Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Một buổi chiều muộn như mọi ngày, Dunk bước ra khỏi quán cà phê sau giờ làm việc. Ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời ven biển, mang đến một cảm giác yên bình mà cậu đã quen thuộc suốt mấy tháng qua. Dunk định đi dạo dọc bờ biển như thói quen, nhưng bất chợt cậu cảm nhận có điều gì đó khác lạ. Cảm giác này đến từ đâu đó phía sau lưng, như một ánh nhìn đầy quen thuộc.

Dunk quay người lại, và trái tim cậu chợt thắt lại khi thấy Joong đứng đó, ngay bên ngoài quán cà phê. Anh đang nhìn cậu, đôi mắt sâu lắng và ngập tràn cảm xúc. Thời gian dường như ngừng trôi trong khoảnh khắc đó. Cả hai chỉ đứng lặng im, không ai nói lời nào, nhưng sự im lặng ấy chứa đựng biết bao điều mà cả hai chưa từng nói ra.

Joong, sau bao tháng trời tìm kiếm Dunk, cuối cùng cũng tìm thấy cậu ở đây, nơi thị trấn nhỏ ven biển này. Anh không thể ngờ lại gặp Dunk vào thời điểm này, một cách tình cờ như vậy, và giờ đây anh đang đứng đối diện với người mà anh đã đánh mất.

Dunk cắn nhẹ môi, đôi mắt cậu như muốn hỏi tại sao Joong lại có mặt ở đây. Sau tất cả những gì đã xảy ra, sau những vết thương mà anh gây ra cho mình, cậu không biết mình nên đối diện với Joong thế nào. Dunk đã cố gắng bỏ lại tất cả sau lưng, nhưng giờ đây khi nhìn thấy Joong, cậu cảm giác như những kỷ niệm cũ đang ùa về, mạnh mẽ và rõ ràng.

Joong bước tới, đôi mắt anh không rời khỏi Dunk. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu, đã tập dượt hàng nghìn lần trong đầu những gì mình sẽ nói khi gặp lại cậu. Bây giờ đây, khi thực sự đối diện với Dunk, mọi lời lẽ dường như biến mất. Chỉ còn lại cảm giác sâu sắc của sự hối hận và đau lòng.

" Dunk..."

Joong khẽ gọi tên cậu, giọng anh trầm và nhẹ như gió thoảng. Dunk vẫn im lặng, nhìn anh, nhưng đôi mắt đã mềm mại hơn một chút, không còn sự phòng bị như những gì Joong lo sợ.

"Anh... tìm em lâu rồi "

Joong tiếp tục, bước thêm một bước về phía Dunk.

"Anh biết... anh đã sai. Anh đã không lắng nghe em, và đã để mọi thứ tuột khỏi tầm tay. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh đến đây vì muốn xin em tha thứ."

Dunk nhìn Joong, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm hơn. Những lời của Joong đánh vào tận đáy lòng cậu, nơi mà cậu từng chôn giấu những cảm xúc lẫn lộn về anh. Dunk không trả lời ngay lập tức, nhưng cậu có thể thấy Joong thực sự hối hận. Tuy nhiên, cậu đã trải qua quá nhiều để có thể dễ dàng quay lại như trước.

"Em đã cố gắng bỏ lại mọi thứ "

Dunk nói khẽ, đôi mắt nhìn ra biển xa xăm.

"Em đã nghĩ, rời đi là cách duy nhất để không bị tổn thương thêm nữa."

Joong lặng lẽ gật đầu. Anh biết rằng những gì Dunk nói là đúng. Anh hiểu rằng sự rạn nứt giữa họ không phải chỉ có Lyn hay những hiểu lầm, mà còn từ chính sự thiếu lòng tin của anh.

"Anh không dám yêu cầu em quay lại "

Joong nói tiếp, giọng anh chứa đựng sự chân thành.

" Nhưng anh chỉ muốn em biết... anh sẽ luôn hối tiếc vì đã không tin em. Và anh thật sự mong em hạnh phúc, cho dù có anh hay không."

Lời nói của Joong khiến Dunk cảm thấy một sự ấm áp khó tả. Cậu biết Joong đã thay đổi, đã thấu hiểu sai lầm của mình. Nhưng Dunk cũng nhận ra rằng chính mình đã thay đổi. Cậu đã mạnh mẽ hơn, tự lập hơn và không còn là người luôn mưu cầu hạnh phúc từ Joong nữa.

"Cảm ơn anh"

Dunk đáp lại, giọng cậu dịu dàng nhưng cũng kiên định.

" Em đã tìm được sự bình yên ở đây. Em không chắc chúng ta có thể trở lại như trước, nhưng em không còn giận anh nữa. Thời gian qua đã giúp em hiểu rằng, có những thứ không thể níu kéo và đôi khi, việc buông tay lại là điều tốt nhất."

Joong im lặng nhìn Dunk, cảm nhận từng lời của cậu thấm sâu vào lòng. Anh biết Dunk đã tìm thấy con đường riêng cho mình và Joong phải tôn trọng điều đó. Dù trong lòng anh vẫn còn yêu Dunk sâu đậm, anh không thể ép cậu quay lại một khi Dunk đã quyết định con đường đi của mình.

Cả hai đứng đó, giữa không gian rộng lớn của biển trời. Dunk nhìn Joong, cảm thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng không còn đau đớn như trước. Cậu đã sẵn sàng để tiếp tục cuộc sống của mình và cậu hy vọng Joong cũng sẽ làm như vậy.

Khi hoàng hôn tắt dần, Dunk bước đi, bỏ lại Joong đứng nhìn theo bóng dáng cậu xa dần. Trong khoảnh khắc đó, Joong biết rằng dù có yêu Dunk đến đâu, anh phải buông tay để cậu tiếp tục con đường của mình. Anh đứng lặng, nhìn theo ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày, mang theo cả những gì anh đã từng yêu thương và đánh mất.

Lặng nhìn theo bóng Dunk khuất dần dưới ánh hoàng hôn. Lòng anh trĩu nặng, nhưng không còn là cảm giác tuyệt vọng và dằn vặt như trước. Thay vào đó, Joong cảm thấy một nỗi buồn man mác, nhẹ nhàng và sâu sắc – một nỗi buồn của sự buông bỏ.

Anh biết Dunk đã quyết định rời xa anh, không chỉ về mặt thể xác mà cả về tinh thần. Joong nhận ra rằng, dù có mong muốn đến thế nào, anh không thể ép buộc Dunk quay lại bên mình, bởi tình yêu không thể tồn tại nếu không có lòng tin. Anh đã phá vỡ lòng tin đó và giờ đây phải chấp nhận hậu quả. Nhưng dù vậy, Joong vẫn cảm thấy biết ơn vì Dunk đã cho anh cơ hội để gặp lại, để có thể nói ra những điều mà anh chưa kịp nói trước đây.

Sau khi bóng dáng Dunk rời đi, Joong vẫn đứng đó, cảm nhận từng cơn gió biển thổi qua. Mặt trời đã lặn hẳn, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt cuối cùng của ngày đang chìm dần vào bóng tối. Cảm giác mất mát vẫn còn đó nhưng Joong cũng nhận ra rằng mình phải học cách sống với nó. Anh phải tiếp tục cuộc sống của mình, dù con đường phía trước không còn Dunk nữa.

Vài ngày sau đó, Joong vẫn ở lại thị trấn ven biển này. Anh không rõ lý do mình chưa rời đi, có thể là vì anh muốn tìm lại cảm giác yên bình, hoặc chỉ đơn giản là anh cần thêm thời gian để đối mặt với sự thật rằng Dunk không còn là một phần trong cuộc đời anh nữa. Mỗi buổi sáng, Joong thường đi dạo dọc bờ biển, ngắm nhìn sóng vỗ và nhớ lại những khoảnh khắc mà Dunk từng dành cho anh.

Rồi một buổi sáng nọ, khi Joong muốn bước qua quán cà phê nhỏ nơi Dunk làm việc, anh thấy Dunk đang đứng bên trong, bận rộn pha chế. Dunk vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên môi khi trò chuyện với khách hàng, ánh mắt của cậu giờ đây trông rạng rỡ và yên bình hơn nhiều so với khi họ còn ở bên nhau.

Joong dừng chân lại, nhìn Dunk từ xa. Anh không vào quán, không muốn làm xáo trộn cuộc sống mà Dunk đã xây dựng. Joong nhận ra rằng Dunk đã tìm thấy sự bình yên mà cậu xứng đáng có được, và cậu đang hạnh phúc với con đường mới của mình. Điều đó khiến Joong cảm thấy nhẹ lòng hơn. Dù trong sâu thẳm trái tim, anh yêu Dunk nhưng giờ anh biết rằng mình phải buông tay hoàn toàn, không còn níu kéo quá khứ nữa.

Joong quay lưng bước đi, để lại Dunk và quán cà phê phía sau. Mỗi bước chân của anh trên cát đều cảm giác như đang tiến xa hơn khỏi những ký ức đau buồn. Joong biết, từ đây, anh sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, dù sẽ không còn Dunk ở bên. Nhưng anh cũng hiểu, sự chia tay này là cần thiết, không chỉ cho Dunk mà còn cho chính anh.

Trong lòng Joong là sự chấp nhận. Anh đã để mất một người từng yêu thương anh sâu đậm nhưng qua đó, anh cũng học được bài học về lòng tin, về giá trị của tình yêu, và về việc buông bỏ để cả hai có thể tiếp tục sống hạnh phúc. Và có lẽ, ở một thời điểm nào đó trong tương lai, khi mọi vết thương đã lành, anh sẽ có thể yêu một lần nữa – lần này với sự trưởng thành và thấu hiểu hơn.

Còn Dunk, cậu đã tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc nơi vùng đất mới. Những kỷ niệm với Joong giờ đây chỉ còn là một phần của quá khứ, nhưng không còn là gánh nặng trong lòng cậu nữa. Dunk đã học được cách tha thứ, cả cho Joong và cho chính bản thân mình, và cậu đang sống với sự tự do mà cậu đã tìm kiếm bấy lâu.

Dunk tiếp tục cuộc sống của mình tại thị trấn nhỏ ven biển, sống yên bình với công việc, bạn bè và thói quen mới. Cậu đã cố gắng để không nghĩ quá nhiều về Joong, nhưng đôi khi, những ký ức về mối quan hệ cũ vẫn hiện lên trong tâm trí. Mỗi khi ngồi vẽ tranh, Dunk không thể phủ nhận rằng đôi khi bóng dáng của Joong lại vô tình xuất hiện trong những nét vẽ của cậu. Đó là điều mà Dunk chưa bao giờ dám thừa nhận với chính mình – rằng sâu trong lòng, cậu vẫn còn yêu Joong.

Joong sau khi quay về thành phố, cũng không ngừng nghĩ về Dunk. Dù đã cố gắng tiếp tục cuộc sống mà không có cậu, Joong vẫn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó, một thứ mà không ai có thể thay thế được. Anh nhận ra rằng, dù Dunk đã tha thứ và buông bỏ, nhưng tình cảm của Joong dành cho cậu chưa bao giờ phai nhạt. Joong hiểu rằng sự xa cách này là do những sai lầm của anh, nhưng giờ anh đã khác – anh biết mình phải đấu tranh vì điều mà mình thực sự trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top