Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Joo Seok Kyung không phải đứa ngoan hiền lễ phép gì, cũng phải rồi, nhìn vào gia thế con nhỏ lúc nào cũng có đủ can đảm lớn tiếng với người ngoài "biết bố của tao là ai không?" thì đủ hiểu. Coi trời bằng vung, hiên ngang hống hách – là những gì học sinh trường Cheong-a nói về nhỏ. "Luật của Cheong-a" cũng là do Joo Seok Kyung đặt ra, ở đây, thuận nhỏ thì sống, nghịch thì tự tìm đường cút khỏi trường đi. Không điêu, ông chủ tịch đứng đằng sau đủ khả năng dẹp luôn con đường học vấn của bất cứ đứa nào cản trở Joo Seok Kyung trong lớp. Joo Seok Kyung đã lớn lên như vậy đấy, một đứa khó ưa khó chiều nhưng không ai phủ nhận được nét phú quý kiêu hãnh trời sinh như một tiểu thư nhà tài phiệt thứ thiệt.

Đó là những gì Joo Seok Kyung nghĩ trước khi gặp Bae Ro Na.

"Này, cậu có muốn đến nhà mình không?" Joo Seok Kyung đặt một tay lên bàn trước mặt học sinh mới chuyển đến, cười thật ngọt ngào. Nếu không biết còn thật sự tưởng Joo Seok Kyung thân thiện với bạn mới như thế.

"Joo Seok Kyung." Ha Eun Byeol trố mắt lên nói. "Cậu không đến bữa tiệc nhà tớ sao?"

Joo Seok Kyung thậm chí không phản ứng với câu hỏi của Ha Eun Byeol, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt dưới mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại, xõa xuống vai, có mùi hương dễ chịu của xà phòng giặt vải – mùi mà Joo Seok Kyung ghét nhất, thật rẻ tiền. Bae Ro Na tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô nàng hơi khó xử xoa xoa ngón tay dưới bàn. Ha Eun Byeol không thích mình, Bae Ro Na nhận ra điều đó từ lúc xảy ra xô xát với cô giáo Cheon Seo-jin. Từ lúc vào đây, Ha Eun Byeol nếu không làm khó dễ thì cũng lườm liếc. Vốn dĩ Bae Ro Na chỉ muốn tập trung vào việc học và ca hát, giao lưu kết bạn gì đó, cô nhận ra rằng ở một ngôi trường chỉ dành cho những đứa có tiền thì chính mình không nằm trong danh sách làm quen của tụi nó. Nếu đã vậy thì tốn tâm tốn sức cũng chỉ có mình bị thiệt. Ha Eun Byeol hào phóng mời tất cả bạn cùng lớp đến tiệc tại gia trừ cô như thể nói với tất cả mọi người không nên giao du với Bae Ro Na. Đúng lúc đó thì Joo Seok Kyung đưa ra lời mời đến nhà.

Bae Ro Na âm thầm liếc nhìn Joo Seok Hoon bàn bên cạnh, cậu ấy cũng không phản đối. Vậy là... chắc được nhỉ?

"Được, mình sẽ đến đó." Bae Ro Na ngẩng đầu nhìn Joo Seok Kyung, đáp lại một nụ cười. "Cảm ơn cậu, Seok-kyung."

"Vậy nhé, anh Seok Hoon và mình sẽ đón cậu ở Hera Palace."

Tiếng chuông đánh gãy cuộc trò chuyện vừa lúc chớm tắt, ai nấy lại quay về làm việc của mình. Trường cấp ba Cheong-a là một trong những trường tư thục nổi tiếng nhất ở Seoul, không chỉ có tiền mà còn phải có tài mới được phép trở thành học viên ở đây. Hiệu trưởng của Cheong-a cũng là một nhân vật đình đám mà Đại Hàn Dân Quốc không thể không biết đến với danh hiệu Soprano nữ số 1. Vì thế, danh tiếng của trường Cheong-a không hề bình thường, ước mơ của bao nhiêu người muốn bước một chân vào hằng năm đếm không xuể nhưng số lượng trúng tuyển không đến hàng trăm. Hình dung rằng chốn này là một đóa hoa hồng, mà muốn leo đến cánh hoa mềm mại phải nếm thử chông gai khổ sở.

Joo Seok Kyung sau giờ học vui vẻ với kế hoạch hoàn mĩ của mình, đung đưa chân hưởng thụ vị ngọt của sữa táo thượng hạng. Nếu cho rằng Joo Seok Kyung làm vậy là vì muốn giải vây cho Bae Ro Na thì quá ngây thơ rồi. Một đứa từ nhỏ đã kiêu căng sẽ đột nhiên thay đổi tính tình à? Có thể, nhưng không phải là Joo Seok Kyung. Càng không phải là Bae Ro Na, người mà cô có thể làm bạn cùng.

"Mọi thứ bắt đầu thú vị rồi đây."

Joo Seok Kyung hút cạn sữa bên trong, đột nhiên bóp nát rồi vứt xuống khoảng cỏ đối diện, xoay lưng bỏ đi.

Cùng lúc đó, Bae Ro Na không thư thái được như Joo Seok Kyung, phải lao động công ích vì tội "gây mất trật tự" lớp học. Bae Ro Na thở dài, nhặt nhạnh những mảnh rác dưới sân trường, trong đầu nhớ lại những âm tiết đã học. Âm nhạc đối với Bae Ro Na còn lớn hơn sinh mạng, chỉ đứng sau mẹ. Nhưng đam mê cháy bỏng trong cô chưa lần nào thôi bùng lên càng thúc đẩy Ro Na cố gắng nỗ lực mỗi ngày một nhiều hơn. Bae Ro Na chính là một cô bé như thế, bất khuất, kiêu ngạo trời sinh cũng không kém gì Joo Seok Kyung.

[...]

"Chào cậu, Ro Na." Joo Seok Kyung đứng ở cạnh cửa mỉm cười, cũng là lần đầu tiên cô thấy Bae Ro Na không mặc đồng phục Cheong-a, chiếc váy hồng nhạt như màu hoa anh đào tôn lên làn da mịn màng với kẹp tóc ngang tai. Joo Seok Kyung thầm nghĩ, đúng là quê mùa.

Bae Ro Na ngỡ ngàng với kiến trúc hiện đại mà lần đầu được thấy bên trong căn penthouse tầng 100 khét tiếng, cả đời cô bé chưa từng bước vào một căn nhà lộng lẫy thế này bao giờ. Trong đôi mắt to lúng liếng không che giấu được sự yêu thích.

"Đẹp quá, Seok-kyung, nhà cậu đẹp thật đấy. Cậu đã sống ở một nơi thế này suốt đó hả?" Chỉ cần tưởng tượng mỗi ngày thức giấc trong căn nhà hoành tráng thế này cũng là một loại hạnh phúc cực kì rồi.

"Cũng bình thường." Joo Seok Kyung đảo mắt. "Mà, bọn mình lên phòng thôi."

Ro Na nhìn quanh, khẽ hỏi: "Seok Hoon không có ở đây hả?"

"Không, anh ấy có tiết học sau giờ nhưng cũng kết thúc sớm thôi. Tớ đã dặn anh ấy mua chút đồ ăn vặt cho ba đứa mình rồi nên cậu cứ chờ là được." Joo Seok Kyung thờ ơ nói.

Phòng của Seok Kyung giống với phòng của Seok Hoon, chỉ khác là nhiều đồ trang sức và trang trí hơn, toát lên vẻ tiểu thư sang chảnh hẳn. Bàn cũng bày sẵn bài tập, Joo Seok Kyung nhờ Ro Na giúp mình phụ đạo môn toán, dù gì cũng chẳng có trò chơi nào. Bae Ro Na dè dặt để túi xách bên cạnh, ngồi xuống rồi lặng lẽ nhìn khắp nơi.

"Đẹp lắm hả?" Joo Seok Kyung đột nhiên hỏi, đứng từ đằng sau rồi cúi đầu nhìn Ro Na.

"Mình xin lỗi đã nhìn lung tung! Tại nơi này đẹp quá..." Bae Ro Na không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Joo Seok Kyung cười lớn: "Không sao mà, Ro Na thích món nào thì đem về cũng được, dù sao mình cũng không thiếu." Cô cầm lên một móc khóa phiên bản giới hạn rồi đưa về phía Bae Ro Na. "Cái này thì sao? Hiếm lắm đó."

"Không, mình chỉ tò mò nhìn thôi, mình không lấy đâu." Bae Ro Na lập tức nói.

Joo Seok Kyung đi đến bên cạnh, đặt hai tay lên vai Ro Na mỉm cười. "Mình đùa thôi mà, nhưng Ro Na thích thì có thể lấy thật." Bên trong vẻ mặt ngọt ngào là đầy sự dò xét.

Bae Ro Na còn không nhìn đến chiếc móc khóa đó lần thứ hai. "Mình mau học thôi, đến lúc Seok Hoon về thì có thể chơi với cậu ấy."

Joo Seok Kyung nghe thế, không khỏi càng cười tươi hơn. "Thế nào? Cậu thích anh hai mình hả?"

"Seok-kyung à!"

"Được rồi được rồi, chọc cậu chút thôi."

Joo Seok Kyung vốn cũng không định học thật, gia sư đến tận nhà còn không chịu học huống gì Bae Ro Na. Chỉ định nghe cho có một chút chờ anh Seok Hoon về nhưng ai ngờ, Bae Ro Na vậy mà có tài giảng bài ghê. Mỗi lúc nói đều sẽ chỉ vào dẫn chứng trên sách, Joo Seok Kyung để ý thấy, ngón tay của Bae Ro Na đẹp thật. Không phải con gái nhà giàu không cần động vào việc nhà mà da dẻ vẫn mịn màng trắng trẻo, cảm giác chắc là mềm lắm.

"Cậu hiểu phần đó chưa Seok-kyung?" Bae Ro Na nói.

Joo Seok Kyung rời mắt khỏi bàn tay, nhìn bài toán phức tạp thật ra không hiểu gì, "Hiểu, Ro Na giảng hay thật đó."

"Cậu nói vậy là tốt rồi, vốn dĩ mình còn sợ bản thân nói khó hiểu, có chuẩn bị sẵn cho cậu một quyển công thức chép tay chi tiết nhất có thể. Nhưng được vậy thì chứng tỏ Seok-kyung hiểu bài tốt lắm đó."

"Cậu chuẩn bị hẳn sách chép tay hả?" Joo Seok Kyung cứng đơ hỏi.

Bae Ro Na gật đầu, hình như hơi ngại ngùng, nói: "Ừm, mà mình lo xa quá rồi."

Joo Seok Kyung cười cười, mấy phần vui vẻ trong mắt cũng không còn nữa. Làm tới vậy để lấy lòng mình hả? Đúng là càng lúc càng rẻ tiền. Joo Seok Kyung rút tay về, chọt chọt ngòi bút xuống vở, ngẫm thời gian Seok Hoon về đến nhà.

"Seok-kyung nè, cậu còn phần nào không hiểu không?" Bae Ro Na vừa lật sách vừa hỏi.

Joo Seok Kyung không muốn ngồi bên cạnh Bae Ro Na nữa, cười nói: "Không, hôm sau mình hỏi Ro Na tiếp cũng được." Nói rồi toan đứng dậy, nhưng vì đứng lên quá nhanh không cẩn thận vấp vào chân ghế, ngã xuống đất.

"Seok-kyung! Cậu có sao không?" Bae Ro Na hoảng hốt đứng dậy đến chỗ Joo Seok Kyung, nhanh nhẹn đỡ cô dậy.

"Hình như mình bị trật chân rồi." Joo Seok Kyung cắn răng nói, mồ hôi lạnh đổ từ trán xuống, có vẻ đau lắm. Bae Ro Na lúng túng dìu Seok-kyung ngồi lên ghế rồi lại quỳ một chân xuống, cẩn thận nắm nhẹ cổ chân. "Chỗ này đúng không?"

"Bae Ro Na, cậu không biết thì đừng có bẻ bậy, đau lắm đó!"

"Cậu tin mình đi, mẹ mình thường xuyên mang giày cao gót chạy việc nên cũng hay trật chân lắm, mảng này không ai rảnh hơn mình đâu."

"Bae Ro Na mình cảnh cáo cậu lần cuối đó! Bỏ chân xuống!"

Joo Seok Kyung đau không chịu nổi, nước mắt đã lưng chừng rồi. Để con nhỏ này bẻ cổ chân cho mình thì còn đau hơn nữa, Joo Seok Kyung muốn chồm đến đẩy người Ro Na ra.

"Bae Ro Na, cậu làm cái gì đó?"

Giọng nói trầm thấp mang theo chút tức giận vang lên, Joo Seok Hoon đứng cạnh cửa, hình như vừa về đến nhà. Joo Seok Kyung cũng ngơ ra chốc lát, rồi lập tức hét toáng lên. Joo Seok Hoon vứt cặp xuống đất, đẩy mạnh Bae Ro Na ngã về phía sau rồi cuống quít lại gần em gái.

"Seok-kyung, em có sao không?" Trông Joo Seok Hoon lo lắng đến điên lên, căng thẳng hỏi.

"Anh, chân em bị trật rồi." Joo Seok Kyung ghì chặt móng tay lên da thịt Seok Hoon, như thể sắp đâm thủng bả vai hắn.

"Bae Ro Na! Cậu đã làm cái gì hả?" Joo Seok Hoon tức giận trừng mắt về phía Ro Na còn ngã trên đất.

"Seok-kyung à, cậu cử động lại thử xem."

Không còn cảm giác đau nữa, Joo Seok Kyung khẽ nhích chân rồi mở to mắt bất ngờ, lắc lắc mấy cái kiểm chứng. Quả nhiên, hết đau rồi. Cô vui vẻ nói: "Anh, không đau nữa."

Joo Seok Hoon thở phào, xoa xoa cổ chân Seok-kyung một chút. Bae Ro Na đứng bên cạnh, cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Cảm ơn nha, Ro Na." Joo Seok Kyung nói.

"Mình cũng xin lỗi đã không hỏi cậu trước, nhưng mình nghĩ cách đó hiệu quả hơn." Bae Ro Na mỉm cười, lấy ra dầu thuốc từ túi trong tay đưa đến cho Seok-kyung. "Nếu được thì cậu thoa cái này lên sẽ sớm hồi phục đó."

Joo Seok Kyung chỉ cười cười không nói gì.

"Anh sẽ gọi bác sĩ tư đến nhà xem lần cuối cho chắc, bảo ông ấy chuẩn bị thuốc cho em." Joo Seok Hoon đứng dậy, liếc nhìn Ro Na một cái rồi đi mất.

Cánh tay đưa ra giữa không trung của Bae Ro Na hơi khựng lại, có vẻ không biết phải như thế nào mới phải, bối rối một chút rồi quyết định rút về. Joo Seok Kyung nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, thầm đắc ý mỉa mai không biết thân biết phận.

"Vậy thì, ừm, nếu cậu đã không sao thì mình về trước nhé. Để cậu nghỉ ngơi một chút." Bae Ro Na cầm lấy túi rồi nhanh chóng chào hỏi bước ra ngoài.

Căn phòng thoáng chốc quay về vẻ tĩnh mịch vốn có, Joo Seok Kyung hạ thấp khóe miệng vẫn luôn mỉm cười của mình, đứng dậy đi đến bàn học. Sổ chép tay của Bae Ro Na vẫn chưa lấy, Joo Seok Kyung mở ra xem thử. Chữ viết của Ro Na ngay ngắn tròn trĩnh, bầu bầu đáng yêu, nội dung cũng rành mạch rõ ràng, mỗi phần đều có một bảng chú ý riêng, rất tỉ mỉ. Đúng là phong cách của Bae Ro Na rồi, Joo Seok Kyung không khỏi cảm thấy thế. Lật thêm chút nữa, có một hình vẽ nho nhỏ đầu trang.

"Cố lên Seok-kyung! Đánh bại môn toán!"

Hình vẽ Ro Na tí hon cổ vũ động viên cho Joo Seok Kyung. Cứ như quyển sổ này do Bae Ro Na viết riêng cho Seok-kyung vậy.

Joo Seok Kyung lạnh lùng nhìn rồi xé mất hình vẽ.

"Vô bổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top