Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Sau chuyến hoàng tử trở về và cả hai làm rõ với nhau, Natachai đã trải qua một đêm rất ngon giấc, thậm chí trong giấc ngủ cậu còn mơ thấy mình gối đầu trên cánh tay Archen cùng nằm dài trên bãi cỏ mềm ở khu rừng nơi lần đầu tiên cậu gặp người ấy. Chắc chắn một điều trước đây, bây giờ và mãi sau này nữa hoàng tử cũng không biết rằng có người đã phải lòng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dunk nhoẻn miệng cười, trong giấc mộng đẹp đang diễn ra cậu thấy mình nắm tay người thương dạo chơi trên những thảo nguyên xanh mướt nơi cậu sống, nâng chén rượu chúc tụng của những gương mặt thân thuộc ở đó rồi bỗng nhiên một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến cậu bật dậy, vội vàng mở mắt ra ôm đầu lo lắng.

     "Thế còn hôn ước với với Dech con trai ta thì sao?"

      Natachai đưa tay quẹt mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán, thở ra một hơi thật mạnh tự trấn an bản thân một chút. Chuyện tự ý muốn thử vận may của mình là quyết định bộc phát còn chưa được cha mẹ thông qua, lại thêm chuyện bên phía bộ tộc của P'Dech nữa nghĩ thôi cũng thấy quan ngại. Dù rằng cậu rất tin tưởng vào lời dặn dò hãy yên tâm mọi việc cứ để P'Dech sắp xếp nhưng đâu đó trong lòng vẫn bất an. Cũng vài ba lần hoàng tử Archen đã hỏi rõ cậu về xuất thân và muốn trực tiếp xin diện kiến bậc phụ mẫu nhưng Natachai chỉ qua loa đáp mình là con của một gia đình dân thường, cuộc sống du mục nay đây mai đó không ở nơi nào cố định. Một khi chưa có được sắc phong hay tình cảm của Archen làm sao dám hé lộ chuyện mình là con của tộc trưởng được, chuyện hôn ước với P'Dech cũng theo đó sẽ lộ ra mất. Vậy nên chuyện tìm gặp cứ vậy tạm gác qua một bên.

        Dech trở về sau khi tận mắt nhìn thấy người mình thương hai tay nâng mũi tên quấn dải lụa đỏ diện kiến nhà vua. Từ xa trông thấy cái gật đầu chấp thuận mối duyên này của vị hoàng tử trên bục cao, anh biết mình phải quay mặt rời đi. Vốn dĩ ban đầu, Dech gật đầu chấp thuận yêu cầu nghe có vẻ vô lý của Dunk là bởi anh nghĩ rằng sắc xuất cậu nhặt được mũi tên không nhiều như vậy hoặc giả như nhặt được thì một người như Archen sẽ không đời nào chấp nhận chuyện hoang đường đó. Vốn từ nhỏ Dech đã không lạ lẫm gì với tam hoàng tử của cường quốc này, việc là con của một tộc trưởng đồng nghĩa với những cậu chuyện về vương tôn quý tộc của các nước lân cận đều biết rõ trong lòng bàn tay. Tiếng tăm về vị hoàng tử chính trực, uy nghiêm và lạnh lùng hiếm ai là không biết. Khoảnh khắc từ xa trông thấy khuôn mặt của tam hoàng tử không hề gợn lên một chút biểu cảm nào khi nhìn thấy Dunk làm Dech chắc mẩm về một câu từ chối song cuối cùng người phải kinh ngạc lại chính là anh. Một chút chua xót dâng lên trong lòng nhưng đâu đó vẫn lo lắng cho Natachai nhiều hơn, lời đã hứa chắc chắn không rút lại. Sự thật Dunk không yêu mình, Dech đều thấu rõ chỉ là vẫn hi vọng thời gian sẽ giúp cậu nhận ra tấm chân tình của anh mà lay động. Việc để người ấy tự tìm câu trả lời xác đáng nhất cho tình cảm của bản thân rồi trở về còn hơn sống cả đời bên anh mà trái tim cứ vương vấn một bóng hình khác.

       Chuyện đầu tiên sau khi Dech trở về là xin vào diện kiến cha của Dunk. Vị tộc trưởng nghe kể đầu đuôi mọi chuyện thì vô cùng sửng sốt, là người đứng đầu cả một bộ tộc thì chuyện liên hôn này không phải chuyện có thể đem ra thử. Ông đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang phía Dech nhất thời chưa biết đáp thế nào mới phải. Dech dâng lên bức thư tay mà Natachai gửi tới cha mình, đọc tới đâu, ánh mắt của ông suy tư đến đó. Việc liên hôn với một cường quốc lớn nhường ấy quả là giấc mơ mà bộ tộc nhỏ như ông chưa bao giờ dám mơ tới, xét về chính trị chuyện này thành công suy cho cùng không phải là chuyện xấu song mối hòa hảo với cha của Dech cũng không thể cắt đứt được. Có lẽ Dech đọc thấu sự lo lắng trong mắt ông liền trấn an ông không phải suy nghĩ, trước mắt không có gì phải thông báo còn nếu sau ba tháng có điều thay đổi thì đích thân cậu sẽ lo liệu phía cha mình. Tộc trưởng nhìn người con trai trước mặt, không giấu được cảm kích đưa tay vỗ vỗ vào vai.

      "Thật sự thiệt thòi cho con rồi, cảm ơn vì đã không trách giận đứa con không biết phải trái của ta!"

     Thời gian thấm thoát trôi chỉ còn một tuần nữa là tới ngày quyết định tấm áo choàng nào sẽ được chọn. Natachai mỗi ngày sau khi thực hiện những nhiệm vụ cần thiết, thời gian còn lại đều miệt mài trong phòng gấp rút hoàn thành công việc. Nếu lúc trước nghĩ rằng chỉ dùng hết khả năng dệt được tấm vải đã là cố gắng lớn thì giờ đây cậu đã thành thạo cả việc thêu thùa những họa tiết cầu kì mà mình phác thảo ra. Natachai sinh ra bản chất vốn thông minh cộng thêm tính cách nhẫn nại, tỉ mỉ và yêu cái đẹp nên càng bắt tay vào làm càng say mê thấy rõ. Ban đầu là làm được giờ trở thành làm đẹp, đúng là khi đặt bản thân vào những hoàn cảnh khác nhau mới rõ khả năng của mình tới đâu.

     Hoàng tử Archen trở về phủ của mình sau ba ngày liền bận rộn vắng nhà. Bước vào phòng chẳng thấy bóng dáng người nọ ra đón liền thắc mắc hỏi hầu cận của mình.

    "Phu nhân đâu?"

    "Người ấy ở phòng bên cạnh, mấy hôm nay đều chăm chỉ may cho xong áo choàng ạ, trừ khi có việc nếu không sẽ không ra ngoài, thần sẽ qua báo ngay ạ!"

    "Không cần đâu, cứ để người ấy làm việc của mình. Đừng làm phiền!"

      Đêm đã về khuya, Archen tắt bớt nến rồi bước lên giường. Trước khi quyết định đi ngủ cũng đã hé cửa nhìn sang phòng bên song thấy đèn vẫn sáng nên lại trở vào. Hai mắt nhắm nghiền nhưng chẳng dễ dàng đi vào giấc ngủ đành mở ra, chăm chú nhìn lên trần nhà. Cả người hết xoay trái rồi lại xoay phải, đặt tay lên trán nghĩ ngợi rồi cuối cùng ngồi hẳn dậy. Ánh mắt nhìn trân trân vào chiếc gối và khoảng trống bên cạnh liền nhanh chóng bước ra ngoài. Joong đưa tay gõ cửa vài lần vẫn không thấy tiếng đáp lại đành mở cửa bước vào. Bên ánh nến gần cháy hết, một thân ảnh cao gầy đang nằm thiếp đi, trên tay vẫn còn cầm chặt kim khâu và mảnh vải nhỏ. Hoàng tử lắc đầu, nhẹ nhàng gỡ kim chỉ ra khỏi bàn tay Dunk, cúi xuống gần hơn rồi lựa thế bế hẳn người đang ngủ say về phòng. Cử chỉ hết mực cẩn thận, cố gắng đặt cậu xuống giường mà không làm thức giấc, khẽ đưa tay chỉnh lại khuôn mặt cho ngay ngắn, ngắm nhìn thêm một lúc rồi thổi tắt nến và nằm xuống bên cạnh.

     Ngày dâng tấm áo choàng lên nhà vua cuối cùng cũng đến. Hoàng hậu và vua ngồi trên đài cao, bên dưới là các hoàng tử và tất cả bá quan văn võ. Ba chiếc hộp khảm ngọc trai lần lượt được dâng tới trước mặt, từ trên bậc cao nhà vua từ từ bước xuống. Bước chân đỉnh đạc dần tiến tới vị trí đặt ba chiếc áo choàng. Đức vua lần lượt nhìn hai tấm áo choàng trong tay khẽ gật gù tán thưởng, từng đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức đáng kinh ngạc. Cứ như thế chăm chú một lúc lâu khiến hai cặp vợ chồng hoàng tử cả nhìn nhau gật đầu như hiểu ý. Lòng chắc mẩm chuyến này chắc chắn phần thắng sẽ về tay nên nét mặt dương dương tự đắc. Hai vị hoàng tử thấy vua cha có vẻ ưng lòng và đánh giá cao tấm áo choàng của mình liền đổ dồn sự chú ý vào chiếc khay của Natachai đã dâng lên, cho rằng cơ hội làm bẽ mặt Archen đã đến liền lên tiếng hối thúc nhanh chóng mở chiếc khay còn lại, ánh mắt giảo hoạt trông đợi vô cùng. 

     Đức vua tiến đến chiếc khay trước mặt Natachai, khẽ đưa mắt nhìn qua vẻ mặt của người đang chờ đợi đến lượt rồi từ từ giở chiếc khăn trùm lên trong ánh mắt có chút lo lắng. Thực sự vua cha luôn dành một vị trí lớn hơn trong trái tim mình cho đứa con trai thứ ba này. Phần vì cậu mất mẹ từ nhỏ, thiếu thốn tình mẫu tử, người vẫn luôn cho rằng tính cách lạnh lùng của con mình là bởi cậu không được cảm nhận sự yêu thương của mẹ mà hình thành nên. Lớn hơn một chút lại càng coi trọng vì Archen không những cương trực mà còn vô cùng tài giỏi. Ông sinh ra trong cung, lên được ngôi vua đã trải qua không ít tranh đoạt đấu đá nên chẳng lạ gì những trò sau lưng của hậu cung. Ban đầu khi nghe hoàng hậu đề xuất cuộc thi đã cảm thấy không công bằng với Archen nhưng cũng không có lí do chính đáng nào để hủy bỏ nghi lễ đã tồn tại cả trăm năm nên đành chấp thuận. Có thể nói với phần thể hiện của Natachai không đặt yêu cầu quá cao nên dường như cũng ít trông đợi, chỉ nội việc cậu không bỏ cuộc đã là điều đáng khích lệ rồi.

      Đám đông ồ lên cùng lúc với ánh mắt ngạc nhiên của đức vua, tấm áo choàng của Natachai không chỉ đẹp mà còn thêu những họa tiết vô cùng lạ mắt, đa phần những người có mặt ở đó chưa từng thấy qua kiểu trang trí này. Khuôn mặt Archen ngỡ ngàng trong vài giây tuy không biến đổi sắc nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra ánh mắt cậu nhìn người của mình tự hào thấy rõ, dù chỉ một tích tắc nhưng cơ mặt có vẻ giãn ra thay cho nét đăm chiêu trước đó. Chính xác trong lòng hoàng tử bây giờ nhẹ nhõm hẳn, dù không quá trông đợi vào sự thể hiện của Natachai nhưng cậu biết sự cố gắng của người đó vì mình nhiều đến chừng nào. Thật sự cậu phải nhìn người con trai này bằng một cặp mắt khác, ngoài sự nhẫn nại, dịu dàng còn có cả tài năng mà chính Archen cũng không ngờ được. Không cần nói cũng thấy được sự bất ngờ trên khuôn mặt của Khai và Prapai, cả hai đưa mắt nhìn nhau, nhíu mày đầy lo lắng.

      Đức vua nhìn lại một lượt cả ba tấm áo choàng trước mặt, trong lòng cũng có những quyết định của riêng mình. Từng đường kim mũi chỉ của nghệ nhân trong cung từ nhỏ đến lớn đã từng mặc qua làm sao có thể không nhận ra. Cuối cùng quyết định cầm tấm áo choàng thứ ba lên và ướm thử vào người. Chiếc áo trông khá tinh xảo, họa tiết thêu tay rất lạ mắt và khoảnh khắc đức vua bước xuống, ánh nắng chiếu vào khiến những sợi tơ vàng óng được đan lẫn vào từng thớ vải dần dần hiện ra, lấp lánh đến chói mắt. Quanh người đức vua cao quý như tỏa ra một vầng hào quang chói loá khiến tất cả phải trầm trồ kinh ngạc. Nhà vua mỉm cười, gật đầu ưng ý sau khi chiêm ngưỡng thật kĩ một lượt song hoàng hậu và các hoàng tử đương nhiên không cam lòng. Thói đời kẻ xấu bụng thường nghĩ rằng người khác chắc chắn cũng như mình và Khai cũng không ngoại lệ. Từ tâm thế nắm chắc phần thắng và khiến Archen bẽ mặt trước bá qua văn võ lại trở thành lần nữa dâng phần thưởng vào tay đứa em đáng ghét khiến hắn đứng phát dậy. Miệng tuy cười nhưng từng lời phát ra đều không thể hiện chút vui vẻ nào.

        "Không ngờ phu nhân của tam hoàng tử lại tài giỏi như vậy, Archen đúng là như hổ mọc thêm cánh. Được dịp đông đủ thế này, chi bằng thể hiện chút tài nghệ ngay tại đây cho mọi người được mở mang tầm mắt!"

       Hoàng hậu và Prapai cùng hai người vợ của họ gật đầu đồng ý, ánh mắt không an phận đổ dồn về phía Natachai, trong lòng vẫn còn cho rằng sắp được chứng kiến kịch hay. Vốn cho rằng một nam nhân như người của Archen không thể nào có tài thêu thùa, may vá giỏi như vậy, thêm vào đó cổng nhà tam hoàng tử bấy lâu nay vốn im lìm chẳng có ai ra vào chỉ dạy. Hai người vợ của hoàng tử nhìn nhau nhếch miệng cười tỏ ý hài lòng, chắc mẩm tấm vải với họa tiết lạ như vậy là do đặt nghệ nhân từ vùng khác làm cho. Thói đời, hại người thì hại mình, chưa kịp vui mừng vì ý kiến của mình được đồng ý thì lời đức vua ban ra khiến hai cô nàng con nhà quyền quý nhìn nhau hốt hoảng, trong ánh mắt đầy lo lắng bất an.

      "Ý kiến rất hay! Cả ba tấm áo choàng đều rất đẹp, đã lâu rồi cung điện mới có dịp chứng kiến tài nghệ xuất chúng như vậy chi bằng để cả ba cùng thể hiện tài năng ngay tại đây!"

       Hai nàng dâu cả vã mồ hôi, chân tay run rẩy cố gắng ngồi vào vị trí của mình. Tất cả đồ dùng cần thiết được nhanh chóng chuẩn bị và hiệu lệnh cũng vang lên. Vợ của hoàng tử Khai và Prapai quay mặt nhìn phía hôn phu của mình và hoàng hậu, ánh mắt như cầu cứu nhưng vô ích. Cuối cùng cũng phải dùng tất cả vốn liếng thêu thùa may vá ít ỏi học được mà bắt tay vào làm. Phía Natachai thì ngược lại, dáng vẻ nho nhã, ánh mắt tập trung vào việc của mình, từng đường kim mũi chỉ cứ thế thoăn thoắt nhịp nhàng, khuôn mặt không gợn lên chút lo lắng nào. Archen ngồi trên ghế, chăm chú nhìn người của mình, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

       Sau một hồi trống báo hiệu kết thúc màn thể hiện của cả ba, những tấm vải được đưa lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của nhà vua và các quan lại có mặt tại đó. Đức vua giơ tấm vải của hai nàng dâu cả lên, giọng không giấu nổi sự kinh ngạc mà cất lời.

      "Ta nghĩ là đến người nghèo khổ nhất kinh thành cũng không muốn mặc tấm lưới này đâu!"

       Kết quả nhanh chóng được định đoạt trong sự gật gù ưng thuận của hầu hết những người có mặt tại đó. Natachai vui mừng mỉm cười sau khi nhận được phần thưởng của nhà vua, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía bục cao tìm kiếm hoàng tử Archen nở nụ cười vui sướng và người của cậu cũng nhanh chóng đáp lại bằng một cái gật đầu khen ngợi. Hai hoàng tử bên cạnh hất vạt áo liền đứng dậy, khuôn mặt hậm hực nhanh chóng bỏ đi.     

          Natachai về đến phòng, vui mừng ngắm nghía phần thưởng được vua ban, hoàng tử Archen bước vào ngay sau đó, lặng lẽ nhìn vào cậu một lúc rồi cất tiếng hỏi.

         "Những họa tiết đó làm thế nào mà em biết được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top