũng đúng, anh ta thực sự đã cho rằng gã đàn ông kia muốn giở trò không đàng hoàng với tôi cơ đấy. Nhưng thôi nào, đó là công việc của tôi mà, một công việc khiến tôi kiếm được kha khá, nhưng bây giờ nó cũng tanh bành cùng với cú đấm của anh ta rồi.

Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai chúng tôi trước khi anh ta mở miệng nói rằng "Tôi trả tiền cho cậu."

Một lời đề nghị hấp dẫn đấy!

Không chỉ những hành động mà ngay cả ánh mắt gã trai này nhìn tôi cũng rất kỳ lạ. Tôi đã thử cố tìm lại trong trí nhớ xem, nhưng có vẻ kể từ khi bị quẳng lại một mình ở cái nơi chết giẫm này, tôi chưa từng gặp ai nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Anh ta lại nắm lấy cổ tay tôi kéo đi, được một quãng mới nghiêng đầu về phía tôi và nói thêm "Đừng bao giờ quay lại chỗ đó nữa". Có thể do ánh mắt kia chứa đựng nhiều điều phức tạp tôi xem không hiểu, cũng có thể do giọng nói của anh ta quá mức dịu dàng mà khiến trái tim tôi như thể hẫng đi một nhịp. Một thứ cảm xúc xa lạ chợt len lỏi vào từng tế bào khiến bàn tay tôi vô thức siết chặt lấy vạt chiếc áo da đắt tiền và rồi tôi cứ thế bước theo anh ta.

Tôi đã nghĩ anh ta sẽ đưa tôi đến một căn biệt thự xa hoa hay cái chốn nào đấy đẹp đẽ tương tự như thế, vậy mà không. Trước mắt tôi là một căn phòng chật chội chắc chưa đầy năm mươi mét vuông ở một xó xỉnh nào đấy vùng ngoại ô thành phố.

"Anh là một tên trộm hả?"

"Nhà văn." Câu trả lời không đầu không đuôi, nhưng dù sao vẫn đủ để hiểu. Tôi lại chợt nghĩ về chiếc áo khoác da đắt tiền của anh ta, một gã nhà văn sống trong căn hộ tồi tàn thế này sẽ đủ tiền để mua những chiếc áo như vậy sao, hơn hết là, sẽ có tiền để trả cho tôi sao? Một vụ làm ăn thất bại, tôi nghĩ như thể mình mới bị tên gàn dở này lừa vào tròng vậy. Nếu hiện tại không phải vì sợ mấy gã ở hộp đêm tìm được và đập gãy chân thì không đời nào tôi bước vào cái chốn khỉ gió này và ngồi trên giường của anh ta.

Thế nhưng thành thật mà nói thì anh chàng này khiến tôi thấy tò mò vô cùng, vậy nên cũng đáng để đánh đổi đấy chứ.

Tôi bước đến trước mặt anh ta, túm lấy cổ áo sơ mi và kéo gương mặt bảnh trai khốn kiếp kia sát lại gần. Anh ta rất cao, có lẽ cao hơn tôi cả một cái đầu và ở khoảng cách này, tôi chợt nhận ra mọi đường nét trên gương mặt ấy đều vô cùng hoàn hảo. Tôi thừa nhận bản thân có chút mê muội nhưng nói rằng trước mắt tôi hiện tại là kiệt tác của nhân loại cũng chẳng phải nói quá. Đôi môi của người đàn ông này quyến rũ một cách kỳ lạ, nó khiến tôi muốn chạm vào, nếm trọn hương vị ấy nơi đầu lưỡi và cảm nhận nụ hôn nóng bỏng quấn quýt trên môi. Nhưng đôi bàn tay đột ngột siết chặt lấy vai khiến tôi sực tỉnh, anh ta bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của tôi, chẳng nói chẳng rằng đẩy tôi ngã lăn xuống giường sau đó cầm lấy chiếc chăn xếp vuông vắn ném thẳng vào đầu tôi.

"Tôi không trả tiền cho cậu để ngủ với tôi!"

Đồ điên. Có phải tất cả những kẻ ưa viết lách đều không bình thường như anh ta hay không? Tôi bật cười thành tiếng. Có lẽ anh ta nhìn ra được thái độ bất mãn của tôi, hoặc là không, dù sao tôi cũng chẳng giỏi đọc vị người khác.

Tôi nghe anh ta khẽ thở dài, lưỡng lự một hồi rồi mới từ từ bước lại gần và ngồi xuống khoảng giường ngay bên cạnh tôi.

"Vì sao cậu lại làm công việc đó?"

"Anh đang muốn viết một cuốn tiểu thuyết về cuộc đời tôi đấy à?"

Tôi ghét những người cứ luôn đặt ra câu hỏi vì sao về công việc của tôi. Những gã trai tỏ ra có học thức lại thường hay hỏi những câu như vậy và rồi khi nghe tôi trả lời rằng vì tiền thì bắt đầu giáo huấn những điều tôi nghe chẳng hiểu. Thôi nào, cái xã hội khốn kiếp này làm gì để cho những kẻ sinh ra đã ở tầng đáy giống như tôi có cơ hội ngóc đầu lên, toàn những điều sáo rỗng tôi đã nghe đến mòn lỗ tai. Những kẻ cũng đến nơi đó để tìm kiếm nguồn vui thì lấy đâu ra tư cách dạy dỗ tôi phải sống như thế nào. Họ có tiền và tôi có cái họ muốn, một cuộc trao đổi có lợi cho cả đôi bên.

Trước khi gặp anh ta, tôi cứ nghĩ những tên chỉ biết cắm đầu vào sách vở sẽ khoác trên mình những chiếc sơ mi cài đến tận nút trên cùng và đeo cặp kính dày cui nực cười. Thế nhưng người đang ngồi bên cạnh tôi lại không như vậy, anh ta trông giống một gã nhiếp ảnh gia lang bạt hơn là một nhà văn. Tôi nên gọi anh ta bằng tên thì hơn. Johnny? Anh ta đã nói với tôi như vậy dù chắc gì đó đã là tên thật.

Johnny Suh, người Mỹ gốc Hàn, hai mươi sáu tuổi, một mình rời nhà đến chốn này, từ bỏ cả gia tài khổng lồ chỉ vì muốn chứng minh cho người cha tuyệt vời với tác phong quân đội cứng nhắc của anh ta thấy rằng bản thân có thể viết được một tác phẩm để đời giống như "Trên đường" của Jean Louis "Jack" Kerouac.

"Và tôi vẫn đang tìm kiếm cảm hứng cho chính mình, nhưng hiện tại tôi nghĩ tôi đã tìm được rồi."

Hóa ra tôi giỏi đọc suy nghĩ của người khác hơn là tôi vẫn tưởng. Tôi không biết vì sao anh ta lại kể tôi nghe những chuyện này và có lẽ đầu óc tôi cũng có vấn đề nên mới chăm chăm ngồi nghe anh ta nói về những thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của mình như vậy. Dù sao thì cũng vui tai lắm, đủ để tôi không nổi điên lên mà tặng anh ta một cú đấm.

Thế nhưng kể cũng lạ, như những gì mà Johnny nói với tôi, rõ ràng anh ta là người trưởng thành giữa những giáo điều khắc nghiệt. Hơn nữa lại là kẻ theo đuổi những chuẩn mực chứ đâu phải một tên ất ơ ra điều am hiểu về cuộc đời để lừa bịp thiên hạ. Thế mà rốt cuộc, anh ta lại chẳng buông lời khuyên răn tôi nên kiếm một công việc khác tử tế để làm thay vì ngửa tay nhận tiền từ những gã giàu có.

"Viết về tôi thì anh phải trả tiền đấy nhé."

Anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ giống như ban nãy và nó khiến tôi cảm thấy phiền phức vô cùng. Tôi thở dài một tiếng rồi nhấc người dậy, túm lấy cổ áo anh ta kéo sát lại gần và áp môi mình lên môi anh ta. Lần này Johnny không đẩy tôi ra nữa mà vòng tay giữ chặt lấy thắt lưng của tôi. Tôi không đếm được tôi đã từng hôn bao nhiêu người, thế nhưng nụ hôn với gã trai này lại khiến tôi ngơ ngẩn. Đầu lưỡi anh ta cuốn lấy tôi, hai cánh môi miết nhẹ trên môi tôi vừa dịu dàng lại vừa từ tốn như thể đang thưởng thức một thứ trái cây ngọt ngào. Chúng tôi đắm chìm trong nụ hôn tưởng chừng như bất tận, thế nhưng khi những đầu ngón tay của tôi bắt đầu kéo xuống và chạm vào chiếc nút áo thứ hai thì anh ta bỗng giật mình đẩy tôi ra.

"Đủ rồi." Anh ta không còn nhìn thẳng vào tôi nữa mà vội cúi đầu vơ lấy chiếc chăn rồi trải xuống sàn, sau đó nằm quay lưng lại về phía tôi.

Tôi vẫn ngồi đơ ra trên giường, tôi chưa từng gặp ai giống như anh ta cả.

Trời về rạng sáng lạnh hơn một chút, tôi nghe tiếng gió rít bên ngoài khung cửa sổ, đoán chừng hiện tại là hai hoặc ba giờ.

"Này, lên giường ngủ đi," thấy người kia vẫn không nhúc nhích, tôi lại nói thêm "Tôi không làm gì anh đâu."

Tôi nằm xuống giường, quay lưng về phía anh ta. Một lát sau, bên giường còn lại chùng xuống một chút, tôi cảm nhận được hơi ấm bao bọc lấy mình khi anh ta kéo chăn đắp cho tôi và vòng tay qua thắt lưng kéo cả người tôi dựa sát vào ngực. Hơi thở của anh ta chỉ lướt nhẹ qua đỉnh đầu thế nhưng lại khiến trái tim tôi ngứa ngáy vô cùng. Được rồi, tôi thừa nhận là mình thích cảm giác này.

"Ten này?"

Sao vậy?

"Ở lại đây đi."

Tôi chắc là bản thân mình không hề nghe nhầm, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có một người muốn giữ tôi ở lại. Những gã đàn ông trước kia có thể hứng thú với những màn trình diễn của tôi, hay nói trắng ra là hứng thú với cơ thể của tôi. Có thể tìm đến tôi một lần, hai lần hay thậm chí là nhiều lần nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ đưa tôi đi cùng chứ đừng nói đến giữ tôi ở bên cạnh. Người đang ôm chặt lấy tôi lúc này thật kỳ lạ, anh ta hết lần này đến lần khác khiến tôi cảm thấy kinh ngạc và trái tim của tôi cũng chưa bao giờ đập nhanh đến vậy khi ở cạnh bất cứ ai.

Lời anh ta vừa nói với tôi, cho dù có thật lòng hay không thì tôi nghĩ tôi cũng sẵn sàng để sa chân vào mất rồi.

"Anh biết không? Những gã đó sẽ chẳng bao giờ chỉ dừng lại ở việc ném tiền lên sân khấu và tận hưởng những màn trình diễn, họ có tiền, họ đòi hỏi nhiều hơn là như thế"

Còn tôi thì lại là một kẻ nhát chết, lá gan của tôi nhỏ lắm, bởi vậy bảo tôi lựa chọn bán đi danh dự hay là cái chết, đương nhiên tôi chọn bán quách cái thứ sĩ diện hão huyền ấy đi, ít ra tôi vẫn sống và kiếm được một bộn tiền, vậy là đủ rồi.

Thế nhưng lúc này, khi tôi quay người lại và bắt gặp ánh mắt gã trai này nhìn mình, thì tôi thực sự tin rằng anh ta sẽ không để tôi phải quay lại nơi đó thêm một lần nào nữa.

Tôi còn nhiều những thắc mắc trong đầu, thế nhưng hiện tại, tôi đã quá mệt mỏi để nghĩ thêm bất cứ điều gì khác, vậy nên tôi chọn bỏ lại tất cả phía sau. Tôi dựa sát vào lồng ngực ấm áp của người kia, lắng nghe nhịp tim có chút rối loạn và rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của gã đàn ông tôi mới gặp chưa đầy năm tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên sau nhiều năm trời, tôi mới có một giấc ngủ yên ổn đến vậy.

.

Tôi không phải dạng người có thể nằm lì trên giường suốt cả ngày, dù đêm hôm trước có ngủ hay không, tôi cũng sẽ rời giường vào đúng sáu giờ sáng. Đó là một thói quen, còn vì sao như vậy thì tôi thực sự không nhớ rõ. Khoảng giường bên cạnh tôi hoàn toàn trống trơn, tôi xỏ chân vào đôi dép đặt sẵn dưới sàn, sửa soạn qua loa một chút rồi bước ra phòng khách. Thực ra, căn nhà này không hề tồi tàn như tôi đã nghĩ. Cũng phải thôi, bởi anh ta là nhà văn cơ mà, một kẻ sống đời với những giấc mơ làm sao có thể ở một nơi xuềnh xoàng, tạm bợ được.

Tiếng động và mùi thơm tỏa ra từ căn bếp nhỏ thu hút sự chú ý của tôi. Nhìn bóng dáng cao lớn đang bận rộn với những món ăn sáng đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ ngớ ngẩn rằng tôi muốn ôm lấy anh ta, giống như đêm hôm qua vậy. Tôi chợt thấy hai tai mình nóng rẫy, nếu như anh ta biết được tôi nghĩ gì thì chắc chắn sẽ cười nhạo tôi cho xem.

"Ăn sáng đi, chiều nay từ chỗ làm về anh sẽ mua thêm cho em chút đồ dùng."

Anh ta nói khi bước ngang qua tôi với những lát bánh mì nướng trên tay khiến tôi sực tỉnh. Tôi để ý còn có cả trứng ốp và sữa tươi đặt trên bàn ăn, chợt nhớ ra rằng đã lâu rồi mình chưa có một bữa sáng thực sự. Phải rồi, Johnny có nói qua với tôi, ngoài việc viết lách thì anh ta đang làm nhiếp ảnh cho một tờ tạp chí nào đó mà tôi chẳng nhớ nổi tên. Nhưng có phải anh ta vừa nói sẽ mua thêm đồ cho tôi không? Vậy nghĩa là anh ta thực sự sẽ để tôi ở lại?

"Vì sao?"

"Vì anh thích em."

Tôi đã nghe đến mòn tai những lời như vậy rồi. Tôi vốn chẳng tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên như mấy cô nàng ở hộp đêm hay thì thầm vào tai nhau. Tình yêu là thứ viển vông nhất mà tôi từng nghe thấy trên đời, nó giống như những món hàng xa xỉ được bày bán phía sau tấm cửa kính sáng choang dọc đại lộ Michigan vậy. Những gã trước kia cũng từng nói thích tôi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hứng thú nhất thời với một món đồ có lớp giấy gói đẹp đẽ mà thôi.

Tôi im lặng ngồi đối diện anh ta, chủ yếu vẫn là Johnny nói chuyện và thi thoảng tôi chỉ ậm ừ vài tiếng. Anh ta có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện về mình trong khi lại chẳng biết bất kỳ điều gì về tôi cả. Thế nhưng, dù anh ta có hỏi tôi cũng không nói, bởi cuộc đời tôi mà đem ra kể thì nghe thật nực cười. Mà thực ra, cũng chẳng ai lại muốn nghe câu chuyện về một kẻ giống như tôi cả.

Cuối cùng thì sự im lặng của tôi cũng đẩy câu chuyện vào ngõ cụt. Chúng tôi không còn nói thêm bất kỳ điều gì và cho đến tận khi Johnny rời khỏi nhà, anh ta mới quay đầu lại nói với tôi một câu

"Anh sẽ về sớm."

Thượng đế của tôi ơi! Anh ta cứ luôn khiến tôi cảm thấy thật phiền phức.

.

Vùng ngoại ô Waukegan nằm cách trung tâm thành phố Chicago khoảng chừng bốn mươi dặm về phía bắc. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời khỏi Chicago, thậm chí ngay cả khi ngồi bên cạnh Johnny trên chuyến xe rời khỏi cái thành phố tôi đã sống cả phần tư cuộc đời ấy, tôi vẫn không hề nghĩ đến. Waukegan không giống Chicago, không bập bùng tiếng nhạc Jazz thâu đêm, không nhập nhoạng ánh đèn neon mờ tỏ của những con phố ồn ào, không có những chiếc xế hộp bóng bẩy cũng không có những lời mời gọi đon đả bên tai.

Ngôi nhà này chỉ có duy nhất một phòng ngủ, chính là căn phòng tôi đã ở đêm qua. Đồ đạc không có gì nhiều ngoài một chiếc giường phủ ga màu xám, một chiếc tủ, một bàn làm việc chất đống giấy tờ và một kệ sách lớn. Có lẽ đây là lý do mà anh ta sẵn sàng để một người lạ ở lại trong nhà của mình, bởi dù có muốn, tôi cũng chẳng thể cuỗm đi thứ gì ở đây cả. Tôi để ý đến một cuốn sách đặt ngay trên mặt bàn với tấm bìa cũ rích và gáy mòn vẹt, có vẻ đây là cuốn sách mà anh ta đã nhắc đến. Trên đường - một cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống trên những cung đường bất tận của thế hệ lạc loài, sinh ra đã vỡ mộng.

Tôi chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để đọc trọn vẹn một cuốn sách, cũng phải thôi, bởi một người như tôi đâu cần thiết phải hiểu biết quá nhiều làm gì. Cuộc đời tôi có khi còn đáng cười hơn bất cứ một cuốn tiểu thuyết trào phúng nào. Tôi đã được dạy rằng chỉ cần bày ra một nụ cười đon đả, ánh mắt lúng liếng đẩy đưa và để điệu Jazz dẫn lối, thế rồi những gã có tiền sẽ tự động quỳ rạp dưới chân và dâng tiền đến tận tay tôi. Ngoài việc bóc lột tôi đến kiệt quệ thì ông chủ của tôi cũng không đến nỗi tệ, ông ta dạy tôi đủ điều, cho tôi ăn, cho tôi ở, cho tôi mặc, đổi lại, tôi kiếm về cho ông ta một bộn tiền. Tôi là một món hời mà ông ta mua về được, vậy nên tôi biết không đời nào ông ta buông tha cho tôi.

Tôi chưa từng có ý định chạy trốn khỏi nơi đó, bởi tôi biết, dù có trốn đi được thì cũng chẳng chỗ nào chứa chấp một kẻ cùng đường như tôi cả. Mà thực ra là tôi chẳng dám đi. Ở một nơi đồng tiền và thuốc phiện làm chủ thì lấy đâu ra chỗ cho nhân tính tồn tại. Bọn họ sẵn sàng giết chết hoặc tệ hơn là dùng thuốc để đày đọa những kẻ có ý định phản bội. Vậy nên sau tất cả, tôi nghĩ rằng mình nên ngoan ngoãn ở lại thì hơn. Đằng nào trái tim tôi cũng chết quách rồi còn đâu.

Tôi học được cách không nhìn bản thân mình trong gương nữa mà nhìn vào những tờ giấy bạc lấp lánh với con số dài dằng dặc để tiếp tục sống. Tôi có một khuôn mặt đẹp, một cơ thể dẻo dai, quyến rũ khiến những kẻ có tiền thèm khát, tôi biết cách đẩy đưa và chơi đùa với cái tôi cao ngất của mấy gã, vậy nên hiển nhiên tôi đắt khách vô cùng.

Tôi đã từng bằng lòng với suy nghĩ cứ sống như vậy cho đến khi hết giá trị và đợi bọn chúng hất cẳng ra đường giống như quẳng đi một món đồ cũ kỹ hỏng hóc. Thế nhưng rồi tôi lại gặp anh ta, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có ý nghĩ muốn chạy trốn.

.

Johnny trở về vào đúng sáu giờ ba mươi phút tối và trên tay anh là những túi đồ lỉnh kỉnh, nói là đồ dùng và một vài bộ quần áo. Gã gàn dở này thực sự trả cho tôi 200 đô, thế nhưng đời nào tôi lại nhận tiền từ anh ta được. Anh ta đâu có xem tôi biểu diễn, chúng tôi cũng chẳng làm tình, hơn nữa, tôi lại đang ở nhà anh ta cơ mà, đáng lẽ tôi nên là người trả tiền mới đúng.

"Là anh muốn em ở lại mà."

Hóa ra không phải chỉ mình tôi là kẻ bất thường. Trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì bao giờ. Tôi không tài nào hiểu nổi người đàn ông này nghĩ gì trong đầu bởi anh ta hành xử giống như một kẻ mất trí vậy. Thế nhưng tôi cũng chẳng buồn để tâm làm gì vì đơn giản tôi lười suy nghĩ về những chuyện phức tạp.

Và thế là bỗng dưng tôi có một chốn dung thân, chẳng phải làm gì mà vẫn có cái để bỏ vào miệng. Cho dù anh ta có nuôi tôi rồi đem bán lấy tiền cũng chẳng sao cả, bởi vì tôi quen rồi.

Thế nhưng chẳng rõ vì sao tôi lại tin là Johnny sẽ không làm như vậy, dù rằng niềm tin chết tiệt của tôi vốn dĩ luôn là căn nguyên cho mọi cơn đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top