Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 11 tắm biển Sendai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn một tháng cùng chú linh đối luyện Fushiguro Megumi triệu ra thức thần thứ hai.

'Mười ảnh pháp' đầu tiên là triệu hồi ra hai con chó, hai con chó này không cần phải thu phục, hai con chó sẽ giúp đỡ đồng hành với người triệu hoán. Nhưng những thức thần tiếp theo khi triệu hoán ra cần phải thu phục, nếu không thu phục được thì chịu chết đi!

Vì thế mà nếu không phải không còn cách nào khác phải triệu hồi ra thức thần cuối cùng, bởi triệu hồi ra vị ấy phải lấy mạng đổi mạng.

Cũng bởi thế hơn 600 năm trước Zenin vị kia cùng Gojo vị kia chiến đấu một trận đồng quy vô tận.

Nếu như Zenin vị kia thực sự nắm giữ được thức thần ấy thì cũng không có chết, nhưng căn bản điều ấy là không có khả năng bởi thức thần ấy xác xuất khống chế là 0.001℅. Thức thần cuối cùng bị thả ra không chỉ giết người đối diện mà còn quay ra giết người triệu hoán.

Mà thức thần số lượng từ khi sinh ra đã được định sẵn, nói là 'mười ảnh pháp' cũng không phải chỉ có 10 thức thần. Mười thức thần đầu được công khai, còn những thức thần sau phải tự lần mò mà triệu hoán, nhưng bởi vì số lượng thức thần được định sẵn cho nên có ít có nhiều, số lượng không giống nhau.

Trăm năm trước Zenin gia cũng rút ra vài cái 'mười ảnh pháp' nhưng cũng chỉ có vài cái lên được chú thuật sư cấp 1.

Mấy thứ này Yuuki đều nghe được từ Gojo Hikari, cái lão bạn thích bát quái, cho dù có chết cũng hóng lên trên đây. Chuyện gia tộc, chuyện xấu ngự tam gia hay mấy bí mật chú thuật giới, hắn đều kể hết, không có chút nào kiêng kị.

Gojo Hikari là cái thể loại hố con cháu, hố đồng loại.

Gojo Hikari: dù sao lão tử đã chết, liên quan gì tới lão tử.

Gojo Hikari tuy bị bức bách thành cái xã súc ở Minh giới nhưng sau khi gặp lại được bạn thân, hắn ngoan ngoãn một bên công tác một bên bắt sóng wifi lên trên trần gian hóng dưa.

Yuuki còn nghe được chuyện 600 năm trước Zenin gia chủ "mười loại ảnh pháp" cùng Gojo gia chủ "Lục Nhãn" đánh nhau như thế nào. So với trong sách cổ ghi lại còn rõ ràng chi tiết hơn.

Gojo Hikari diễn tả hắn lên tới trần gian chấp hành nhiệm vụ câu hồn hai người, hắn nhân cơ hội lên sớm hơn vài ngày để hòng thời gian trốn việc.

Ai ngờ vừa lên tới liền thấy Zenin gia chủ cùng Gojo Head gia chủ đứng cãi nhau, hành động không cùng phong nhã có điều dính dáng.

Gojo Hikari đối với hậu bối cũng không có gì gọi là thân thiết, thiên vị, hắn cũng không quan tâm Gojo gia sau này như thế nào. Hắn còn có thể không chút lương tâm mà hố hậu đại của chính mình.

Thấy hai người đánh lên tới, Gojo Hikari liền chọn chỗ tốt ngồi xổm, một bên cắn hạt dưa một bên hô to: "Đánh lên tới, đánh lên tới!", "Đánh hay lắm, đánh hay lắm".

Ngồi uống trà xem kịch cũng là thú vui phong nhã, Gojo Hiraki cảm thấy mình cho dù có là quỷ cùng là con quỷ mĩ lệ phong nhã nhất ~.

Bọn họ đánh nhau 6 ngày, hắn cũng ngồi xổm 6 ngày xem hết diễn biến. Cuối cùng hai cái như uống thuốc kích thích cùng nhau đồng quy vô tận.

Ân, đồng quy vu tận cũng thực phong nhã, Gojo Hikari ngồi dậy dãn dãn cái chân đã tê dần bởi vì ngồi lâu không vận động, trong lòng bình luận.

Thu lấy hồn hai người hoàn thành nhiệm vụ.

Gojo Hikari trước kia còn sống từng cùng một cái Zenin "mười ảnh pháp" quen thuộc, hai người quan hệ cũng không tệ lắm, có thể xưng một tiếng "bạn bè", nhưng sau khi Zenin kia chết cũng không chọn cùng hắn ở Minh giới chơi đùa mà cố chấp muốn đi tìm "bạn thân".

Bởi vì trên thế giới không có gì lưu luyến, chỉ vì một người mà sống, cho dù chết cũng muốn đuổi theo, đủ phong nhã ~ Gojo Hikari cho đánh giá.

Quan hệ hai nhà Zenin cùng Gojo cũng không phải địch cho nên khi xem xong hai cái hậu bối cãi nhau dẫn tới đồng quy vô tận, Gojo Hikari lúc ấy có tò mò hỏi hai người cãi nhau chuyện gì mà đáp cả mệnh vào.

Hai cái đều khóc chút chít, Zenin gia chủ từ nhỏ bị tẩy não đặt Zenin gia lên đầu cho nên hắn khổ sở khóc không nói lên lời, chỉ có Gojo Head một bên khóc một bên nói: "Hai bọn ta quan hệ không tốt, từ nhỏ bị gia tộc đem ra so sánh cho nên xem nhau không vừa mắt đã lâu, 6 ngày trước có giao lưu tam đại gia tộc...ô ô... Ta cùng hắn mắng nhau nói mình mới là mạnh nhất, xong liền đánh lên tới.... Ô ô".

Cuối cùng Gojo Hikari một bên xem kịch vui một bên khuyên nhủ: "Vậy thì các ngươi hai cái kiếp sau thử làm bạn tốt xem, hai cái cùng nhau hố chết các ngươi gia tộc, dù sao lỗi lầm cũng từ gia tộc sinh ra". Gojo Hikari đưa ra chủ ý, không có tí nào chột dạ khi hố chính mình gia tộc.

"Ngài không phải tổ tiên Gojo gia sao?" Gojo Head khụt khịt hỏi.

"Ngươi không biết sao? Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn" Gojo Hikari mở ra chiếc quạt xếp, áo bào, màu tóc cùng màu da đều là màu trắng, hắn tươi cười tự tin đôi mắt xanh lam không dung bất cứ thứ gì, lúc ấy hắn giống như một vị thần minh ngồi trên đám mây nhìn xuống vạn vật thế gian.

Tổ tiên Gojo gia cùng Gojo Hikari có quan hệ gì? Gojo Hikari gia chủ đời đầu cùng Minh Giới Gojo Hikari có quan hệ gì? Bọn họ là một người sao? A~ ta lại không phải bọn họ sao có thể biết, Gojo Hikari tay xếp quạt nhếch môi cười.

Gojo Hikari cũng không biết rằng chỉ một câu nói cuối cùng của mình lại bị Gojo Head nhớ kĩ sau đó ảnh hưởng tới hắn ở chính kiếp sau.

Lại bởi bản mặt "trách trời thương dân" của Gojo Hikari cũng ảnh hưởng tới Zenin gia chủ dẫn tới kiếp sau hắn cũng một bộ "trách trời thương dân".

Khụ! Đề tài xả quá xa, trở lại chuyện cũ.

Megumi đã thành công thu hoạch thức thần thỏ chạy.

Sau Megumi còn báo ban võ thuật, cảm thấy tự mình lần mò ra võ mèo cào quá yếu. Yaga Masamichi cũng chú ý tới hướng đi của Megumi, dù sao cũng là mầm chú thuật sư, phải bảo hộ dạy dỗ tốt.

Yaga Masamichi mang theo Fushiguro Megumi báo mấy cái ban, xong còn thêm môn kiếm đạo, Fushiguro Megumi lúc đầu có chút biệt nĩu, cảm thấy Yaga Masamichi bồi tiền vào người mình không đáng, bọn họ lại là người xa lạ, hắn không cần trả giá nhiều như vậy. Xong cuối cùng bị Yuuki nói vài câu mới tiếp nhận.

"Gumi-chan không muốn mạnh hơn sao? Đơn thuần chiến đấu tiến bộ sẽ không lớn, ngay cả hai chiêu của tớ cũng không đỡ được a".

Lời nói tuy không có trâm trọc nhưng Fushiguro Megumi cũng bị kích thích tới. Rõ ràng bọ họ cùng tuổi, thậm trí Yuuki còn nhỏ hơn cậu vài tháng, cậu còn cao hơn Yuuki nửa cái đầu, cậu học tập phất trừ chú linh cũng chỉ kém Yuuki 1 tháng nhưng lại bị Yuuki hoàn toàn áp đảo.

"Chúng ta không phải bạn thân sao? Tương lai Michi còn trở thành thầy của chúng ta đâu, Michi lo cho chúng ta có gì là không đúng? Chúng ta là trẻ con nha, trẻ con có quyền được vô điều kiện tiếp nhận người khác thiện ý, trẻ con không lên suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta chỉ cần vui vẻ biến cường là tốt rồi, không phải sao?".

"Gumi-chan quá không coi trọng mình, trên thế giới này mỗi một cá thể đều là đặc biệt. Gumi-chan đừng có suy nghĩ rằng mình không có giá trị, mình không đáng giá. Nếu Gumi-chan được tớ công nhận là bạn thân thì đương nhiên bởi vì trong mắt tớ Gumi-chan là đặc biệt, cho nên đừng có tự ti như vậy".

Fushiguro Megumi gật đầu chấp nhận, càng thêm lỗ lực học tập.

Bởi vì là chú thuật sư cho nên thân thể được chú lực cải tạo, sức lực tố chất đều cao hơn người thường. Megumi cũng rất có thiên phú, tiếp thu nhanh tróng.

Yuuki không có báo ban võ thuật, kiếp trước bị huynh trưởng dạy dỗ cũng đã siêu cường, huynh trưởng còn là cao thủ kiếm đạo. Thế giới cũ không phải kiếm chính là cung tên, Yuuki là nhị công tử Tây Quốc đương nhiên đều phải bị học. Tuy hằng ngày hoa thủy sờ cá nhưng do thiên phú huyết mạch cho nên tuy học được lông gà vỏ tỏi cũng cường hơn người, Yuuki học cũng chỉ bảo mệnh, luyện ra được thể thuật cũng bị huynh trưởng bức bách.

Học nhiều năm đánh nhau như vậy, Yuuki đầu óc có hố mới báo ban võ thuật, vừa tốn thời gian vừa không thú vị, Yuuki đối với mấy thứ này sinh ra bóng ma tâm lý.

Chuyển sinh sang kiếp khác Yuuki chỉ có ý niệm: vui vẻ chơi. Thế giới này còn nhiều thứ thú vị như vậy, Yuuki sẽ không ủy khuất chính mình.

Vì vậy Yuuki quyết định báo ban dạy múa.

Trước kia Yuuki chỉ xem qua xướng nhảy ở thế giới loài người vào lễ hội, còn không có được lưu hành bài bản cũng không biết múa ở đây có khác như thế nào.

"Múa ba lê?" Yaga Masamichi nghe xong kinh ngạc rớt ngay cặp kính, hắn còn không tin tưởng mà hỏi lại: "là múa ba lê chứ không phải võ thuật?".

"Đúng vậy! Cảm giác siêu thú vị, siêu phong nhã".

"Vậy được rồi" Yaga Masamichi cũng không có ngăn cấm, tuy kì quái nam hài tử múa ba lê nhưng Yaga Masamichi cung không có bị kinh hãi, dù sao chú thuật sư đầu óc vốn không bình thường, Yaga Masamichi ở lâu rồi cho nên bất cứ việc gì Yaga Masamichi cũng không cảm thấy có vấn đề.

Yaga Masamichi là cái khai sáng gia trưởng, coi trọng hậu bối, tính cách cùng vẻ ngoài hoàn toàn đối lập, hắn là cái ôn nhu người, sẽ duy trì mộng tưởng, những gì bọn nhỏ thích. Cho nên Yaga Masamichi hiệu suất cực cao, tuyển chọn một trường đào tạo ngay tại gần đấy.

Trường học là nơi dành cho mấy đứa nhỏ hứng thú học mà mở ra, học cũng vì hứng thú vì hòa nhập, mở rộng năng khiếu kĩ năng, chuyên môn phụ đạo. Học bổ túc, học tiếng anh, học đàn, học võ, học vẽ,... Đủ loại bồi dưỡng.

Fushiguro Megumi cũng được chuyển vào trường đấy, tuy hơi xa nhà một chút nhưng vì sở thích/muốn biến cường Yuuki/Fushiguro Megumi đều rất tích cực.

Có khoảng ba khu nhà, khu nghệ thuật, khu học tập cùng với khu thể thao võ thuật được tách ra. Cho nên hai người cũng không đi cùng đường.

Múa ba lê cần phải học từ nhỏ bởi xương lúc ấy mềm dễ rèn luyện.

Khuyển tộc trà trộn vào đám củ cải nhỏ được cô giáo dẫn ra đo đạc, uốn chân để thử độ dẻo, sau mới mang vào phòng thay quần áo.

Yuuki đã mặc trước ở nhà tới chỉ việc cởi ra, thời gian thay không lâu nắm, cô giáo còn bận giúp mấy củ cải nhỏ trong kia thay quần áo, Yuuki ra ngoài mở ra băng đĩa ghi hình, ngồi xem qua một lượt một bài múa mẫu.

Không sai biệt lắm xem qua, lục đục mấy đứa nhỏ thay xong quần áo đi ra.

Lớp học cũng không chỉ có nữ còn có cả nam. Nhật Bản quán triệt "bình đẳng giới" hay đúng hơn là "công bằng", cho nên việc nam đi học ba lê cũng không có gì, nhưng đa số nam vẫn thích chọn tập võ hơn.

Lớp múa ba lê cũng chia tùy theo độ tuổi, lớp này chỉ toàn củ cải nhỏ bước đầu nhập học cho nên quần áo cũng không có váy bồng, váy bồng còn sợ bị vướng víu.

Nam nữ đều mặc quần áo liền thể, nữ sẽ có váy xuông, nam có quần đùi, mặc lên còn khá phong nhã, Yuuki hài lòng, động lực học tập cũng tăng tăng.

Buổi đầu giảng sơ qua về lý luận sau đó uốn người, căng dây chằng, giãn gân cốt.

Học hứng thú ban cũng chỉ học 2 tiếng, lớp bên cạnh là các tiền bối lớn tuổi hơn thì học 3 tiếng.

7h tối Yuuki cùng Fushiguro Megumi chờ nhau rồi trở về nhà.

Trời tối cũng không sợ bị bắt cóc dù sao có chú hài bảo vệ, vũ lực giá trị của Yuuki cũng không sợ. Hai đứa nhỏ không cảm thấy 7h trở về mà không có gia trưởng đưa đón có gì là không đúng. Một cái đã thói quen cùng một cái không để tâm cứ như vậy trở về nhà.

Qua lễ khai giảng, Yuuki cùng Fushiguro Megumi thông đồng tạm nghỉ học.

Lý do là bởi vì bọn họ chuẩn bị muốn rèn luyện bản thân (Fushiguro Megumi) (Yuuki tỏ vẻ không sao cả, nghĩa là cô cảm thấy thú vị là được).

Yuuki cũng không muốn tham gia vào giới chú thuật quá sớm, cô mới gần 5 tuổi, còn sớm 10 năm nữa đâu.

Fushiguro Megumi cũng cảm thấy thanh xuân cần hưởng thụ, cậu không muốn bước vào giai đoạn xã súc khi mới 13 tuổi cho nên Fushiguro Megumi cũng noi theo bạn thân tạm nghỉ học.

Dù sao cấp 1 học tập không có khó, cậu muốn dành thời gian để rèn luyện chú lực, cố gắng triệu hoán thu phục thức thần.

Tổng kết xong năm học, hai người bắt đầu bước vào nghỉ hè.

Như đã bàn trước, ba người quyết định đi biển.

Yaga Masamichi hiện nhập chức hiệu trưởng cho nên không thể đi, mùa hè còn là mùa "bội thu" của chú thuật giới, vào mùa này nguyền rủa tăng trưởng cho nên chú thuật sư vô cùng bận rộn, hận không thể phân thân công tác.

Yuuki còn không quên mang theo Panda đệ đệ đi du lịch, bởi vì là chú hài biến dị cho nên nó sẽ lớn, lớn lên liền không được đi chơi, vì thế Yuuki quyết định mang theo Panda chơi thỏa thích.

Lớp hứng thú ban hai người cũng xin tạm nghỉ.

Bởi vì từng có một lần trộm đi xa nhà du lịch (suối nước nóng), Yaga Masamichi liền nhắm một con mắt mở một con mắt cho bọn họ một mình đi. Cùng nắm thì tắc vài con chú hài tay đấm đi theo là được.

Công cụ người đã giúp ba người đăng kí phòng khách sạn, thuê quần áo, chuẩn bị đầy đủ cho nên Yuuki bọn họ không cần mang quá nhiều.

Đúng rồi, còn có ba con chó, Yuuki tạm gửi nuôi ở cao chuyên, khá tiếc không thể mang theo.

Yaga Masamichi: tìm chỗ nào kĩ kĩ giấu đi mới được.

................

Quần cộc, áo cộc ngồi dưới tán dù, thỉnh thoảng uống ly nước trái cây.

Fushiguro Megumi cũng tương đối phật hệ, cậu cũng chui vào tán ô dù, dọn ra cái ghế gấp nằm đấy.

Fushiguro Tsumiki thì cùng một đứa bé gái chơi đắp lâu đài cát.

Lâu đài nho nhỏ, bên trên còn cắm thêm cái ngọn cờ.

"Thực ấu trĩ" Một đứa bé trai cùng tuổi, vẻ mặt khốc ca hai tay đút túi quần đi tới đứng bên cạnh bình luận.

"Shinichi!" Bé gái nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩng đầu giận trừng mắt.

"Lâu đài cát có gì vui? Ra biển không phải để tắm sao?" Đứa bé trai mày hơi cau lại sau đó liền dãn ra, cậu cong môi khiêu khích cười: "Hay là Ran sợ nước?".

"Mới không có!" bé gái lập tức phản bác.

Fushiguro Tsumiki nhìn hai người hỗ động liền che miệng khúc khích cười.

Thanh mai trúc mã thật tốt ~ may mắn đệ đệ nhà mình cũng có.

"Cậu là?" Lúc này Shinichi cũng là đứa bé trai mới chú ý tới Fushiguro Tsumiki ngồi bên cạnh.

Ran nghe vậy liền quên mất tức giận, cô hào hứng kéo tay Fushiguro Tsumiki giới thiệu: "Đây là Fushiguro Tsumiki, hai chúng tớ rất hợp nhau, phải không Tsumiki-chan!" Ran quay sang Fushiguro Tsumiki hai mắt tràn đầy ý cười.

"Đúng vậy" Fushiguro Tsumiki cũng đáp trả.

Hai người dán dán thân mật cọ cọ.

Hữu nghị của con gái rất nhanh tróng, chỉ cần vừa mới quen liền có thể thân thiết nắm tay một cái, ôm một cái, sau còn có thể gọi thẳng tên nhau.

Nhưng dấm vương Shinichi không hề biết, cậu chỉ cảm thấy không hợp lý. Tại sao Ran chỉ vừa mới quen liền lập tức gọi tên, còn một bộ quen thuộc như vậy, Ran còn không có giới thiệu cậu đâu.

Shinichi điều chỉnh lại biểu tình, hướng về phía Fushiguro Tsumiki: "Tớ là Kudo Shinichi, tương lai sau này trở thành một nhà trinh thám. Tớ là bạn thân từ hồi mẫu giáo của Ran".

Fushiguro Tsumiki ôn nhu hướng về phía Shinichi tươi cười, gật đầu đáp lại, cũng không có ý thức được thằng nhóc trước mặt trong lời nói có chứa tuyên thệ chủ quyền.

Đối mặt với Fushiguro Tsumiki tươi cười, Shinichi cảm giác như một quyền đánh vào bông, lại nhìn cặp mắt vô hại trong suốt, chỉ cảm thấy Fushiguro Tsumiki cùng Ran có nét tương đồng.

Fushiguro Tsumiki đứng lên trả lại không gian cho hai người, cô đi tới cạnh đồng bọn của mình.

"Muốn ăn dưa hấu băng sao?" Fushiguro Tsumiki nhẹ giọng hỏi.

Tuy chỉ có 7 tuổi nhưng Fushiguro Tsumiki lại có khí chất ôn nhu, đáng tin cậy của gia đình bà chủ. Con gái thường trưởng thành hơn con trai, huống chi gia đình của Fushiguro Tsumiki phức tạp, lão cha mất sớm, lão mẹ mất tích, lão cha kế một tháng cũng chưa thấy mặt. Một mình cùng đệ đệ nương tựa lẫn nhau, đệ đệ còn nhỏ hơn mình hai tuổi cho nên Fushiguro Tsumiki tự coi mình là trưởng tỷ, tâm nổi nên trách nhiệm muốn chiếu cố tốt hai người.

"Có chút nóng a~" Yuuki hướng về phía Fushiguro Tsumiki làm nũng.

Panda không thể tới tắm biển, hiện còn ủy khuất trong khách sạn. Fushiguro Tsumiki quyết định về trước khách sạn tiện thể mang cho hai người dưa hấu băng.

Lúc này Fushiguro Megumi nằm đến nhàm chán, cậu hướng Yuuki dò hỏi: "Tới tắm biển sao?".

Nước biển xanh biếc, người cũng không đông, bãi biển du lịch cũng thực sạch sẽ không có vật gì kì quái.

Chỉ ngồi nghịch nước thôi cũng thực nhàm chán, hai người quyết định chơi bóng chuyền trên biển.

Nhân số còn có thêm ba đứa trẻ nữa, vừa rồi Ran có chú ý tới nơi này sau đó kéo theo Shinichi tham gia, sau lại có thêm một "cậu bé" cũng tham gia cùng.

"Chúng ta chia đội như thế nào?" Ran nói.

"Tùy tiện".

"Vậy tớ cùng Yuuki còn có Fushiguro-chan một đội. Hai người các cậu một đội, bởi vì ba bọn tớ là nữ cho nên như vậy sẽ công bằng".

Fushiguro Megumi: ??

"Xin lỗi" Fushiguro Megumi lạnh mặt đánh gãy: "Hai bọn tớ là nam".

Ran:!!!

Shinichi:!!!

Sera: !!!

Ran hai mắt hóa thành đậu đậu, mặt nghệt ra mà nhìn hai người, ngay xau đó xấu hổ tràn lan đỏ bừng mặt, Ran liên tục lắp bắp xin lỗi: "thực xin lỗi, thực xin lỗi, tớ không cố ý... Là hai cậu quá xinh đẹp!".

Lần thứ hai bị nhận nhầm giới tính Fushiguro Megumi chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu tỏ vẻ không quan hệ.

Vốn dĩ là nữ, Yuuki cũng không có phản đối, im lặng bàng quang.

Ran cũng chỉ tưởng cùng người xinh đẹp dán dán mà thôi~. Cho dù là nam Ran cũng muốn dán dán.

Nghe hai người kia là nam, Shinichi lập tức cảnh giác, cậu hắng giọng: "Như vậy đi, tớ Ran cùng với Sera-kun một đội, còn hai cậu một đội. Bởi vì trong đội cũng chỉ có Ran là nữ cho nên ba với hai không có vấn đề gì đi".

"Sao cũng được" Fushiguro Megumi tỏ vẻ không có vấn đề.

"Uy! Cái gì mà chỉ có Ran là nữ, tớ cũng là nữ!" Sera Masumi bực bội lớn tiếng chứng minh chính mình cũng là cái nữ.

Fushiguro Megumi:.....

Yuuki:.....

Ran:!!!

Shinichi:!!!

Uy! Rốt cuộc giới tính cùng vẻ ngoài là như thế nào, Shinichi cùng Ran lại lần nữa khiếp sợ, hai người theo bản năng nhìn về phía nhau.

Shinichi/Ran: Cậu ta có phải hay không cũng là nam/nữ.

Xong, hai bọn họ đồng thời phủ nhận. Không thể nào, hai người là thanh mai trúc mã sao có thể không biết giới tính nhau, suýt chút nữa suy nghĩ bị đám người kia mang trật.

"Đón lấy Kudo!" Yuuki dùng lực chụp bóng về phía Shinichi.

Shinichi lúc này trực giác rung chuông cảnh báo: phải lé tránh, mau trốn!

Nhưng bởi vì sợ mất mặt Shinichi cũng cố vươn tay chụp lấy để đón trái bóng.

Tùm!

Trái bóng bằng tốc độ kinh người mang theo tiếng xé gió lao thẳng vào Shinichi khiến cậu cho dù đón đỡ cũng không chống lại được vận mệnh cùng trái bóng có một hồi thân mật cọ sát, cả trái bóng cùng Shinichi đều ngã xuống nước.

Ran, Sera Masumi chứng kiến một màn này, thân hình lập tức bay màu, khiếp sợ đến nỗi miệng có thể tắc quả trứng.

Đây là người có thể đánh ra lực đạo sao??? Ran cùng Sera Masumi trong lòng đồng thời đặt câu hỏi.

Fushiguro Megumi vẻ mặt bình tĩnh, một bộ quá quen thuộc cho nên không có gì bị thao tác của bạn thân kinh sợ tới.

Fushiguro Megumi -_-: thói quen thì tốt rồi.

Vừa rồi trái bóng phi qua, tiếng gió như cắt xé, hai người có thể thấy rõ cú đánh bóng vừa rồi uy lực như thế nào. Quả thực so với phim còn thái quá, trong phim người ta cũng không dám diễn như vậy, Newton mà biết chắc chắn sẽ bật lắp quan tài khóc thét.

Choáng ngợp qua đi, Ran lúc này mới nhớ tới người bị hại trúc mã nhà mình, cô vội vàng mang theo phao bơi dịch dịch tới.

Vừa mở đầu liền kết thúc, Shinichi mang vẻ mặt xanh mét vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lí, cậu nằm rũ trên bờ cát một bộ sống không còn gì luyến tiếc, nhìn đâu còn có cái bóng bay màu trắng toát ra từ trong miệng.

"Lực đạo có mạnh lắm sao? Có phải hay không tớ làm gì sai" Yuuki khóe mắt xụ xuống, một bộ làm sai ủy khuất đáng thương, khiến mọi người liên tưởng đến nếu như có cái tai cùng đuôi chắc chắn tai sẽ cụp xuống còn cái đuôi sẽ rũ xuống đất không phản ứng.

"Đúng v... Không có, Yuuki-kun hoàn toàn không sai, là Shinichi quá yếu đuối" Ran vừa định nói "đúng vậy", nhưng vừa quay sang nhìn Yuuki thì ngay lập tức sửa miệng, sau còn tỏ vẻ an ủi xoa xoa đầu, Ran tiếp tục nói trái lòng mình: "Nhìn liền biết Yuuki-kun chụp trái bóng nhẹ tênh, sao có thể dễ dàng bị thương đâu, là Shinichi cố tình ăn vạ".

Quá mức đáng yêu ~ Yuuki sẽ có ý gì xấu đâu? Yuuki sẽ có gì sai đâu?

Shinichi trừng mắt không thể tin được: Ai mới là người bị hại!!! Ai mới là người cần an ủi??? Người này là Ran sao? Đây là Ran sao?

"Đúng vậy, đúng vậy, là Kudo quá yếu đuối" Sera Masumi  cũng vội vàng nói, tay cũng vươn tới xoa xoa đầu Yuuki, nồi bồn gáo thứ gì đều chụp hết lên Shinichi: "Đã chơi liền phải chịu, là Kudo không có tự mình hiểu lấy, tự biết mình yếu đuối không đỡ được trái bóng còn cậy mạnh cứ A đi lên".

"Shinichi chỉ được cái đầu còn cái gì cũng không được" Ran cũng gật đầu phụ họa.

Shinichi: Ran! Rốt cuộc ai mới là bạn thân.

"Vậy chúng ta chơi tiếp sao?" Yuuki lúc này mới tươi tỉnh trở lại, dùng hồn nhiên tầm mắt nhìn chăm chú vào hai người, một bộ hứng khởi mong đợi o(〃'▽'〃)o

"....." Chơi xong liền đáp cả mệnh vào ?

Ba người lập tức im lặng, Fushiguro Megumi quay đầu đi tỏ vẻ: sao cũng được, miễn là lão tử không cùng Yuuki đối đầu.

Ran cùng Sera Masumi lại nhìn nhau...

"Khụ khụ... Chúng ta chơi tiếp sao?" Ran dãy dụa vẻ mặt khó xử.

"Đương nhiên là chơi rồi!" Sera Masumi vẻ mặt như lâm đại dịch cắn trọng từng chữ.

"Có chơi sao?" o(〃'▽'〃)o

"Chơi!" Ran cũng quyết định.

Sẽ không có người có thể chạy thoát khỏi hồn nhiên tầm mắt của Yuuki.

"Đúng rồi!" trong lúc nguy cấp đe dọa tới tánh mạng Sera Masumi trong đầu nhảy ra một ý tưởng: "Nhà tớ có cái lợi hại onii-chan, onii-chan có luyện Triệt Quyền Đạo, tớ đi gọi anh ấy".

Nói xong không kịp bọn họ phản ứng, Sera Masumi lập tức quay người chạy đi giống như sợ bị bọn họ không đồng ý, lập tức kéo ra tổ đội chơi bóng.

........

"Cùng mấy tiểu quỷ này chơi bóng?" Akai Shuuichi nhíu mày, một tay kéo xuống kính râm đánh giá hai cái củ cải nhỏ cùng trà trộn tiểu cẩu.

"4 đứa đều là con gái, chơi cái gì bóng chuyền, ra xây lâu đài cát đi".

"Onii-chan!" Sera Masumi kéo lấy góc áo Akai Shuuichi nhắc nhỏ, nhìn Fushiguro Megumi không cao hứng có xu hướng đen dần: "hai người kia đều là nam".

"Ha?" Akai Shuuichi phát ra một âm tiết không thể tin tưởng, sau hắn lại nhìn về phía em gái nhà mình cũng lại cảm thấy trẻ con thời nay giới tính cùng vẻ ngoài có chút quái quái.

"Có ý gì?" Sera Masumi nhận thấy được tầm mắt của Akai Shuuichi, không cao hứng cau mày.

"Không có, chỉ cảm thấy kì quái" Akai Shuichi nhếch miệng cười.

"Làm rõ ràng a! Ánh mắt của onii-chan cũng quá kém đi. Là vừa rồi cùng lão mẹ đánh nhau đấm phải mắt sao?".

"Tiểu quỷ, muốn ăn đánh sao?".

"Vậy onii-chan muốn một vé ngồi xổm nhà lao sao?".

"Kì quái, hôm nay cái mỏ thực cứng, còn dám mắng lại, bị cái gì nhập vào người sao?" Akai Shuuichi bị khí cười, hắn một tay túm lên Sera Masumi, tay còn lại không chút lưu tình vò vò đầu tóc.

"Đại ca ca cùng chúng ta chơi bóng chuyền sao?" Lúc này Yuuki ôm lấy bóng tiến lên, do chiều cao chênh lệch cho nên Yuuki phải ngửa đầu nhìn, hai mắt trong suốt vô tội tràn đầy mong đợi, rực rỡ tươi cười cực kỳ ngoan ngoãn.

"Đại ca ca, chới bóng chuyền sao?" Yuuki lần nữa lặp lại.

Shuichi cúi đầu nhìn nho nhỏ một con tiểu cẩu ôm bóng chuyền ngước lên nhìn mình. Bị gọi sửng sốt, Akai Shuuichi mở miệng từ chối: "A, anh không...".

Yuuki: mỉm cười nhìn chăm chú
o(〃'▽'〃)o

Akai Shuuichi: (@_@).

Yuuki: mỉm cười nhìn chăm chú.
o(〃'▽'〃)o

Akai Shuichi: "....."

Yuuki: " Đại ca ca, chơi bóng sao?".

Akai Shuichi cuối cùng nghẹn ra một chữ: "Chơi...!"

Lặp lại một lần, không thể có người chạy thoát khỏi Yuuki hồn nhiên tầm mắt.

Fushiguro Megumi đối với kết quả không ngoài dự kiến.

Sẽ không ai có thể cự tuyệt Yuuki khi bị chăm chú nhìn, nếu cự tuyệt tức là  bị Yuuki chăm chú nhìn thời gian chưa đủ hoặc người đó ánh mắt có vấn đề.

Shinichi mãn huyết sống lại, bởi vì muốn cứu vãn hình tượng trước mọi người đặc biệt là Ran, cậu tỏ vẻ chính mình không có yếu đuối gà luộc cho nên cũng muốn ra nhập bọn.

"Tớ cùng Okita-kun một đội" Shinichi không chút xấu hổ hùng hổ tuyên bố.

"Tớ cũng cùng Yuuki-kun!" Sera Masumi giơ tay tỏ vẻ lập trường.

"Tớ cũng vậy" Ran chạy tới đứng cạnh Yuuki cũng biểu hiện lập trường.

"Vậy còn bạch tuyết công chúa?" Akai Shuichi không có tỏ vẻ, hắn quay sang nhìn đứa bé từ nãy tới giờ không nói câu gì.

Fushiguro Megumi không thèm liếc nhìn Akai Shuichi một cái, cậu quay người đi về phía Yuuki, sau đó bình đạm phun ra một cậu: "Cho hắn biết thế nào là chơi bóng chuyền đi, Yuuchan".

"Tốt" Yuuki lập tức đồng ý, ôm lấy trái bóng tươi cười.

Sau 5 phút, trò chơi liền kết thúc, Akai Shuuichi không cấm tự hoài nghi nhân sinh.

Vừa rồi là đánh bóng chuyền mà không phải diễn tập phim Ấn Độ sao?

Người có thể chơi bóng chuyền như vậy sao?

Thực không khoa học! Có thể hay không tôn trọng Newton một chút!

FBI, đặc công, công an,... Tuy hằng ngày sẽ đua xe, lượn lách nhưng nếu chơi bóng chuyền thì bọn họ cũng không dám chơi như vậy!

Một trái bóng nhẹ tênh có thể xé gió sao?

Một trái bóng có thể có vận tốc của một viên đạn khiến người né không kịp sao?

Một trái bóng có thể khiến cho mặt biển bị cuốn theo rồi kêu ầm ầm sao?

Ngay cả hắn cũng không đón đỡ được trái nào, rõ ràng người chụp bóng chỉ là một cái nhóc quỷ a, trong khi đó hắn cũng không phải người bình thường, hắn là một trong các tân viên ưu tú sắp được bầu thành vương bài của FBI a!

Điều này bình thường sao? Bình thường sao?

Không bình thường chút nào, cái này quá vô lí!!! (/O∆O*)/.

Akai Shuuichi nhìn chằm chằm Yuuki ăn dưa hấu băng, nhìn chăm chú tới nỗi tưởng như có thể mọc ra nấm.

Sau Akai Shuuichi bỏ qua chua xót tím bầm trên mặt không cấm nghĩ đứa bé này là cái mầm thiên tài, nội tâm có chút ngo ngoe rục rịch muốn đào đứa bé này tới FBI bồi dưỡng.

Nhưng nhìn Yuuki hồn nhiên tươi cười, lương tri thức tỉnh tự đánh mặt mình, đứa bé này mới bao lớn, cùng lắm cũng bằng tuổi Sera nhà hắn, hắn lại không phải cái gì cầm thú, máu lạnh. Cười vui vẻ không tốt sao? Vô lo vô nghĩ không tốt sao? Cuộc sống bình thường cùng bạn bè vây quanh không tốt sao? Thế giới trách nhiệm chỉ cần người lớn một mình bảo hộ là được rồi.

Akai Shuuichi không có quan sát Yuuki nữa, lúc này Shinichi lần mò tới cùng hắn bắt chuyện.

Một loạt tự quen thuộc xếp thành hàng ngang nằm bò trên ghế gấp dưới tan ô.

"Vui vẻ sao?" Yuuki xúc một miếng dưa hấu mát lạnh đút vào miệng mình.

"Khá tốt" Fushiguro Megumi cắn ống hút, biểu tình thả lỏng.

"Mọi người vừa chơi xong bóng chuyền sao? Thật tiếc" Fushiguro Tsumiki từ khách sạn ra thì bọn họ đã chơi xong bóng chuyền, cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Không tiếc chút nào, chúng ta tiếp tục xây lâu đài cát đi" Ran sấn tới lôi kéo tay của Fushiguro Tsumiki.

"Yuuki-kun muốn chơi sao?".

"Yuu-san có chút mệt" Yuuki lắc đầu từ chối.

"Nếu mệt quá thì cùng Megumi trở về khách sạn nha" Fushiguro Tsumiki không quên dặn dò sau đó mới đi theo Ran ra chơi bãi cát.

Fushiguro Tsumiki cùng Sera hai người giới thiệu sau đó quen thuộc lên, ba đứa nhỏ cùng nhau say mê nghịch cát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top