Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - So far away


Chuỗi fic ngắn mừng sinh nhật Satoru

Yuuji chưa bao giờ hiểu cho những gì Satoru chịu đựng, hay những dày vò hắn phải trải qua. Đứa học trò vẫn luôn vô tư ngồi vào lòng hắn, bất cứ khi nào cậu cảm thấy việc này thuận tiện. Trên sopha đỏ bọc nhung của tầng hầm, bằng cách nào đó cả hai vẫn rất thường lui tới. Dù cuối cùng Yuuji cũng đã không cần luyện tập điều khiển chú lực bằng cách xem những bộ phim đôi khi nhàm chán vô cùng hắn mang về từ một cửa hàng DVD trên phố. Hay trong chính căn hộ lúc này của Satoru, phải nói đúng hơn là một trong số những căn hộ mà hắn có.

Căn hộ không quá rộng nhưng thoáng đãng và đầy đủ tiện nghi. Một mặt tường phòng ngủ hoàn toàn lắp kính. Gojo không hẳn thích những buổi sáng ánh nắng tràn ngập căn phòng, làm phiền đến giấc ngủ hắn lúc nào cũng muốn kéo dài thêm. Nhưng căn phòng ngủ quả thật là không tệ. Trong những buổi tối trời quang đãng, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài khung cửa rộng không kéo rèm.

Yuuji dường như vẫn luôn rất thích những đêm được ngắm trọn vẹn bầu trời như vậy. Satoru lại chưa từng yêu thích trời sao. Đối với hắn bầu trời chỉ như một tồn tại hiển nhiên trùm lên bọn họ, không đáng để dành quá nhiều thời gian ra chú mục vào. Mọi khoảng trời dẫu ngày hay đêm trong mắt Satoru đều chưa từng đặc biệt.

Nhưng Satoru luôn thật sự yêu thích giây phút này. Không phải với việc ngắm bầu trời bên ngoài bức tường phòng ngủ lắp hoàn toàn bằng kính, mà với một Yuuji ấm sực trong lòng. Đôi mắt hổ phách lấp lánh đối diện với trời sao. Tấm lưng nhỏ bé thản nhiên tựa vào ngực hắn, hoàn toàn không hay biết chút gì về những khổ sở Satoru vẫn luôn tự mình chịu đựng.

Satoru có thể cảm nhận được làn da màu mật thơm nồng sữa tắm đằng sau lớp áo sơ mi mỏng của hắn trên thân thể thiếu niên mười lăm tuổi trong lòng. Cặp chân săn chắc lộ ra bên dưới chiếc áo quá khổ co lên, áp sát vào ngực cậu. Mái tóc hồng ẩm ướt, thoang thoảng hương dầu gội cọ vào cổ rồi má hắn, khi Satoru chậm rãi, có cả phần thận trọng nghiêng đến gần hơn, kín đáo hít lấy mùi cơ thể Yuuji được bao bọc trong đủ loại mùi hương lẫn lộn từ những món đồ thuộc về của hắn. Có lẽ Yuuji cũng sẽ trở thành của hắn theo cách thế này. Satoru tham lam đẩy xa hơn mộng tưởng của mình. Ánh mắt rực cháy lên đằng sau cậu, thèm khát nhìn chằm chằm phần gáy lộ ra khi Yuuji vô ý cúi đầu. Cổ áo không được cài cẩn thận trượt hờ xuống một bên vai, lỏng lẻo ôm lấy cơ thể thiếu niên vẫn đang từng ngày phát triển. Satoru nheo mắt, cảm giác miệng mình khô khốc, nghĩ đến bờ ngực nở nang bên dưới lớp lụa đắt tiền của tấm áo sơ mi. Lớp lụa chỉ sau một đêm sẽ thấm đẫm mùi cơ thể cậu. Đến mức Satoru không nhẫn tâm mà mang giặt. Satoru giữ những tấm áo như một bí mật nho nhỏ của mình. Một bí mật Yuuji chẳng chút gì hay biết.

Satoru vẫn luôn nỗ lực kiềm chế chính mình những lúc ở gần Yuuji như thế. Khi cậu hồn nhiên như đứa trẻ sà vào lòng hắn. Với những cái ôm không chút e dè dễ dàng gợi lên nhục cảm. Hay cả những khi Yuuji leo lên nằm cạnh hắn trên giường với độc mỗi tấm áo sơ mi bằng lụa mỏng hờ hững phủ nửa thân trên trong những ngày cậu ở lại quá khuya hoặc chỉ đơn giản mệt lả vì tập luyện.

Satoru những khi đó đều cảm thấy, không sớm thì muộn, gã đàn ông hai mươi tám tuổi là hắn, một ngày nào đó sẽ thật sự phát điên.

"Sensei" Yuuji gọi từ nơi lòng hắn, đầu hơi ngẩng sang bên. Satoru nuốt nước bọt, chậm rãi cúi đầu, gương mặt hắn ở sát gần gương mặt cậu. Gò má nóng hổi mềm mại của Yuuji ở ngay dưới miệng mình. Chỉ cần một cái đẩy người rất nhẹ giả vờ vô ý, Satoru có thể dễ dàng hôn lên má Yuuji. Nhưng đứa trẻ trong lòng lại hồn nhiên không chút gì hay biết. "Hình như em cắn phải má rồi."

Cậu há miệng, nửa người trên quay hẳn về phía Satoru. Giữa không gian tối mờ của căn phòng ngủ, Satoru nỗ lực giữ mình tỉnh táo. Yuuji trong lòng hắn cựa mình, ngồi nghiêng sang, khuôn miệng tự nguyện mà hé mở, đầu lưỡi đỏ hồng ẩm ướt lấp ló đằng sau hai hàm răng trắng đều. Satoru nheo mắt, màu xanh trong mắt dần sẫm lại. Đối diện với cặp mắt trong veo nhìn hắn của đứa học trò, đứa trẻ hắn vẫn luôn không ngừng khao khát, khi cậu hoàn toàn vô thức không biết bản thân đang trở nên ngả ngớn mời gọi trước mặt hắn đến thế nào. Có lẽ Yuuji chỉ đơn thuần chưa từng phòng bị những lúc ở gần Satoru. Vì cậu chỉ đơn thuần xem hắn như một người thầy không hơn không kém. Ý nghĩ đó khiến Satoru cảm thấy đau lòng, nhưng đồng thời càng khiến hắn khó lòng kiểm soát bản thân. Hắn muốn ôm ghì lấy Yuuji mà ngấu nghiến. Đổ đầy hương vị chính mình vào khuôn miệng đang ngọt ngào hé mở. Muốn cơ thể thiếu niên đang ở mùa bung nở của cậu tiếp nhận mình. Muốn biến Yuuji trở thành của hắn.

"Để thầy xem."

Hắn lặp đi lặp lại vai diễn người thầy mẫu mực, một vai diễn đã thành quen. Satoru đỡ tay dưới cằm Yuuji. Tháng mười đầu thu trời se lạnh, cơ thể Yuuji ấm sực trong lòng. Cậu ngửa cao đầu, hầu kết nhấp nhô. Satoru cúi người xuống thấp, ngón cái ấn nhẹ vào bên khóe miệng Yuuji, không tự chủ được mà miết khẽ. Cậu ậm ừ dụi lên người hắn, đầu gối co lại áp sát bên đùi Satoru. Satoru chớp mắt, hơi thở nóng rực mắc lại trong lồng ngực, cảm giác rạo rực ham muốn cuộn lên trong lòng khiến tầm nhìn của hắn mờ đi. Nước bọt ẩm ướt trên đầu ngón tay, và phần da bên trong má mềm mại lúc hắn ấn tay tìm vết cắn.

"Hình như không phải đâu." Giọng Satoru khàn đặc, cơ thể căng cứng giữ lấy người Yuuji. "Thầy chẳng thấy gì cả."

"Em thật sự đã—" Câu chữ của Yuuji chẳng thể tròn vành, vì ngón tay Satoru vẫn còn giữ nguyên trong miệng cậu. Nước bọt theo khóe miệng chảy xuống cằm lấp loáng. Satoru nhẹ nhàng dùng bàn tay còn lại gạt đi. Yuuji vẫn chăm chú nhìn lên hắn. "—cắn vào má mà."

Satoru nhớ đến những ngày dài chịu đựng. Về hình tượng người thấy đứng đắn trước Yuuji. Mỗi lúc hắn dang tay ôm lấy đứa trẻ chạy đến phía mình. Để mặc Yuuji vô tư ngồi vào lòng hắn trên sopha, hay tệ hơn là trên giường hắn, từng phần cơ bắp bên dưới những động chạm hắn luôn tỏ vẻ vô tình căng lên, những đường cong tuyệt mỹ.

Hình dung về Yuuji trong lòng hắn vẫn thường luôn đối lập. Khi cậu đứng giữa sân trường Cao Chuyên trong những ngày đầu xuân mát mẻ, bầu trời xanh biếc cao vời vợi với những cụm mây đứt gãy nối thành hàng. Cổ áo hoodie đỏ nổi bật lên giữa khung cảnh yên bình trong mắt hắn. Yuuji quay mặt mỉm cười, đôi mắt hổ phách lấp lánh. Sự hồn nhiên và tuổi trẻ căng đầy nhựa sống rực rỡ hơn cả cảnh sắc ngày xuân. Satoru ngửa mặt nhìn trời, những đám mây lửng thửng trôi chẳng có gì ràng buộc lại khiến hắn để tâm. Hình ảnh về một Yuuji hoàn toàn trái ngược hiện lên mơ hồ. Satoru hiểu rõ, đó vốn không phải là kí ức mà chỉ như giấc mộng xuân thấm đầy khao khát hắn vẫn thường mơ. Cơ thể thiếu niên trần trụi ửng hồng, lấm tấm mồ hôi nằm bên dưới hắn, căn phòng tối mờ thiếu đi ánh sáng. Mùi mồ hôi và thứ mùi tanh thoang thoảng không rõ là gì quanh quẩn. Ánh sáng yếu ớt nép mình trong góc, bóng tối lại rõ ràng thắng thế hơn. Căn phòng trong mộng tưởng ngập tràn bóng tối, Yuuji quằn người trên nệm, chăn ga nát nhàu bên dưới. Hõm lưng trần cong lên, phần eo thon gọn được hắn dễ dàng giữ lấy. Khi cậu khó nhọc mà tiếp nhận Satoru trong mình. Trời xuân rực nắng không tồn tại nữa. Sự hồn nhiên trong đáy mắt Yuuji vỡ tan rồi bị cuốn đi theo dòng nước mắt rơi đầy trên má cậu.

Một Yuuji chìm trong ham muốn.

Yuuji xoay người, hai đùi mở ra áp sát bên người hắn, lồng ngực vạm vỡ bên dưới lớp sơ mi lụa đắc tiền áp vào ngực Satoru. Yuuji nắm lấy cổ tay Satoru, đầu ngón tay cào lên da hắn. Satoru rùng mình, sợi dây lý trí vốn lúc nào cũng bị kéo căng trong đầu đến gần hơn giới hạn. Từng thớ từng thớ một đứt lìa khỏi phần kia. Yuuji cắn vào tay hắn, đầu lưỡi chuyển động quấn lấy ngón tay Satoru trong miệng mình. Một tay cậu đưa lên yếu ớt níu vào áo hắn. Ánh mắt mong chờ không nhầm lẫn được ngước nhìn Satoru.

"Sensei. Gojo-sensei."

Phựt.

Satoru gầm gừ, kéo ngón tay mình khỏi miệng Yuuji, nắm lấy cằm cậu kéo lên phía mình, thô bạo ấn môi mình lên môi cậu. Cả người Yuuji run bật lên trong lòng hắn. Nhưng Satoru đã chẳng còn tâm trí để bận tâm. Hắn đã luôn thật sự khao khát chuyện này, một khi đã chạm vào và nếm được Yuuji, không đời nào Satoru có thể dừng lại được. Hắn nâng người cậu cao hơn. Lưỡi điên cuồng sục sạo trong miệng Yuuji, nuốt lấy từng tiếng nấc nghẹn ngào. Môi cậu bị hắn hôn đến đỏ bừng sưng tẩy, vị máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng cả hai, hương vị của hắn và Yuuji quyện vào nhau trong miệng cậu. Khi Yuuji bạo gan dùng bàn tay giữ lấy má Satoru, cúi đầu tự mình nhấn sâu hơn nụ hôn đang dần trở nên mất kiểm soát giữa hai người. Cơ thể cậu rạo rực trong lòng hắn. Satoru nhắm mắt. Cảm thấy việc này tựa cơn mơ, một Yuuji cũng đang đồng thời khao khát hắn. Cơ thể xinh đẹp nằm gọn trong lòng hắn suốt bao ngày giờ đây nóng giãy niềm ham muốn dành cho Satoru. Khi cậu không ngừng cọ hông vào hắn, xúi giục Satoru tiếp tục việc đang làm. Khiến từng phần lí trí còn trụ lại trong hắn cuối cũng bị đánh tan đi.

Satoru giật mạnh vạt áo sơ mi trên người cậu. Tấm áo bằng lụa mỏng manh không thể nào chịu nổi. Cúc áo rơi lợp đợp xuống sàn nhà. Yuuji thả tay ra, vạt áo giờ đây không còn gì giữ lại tùy tiện trượt xuống khuỷu tay. Bờ ngực nở nang lộ ra bên dưới tầm mắt hắn. Satoru chạm vào nụ hoa trên ngực cậu. Lưng cậu cong lên, chủ động hiến dâng chính mình cho hắn. Satoru há miệng cắn mạnh vào nơi đó, nghe được từng tiếng nức nở van nài của Yuuji khiến hắn càng không cách nào dừng lại được. Satoru lướt lưỡi đùa nghịch nụ hoa, ngón tay ấn vào bên còn lại. Những ngón tay run rẩy của Yuuji yếu ớt níu vào tóc hắn, ấn vào da đầu Satoru như một lời khuyến khích. Một tay cậu bạo dạn luồn xuống giữa, rụt rè chạm vào phần thân thể cương lên đau đớn giữa hai chân Satoru. Hắn ậm ừ, tập trung vào nụ hoa yếu ớt bị hắn dày vò trong miệng. Để mặc Yuuji làm tất cả những gì cậu muốn. Khi bàn tay vốn nhỏ hơn bàn tay hắn rất nhiều vụn về xoa nắn Satoru.

Yuuji cũng cương lên trong những động chạm nhuốm đầy ham muốn. Satoru ngạc nhiên trước sự nhạy cảm Yuuji phơi bày ra trước hắn. Trước cả sự chấp thuận chẳng có dù là một chút kháng cự trước hành động vượt ngoài giới hạn đáng ra nên có trong mối quan hệ thầy trò. Khi cậu để miệng hắn lướt đi khắp cơ thể mình, để bàn tay hắn không ngừng ve vuốt cậu. Khi Yuuji xấu hổ rên rỉ giúp hắn dễ dàng tìm ra từng nơi nhạy cảm. Làn da màu mật lấm tấm mồ hôi, vải áo bằng lụa mỏng dính chặt vào lưng cậu. Ánh mắt hổ phách trở nên lờ đờ khi cậu ngửa đầu nhìn lên hắn. Bàn tay nóng rực nhớp nhúa dịch nhầy gấp gáp lướt đi trên chiều dài của Satoru, ra sức thỏa mãn hắn bởi kỹ thuật non kém của mình. Cứ như Yuuji thật sự chấp nhận hiến dâng mọi thứ của mình cho hắn. Linh hồn, máu thịt. Gương mặt ửng hồng kích thích tựa vào vai hắn, khi cậu tuyệt vọng níu lấy áo Satoru, hay khi cậu mơ màng há miệng cắn mạnh vào cổ hắn.

"Sensei. Satoru-sensei."

Satoru tận hưởng cảm giác ngây ngất khi tên hắn trôi qua đầu lưỡi Yuuji như một thứ âm thanh đầy cấm kỵ. Cách Yuuji ngập ngừng gọi hắn, dáng vẻ như đứa trẻ nghịch ngợm bày trò không muốn người lớn phát hiện ra. Hoặc cũng có khi Yuuji đang luyến tiếc khi để tên hắn trôi ra dễ dàng đến vậy. Cậu lúc nào cũng gọi sensei. Satoru vuốt ve phần gáy ẩm ướt lộ ra. Từng cơn run rẩy từ thân thể Yuuji lan dần trên đầu ngón tay buốt lạnh. Satoru nghĩ đến những động mạch mang theo dòng máu nóng chảy rần rật bên dưới làn da nhạy cảm nơi cổ Yuuji. Sự sống chân thật căng đầy Satoru dễ dàng chạm được. Sự sống khiến hắn cảm thấy thật an lòng. Như tất cả bao lần vẫn vậy.

Satoru nghiêng đầu, lướt lưỡi mình trên cổ cậu. Yuuji ngửa đầu, đường cổ xinh đẹp cong lên đầy khiêu gợi. Khiêu khích Satoru há miệng mà cắn lấy, hắn đây lại luôn rất sẵn lòng. Satoru lúc nào cũng luôn chịu đựng. Kín đáo giấu đi ánh mắt rực cháy những mong chờ ở nơi đứa học trò không thể tìm ra.

Vết cắn đè lên nhau trên cổ cậu, và dấu hôn. Vô số sắc đỏ nở rộ ra trên làn da màu mật. Satoru cố ý để lại dấu vết ở nơi Yuuji không dễ gì che giấu. Hắn híp mắt, thỏa mãn miết đầu ngón tay theo đường viền vết cắn. Một rồi hai. Máu đỏ rướm ra dính vào tay hắn.

Satoru vẫn thường chìm trong những cơn ghen hủy hoại hắn từ bên trong. Như thứ sâu bọ âm thầm đục khoét cây từ gốc rễ. Nhưng Satoru lại không thể làm gì, ngoài việc trưng ra nụ cười mẫu mực của một người thầy không hơn. Hai từ đó vang mãi bên tai lại chẳng khác chi sự báng bổ dành cho hắn. Nụ cười của Yuuji bên cạnh những người không phải Satoru lúc nào cũng dễ dàng khiến hắn phát điên. Nhưng sự hồn nhiên và quầng sáng rực rỡ bao lấy cậu vào giây phút đó khiến bóng tối trong lòng Satoru như được xóa bỏ ít nhiều. Đôi khi, hắn chỉ muốn đóng khung bọn họ vào giây phút đó. Hắn và Yuuji, bên dưới khung cảnh ngày xuân yên bình rực rỡ.

Satoru không nên để móng vuốt và sự điên cuồng hắn rõ mình sở hữu chạm vào đứa trẻ hắn yêu. Satoru cảm thấy, bản thân phải có trách nhiệm giữ Yuuji nơi khung trời rực nắng. Cuộc đời của bọn họ chung quy là ngắn ngủi. Và Satoru hiểu rõ giới hạn trong năng lực của mình. Yuuji không nên lãng phí tuổi trẻ của mình bên cạnh hắn. Thế giới trong lồng không hợp với Yuuji.

Satoru đẩy Yuuji ra khỏi người mình rồi bật dậy.

"Không được Yuuji. Dù có là sensei đi nữa, thì em cũng không được để thầy làm thế này với e—"

Yuuji nhảy lên ôm chầm lấy hắn. Satoru có chút giật mình, chao đảo ôm lấy Yuuji lùi lại. Yuuji dùng tay chân mình quấn lấy Satoru, gương mặt nóng bừng giấu trong cổ hắn.

"Sensei ngốc!"

"Khoan đã nào, leo xuống khỏi người thầy đã."

"Không!"

Yuuji lắc đầu, những sợi tóc hồng cọ lên cổ hắn nhồn nhột. Satoru thở dài, miệng thì nói vậy nhưng rõ ràng lại không muốn Yuuji buông tay mình khỏi hắn. Satoru vẫn luôn thực tâm muốn nhìn thấy Yuuji trưởng thành, như tất cả những đứa trẻ bình thường trong thế giới rộng lớn ngoài kia. Những đứa trẻ bình thường đắp nên từ máu thịt, chứ không phải vật chứa lời nguyền mạnh nhất. Satoru ngửa đầu, bầu trời đầy sao bên ngoài khung cửa kính chiếm lấy một nửa tầm mắt hắn. Satoru nhắm mắt, lòng yên đi một chốc. Khi hắn lặng lẽ giơ cánh tay mình đỡ lấy Yuuji. Sức nặng của thân thể thiếu niên ghì trên vai và ngực hắn.

"Yuuji?"

"Gojo-sensei chẳng hiểu gì cả." Giọng Yuuji như thể đang nghẹn ngào. Những ngón tay run rẩy bấu vào vai hắn. Satoru có thể cảm thấy gò má nóng rực ẩm ướt vì nước mắt của Yuuji cọ lên cổ mình. "Thầy lúc nào cũng nhìn em như đứa trẻ, còn chẳng bao giờ hiểu cảm xúc của em. Em thích thầy mà."

Satoru để những lời này ngấm vào da thịt, chảy vào trong tim. Đứa trẻ hắn vẫn luôn một lòng bảo bọc. Satoru để cảm xúc mạnh mẽ của Yuuji chảy sang người mình, những cảm xúc hắn đã chẳng hề hay biết, hòa lẫn vào bóng tối đặc quánh nơi cõi lòng Satoru. Bóng tối đen đặc rất nhanh lại trở thành dòng sông lấp lánh. Dải ngân hà hiện ra, cắt ngang một nửa bầu trời đêm trong tưởng tượng.

Satoru bế Yuuji đi lại phía giường. Sau đó nghiêng người ấn lên công tắc. Căn phòng ngủ chìm lại vào bóng tối của đêm đen. Bức tường lắp kính được khắc lên bức họa trời sao lấp lánh. Vô số vì sao nằm rải rác nhấp nháy không ngừng.

"Ngủ thôi."


vào những ngày
như thế này
em cần anh
lướt ngón tay
qua tóc em
và thầm thì

– anh / sensei [1]

end./

_________________________

[1] Sữa và Mật – "sensei" là tôi thêm vào. Đoạn thơ nó chỉ dừng ở "anh" thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top