Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, bước tới trước cửa sổ, từ phía sau ôm lấy cô ấy, cô ấy rất tự nhiên dựa người vào tôi.

"Joohyun..."

"Ừm"

"Có phải em có chút tội lỗi với Seungwan?"

Cô ấy quay lại đối mặt với tôi, ánh mắt lạnh lùng, tôi chỉ là muốn trêu cô ấy một chút, không nghĩ là cô ấy sẽ tức giận. Lần này chết chắc rồi, vừa chuẩn bị tinh thần mặc cô ấy chém giết xong, tay của cô ấy đã để lên thắt lưng tôi, kéo áo tôi lên, nhéo một cái, cảm giác rất có lực nhưng mà chẳng đau chút nào.

"Không cho trêu chị nữa!"

Tâm, trong nháy mắt mà tan thành nước, rung động bồi hồi.

Ăn cơm xong, Seungwan nhanh chóng rút rui, một phần là nỗi buồn mất tiền, quan trọng hơn chính là muốn giải quyết Choi Wook. Joohyun đã nằm bệnh viện mười mấy ngày, vốn đã có thể xuất viện nhưng việc đầu tiên khi cô ấy ra khỏi bệnh viện là giải quyết chuyện tiền công trình kia. Thân thể cô ấy đã không thể chịu được rượu nữa, tâm trạng cũng không thể xúc động mạnh cho nên Seulgi lại thay mặt bác sĩ điều trị dặn dò kĩ càng, nhưng bây giờ đã hơn một tuần trôi qua có thể thấy Joohyun cũng không ở nổi nữa, BJ còn có rất nhiều chuyện đang chờ cô ấy xử lý.

Soo Hwan có thể một mình đảm đương trong trách và áp lực nhưng những công trình khác của BJ cô ấy phải tự mình đi kiểm tra, tiền công trình không lấy được, không thể tái đầu tư, những bộ phận khác không có tiền cũng không làm việc được, kéo dài một ngày không biết là tổn thất bao nhiêu.

Ở bệnh viện nói chuyện với Joohyun một lúc, tôi lấy cớ là công ty vật liệu có chuyện liền chạy đi. Lúc này, tôi làm theo ý định của Seungwan, không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, cùng hắn chơi trò âm mưu. Choi Wook nhận được điện thoại của Seungwan hưng phấn đến phát cuồng, không nói hai lời chạy ngay đến khách sạn, vừa nhìn thấy Seungwan không chút khách sáo nắm lấy tay cô ấy. Chúng tôi không tính là người xa lạ, thường xuyên qua lại, cùng hắn chơi bời cũng chừng mười ngày, cũng không cần phải giả vờ gì nữa, tới liền uống rượu liên tục, đến thời điểm uống đã ngà ngà say, Seungwan đưa phong bì cho hắn.

"Giám đốc Choi, đây là tâm ý của chị em em"

Hắn cầm lấy phong bì, mở ra liếc mắt nhìn, ném lên bàn, bĩu môi cười.

"Seungwan, cái miệng anh nó không tốt cho lắm"

Tôi và Seungwan cố kìm lòng xuống, đem tổ tông mười tám đời của hắn mắng một trận, nhìn cái mặt gian trá để tiện của hắn, thật muốn đem mộ tổ tiên hắn quật lên.

Tôi không muốn tiếp tục phí lời với hắn, ý đồ của hắn đã quá rõ ràng, đối với tiền hắn không có hứng thú, chỉ có hứng thú với người, hắn muốn người, nếu cứ như vậy Seungwan chắn chắn sẽ bị thiệt.

"Giám đốc Choi, vậy ngài xem, bên kia không có khoản tiền đó thì công ty của tôi cũng khổ lây, bây giờ có vài dự án đã sắp phải khởi công rồi. Một nhà lớn bé của tôi đều dựa vào việc mua bán nhỏ này mà sống, ngài nhấc một cánh tay lên, Tổng tài BJ sẽ không tìm ngài nữa, chuyện của tôi cũng được giải quyết. Giám đốc Chọi thông minh như vậy, sao lại không nghĩ đến chứ?"

Hắn cười khan hai tiếng.

"Giám đốc Park thật là người thông minh, nói thì nói vậy nhưng mà số tiền này không phải nhỏ, đâu phải nói duyệt là duyệt được, thêm nữa là nhà nước thiếu tiền BJ, không có liên quan tới cô, các cô muốn tiền thì đi tìm Bae Joohyun kìa"

Seungwan hiểu được ý tôi, lập tức đi mời rượu.

"Nghe ngài nói kìa, nếu bọn em có thể tìm Bae Joohyun thì đâu phải tốn công tìm ngài, nghe nói Bae Joohyun kia bây giờ đang nằm bệnh viện, điện thoại đã khóa hết, bọn em ngay cả cái bóng cũng không thấy nữa là. Thiếu tiền liền trốn nợ, bọn em biết làm sao đây? Ngài là phụ mẫu của dân, bây giờ bọn em khó khăn đương nhiên phải tới tìm ngài, đúng không Giám đốc Choi?"

Hắn tức vui vẻ, uống rượu Seungwan mời.

"Câu này nói thật hay, nhưng mà các em vẫn chưa làm được yêu cầu của anh"

Nghe hắn nói vậy lòng tôi chợt nhẹ hẳn đi, cái này là nói rõ không phải chê tiền ít, chuyện này còn có hy vọng.

"Giám đốc Choi có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần chị em chúng em có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngài hoàn thành"

"Chuyện này không cần vội"

Seungwan cầm ly rượu lên, vội vàng mời rượu.

"Giám đốc Choi phải mau nói nha, ngài không vội nhưng bọn em vội"

Seungwan nói những lời này đến mức lâm ly sướt mướt, vạn phần quyến rũ, làm người ta thật muốn nghĩ bậy, hắn lúc ấy lại càng vui vẻ.

"Đừng nóng vội, hai ngày nữa anh chắc chắn sẽ có câu trả lời cho em, nếu tâm tình của anh tốt, ngày mai sẽ có câu trả lời"

Seungwan cầm rượu lên rót vào bụng của hắn, nháy mắt với tôi, hắn rốt cuộc cũng im miệng. Sau khi đưa hắn đi xong, Seungwan rửa tay trở lại phòng, ngồi xuống lấy bút ghi âm trong túi xách ra tắt đi, ném lên trên bàn.

"Thật đúng là con mẹ nó súc sinh"

"Seungwan, cậu nói hắn sẽ có yêu cầu gì?"

Cô ấy vô cùng bình tĩnh nói.

"Lên giường"

Tôi bây giờ nghe thấy hai chữ này, ngoài ghê tởm còn thấy sợ hãi.

"Seungwan ah, hay là chúng ta bỏ cuộc đi"

Tôi không muốn người nào trong chúng tôi phải mạo hiểm, cũng không muốn người nào bị vũ nhục, cái giá như vậy quá lớn.

"Bỏ cuộc cái rắm, ngày mai xem tình hình rồi nói, muốn chiếm tiện nghi của mình, không có cửa!"

Nhìn dáng vẻ trấn định của Seungwan, tôi cũng yên tâm không ít.

Ra khỏi khách sạn, Seungwan đi ngay cửa hàng mua hai con dao gọt hoa quả, đưa cho tôi một cái, mình giữ lại một cái. Hai người nghiên cứu nửa ngày xem nên giấu ở đâu, vẫn là Seungwan suy nghĩ nhanh nhạy, bỏ dao vào trong giày, không lớn không nhỏ, khi cần rất tiện.

Trở lại bệnh viện, Seungwan lăn ra sofa liền ngủ, tôi và Joohyun cũng bị cô ấy ảnh hưởng, nằm trên giường im lặng ngủ. Lúc tỉnh lại trời đã tối, Seulgi đem tới bữa tối rồi đi ra cùng Seungwan. Tôi thay áo ngủ, rửa mặt sạch sẽ, đến sofa cùng Joohyun xem tạp chí, thấy tôi đến, cô ấy đưa cuốn tạp chí cho tôi, đầu tựa vào vai tôi.

"Em lật đi"

"Dạ"

Tôi nhận lấy, đặt lên đùi, lật từng trang từng trang...

"Sooyoung..."

"Dạ"

"Chị muốn xuất viện"

"Không được"

Nửa ngày không thấy cô ấy nói gì thêm, tôi biết nhất định là cô ấy đang suy tính, muốn lén trốn ra.

"Vậy ngày mốt có được không?"

Cô ấy vui vẻ cười thành tiếng.

"Ừm, được"

"Nhưng chị phải đáp ứng một điều kiện của em"

"Điều kiện gì?"

"Không uống rượu, không để mình quá mệt mỏi, ăn gì đều phải nghe theo em"

Cô ấy do dự một chút rồi gật đầu, tôi hài lòng cười cười.

"Vừa rồi nghĩ gì đó?"

"Chị đang nghĩ người mẫu này thật đẹp"

Từ lúc nào mà cô ấy trở nên gian xảo thế?

Tôi đóng tạp chí để qua một bên, tôi đứng lên kéo màn cửa sổ lại, không đợi cô ấy đứng lên lại tắt hết đèn, phòng bệnh nháy mắt tối om, kính cửa sổ tối hôm qua đã bị Seungwan len lén dùng giấy báo dán lại.

"Sooyoung, em làm gì vậy?"

Trong bóng tối, tôi cảm giác cô ấy đứng lên, tôi thích ứng một chút với bóng tối, nhẹ nhàng đi vòng qua phía sau cô ấy.

"Sooyoung..."

Tôi đứng sau lưng cô ấy không trả lời, cô ấy đi về phía trước mấy bước.

"Sooyoung ah..."

Cô ấy lại gọi mấy tiếng, tôi mặc kệ, bước nhanh xông tới ôm lấy cô ấy từ phía sau, cơ thể của cô ấy chợt cứng lại.

"Doạ được chị?"

"Ừm, chút chút"

"Ai kêu chị vừa rồi lừa em"

Cô ấy từ từ xoay người lại, hai tay khoác ở cổ tôi.

"Lừa em thì sao?"

Thanh âm có pha chút hài hước của cô ấy phá vỡ nội tâm bình tĩnh của tôi, cặp mắt sáng ngời trong bóng tối kia vẫn rõ ràng như vậy, tiếng tim đập trong lòng ngực cũng rõ ràng như vậy.

"Chị nói sẽ thế nào?"

Tôi từ từ đến gần mặt cô ấy, hơi nghiêng đầu hôn lên môi cô ấy, môi của cô ấy ấm áp mềm mại, ngay khi vừa chạm vào đã khuấy động ngọn lửa trong lòng tôi. Cô ấy nhẹ nhàng đáp lại, mười ngón tay luồn vào tóc tôi, tôi tê dại toàn thân, tay phải dùng sức kéo cô ấy vào ngực. Cô ấy ngã người về phía trước dán vào người tôi, không tự chủ mở miệng ra, lưỡi tôi nhân cơ hội đi vào, cô ấy nhẹ "ưm" một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại. Hôn ngày càng sâu, hô hấp cũng ngày càng nặng nhọc, không khí cũng biến thành nóng ran, dục vọng mãnh liệt lan tràn trong lòng tôi, tôi giữ cô ấy thật chặc trong ngực, bàn tay đặt trên lưng cô ấy cũng không nằm yên, tay phải nhẹ nhàng trượt đến eo cô ấy, theo khe hở của quần áo mà lách vào, khi chạm vào sống lưng bóng loáng của cô ấy, tôi cảm nhận được cô ấy run rẩy.

Cô ấy từ từ rời khỏi môi tôi, mặc dù tôi không nhìn thấy mặt cô ấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên đó.

"Sooyoung, nơi này là bệnh viện"

Tôi điều chỉnh lại nhịp thở của mình, buông lỏng cánh tay.

"Nghe lời chị"

Tôi không mở đèn, kéo cô ấy tới trước giường, xốc chăn lên để cô ấy nằm vào, tôi nằm xuống bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.

"Joohyun..."

"Ừm"

"Chị nói, tối nay Seungwan và Seulgi còn đánh cược không?"

Cô ấy nhéo tôi.

"Không cho nói bậy"

"..."

Cô ấy hơi động một chút, tay trái đặt lên mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Sooyoung... em biết ngày đó Seulgi nói gì với chị không?"

Tôi lắc đầu.

"Cô ấy nói đời này chuyện may mắn nhất chính là gặp được em, em thay đổi cô ấy, em làm cô ấy tin tưởng thế gian này vẫn còn tình yêu chân thành"

Tôi cười một cái.

"Nói quá rồi"

"Sooyoung, nếu không có sự xuất hiện của chị, có thể hai người bây giờ sẽ rất tốt"

"Nếu như không có sự xuất hiện của em, chị đã kết hôn với Bo Gum"

Cô ấy cười, vỗ nhẹ mặt tôi, không để ý đến tôi nữa.

Tôi biết cô ấy muốn nói gì, nhưng tình yêu không có đúng hay sai. Tôi rất thích một câu trong 2046.

"Thật ra thì tình yêu là vấn đề của thời điểm, đúng người mà sai thời điểm cũng vô nghĩa"

Nếu như tôi biết cô ấy ở một thời gian hoặc không gian khác, có lẽ kết cục sẽ không giống nhau.

Nhưng mà không có nếu như, mọi thứ đã sớm được định trước, tôi với Seulgi nhất định chỉ có thể là bạn bè, nhất định chỉ có thể trao nhau tình cảm của bạn bè, không thể ở bên nhau.

"Joohyun, em có thể hỏi chị một chuyện không?"

"Ừm"

Tôi nhích người lên một chút.

"Đêm mà em uống rượu say, chúng ta thật sự không xảy ra chuyện gì sao?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nửa ngày không nói gì.

"Chị có thể không trả lời không?"

Không trả lời? Chính là xác nhận?

Tôi thật sự mượn rượu làm bậy?

Tôi chợt nhớ đến cô ấy từng nói một câu.

"Chỉ lúc em say em mới thật sự là chính mình, mới có thể cho chị nhiệt tình từ đáy lòng em"

Nói như vậy chúng tôi thật xảy ra chuyện đó sao? Nhưng tại sao cô ấy lại không nói với tôi mà còn gạt tôi nói có thói quen ngủ trần? Tôi vừa nghĩ đến buổi tối tôi không nhớ được gì kia, mặt lại bắt đầu nóng lên, không khỏi hắc hắc cười khoái trá.

"Em cười cái gì đó?"

"Chị sớm đã là người của em, còn không thừa nhận"

"Ai là người của em?"

"Chị là người của em nha, nếu không em là người của chị cũng được"

Cô ấy hung hăng nhéo tôi một cái, quay người lại không để ý đến tôi nữa. Tôi nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ lại được. Nếu như tôi ngày ấy tôi không quá xung động thì có phải cô ấy sẽ không quyết tâm chia tay Bo Gum? Joohyun là một người rất nghiêm túc, với tình yêu lại càng cẩn thận, nếu như thân thể của cô ấy phản bội Bo Gum thì dù còn yêu hay không cô ấy cũng chọn cách rời đi, mà bản thân tôi phải chăng là có được người cô ấy trước rồi mới có được lòng cô ấy, cô ấy là vì trách nhiệm hay là vì tình yêu?

"Joohyun, em có được người chị trước hay là được lòng chị trước?"

Cô ấy xoay lưng về phía tôi, hồi lâu sau lạnh lùng nói.

"Nếu như chị không muốn, em không ép được chị!"

Tôi giữ vai cô ấy, xoay lại, nâng tay lên chống người, từ phía trên nhìn cô ấy.

"Tức giận?"

Cô ấy quay đầu sang nơi khác không nhìn tôi.

"Không có"

"Còn nói không có, lạnh muốn chết người"

"Là tại em tự tìm lấy"

Tôi giả bộ đáng thương.

"Em lạnh thì làm sao bây giờ?"

"Mặc kệ"

Tôi ngồi dậy, dùng tay trái nắm lấy tay cô ấy giữ trên đầu, tay phải cù vào người cô ấy, cô ấy cười khổ giãy giụa.

"Sooyoung... Haha... Soo..yah Park Sooyoung..."

"Vẫn mặc kệ?"

"Mặc kệ"

Cô ấy vẫn chưa chịu khuất phục, tôi tới áp lên người cô ấy, cho tay vào trong, khi đầu ngón tay tôi chạm vào da thịt của cô ấy, cô ấy chợt ngừng cười, ngẩng đầu lên, cơ thể khẽ run rẩy. Tôi ngừng lại động tác, buông tay cô ấy ra.

"Có phải đè trúng chỗ nào không?"

Cô ấy lắc đầu, tôi rời khỏi người cô ấy, đắp chăn lên người, ôm cô ấy vào trong ngực.

"Em không cố ý"

"Ừm, ngủ đi"

Buổi sáng thức dậy ăn cơm xong, tôi bàn với Seulgi về việc xuất viện của Joohyu . Thật ra thì hôm nay đã có thể ra viện nhưng hôm nay Choi Wook nói sẽ cho tôi một câu trả lời chắc chắn. Tôi và Seungwan muốn thử lần cuối, nếu như vẫn không có câu trả lời, không còn cách nào đành để Joohyun tự mình giải quyết hoặc là bỏ cuộc hoặc là tìm biện pháp khác. Tóm lại, chuyện này không thể tiếp tục nữa.

Tôi không ngừng nhìn điện thoại, hy vọng có thể thấy tin tức của hắn nhưng suốt một ngày vẫn không chút động tĩnh. Tôi gọi cho Seungwan, cô ấy cũng không nhận được điện thoại của hắn.

Lúc ăn tối xong, tôi giúp Joohyun thu dọn đồ đạc để sáng mai ra viện. Thật sự là tôi chẳng giúp được gì cho cô ấy, không thể chia sẻ cùng cô ấy, cuối cùng chỉ có thể nhìn cô ấy khổ cực, không làm được gì cả. Tôi cũng nhìn ra được cái ảo tưởng rằng tôi rất vĩ đại thật không thực tế chút nào, ảo tưởng có thể vì cô ấy ngăn cản gió mưa, ảo tưởng vì cô ấy có thể làm rất nhiều điều. Đúng là tôi không biết tự lượng sức mình, tự cao tự đại, một con kiến bé nhỏ thì làm sao mà thay đổi được trời đất?

Một mảnh lá cây con làm thế nào mà thay đổi cả mùa đông?

Joohyun liên tiếp gọi điện thoại dặn dò chuyện công ty ngày mai đi họp, đi công trường, đi chính phủ, tìm tài chính, một ngày đã đầy kín lịch. Cô ấy đã đồng ý với tôi sẽ không để mình một mỏi nhưng có lẽ không thể làm được, cô ấy có quá nhiều áp lực, quá nhiều chuyện chờ cô ấy giải quyết, mà tôi ở đây chỉ có thể đứng nhìn.

Cô ấy yên lặng đứng trước cửa sổ, tôi biết cô ấy đang suy nghĩ về chuyện đó, là từ bỏ hạng mục mới hay là dừng lại, cô ấy phải quyết định.

"Sooyoung, thích "đỏ và đen" không?"

Tôi nghĩ nhất định là cô ấy đang nghĩ tới tham vọng, tới nhân tình, cô ấy có lẽ là đang tự vấn chính mình, bắt đầu hoài nghi bản thân.

"Em thích phiêu bạc"

Cô ấy hơi sửng sốt.

"Vì sao?"

Tôi đi đến, sóng vai đứng cạnh cô ấy.

"Tôi ngày mai sẽ quay về nhưng rồi lại muốn ra đi, đến lúc đó tôi đã trải qua mọi thứ. Ngày mai, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ấy trở về, dù sao, ngày mai sẽ là một ngày khác..."

Đây là câu nói qua mười mấy năm tôi vẫn còn nhớ rõ. Dù sao, ngày mai sẽ là một ngày khác, tôi không thể để cô ấy nản chí thất vọng, càng không muốn cô ấy tự trách mình. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, không có gì là không thể.

Cô ấy không nhìn tôi, trầm tĩnh nói.

"Cuộc sống bình yên của chúng tôi đột nhiên mất đi, không có chút chuẩn bị, tựa như những vai diễn đã được sắp xếp. Nếu như phải sống một cuộc đời đã được người ta xếp đặt từ trước, vậy thì cuộc sống ấy còn có ý nghĩa gì?"

Đây là một đoạn trong "Trong cuộc đời không thể bị xem thường", tôi chợt nghĩ đến "Thơ ấu".

"Người lớn đều học sự hư hỏng, là thượng đế đang kiểm tra bọn họ, cô vẫn chưa bị kiểm tra, cô phải sống với tinh thần của một đứa trẻ..."

Cô ấy cười, dựa vào người tôi, tâm tình có vẻ đã tốt hơn nhiều.

"Ừm, đúng rồi, bất kể là chị sống hay chết, chị đều là một con ruồi trâu, vui vẻ bay tới bay lui"

Tôi đưa tay nhẹ nhàng ôm cô ấy, ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ, bầu trời đem sâu thẳm cũng được thắp sáng, bên tai không nghe tiếng ồn ào, ánh mắt không thấy được những cảnh đẹp đằng xa, chỉ có thể cảm nhận được hai trái tim chung một nhịp đập, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực đang nhảy lên, cô ấy, tôi, chỉ là một.

"Joohyun, em nhớ đến một câu thơ"

"Câu gì?"

"Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm câu liền cành"

Cô ấy tựa cằm vào vai tôi, tôi cảm giác môi cô ấy nhẹ chạm vào cổ tôi.

"Miệng lưỡi trơn tru"

Tôi không nghĩ tới là cô ấy sẽ nói như vậy.

"Nói thật mà cũng được gọi là miệng lưỡi trơn tru?"

Cô ấy nhéo tôi một cái, rời khỏi người tôi đi về giường.

"Vậy em từ từ làm thơ đi, chị đi ngủ"

Tôi nhất thời ngu ngốc, thế này là sao? Mới vừa rồi còn vui vẻ, sao nháy mắt lại muốn đi ngủ? Tôi tắt đèn, nằm xuống bên cô ấy, tôi đặt điện thoại qua một bên, không tắt đi mà để chế độ rung, tay cô ấy nhẹ khoác lên eo tôi, đầu dựa vào vai tôi, hô hấp nhanh chóng đã trở nên đều đều. Tôi ngửi mùi thơm trên người cô ấy, từ từ chìm vào mộng mị.

Lúc tôi đang nửa mê nửa tỉnh, trong bóng tối chợt loé lên anh sáng, mở mắt ra thấy màn hình điện thoại đang chớp nháy, tôi khẽ lấy tay cô ấy ra, đắp chăn kín lại, cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn vào tên người gọi đến thật bất ngờ cũng rất kích động, tôi điều chỉnh tâm trạng một chút, ấn nút trả lời.

"Giám đốc Choi..."

"Giám đốc Park, có thời gian không?"

Tôi nghĩ có thể hắn muốn nói chuyện tiền công trình, không chút chần chừ vội trả lời.

"Có"

"Không phải là cô muốn được phê duyệt sao? Bây giờ tôi đang ở XX, cô tới đây một chuyến"

"Vậy thì vô cùng cảm ơn ngài, tôi tới ngay"

"Chỉ một mình cô tới thôi"

Tôi suy nghĩ một chút, bất kể là hắn muốn làm gì, tôi cũng phải thử một lần, tôi không thể để Joohyun lại bị hành hạ.

"Được, Giám đốc Choi, ngài chờ chút, tôi sẽ tới ngay"

Tôi quay lại phòng bệnh, nhẹ nhàng thay quần áo, ra khỏi bệnh viện, lên xe vội vàng gọi điện thoại cho Seungwan, điện thoại kêu mấy tiếng liền truyền đến giọng nói mất hứng của cô ấy.

"Chuyện gì vậy? Đang làm một giấc xuân mộng"

"Seungwan, Choi Wook nói mình đi đến XX tìm hắn"

Cô ấy lập tức tỉnh táo.

"Khi nào?"

"Bây giờ, mình đang đi trên đường"

"Bây giờ? Bà nội nó, sao con mẹ nó tìm được cậu?"

"Mình cũng không biết, hắn chỉ nói mình đi một mình"

"Để cậu đi một mình? Xong rồi, hắn nhìn trúng cậu rồi, Sooyoung, cậu đừng sợ, mình sẽ tới ngay, nếu hắn dám đụng tới cậu, mình đập chết hắn!"

"Ừm"

Cúp điện thoại, trong lòng tôi rất phấn khích. Đến XX dựa theo lời hắn tìm được phòng, đây nổi danh là chốn ăn chơi, lấy chuyện phục vụ tắm rửa làm chính, đàn ông tới nơi này làm chuyện gì cũng có thể tưởng tượng được. Tôi gõ cửa bước vào thấy hắn cởi trần, bên dưới chỉ quấn một mảnh khăn tắm, một đống thịt mỡ ngồi trên ghế sofa, da gà tôi nhất thời rơi đầy đất, chân cũng mềm nhũn. Thấy tôi đi vào hắn không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi cười thô bỉ, bộ mặt vô cùng đắc ý.

"Giám đốc Choi..."

"Giám đốc Park thật nhanh nhẹn, tới đây, ngồi đi"

Tôi ngồi xuống đối diện hắn.

"Không thể để Giám đốc Choi chờ lâu, tôi nghe ngài nói tới chuyện phê duyệt, tôi càng không thể không vui mừng"

Hắn chợt ha hả cười to.

"Tôi có nói tới chuyện phê duyệt sao? Chỉ bằng vài bữa cơm của cô đã muốn tôi ký? Giám đốc Park cũng thật ngây thơ"

Tôi nhìn bộ mặt xấu xa độc ác của hắn, thật muốn xé nát.

"Vậy Giám đốc Choi hôm nay có chuyện gì?"

"Chuyện gì? Chuyện gì cô không biết sao? Tôi nói muốn tôi ký tên, cô phải làm được yêu cầu của tôi"

Tôi siết chặc tay mình, hôm nay thật sự trở về không công.

"Vậy ngài có yêu cầu gì? Xem thử chị em tôi có thể giúp ngài hay không?"

"Chị em? Giám đốc Park thật thích nói đùa, tìm đại một người hầu rượu lại nói là chị em với cô, cô cho rằng tôi nhìn không biết sao?"

Đầu óc tôi phút chốc như bị sét đánh.

Choi Wook ơi Choi Wook, ông không sợ Seungwan đem ông đi thiến sao?

Không chờ tôi nói, hắn đứng lên đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, tay đặt lên lưng ghế sofa phía sau tôi.

"Nhưng tôi đây không thích tiểu thư, tôi chỉ thích người như Giám đốc Park vậy, đứng đắn, xinh đẹp, thông minh..."

Tôi cảm thấy sau lưng bất ngờ bị sờ nắn nóng ran, tôi chợt nhận ra đó là tay hắn, vội vàng đứng lên.

"Giám đốc Choi, nếu không nói tới chuyện phê duyệt, vậy thì tôi đi trước"

Đi tới cửa, một khối thịt chắn trước mặt.

"Giám đốc Park không muốn được duyệt?"

Sau đó tôi nghe cạch một tiếng, cửa đã bị hắn khoá lại, tôi nhất thời luống cuống,

"Giám đốc Choi, chuyện đó hôm khác bàn lại, muộn rồi, tôi phải về..."

Cặp mắt chuột của hắn loé lên một tia nguy hiểm.

"Về? Đã tới đây rồi còn muốn về? Chỉ cần cô ở lại, tôi lập tức có thể kí tên, một đêm đổi một tờ quyết định, Giám đốc Park, rất có giá..."

---
Xingg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top