Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không cảm thấy đau, có lẽ là đáy lòng đã tuyệt vọng. Tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy.

"Joohyun, cảm ơn chị"

Cảm ơn chị cho em cảm giác được yêu thương, được cảm nhận tình yêu ngọt ngào lẫn cay đắng. Cảm ơn chị cho em một đêm như vậy, mặc dù cuối cùng chỉ còn sự tiếc nuối, cũng cảm ơn chị đã thắp lên một khoảng đường tươi sáng trong đời em, kí ức của em sẽ vì chị mà được lấp đầy, cuộc sống của em vì chị mà có thêm nhiều màu sắc, em không hối hận vì mình rút lui bởi vì hôm nay em đã nhìn thấy chị có hạnh phúc viên mãn.

Tôi thật may mắn, ông trời rất công bằng, cướp đi của Joohyun hai mươi năm tình yêu thương của mẹ, trả lại cho cô ấy một đời hạnh phúc bình yên. Đối với tôi đây là kết cục tốt nhất, cũng là lý do cho quyết định của tôi.

Cô ấy nhẹ nhàng lắc lắc đầu trên vai tôi, rời khỏi người tôi, quay trở lại. Tôi xuống lầu đem vứt vỏ chai rượu, rửa chiếc ly để vào chỗ, thay giày, mở nhẹ cửa, lái xe trở về.

Tôi nghĩ là nước mắt sẽ tuôn tràn trên mặt tôi, tim sẽ đau quặn lại, nhưng mà tôi lại trở nên bình tĩnh, trong lòng không một gợn sóng, không vì chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy mà khổ sở, cũng không vì tình yêu của họ mà bị thương, tôi nghĩ là tôi đã thật sự buông tay.

Từ lúc yêu cô ấy hèn nhát, đến khi rời xa cô ấy đau khổ, mất đi cô ấy tuyệt vọng, tôi dường như không có niềm vui thật sự, cũng không có hạnh phúc thật sự. Tôi thật sự không phải người biết cách yêu thương, tôi sẽ không vì yêu mà quên đi mọi thứ, cũng sẽ không để tình cảm làm mất đi lý trí. Tôi rất ích kỉ, ích kỉ đến mức chỉ yêu chính mình, ích kỉ nghĩ vì tổn thương chính mình mà buông bỏ tình yêu.

Về đến nhà, cửa phòng Seulgi vẫn còn đóng, tôi xuống bếp làm điểm tâm, ăn một chút rồi ngã lên giường, trùm đầu ngủ say.

Có lẽ mùa đông này là mùa đông không bình thường, đã thay đổi mọi thứ của tôi, cuộc sống tĩnh lặng của tôi ngày trước cũng như thế giới lặng lẽ của tôi.

Mơ mơ màng màng ngủ say bị đánh thức bởi một loạt tiếng chuông dồn dập, tôi dụi dụi mắt, sờ tới điện thoại.

"Dì à, làm sao vậy?"

"Sooyoung, dì xin lỗi con, công ty bị cháy rồi..."

Bên tại truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của dì.

"Sooyoung..."

Tôi từ trên giường ngồi dậy, định hỏi sao lại thế này, sao lại tự nhiên phát cháy? Nhưng lại sợ hỏi như vậy sẽ làm dì càng thêm tự trách.

"Dì à, đừng vội, con chạy qua ngay"

Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội mặc quần áo, đi ra thấy Seulgi đang ăn điểm tâm.

"Seulgi, cho mình mượn xe, mình phải ra ngoài một chuyến"

Không đợi cô ấy nói chuyện, tôi cầm chìa khóa xe chạy ra cửa, vội vàng lái đến công ty, xuống xe thấy một đám người vây quanh ở cửa. Trong không khí bụi bay mặt mù, trong sân có hai đống gỗ đã bị đốt cháy thành than, bên cạnh đống gỗ cũng có dấu vết bị đốt.

Tôi vột vào trong nhà, dì nhìn thấy tôi, nước mắt rớt xuống.

"Sooyoung, dì xin lỗi con..."

"Dì, nói chuyện này làm gì, cái này không phải lỗi của ai cả, nếu xin lỗi thì con phải xin lỗi dì dượng. Chúng ta là người một nhà, đừng nói như vậy"

Dì lau nước mắt gật đầu, tôi biết bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, cũng không phải xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề, hiện tại quan trọng nhất là làm rõ mọi chuyện.

"Dì, dì và dượng có ai bị thương không?"

"Không, lửa cháy lúc nửa đêm, dì và dượng đều đang ngủ, nếu không phải hàng xóm nhìn thấy thì dì dượng cũng không biết"

"Nửa đêm, buổi tối có người nào đáng ngờ không?"

"Không có, dì và dượng con trước khi ngủ đã khóa hết các cửa lớn, cũng kiểm tra một lần, thấy không có gì mới đi ngủ. Ai biết vẫn xảy ra chuyện..."

"Dì, đừng gấp, coi như của đi thay người, chuyện này không ai đáng trách cả, công ty vật liệu xây dựng nào mà không từng xảy ra chuyện. Dù sao thì chỉ có hai kiện gỗ, tổn thất cũng không lớn, không có gì đâu"

"Sooyoung..."

"Dì, đều là người một nhà đầu phải ai xa lạ, dì dượng ở đây kiểm tra lại, con ra ngoài xem một chút"

Ra cửa, nghe hàng xóm nói là khoảng ba giờ sáng phát hiện cháy, lúc nhìn thấy thì hai đống gỗ đã cháy gần hết, không thể cứu được nhưng cũng may là mấy chỗ khác còn có thể dập lửa, nếu không chỉ trong một đêm, mấy chục vạn sẽ tan thành tro bụi. Tôi tỉnh táo hơn một chút, nhìn lại những thứ đã cháy, dù có cứu được cũng không còn giá trị, nhiều nhất chỉ có thể thu hồi vốn, thậm chí có thể mất trắng. Cả gia tài của tôi suýt tí nữa là bị lửa đốt sạch, hàng bị cháy không nói, còn phải bồi thường cho người ta.

Đang lúc kiểm tra thiệt hại, điện thoại lại reo lên liên tục, tôi cũng không kịp nhìn là ai gọi đến với đưa lên nghe, giọng nói oang đang truyền thẳng vào tai.

"Gà con, xảy ra chuyện gì?"

"À, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi"

"Chuyện nhỏ con khỉ, mau khai thật với bà"

Seulgi bên kia bắt đầu rít gào, tôi quay sang nhìn những đầu gỗ còn đang bốc khói.

"Thật ra không có chuyện gì lớn, chỉ là phát hỏa thôi"

"Cháy? Có ai bị thương không? Cháy nhiều hay ít?"

"Người không bị thương, không cháy nhiều lắm, buổi tối trời lạnh, tự nhiên bốc cháy"

"Gà con ngốc, cậu giỏi lắm!"

Không chờ tôi nói xong, điện thoại chợt bị ngắt. Tôi chạy nhanh vào kho xua khói đi nhưng không thể, không đóng cửa được cũng không thể để bay sang những nhà khác, đang tính toán xem phải xử lý thế nào cho tốt thì thấy Seulgi bước xuống khỏi taxi, nhìn một đống hỗn độn, lớn tiếng.

"Cái này còn gọi là chuyện nhỏ?"

Vừa nhìn vừa vọt tới đứng cạnh tôi.

"Sao lại thế này? Sao mà cháy tốt như vậy?"

"Không biết, nửa đêm thì cháy"

"Nửa đêm? Nửa đêm không ai tới, không ai thức, có thể cháy à?"

"Ừm, mình cũng thấy thần kì"

Seulgi hung hăng đẩy đầu tôi.

"Cậu còn có thể cười hả? Cậu đúng là ngàn năm bất tử vạn năm quy"

"Cảm ơn cậu chúc thọ mình sống ngàn năm vạn năm, đến lúc đó cậu còn phải gọi mình là bà cô đó"

"Cậu giỏi lắm, cậu chỉ xứng gọi là Gà con thành tinh thôi"

Tôi vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy dồn dập tiếng xe, dừng trước của một chiếc xe tải, từ trong từng người chạy xuống, đều hướng vào trong sân, không chờ tôi kịp phản ứng thì Seungwan cũng chạy vào sau cùng, giữa sân nhìn vài vòng, thở hổn hển hỏi.

"Lửa đâu? Lửa đâu? Không phát nói cháy hả?"

Lúc sau lại nhìn chằm chằm Seulgi hỏi.

"Không phải cậu nói cháy sao? Lửa đâu rồi?"

Seulgi chỉ chỉ hai đống gỗ đã cháy đen bên cạnh, Seungwan quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Xong rồi hả? Mình còn tưởng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng"

Lúc ấy tôi chỉ có một ý tưởng, là phải giết chết cô ấy, không lưu tình đem ra xử tử ngay lập tức.

"Seungwan, mình không chờ cậu tới đã dập tắt lửa, chắc là cậu đặc biệt thất vọng?"

"Thất vọng thì không, chẳng qua là có chút tiếc nuối. Mình vừa nghe thấy chuyện của cậu, lôi hết người ở công ty đến đây cứu hỏa, không ngờ khi tới vẫn muộn"

Seungwan đi vòng quanh đống than bụi mịt mù kia, vẻ mặt không vui.

"Không, không, Giám đốc Son nể mặt như vậy sao có thể làm ngài không hài lòng chứ? Bây giờ mình đi châm lửa, làm Giám đốc Son vui lòng"

Nói xong tôi đi qua hướng đối diện, Seungwan giữ chặt tôi.

"Không cần, không cần, chuyện này thực sự không cần, sau này còn nhiều cơ hội, Giám đốc Son tôi đây không vội, không vội"

"Vậy cảm ơn Giám đốc Son"

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo"

"Cậu có tin hôm nay mình xử cậu tại đây không?"

"Sooyoung, chuyện này vài chục năm sau hãy nói, trước mắt thì cho nhân viên mình vào nơi ấm áp một chút"

Seungwan không để ý đến tôi dẫn hơn mười người tiến vào trong nhà.

"Sooyoung, sao lại thế này hả?"

Seungwan giả vờ làm ra vẻ mặt lương thiện, không đợi tôi trà lời, dì đã lên tiếng.

"Chuyện này đều là trách dì, dì không coi cẩn thận"

"Dì à, chuyện này không trách dì được, có người muốn chúng ta xui xẻo, chúng ta tránh cũng không khỏi"

"Có người muốn cậu gặp xui xẻo?"

Seungwan nhìn chằm chằm tôi hỏi.

"Gà con, cậu nói là có người cố ý đốt lửa?"

"Dì dượng trước khi đi ngủ đã kiểm tra không có vấn đề gì, thêm nữa lửa là cháy lúc nửa đêm, ngoại trừ người làm thì còn ai có thể?"

Dì giống như sực nhớ ra chuyện gì nói.

"Hàng xóm nói là lúc nghe thấy tiếng chó sủa có đi ra ngoài xem, lúc đầu vẫn chưa thấy cháy, sau đó lại nghe chó sủa thêm lần nữa cũng là lúc thấy lửa bốc lên"

"Sooyoung, không phải là cậu đắc tội với người nào chứ?"

"Sao có thể, cậu ấy là người tính tình hiền lành sao có thể đắc tội với ai?"

Tôi cúi đầu nghĩ tôi có thể đắc tội người nào? Quan hệ làm ăn không tệ, chuyện gì cũng để ý giữ gìn, giá gỗ cũng đều bán theo giá thị trường, căn bản không có chuyện cạnh tranh hoặc những vấn đề khác, không cần sau lưng tôi ném đá giấu tay, ngoài xã hội thì càng không thể, tôi bình thường rất ít khi theo họ gặp gỡ người khác, nếu có tiếp xúc cũng chỉ có giới chính trị hoặc phòng thương mại, họ càng không có khả năng làm chuyện này, hơn nữa tôi không hề đáng để bọn họ phải làm vậy. Nghĩ một lúc, trước mắt tôi chợt xuất hiện một gương mặt ngang ngược, giật mình hiểu ra.

"Là Wang Ni"

"Wang Ni?"

"Wang Ni?"

"Wang Ni là ai?"

"Ai là Wang Ni?"

Tôi đã nghĩ nhất định sẽ có một ngày Wang Ni trả thù nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy, cũng không nghĩ cô ta sẽ làm ra thủ đoạn này.

Mọi người chưa kịp nghe tôi giải thích, một xe cảnh sát hú còi chạy vào, ba người trên xe bước xuống vừa đến cửa liền hỏi.

"Ai là chủ công ty này?"

Tôi đứng ra.

"Là tôi, các người có chuyện gì sao?"

"Có người báo là cô không có biện pháp phòng tránh cháy nổ lại còn gây cháy, đưa giấy đạt tiêu chuẩn phòng cháy tôi xem"

Một gã trung niên đầu hói ngang ngạnh nói, tôi lấy giấy chứng nhận đưa cho hắn ta, hắn ngay cả xem cũng chưa xem, đem cất vào túi.

"Cô bị đình chỉ kinh doanh, không có biện pháp phòng tránh cháy nổ, còn gây hỏa hoạn, đối với cư dân xung quanh đây tạo thành ảnh hưởng không tốt. Trước mắt tịch thu giấy chứng nhận kinh doanh, phạt ba ngàn"

Tôi nhìn trên áo họ thấy là Cục phòng cháy chữa cháy.

"Có phải là có hiểu lầm hay không? Lửa này không lớn cũng không làm ai bị thương, các biện pháp phòng cháy tôi đều tuân thủ theo pháp luật, còn cẩn thận hơn nữa. Tiền phạt tôi đóng..."

"Hiểu lầm, lửa cũng đã cháy rồi còn hiểu lầm? Cô đây ngu ngốc như vậy mà cũng học đòi buôn bán?"

Tôi nhìn bộ mặt kênh kênh giống nhau như đúc của bọn hắn, máu nóng bỗng chốc sục sôi, hận không thể lột da mặt từng người xuống.

"Lửa này có thể là có người cố ý đốt"

"Tao con mẹ nó không quan tâm mày có cố ý hay không, đây là bằng chứng, có phải cố ý hay không thì đi tìm cảnh sát đi"

Nói xong xoay người đang kẹp túi bước ra ngoài.

Không đợi tôi nói Seulgi đã nóng nảy, chỉ đầu hắn nói.

"Con mẹ nó ông không có mắt nhìn à? Không nhìn thấy lửa là có người cố ý đốt hả? Một dãy bình chữa cháy ở kia mà dám nói là không có biện pháp phòng cháy, mấy người dựa vào đâu mà ra vẻ trước mặt bà, cái đồ đầu hói như ông thì có tư cách gì mà nói? Còn tiền phạt? Ba ngàn cho các người không bằng đưa cho tiểu thư đi uống rượu, một đám hủ bại bụng bự thật biết cách hưởng thụ. Tôi nói cho mấy người biết, không trả lại tờ giấy chứng nhận thì đừng ai mong bước ra được khỏi cửa!"

Nói xong nháy mắt với Seulgi một cái, Seungwan dẫn mười người đi lại chặn cửa. Tên kia bị mắng đến mặt đỏ tại hồng, không còn mặt mũi, quay lại mắng Seulgi vài câu, Seulgi không bỏ qua đứng lên chửi nhau với hắn, đem cha mẹ ông bà ba cô bốn cậu ân cần hỏi thăm qua một lần, mắng đến lưu loát trôi chảy. Tình huống trở nên không thể khống chế, tên bên cạnh thấy tên trọc đầu đang thất thế, đi về hướng Seulgi, ánh mắt căm ghét làm tôi cảm thấy nguy hiểm, tôi đến chốn phía trước Seulgi, nói với tên hỏi đầu.

"Muốn động tay động chân hả? Ông muốn làm lớn chuyện hả?"

"Tao là muốn làm lớn chuyện đó, tạo sợ mấy mụ đàn bà như chúng bây sao?"

"Tôi chấp, hôm nay tôi sẽ phế ông, làm ông cũng thành đàn bà, rồi bà đây sẽ đi tìm một tên vô lại cho ông để thử mùi vị"

Seulgi phía sau tôi nhảy vọt tới trước.

Gã đầu hói giận nổi gân xanh, con cậu trừng lên.

"Mày con mẹ nó đúng là thiếu đòn"

Nói xong bước tới phía Seulgi, tôi bước lên chặn hắn lại.

"Ông còn muốn đánh người? Tôi nói rồi, tiền phạt tôi có thể đóng nhưng giấy chứng nhận không thể lấy đi, để giấy chứng nhận lại, tôi lập tức đưa tiền cho ông, nếu không, mất mặt rất khó coi"

Nếu vừa rồi Seulgi không buông lời trước, tôi còn có thể nói chuyện được nhưng mà sự việc đã đến nước này, cậu tiến ta lui chỉ có thể làm bọn chúng được nước làm tới. Tôi phải đảm đương đối mặt, vì và Seungwan tranh đấu, cũng vì mình mà tranh đấu. Tôi không thể để cho bạn bè vì chuyện của mình mà ủy khuất trong khi mình khoanh tay đứng nhìn, tôi cũng không thể để họ đi giải quyết hậu quả cho mình.

Gã đầu hói chỉa vào người tôi.

"Mày con mẹ nó nghe cho rõ, tiền chúng bây phải đưa, giấy chứng nhận tao vẫn lấy"

Không chờ tôi kịp phản ứng, gã hói hung hăng tát tôi một bạt tai.

"Tao còn đánh nữa đó, thấy thế nào?"

"Tao chơi!"

Seulgi nhảy lên cho ngay tên đầu hói một cái tát.

"Mày dám đánh người? Con mẹ nó bọn bây muốn chết rồi, ngồi mát ăn bát vàng còn đánh người dân, tao con mẹ nó đánh chết mày. Hôm nay tao cho bọn mày yên nghỉ!"

Nói xong giày cao gót liền đá vào cái bụng bự của hắn, hai tên kia thấy gã đầu hói bị đánh vội chạy lại hướng Seulgi, dì dượng thấy tôi bị thua thiệt cũng xông tới. Tôi vừa đẩy Seulgi ra đằng sau thì một bàn tay liền dán xuống mặt, đầu tôi bỗng nghe thấy ong ong, cả trời đầy sao. Seungwan vội chạy lại che chắn, đem mấy người kia vây quanh ba người bọn hắn.

"Con mẹ nó tụi bây vậy cũng được gọi là đàn ông hả? Tao Son Seungwan ở Seoul còn chưa khi nào thấy cướp đường nhiều như vậy đâu, hôm nay tao phải vì dân trừ hại, các huynh đệ tỷ muội, đánh cho tôi, đánh mạnh vào, người nào dùng nhiều sức về sẽ phát tiền thưởng"

Không biết sức mạnh từ hiệu triệu của Seungwan lớn hay là do sức hấp dẫn của tiền thưởng lớn hơn, mười mấy người giống như phát điên, hết phi người bay chân đấm đá loạn xạ tới bạt tai tới tấp. Mấy tên kia chỉ có bề ngoài hùng hổ, căn bản vì bụng bự nên không thể linh hoạt xoay chuyển, nhân viên của Seungwan thì lại toàn là người Seoul, một ngày gánh mấy chục mấy trăm thùng thuốc đều mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, còn được Giám đốc kích động bằng tiền thường, rất ra tay toàn nhằm vào chỗ hiểm, ngay cả một cô bé đứng bên ngoài cũng đá đá vào mông.

Tôi che lại nửa bên mặt mất tri giác, hỏi Seungwan.

"Seungwan, cậu bình thường không ngược đãi họ chứ? Cậu nhìn xem họ có bao nhiêu là oán hận"

"Họ ở đây là báo ân, cậu thế nào rồi? Mình nhìn xem"

Không đợi Seungwan đi tới, Seulgi đã kéo tay tôi ra, nhìn thấy nửa mặt của tôi, mắt đỏ lên, hung hăng đẩy tôi một cái.

"Cậu là đồ ngu hả? Che cho mình làm gì? Cậu xem sưng lên hết rồi"

"Mình không có việc gì, không phải là vẫn còn cái mặt đây sao? Nhanh nói họ dừng tay đi, cũng vì mình mà lớn chuyện thế này"

Tôi nhìn thấy trong vòng ba tên kia đều đã nằm lăn lộn, một gã trên mặt còn đọng máu, tôi thấy hơi sợ.

"Là bọn chúng động tay động chân trước, cái này gọi là biết luật phạm luật, đánh cậu thành như vậy, việc này mình không để yên được!"

Seulgi một bộ dáng thể không bỏ qua.

"Sooyoung, mọi chuyện cũng xảy ra rồi, nói sao thì bọn mình cũng không nhìn cậu bị đánh được"

"Seungwan, mình có sao thì cũng là chuyện nhỏ, gọi người của cậu dừng tay đi, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó. Cậu đưa bọn họ đi nhanh đi, không thì bọn họ cũng gặp phiền phức"

---
Xingg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top