Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyện giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joong đi Pháp rồi em ở nhà một mình buồn lắm. Nếu có bé ở đây em làm gì cũng thấy vui, không đơn độc như hiện tại, như vậy mới hiểu Joong đối với em quan trọng như thế nào.

Em không ăn uống đầy đủ bé sẽ phàn nàn, em không quan tâm đến bé, bé sẽ lải nhải bên tai,...

Em làm điều gì cũng có Joong quan tâm đến, tạo cho em cảm giác luôn có người phía sau lo lắng cho em từng chút một.

Tâm trạng của em chẳng ổn chút nào, vì sao ư? Tối qua không ai ôm em ngủ hết, có lẽ em đã phụ thuộc quá nhiều vào Joong rồi mấy chị ơi. Cả ngày trời không nhắn tin không gọi điện thực sự khiến em tủi thân lắm đó.

Là cảm giác không được an toàn đó mấy chị, em tự ngược đãi mình tưởng tượng ra vô vàn tình huống tiêu cực xảy đến với em.

Có phải bé cảm thấy mình phiền không?

Bé qua đó gặp được người tốt hơn mình sao?

Bé có còn nhớ đến mình không?

Em đặt ra nhiều câu hỏi cho chính mình, em luôn đặt niềm tin mạnh mẽ vào Joong, chỉ là cái tính hay suy nghĩ lung tung không bao giờ bỏ được, các chị có giải pháp nào giúp em không?

Tối qua em mơ một giấc mơ lạ lắm, rất dài nhưng em chỉ còn nhớ đoạn cuối thôi.

Joong không còn bên cạnh em nữa, bé mất vì chống chọi với bệnh tật.

Em nhớ rõ nhất là chúng em chia tay vì những cãi vã không đáng có trong cuộc sống. Em bỏ đi ba năm, lúc trở lại thì Joong đã mất được một tháng rồi.

Em gục đầu xuống bên mồ bé, khóc một trận thật to, giống như muốn nói...

Nếu như mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều có thể mang theo những cơn đau đang tồn tại trong cơ thể nhỏ bé này thì dẫu cho biến thành kẻ mù lòa em vẫn sẽ khóc.

Có lẽ em khóc vì một kẻ đáng thương như hắn suốt bao năm qua vẫn chờ đợi tình yêu của em.

Chợt một làn gió nhẹ lướt qua, em cảm nhận được...một chút hơi ấm từ bé. Em giống như kẻ thất tình chìm trong tệ nạn, tìm đến cái đắng của men rượu để rồi trong cơn hoang tưởng được nhìn thấy người mình yêu.

Sau đó em trải dài từng bước chân nặng nề trên con đường tấp nập người qua lại, gương mặt xanh xao như người mất hồn. Vài người qua lại tốt bụng hỏi em ổn không?

Em trả lời như bản thân là kẻ điên vậy.

Tôi dùng khoảng thời gian ba năm ấy giết chết người tôi từng yêu nhất trên cõi đời.

Thật chẳng đáng được tồn tại.

Em chẳng chú ý ngay cả khi đèn xanh cho người qua đường đã chuyển màu, một chiếc xe mạnh mẽ lao về phía em, tài xế là kẻ say trong men rượu mà cầm lái. Kết cục là em nằm dưới mặt đường lạnh lẽo, máu từ đầu em chảy ra thật nhiều, thật nhiều. Đôi mắt nhìn lên trời xanh, hình ảnh nụ cười của Joong lại ùa về trong tâm trí. Em nâng đôi tay yếu ớt lên vuốt ve một cách đau lòng. Dẫu biết là ảo giác, nhưng vẫn kiên cường cố chấp...

Thều thào từng câu chữ "Bé ơi, mang em theo với"

Nhắm mắt lại.

Buông tay xuống.

Hơi thở cuối cùng.

Bước đến cùng người yêu nơi thiên đường.

Em trong giấc mơ thảm hại lắm, những gì em kể chỉ là phần nào thôi. Em cảm thấy mình trong câu truyện ấy tệ lắm, tệ lắm luôn.

Trong cuốn nhật ký Joong để lại, có một trang viết thế này:

3 năm, 1905 ngày, 26208 giờ, 157600 phút, 94608000 giây, không khi nào là anh không nhớ em.

Joong trong giấc mơ vấn vương em nhiều đến nỗi đến đừng giây từ phút xa em sao?

Lúc em tỉnh giấc trời cũng gần sáng, nước mắt vẫn còn chảy dài trên gò má. Em nghĩ giấc mơ ấy xuất phát từ những nỗi lo lắng của em, từ lúc yêu nhau đến giờ đây là lần đầu tiên chúng em xa nhau lâu đến vậy.

Em ngồi vào bàn học, dùng một chút tài họa ít ỏi của mình để vẽ Joong. Tuy là vẽ không đẹp nhưng lại là tất cả những gì em có thể làm để vơi đi nỗi nhớ. Sau khi bức tranh được hoàn thành, em ghim nó trên bảng gỗ chứa hình của cả hai chúng em, như vậy em có dễ dàng nhìn thấy nó.

Em mở điện thoại lên xem giờ thì lúc ấy đã hơn 3 giờ sáng và điều làm em chú ý nhất chính là một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Joong. Khi ngủ em thường để chế độ máy bay nên điện thoại im lặng, lúc tắt đi điện thoại rung liên hồi không thể dừng lại.

Joong nói rằng mình ổn, sự kiện sắp diễn ra rồi nên chắc còn lâu mới có thể trả lời tin nhắn của em. Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây một tiếng.

"Anh làm mất điện thoại thôi chứ không xảy ra việc gì hết."

"Anh nghĩ người đẹp ngủ rồi nên nếu có thức giấc thì cho anh xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của em và anh ổn lắm nên không cần lo lắng. Người đẹp ơi, người đẹp phải ăn uống đầy đủ không được bỏ bữa hay ăn qua loa nha, trong ngăn kéo cuối cùng của bàn học anh cất mấy cuốn tạp chí có hình anh, nhớ anh thì người đẹp lấy ra xem đỡ nha. Anh yêu người đẹp lắm nên nếu nghĩ ngợi lung tung sẽ bị đánh đòn đó."

Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến em cảm động, nước mắt lại chảy dài thêm lần nữa.

Đến đây thôi, bây giờ em sẽ bắt đầu một ngày mới tươi tắn hơn. Joong sắp về với em rồi, bé mà biết tâm trạng không ổn và giấc mơ kì lạ của em thì nhất định sẽ tự trách lắm.

Dạo gần đây em có hơi tiêu cực và sợ hãi một chút, chắc là vì câu truyện không có thật kia ít nhiều đã ảnh hưởng đến tâm trí em nhưng mà bây giờ em ổn rồi. Hy vọng Joong không đọc được câu chuyện hôm nay em gửi đến các chị.

Tạm biệt ~

by Dunk Natachai.

_______________________________
dunknatachai

❤   💬
chen_rcj, phuwintangnhững người khác thích.
dunknatachai happiiiiii🫰

chen_rcj nhìn người đẹp top quá, top một lòng anh 😘

ppnaravit dunkjoong.
-> chen_rcj gặp tao thì chạy đi nha.

gemini_nt anh này là stop thì anh còn lại là let go đúng không sốp?

fourth_ig anh ơi đè bé đi.
-> gemini_nt bậy rồi ní...

Xem thêm những bình luận khác.
______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top