Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khi Johnny trở lại phòng thì Ten đã thay đồ xong và ngồi sẵn trên giường đợi anh, Cái chân không bị đau của cậu nhẹ nhàng đong đưa, miệng thì khe khẽ hát theo một giai điệu nào đó. Johnny đến gần, khụy một bên gối xuống để giúp cậu mang giày vào.

"Chân bên này phải làm sao đây? Nó quá to để vừa với giày của em." Ten bĩu môi hỏi khi nhìn xuống bên chân đang bị băng cố định của mình.

"Tạm thời không cần giày đâu. Về nhà thôi, nhà của hai chúng ta."

"Nhà của chúng ta sao?" Ten có chút chờ mong xen lẫn háo hức khi nghe cụm từ này, không biết nhà của họ mười năm sau sẽ trông như thế nào nhỉ? Nhà của cậu và Johnny.

"Đúng vậy, nhà của anh và em."

Johnny nói rồi cầm lấy chiếc giày còn lại sau đó mới vòng tay xuống gối Ten để bế cậu lên. Ten cũng rất hợp tác, cậu vui vẻ vòng tay ôm lấy cổ anh rồi cười đến là vui. Cậu đã quen với việc Johnny luôn bế cậu đủ kiểu từ khi cả hai yêu nhau, anh còn đùa rằng để xem cậu đã đủ ký để nấu lên ăn chưa.

"Sau mười năm em đã gầy đi hay béo lên vậy?" Cậu tinh nghịch hỏi.

"Em gầy như bộ xương khô vậy, về nhà em phải ăn thật nhiều để béo lên có biết không." Johnny nghiêm túc nói.

"Biết rồi" Ten dài giọng nói rồi lại bĩu môi. Sao mười năm sau Johnny của cậu lại trở thành ông cụ rồi, nói chuyện cứ y như cha cậu vậy.

"Bắt em ăn nhiều là sai hay sao mà dỗi? Đã ăn ít như mèo rồi mà còn không chịu ăn trái cây, thật may là em chưa bị suy dinh dưỡng đó." Johnny nhịn không được mà bắt đầu càm ràm trong khi chân thì vẫn nhanh chóng bước ra xe, anh không muốn bên chân không mang giày của Ten bị lạnh.

"Dạ, dạ anh nói gì cũng đúng hết, giờ thì im lặng nào, cảm ơn." Ten nói rồi hơi nhổm dậy để hôn lên môi Johnny, chặn lại những lời cằn nhằn của anh.

Nhìn Johnny chỉ có thể im lặng rồi cười một cách bất lực, Ten thầm nghĩ 'Cách này vẫn luôn hiệu quả nhỉ.' Cậu vô tư không biết rằng hành động của mình đã khiến những người trong sảnh bệnh viện lúc đó đều phải choáng váng tới há hốc mồm.

Dù Hàn Quốc là một đất nước đang phát triển mạnh về mọi mặt, nhưng tình yêu đồng giới ở đây vẫn chưa được xã hội chấp nhận. Các cặp đôi đồng giới thường rất kín tiếng vì sợ điều ra tiếng vào của những người xung quanh và sự phản đối của gia đình. Đây là lần đầu họ thấy một cặp nam nam dám thể hiện tình cảm lộ liễu như vậy ở nơi công cộng. Thế nên các cô y tá lại có dịp bàn tán một phen.

"Trời ạ bạo thật, vợ của giám đốc Seo có vẻ chủ động nhỉ."

"Chắc đó là cách cậu ta giữ chặt lấy giám đốc Seo đấy."

"Hình như Wonhee nói đúng rồi, Có vẻ tình cảm của họ rất tốt, lần này có vẻ chỉ là giận dỗi một chút mà bỏ nhà đi thôi."

Tiếng bàn tán cứ xôn xao không dứt, nhưng dù họ có nói gì thì cũng không thể đến tai hai nhân vật chính được vì cả hai đã yên vị trên xe. Ten hơi giãy giụa khi Johnny vẫn ôm lấy cậu để cậu ngồi trên đùi anh.

"Anh để em ngồi xuống ghế đi, em nghe nói còn lâu mới về tới Seoul, chân anh sẽ tê hết mất."

Dù không muốn, Johnny đành nghe lời để cậu xuống khỏi đùi mình, Ten không nặng chút nào, anh chỉ sợ cậu cứ để cậu cựa quậy tiếp sẽ đụng đến vết thương. Sau khi Ten yên vị trên ghế ngồi thì xe mới bắt đầu di chuyển. Ten quay sang nhìn Johnny định tiếp tục hỏi anh về những chuyện trong mười năm qua, nhưng rồi cậu chợt khựng lại khi thấy chiếc nhẫn sang trọng trên ngón áp út của Johnny. Kiểu dáng không quá cầu kỳ, nhưng vừa nhìn vào là đã biết không hề rẻ. Ten cúi xuống nhìn tay mình, cậu có thể khẳng định là bản thân không hề đeo một chiếc nhẫn nào, kể cả dấu hằng của việc đeo nhẫn cũng không có. Vậy Johnny kết hôn với ai? Không lẽ đây là lý do mà mình bỏ nhà đi?

"Nghĩ gì mà tập trung vậy bé cưng?" Johnny dịu dàng xoa đầu Ten hỏi.

"Anh đã kết hôn rồi sao?"

cậu hỏi rồi trừng mắt nhìn anh. Mắt Ten vốn đã to, giờ còn hơi ửng đỏ, trong mắt Johnny cái trừng của cậu không đáng sợ chút nào mà ngược lại anh còn khiến anh càng muốn trêu cậu.

"Đúng vậy"

"Vậy...vậy sao anh còn....hức....còn đến đón em làm....hức gì." Cậu nức nở, hôm nay có thể là ngày mà cậu khóc nhiều nhất trong mấy năm qua luôn.

"Anh xin lỗi, cưng à đừng khóc mà, người kết hôn với anh không phải là em thì là ai chứ. Nín đi nào." Johnny có chút hối hận khi đã trêu Ten. Nhìn cậu khóc mà tim anh cứ thắt hết lại.

"Nhưng....nhưng em không có nhẫn." Ten thút thít đầy oan ức chìa hai bàn tay nhỏ nhắn ra cho Johnny xem.

"Nhẫn.... nhẫn của em mất rồi, đợi em khỏe rồi chúng ta cùng đi mua nhẫn mới được không?"

Tìm đại một lý do để thoái thác, Johnny vừa ôm Ten vào lòng vừa dỗ dành. Sao lại dễ khóc như vậy nhỉ? Trước kia Ten hay làm nũng nhưng rất ít khi rơi nước mắt. Không lẽ đây cũng là di chứng của vụ tai nạn kia? Khi về tới Seoul vẫn nên đưa cậu đi kiểm tra lại lần nữa cho chắc.

"Sao sau mười năm em lại ngốc như vậy chứ, cả nhẫn kết hôn cũng làm mất được." Nước mắt cậu vẫn cứ rơi, không phải Ten không muốn ngừng mà từ khi thấy chiếc nhẫn đó trong lòng cậu cứ ấm ức, khó chịu, chỉ khi khóc ra mới thấy đỡ hơn.

"Em không ngốc chút nào, bé cưng em giỏi lắm, các phòng tranh của em luôn rất được yêu thích, kiếm được rất nhiều tiền đấy."

"Phòng tranh? Của em á." Lần này thì Ten ngạc nhiên tới nín khóc luôn.

"Đúng vậy, đợi em khỏe rồi anh đưa em đi xem nhé."

"Dạ, John em lại buồn ngủ rồi." Ten nói rồi dụi đầu vào lòng Johnny khiến tim anh mềm nhũn

"Uhm, buồn ngủ thì ngủ đi, khi nào tới nhà anh sẽ gọi em."

Johnny nói nhưng không nghe thấy Ten trả lời, nhìn xuống mới thấy thì ra Ten đã ngủ rồi. Lúc này Johnny mới có cơ hội ngắm Ten thật kỹ. 'Em ấy gầy đi nhiều quá' Johnny xót xa nghỉ, anh khẽ siết chặt vòng tay rồi vùi mặt vào tóc Ten. Mùi thuốc sát trùng còn khá nồng nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hương cam dịu nhẹ đặc trưng trên người Ten. Tham lam hít đầy buồng phổi hương thơm của riêng cậu, Johnny thấy mắt mình cũng bắt đầu cay cay. Anh đã từng nghỉ rằng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại Ten nữa. Không ai biết được Johnny đã phải sống trong hối hận và tuyệt vọng thế nào mỗi khi quay về căn biệt thự xa hoa nhưng trống rỗng của mình.

Anh đã từng rất tự hào khi có thể mua cho Ten ngôi biệt thự đó, nó được thiết kế bởi một trong những kiến trúc sư hàng đầu Hàn Quốc, nội thất được tuyển chọn và sắp đặt vô cùng hoàn hảo. Sân vườn luôn được chăm sóc cẩn thận để có thể khoe sắc cả bốn mùa. Nhưng lúc mua nó, Johnny không tài nào biết được khi nơi đó mất đi cái mùi hăng hắc của màu vẽ lại có thể trở nên đáng sợ như vậy, u ám, lạnh lẽo, không chút hơi người. Nơi anh từng nghĩ sẽ là tổ ấm của hai người lại khiến anh sợ hãi tới không dám trở về.

—————-

Ten mơ màng tỉnh giấc khi cảm thấy mình lại được bế lên. Mắt cậu hơi xót vì khóc và ngủ quá nhiều. Khó khăn lắm mắt cậu mới có thể tìm được tiêu cự, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là xương hàm đẹp như khắc của Johnny, nhìn bao nhiêu lần Ten cũng thấy thích. Quan sát anh kỹ hơn Ten mới phát hiện Johnny cũng gầy đi rất nhiều, hai má anh hóp hết lại. Sao lại không biết chăm sóc bản thân gì hết thế này? Không phải mấy ông chú giám đốc gì đó đều béo tốt lắm sao? Vừa nghỉ Ten vừa không kìm được mà đưa tay lên vuốt ve má Johnny.

"Sao vậy? Bị sự đẹp trai của anh mê hoặc rồi?" Johnny đùa khi nhìn gương mặt còn chưa tỉnh ngủ hẳn của Ten.

"Johnny, giờ anh xấu trai quá, có lẽ vì thế nên em mới phải ra ngoài tìm cảm hứng vẽ tranh đấy." Ten nói rồi cười khúc khích.

"Dám chê anh xấu, có tin anh cắn em không" Johnny dọa.

Nhưng có vẻ Ten không hề sợ chút nào vì cậu còn cười lớn hơn. Tiếng cười trong trẻo vang vọng trong ngôi biệt thự xa hoa lạnh lẽo khiến cho những người làm đang chuẩn bị ra về dừng những việc họ đang làm để lắng nghe. Họ vừa được gọi đến hôm nay để lau dọn lại phòng tranh của biệt thự. Bình thường nếu không phải dịp gì đặc biệt thì họ không được ở lại sau ba giờ trưa. Chỉ có cô đầu bếp câm là ở lại đến sau bữa tối. Không khí trong biệt thự luôn rất tỉnh mịch và u ám, ông chủ cũng rất ít khi về nhà, mà nghe nói là có về thì cũng ở lì trong phòng tranh để uống rượu. Vì thế nghe thấy tiếng cười ở đây là một điều vô cùng hiếm gặp.

"Này, cậu có nghe thấy gì không?"

"Tôi cũng vừa định hỏi cậu xem có nghe thấy tiếng cười không đó?"

"Đáng sợ ghê, ai lại cười vào lúc này chứ?"

"Thôi kệ đi, bê cùng tôi cái giá vẽ này vào phòng tranh rồi mình về thôi."

"Tới ngay."

Còn một điều nữa mà bọn họ vẫn luôn thắc mắc đó là không hiểu tại sao căn phòng này lại được gọi là phòng tranh dù trong đó chỉ có vỏn vẹn một bức tranh cở vừa đang bị phủ vải trắng, nhưng ông chủ gọi thế nào thì họ phải gọi theo thế đó thôi. Thắc mắc nhiều để bị đuổi việc thì khổ. Thời buổi này tìm được việc ít lương cao thế này đâu có dễ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top