Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.Và Anh Cứ Luôn Luôn Tàn Nhẫn Như Thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joong đang ngồi bên cạnh Dunk thì đột nhiên điên thoại của anh reo lên liên tục.Màn hình hiển thị cái số mà anh từng có một thời gian hay nhấp đến khi oán hận Dunk.

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh đang ở đâu?"

Cô gái hôm trước gặp anh ở tổ chức-Yan.

"Cô tự cho mình cái quyền kiểm soát tôi từ khi nào?"

Anh vừa nói vừa lấy chăn đắp lại cho Dunk khi nó bị trễ xuống.

"Đừng căng thẳng với em như vậy,chỉ là muốn nói với anh chuyến hàng đợt trước M.D đã chuyển về đây từ hôm kia."

"Vậy còn chuyến hàng lần này thì sao?"

"Từ tối hôm qua đến hôm nay không gọi được cho M.D,không biết cậu ta đang làm cái quái gì."

"Tổ chức chỉ có một mình cậu ta thôi sao,cô đi cho tôi,chỉ có đem hàng về thôi cô cũng không làm được thì đừng vác cái mặt về."

Joong nếu như không nể tình cô ta từng có công với tổ chức và có thực lực thì cũng không nói chuyện với cô ta lâu như vậy.

"Được rồi,em đi là được chứ gì."

Nói một chút về chàng trai có tên là M.D này,cậu ta được đào tạo từ lúc còn nhỏ ở trong JD-trong tổ chức này có tồn tại một thế lực cực kỳ quyền bí nó được gọi là Đầu Lâu Đỏ,trong đó là những con người được huấn luyện tàn khốc nhất nên tất cả họ nếu có thể trụ được đến lớn thì dĩ nhiên khả năng không hề bình thường.Họ mang trên mình một chiếc mặt nạ giống như cái tên của họ,mặt nạ có hình đầu lâu màu đỏ,chưa một ai thấy được mặt của họ cả.Và M.D chính là một chàng trai trong thế lực đó.

Cậu ấy hiện tại đang làm việc cho Joong kể từ cái ngày con trai của Aydin Gia trở về tổ chức.Chưa ai từng thấy mặt của cậu ấy kể cả Joong.Đầu Lâu Đỏ che giấu thân phận đến mức làm nhiễu luôn cả giọng nói,cho nên dù bạn có đối mặt với họ ở đời thường cũng không thể nào nhận ra được.

Dưới quyền của Joong là hàng loạt tên sát thủ máu lạnh giết người không gớm tay,và M.D là người anh tin tưởng nhất. Bởi vì quãng thời gian mà anh khốn khổ nhất,thất bại nhất,quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời ai cũng bỏ anh ra đi chỉ có M.D là bên cạnh.

"Ưm."

Em lại mơ thấy ác mộng nên mồ hôi trên trán rơi ra liên tục.

"Đừng sợ,Dunk."

Anh bước đến bên cạnh em nắm chặt lấy đôi tay đang truyền một dòng nước đỏ tươi của máu.

"Cứu em với..."

Dường như thứ đáng sợ nó vẫn đeo bám lấy em dù trong mơ cũng khiến gương mặt xinh như hoa phải níu chặt đôi chân mày.

"Em sẽ không sao cả,chẳng ai có thể ức hiếp em."

Joong nói xong cũng cảm thấy có phần gì đó cho câu nói vừa rồi của mình.Ức hiếp em sao?Liệu ai có thể ức em hiếp hơn tôi đây,tôi bảo vệ em khỏi đám người kinh khủng đó rồi tôi lại càng kinh khủng hơn.Vậy sao em không một lần nữa muốn trốn đi,kêu người khác đến cứu vớt lấy cuộc đời em.Sao phải cầu xin sự giúp đỡ từ một kẻ đang hành hạ em của thời khắc bây giờ.

--------------------------

Từng tia nắng chiếu rọi xuống những con đường,mưa lớn cách mấy thì cũng chỉ náo loạn ở ban đêm,sau cơn mưa thì trời lại sáng.Ánh nắng dịu dàng của sớm mai cũng không đủ làm bốc hơi đi từng vũng nước đọng lại.Nhưng nó cũng giúp con người bớt đi sự lạnh lẽo hơn.Đường xá bắt đầu inh ỏi tiếng còi xe...xen lẫn với bầy chim vang ca chào một ngày mới,con người lại bắt đầu bận rộn với cách mưu sinh,chắc bây giờ chỉ mình em là nằm yên như thế.

"Em ngủ đủ chưa,em lười biếng đủ chưa,em thức dậy cho tôi,sáng rồi không cho em ngủ nữa."

Anh buồn bã nhìn lấy gương mặt không một chút động tĩnh kia...rồi buông lời nghe như oán trách,có ai biết rằng anh rất lo không.

Lúc này thì ở ngoài cửa truyền lên tiếng của người giúp việc,quay lại nhìn thì đã thấy dì bưng cả một cái khay bay ra mùi vị chỉ ngửi đã muốn ăn.

"Cậu Dunk vẫn chưa tỉnh sao?"

Dì Lee đặt khay lên bàn rồi tiến lại giường quan sát Dunk.

"Dạ,vẫn cứ lười biếng như thế đấy."

Anh nở một nụ cười buồn và trách kẻ đang nằm im kia.

"Tội nghiệp cậu ấy,mới có một hôm mà nhìn tiều tụy quá."

"Dunk bị bệnh tim từ nhỏ,thân thể lại hay lâm vào tình trạng suy nhược,sau này dì để ý em ấy một chút,nếu như thấy em ấy có biểu hiện khó thở thì phải đem thuốc đến ngay."

Lúc này dì Lee mới cả gan nói ra một câu mà cũng không là anh sẽ trách bà thế nào nữa,bởi vì bà rất thương Dunk.

"Tôi già cả rồi cũng không biết chăm sóc cẩu được bao lâu,cậu chủ...cậu có thể về bên cạnh cậu ấy không,giống như hôm qua nếu như cậu không về kịp tôi cũng không biết phải làm sao."

"Con..."

Joong nghe đến đây thì có phần lấp lửng.

"Tôi nhận thấy cậu rất quan tâm cho cậu Dunk,hôm qua tôi đã thấy cậu khóc."

"Khóc sao?Con chưa bao giờ khóc vì cậu ấy,còn việc con cứu cẩu cũng vì cẩu chính là món đồ chơi duy nhất có thể làm con hài lòng."

Joong buông một câu nói lạnh lùng,sau đó bỏ đi ra ngoài không để cho ai thấy gương mặt thật sự bây giờ của mình nữa.

Dì Lee nhìn vào tấm lưng di chuyển của Joong mà chỉ biết lắc đầu một cái và thầm nói trong tâm.

"Cậu chủ,cậu không phải như vậy..."

-----------------------------

Joong bỏ lại dì Lee một mình trong phòng bệnh còn mình thì đi khắp nơi trong khuôn viên bệnh viện.Chỉ biết đi thôi cũng chẳng biết đi để làm gì.Cây xanh che đi từng tia nắng chiếu xuống sân,cũng che đi ánh sáng có thể đi vào người xóa đi sự tăm tối.Người ta nói "nhân chi sơ tính bổn thiện." Joong sinh ra cũng chẳng phải để làm loại người này.Nhưng cũng vì thế gian,cũng vì nhân loại nhẫn tâm xé nát con người thật của Joong.

---------------------------

"Anh hai,mẹ ơi anh hai ăn hiếp con."

Một đứa trẻ trong sân rượt theo đứa trẻ lớn hơn đến bậc khóc.

"Lêu lêu,lêu lêu bé con chạy nhanh lên nào."

Anh của nó thì ỷ mình lớn hơn nên chạy phía trước chưa đủ còn quay lại chọc ghẹo đứa em.

Tình cảnh này vào mắt Joong làm anh nhớ lại ngày xưa.Nơi căn biệt thự dính toàn máu bây giờ...cũng đã từng đầy ắp tiếng cười của trẻ nhỏ.Ngày đó suốt ngày bên tai của anh cũng chỉ toàn tiếng khóc của Dunk cùng cái giọng không cưng không được.

-----------------------------

"Anh hai hỏng có thương em."

Tiểu Dunk ngồi phịch xuống đất,hai tay quẹt lấy quẹt để gương mặt lấm lem nước mắt.

"Thôi nín đi mà,anh thương em nhất mà,nín,nín đi."

Tiểu Joong sau khi nhìn thấy em mình như vậy thì không chạy nữa...lập tức lại chỗ của Dunk ôm em vào lòng dỗ dỗ.

"Anh giành kẹo của em,em giận anh luôn,mẹ ơi anh hai ăn hiếp connnnnn."

Con mèo nhỏ đó còn nhỏ nhưng cái miệng khi hét lên cũng rất to.

"JoongJoong ăn hiếp Dunk của mẹ có phải không?"

Người phụ nữ xinh đẹp bước ra ngoài sân,giả vờ dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn lấy Joong.

"Không có mà,tại vì em có rất nhiều kẹo con chỉ giựt lấy có mấy cục à,mà mẹ thương Dunk hơn con,làm như con là con nuôi của mẹ."

Joong lúc này giả bộ giận ngược lại hai người kia.

"Con nuôi là gì vậy mẹ?"

Tiểu Dunk nín khóc đứng dậy lay lay chiếc áo của người phụ nữ đứng bên cạnh mà hỏi ngay.

"Không có ai là con nuôi hết,Joong nghe cho rõ Dunk và con là anh em ruột thịt của nhau,là anh em thì phải biết yêu thương nhau,sau này mẹ còn nghe con nói hai từ con nuôi nữa sẽ đánh đòn con."

Cô dùng ánh mắt giận dữ nhìn lấy Joong.

"Được rồi,được rồi mà,người ta mới nói chơi một chút mà mẹ hung dữ với người ta."

Joong chu chu cách ra làm bộ mặt ủy khuất.

"Nhớ sau này không được chọc em khóc nữa có biết chưa,là anh hai thì phải thương em mình chứ,sau này không còn mẹ bên cạnh cũng phải yêu thương, chăm sóc cho em."

Cô ngồi xuống xoa đầu Joong và ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng.

"Anh hai nhớ chưa,sau này phải thương em nó."

Tiểu Dunk chớp chớp mắt,miệng thì đang ngậm lấy cục kẹo Joong vừa mới trả lại mà cười tươi.

"Được gọi nhất định sẽ yêu thương em, mãi mãi cũng sẽ yêu thương em."

Tiểu Joong la lớn lên như khẳng định.

------------------------------

Lời nói ngày xưa bỗng nhiên ùa về,cũng bởi vì lời nói đó mà khi em không còn xem tôi là anh hai nữa,thì tôi cũng chẳng còn yêu thương em.Em đem một tình yêu tội lỗi với tôi,rồi cũng vì em gâu ra thảm cảnh đó,Dunk...bố mẹ cũng vì em mà biến mất,cứ mỗi lần muốn ở cạnh em thì hình ảnh của họ lại hiện về. Đôi chân của tôi cũng từng vì em mà gần như tàn phế,phải chăng kiếp này em đến với tôi là đòi lại ân oán tình thù tích tụ từ ngày xưa không em.

--------------------------------

Trở lại với căn phòng bệnh ấn chìm trong không khí im lặng kia.Lúc này con người nằm im cũng bắt đầu không muốn cảm nhận sự ngột ngạt này nữa mà tỉnh lại.

"Ưm."

Ánh sáng đột nhiên gọi vào mắt làm em cảm thấy khó chịu.

"Dunk cuối cùng con cũng tỉnh lại."

Bà vui mừng nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của em.

"Con...bị...sao...vậy...dì...Lee."

"Cậu chủ nói con bị bệnh tim tái phát với lại bị tiếng sét gì đó làm cho hoảng sợ nên không thể nào làm chủ được mình."

"Anh...ấy...đã về...sao?"

"Phải,cũng chính cậu chủ đã đem con đến đây,lúc đó cậu ấy còn khóc rất nhiều tâm trạng như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng lắm."

"Dì...lừa...con."

Em nói như khóc,nước mắt muốn khô cạn lại được dịp chảy ra...em cảm thấy người đối diện chỉ là đang muốn làm cho em vui thôi,khóc sao?Anh ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ khóc vì con.

"Ta nói thật,cậu ấy còn dùng thân mình đâm vào cửa kính để cứu con,tay còn bị thương khá nặng nữa."

Lúc này bà đang đổ cháo ra cho Dunk, và đi rót một ly nước lọc cho em ăn xong để uống thuốc.

"Anh ấy đang ở đâu,con muốn đi tìm anh ấy."

Dunk định ngồi dậy đi tìm lấy Joong khi nghe anh bị thương nặng.Nhưng khi vừa bước xuống giường thì đầu óc quay cuồng lên dường như sắp ngã.Nhưng không có...là ai đã đỡ em.

"Chỉ còn nửa cái mạng,lại còn muốn đi lung tung?"

Joong vừa vào cửa thì đã nhìn thấy Dunk như ngã xuống,nên ngay lập tức chạy đến ngay.

"Anh Joong..."

Em sau khi định thần lại thì nhìn lấy anh.

"Vẫn còn sài được,chưa đến mức lú lẫn."

Anh đỡ em lên giường nằm sau đó đi lấy tô cháo từ chỗ của dì Lee bưng qua.

"Cám ơn anh...vì đã cứu em."

"Đừng làm quá vấn đề lên như thế,tôi cứu em cũng chỉ vì..."

"Vì em là món đồ chơi luôn làm hài lòng anh có phải không...Joong anh định nói như thế."

Dunk đã tự chuẩn bị cho mình cái câu nói mà chắc chắn rằng Joong sẽ lại nói ra.Nhưng không ngờ rằng Joong chưa bao giờ cho em bớt đi một chút sát thương dù chỉ là nhỏ nhất khi đã nói ra câu đó.

"Chỉ bởi vì lời hứa với mẹ ở năm xưa."

To ve continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top