Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Ryomen Sukuna (NFSW)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mừng cho mày kẻ phản bội ..."

Thiếu nữ không kìm được cơn run rẩy, mặt nước phẳng lặng và ngôi đền cổ quái quen thuộc. Ryomen Sukuna như thường lệ ngồi trên ngai vàng của hắn tay chống cằm, liếc nhìn xuống sinh vật bé nhỏ bên dưới. Mọi thứ như hoàn toàn sụp đổ ngay trước mắt em, tại sao vậy? Sao em phải trở về nơi này thêm lần nữa?

"Ngẩng đầu lên."

Giọng nói nặng nề kéo theo bầu không khí lạnh lẽo, em không dám di duyển cổ họng nghẹn cứng, từ lâu nhét đầy sợ hãi.

Sukuna tặc lưỡi, em vẫn đáng yêu như cái ngày em ra tay phản bội hắn. Cả gan cấu kết với đám chú thuật sư phong ấn hắn. Làm hắn cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại em tại kiếp này, chắc rằng em vẫn nhớ rõ mọi thứ nhỉ? Xem kìa cái cách em loạng choạng đứng dậy mặc cho cơ thể chất chồng những vết cắt sâu hoắm, từng bước từng bước một. Em quay lưng bỏ chạy, không nhìn lại dù chỉ một lần.

Có thứ gì vỡ nát bên trong Sukuna, người con gái đã từng quay lưng về phía hắn và hắn bất lực dõi theo bóng lưng em khuất dần. Mùa đông tuyết nhuộm màu máu, con tim lạnh lẽo hằn sâu bao đớn đau.

"Đĩ mẹ nó! Mày thích phản bội quá ha?"

Hắn sẽ không tha thứ cho em đâu, chí ít là Sukuna muốn giam em tại đây, mãi mãi. Dĩ nhiên tóm được em dễ như giết chết lũ chuột nhắt loài người. Cánh tay nổi đầy gân túm lấy mái tóc mượt mà giật ngược lên, tiếng hét thảm thương đầy đau đớn ngay lập tức vọng đến.

"Làm ơn ... thả em ra!"

Khi bị dồn vào đường cùng con người ta sẽ tự khắc tìm kiếm đường lui. Đương nhiên em cũng nằm trong số đó, trải qua vài kiếp người em ít nhiều có thay đổi.

Thì liệu Sukuna còn có thể bao dung với em như lúc trước sao?

Liệu hắn sẽ dịu dàng ôm em, cùng nhau say giấc dưới chiếc chăn bông ấm áp?

Liệu hắn sẽ âu yếm hôn lên mái tóc, trân trọng em như trân bảo?

Sau hàng ngàn năm hắn tuyệt vọng chờ đợi em mòn mỏi? Tay hắn đặt lên cánh môi em ánh mắt lãnh đạm như muốn thăm dò, đoán xem sủng vật phản chủ đang nghĩ gì.

Em vùng vẫy vô vọng, ánh nước lửng lơ nơi đáy mắt.

Cũng đang đoán em hắn nghĩ gì, con quái vật kinh tởm đó.

Giết chết
Quá khứ một màu ảm đạm
Ai là kẻ sai trong câu chuyện tình
Ryomen Sukuna
Hay là
Em?

"Giãy nữa tao đụ chết mày."

Câu này không dọa, Sukuna báo trước việc hắn định làm. Rằng hôm nay em chỉ có chết thể dưới thân hắn. Thẳng thừng dùng lực tách hai cẳng chân bé nhỏ, và em chỉ có thể ngã xuống trước sự bạo lực có phần nôn nóng đó. Cảm tưởng như hắn sắp sửa bẻ nát xương em, vải Kimono rực rỡ bọc lấy thân thể nhỏ nhắn chẳng còn lành lặn.

Thứ từng giúp em tỏa sáng dưới khoảng trời đầy nắng, cũng là thứ hắn tặng cho người mình thương.

Bây giờ nó giống như một vật trang trí vô dụng hơn là quần áo.

Ghé sát khuôn mặt đáng sợ đến mức kinh dị lại gần bờ môi đang hoảng loạn muốn gào khóc, hắn bóp cằm em để cái lưỡi ẩm ướt dài ngoằn trượt vào trong.

"Ha ...ưm"

Sukuna thuần thục điều khiển chiếc lưỡi như đã làm hàng ngàn lần trước đó, cắn nuốt chầm chậm khéo léo vô cùng.
Nước bọt tiết ra chảy xuống mất kiểm soát, gã nguyền hồn lão luyện thành công khiến em mềm nhũn, và rồi hắn điên cuồng quấn lấy em rút cạn chút ít không khí tồn đọng.

Thậm chí đã chạm đến cổ họng em vẫn không muốn dừng lại.

"Ức không! Ưm!"

Từng tiếng rên khốn khổ rót vào tai hắn, giống như chú chim non chờ đợi đút mồi, bỗng nhiên hắn dừng hẳn buông tha cho cánh môi rỉ máu, kéo tóc bắt em phải ngồi thẳng dậy. Mặc cho em thấm mệt ngay cả việc thở thôi cũng khó khăn.

Đau lòng ư? Không hề, nó là cái giá em phải chịu mà ...

"Bú cho tao, nhanh lên."

Cự vật đầy gân gần chạm tới đôi môi, nồng nặc mùi tanh kinh tởm. Quy đầu màu đỏ tía to vật vã đẩy thẳng về phía trước, thoáng chốc khoang miệng bị lấp đầy đau muốn nứt toạc, rằng em chỉ có thể cố há to miệng chào đón đợt tấn công ngoài sức tưởng tượng.

Dường như em chỉ mới ngậm được một phần rất rất nhỏ, và hắn cũng chẳng cần em ngậm hết. Đơn giản thôi em sẽ ngay lập tức nghẹt thở mà chết điếng, nếu thế thì mọi thứ sẽ tẻ nhạt biết bao.

"Dùng lưỡi của mày."

Ảm đạm ra lệnh tay vẫn nắm chặt tóc em. Da đầu người con gái đau buốt thâm tâm em tê dại đau đớn hãi sợ xen lẫn, đầu lưỡi rụt rè liếp láp phần quy đầu quá khổ.

Và cái cách ngón chân hắn chạm vào khe thịt bên dưới sẽ chẳng giúp em đỡ sợ hơn. Ngón chân của Sukuna đang vân vê hạt đậu nhỏ treo giữa hai chân em, thật đáng sợ bên dưới ướt đẫm vì kích thích. Thật đáng sợ em không biết xấu hổ sung sướng trước cái kẻ đã giết hại cả gia đình mình.

Thật đáng sợ
Em sợ
Em không thể,
Tha thứ cho
Bất kỳ
Ai

"Ah được đấy liếm cẩn thận hơn đi."

Hắn gầm gừ thoải mái dù răng em cạ lên khá nhiều lần, hóa ra em vẫn vụng về khủng khiếp. Nhưng em đáng yêu đúng chứ? Nhìn xem số nước bọt chảy xuống ngực em đều nhờ vào con cặc to bự của hắn cả, và chỉ có hắn mới có thể nhồi đầy cái miệng nhỏ xinh đó.

Giúp bé cưng của hắn ăn no.

Rõ là hắn không mấy vui vẻ đâu, rằng hắn hiểu tâm trí em bị dày vò cảm giác bây giờ còn tồi tệ hơn cả cái chết.

"Bú mạnh lên."

Sukuna nhấn đầu em vào hạ thân ép em ngậm sâu nhất có thể, hắn hành hạ em rất lâu rồi, để em ngậm chặt liếm láp con cặc đang căng trướng. Để em khóc lóc đập vào chân hắn. Và để em chịu vô số lần rên rỉ khi hắn kích tình em bằng ngón chân.

Hắn rút ra vào cái lúc em suýt ngất, bây giờ hình hạt mới chính thức bắt đầu.

Sukuna vắt chân em lên vai, hắn bôi trơn bằng dịch thể trào ra từ miệng huyệt, quy đầu khó khăn chen vào. Nhưng em đau quá, đau như sắp chết, minh chứng là hàng lông mày nhíu chặt cùng đôi mắt đỏ hoe chẳng biết tự bao giờ. Vốn dĩ trước đó hắn giúp em ra nhiều nước để chẩn bị, suy cho cùng kích thước của vua lời nguyền quá đỗi đáng sợ để chôn sâu vào cơ thể con người.

Đâm sâu tận cùng bên trong. Lúc này em gần như mất đi ý thức, em khó thở, em không thở nổi, bắp đùi đau quá. Chỗ nào cũng đau quá.

"Hức đau Ah! Rút ra! Làm ơn! Em chết mất Áh"

"Xin ngài Ryomen Sama!"

"Làm ơn!"

Trời đất quay cuồng chóng mặt, nước mắt em chảy đầm đìa. Mỗi một lần hắn đều cắm vào chỗ sâu trong huyệt, rút ra rồi lại đâm nguyên cây cắm vào liên tục, hoàn toàn không tồn tại khoảng nghỉ mà dai dẳng triền miên.

"K-hông được Áh"

Loại khoái cảm kích thích mãnh liệt này xông thẳng lên đại não mơ hồ, bụng nhỏ nhấp nhô co thắt.

"Chị hai có thích hoa không?"

Cô bé khoảng chừng mười tuổi vận chiếc Kimono màu ngọc lam hướng mắt đến chỗ em, bên dưới chân đứa nhỏ là một vũng máu đỏ thẫm.

"Chị xin lỗi .... hức xin lỗi ..."

Điểm mẫn cảm liên tục bị chà đạp theo cái cách tàn nhẫn nhất. Vì bị dập quá mạnh nên cơ thể theo đó đong đưa, Sukuna bình thản nắm tóc em lôi về. Hông hắn tiếp tục di chuyển hết lần này đến lần khác bắn vào tử cung.

Hắn hôn lên cổ em để lại từng vệt màu đỏ chói, càng đẹp đẽ mê người nếu em van xin hắn tha thứ.

Nhưng Sukuna à ... em nào van xin sự tha thứ từ hắn ....

Gương mặt xinh đẹp trở nên tàn tạ, khóe mắt ươn ướt rướm lệ tràn, nói lên rằng sự trừng phạt của hắn khiến em đau đớn cùng cực. Về thể xác, về tâm trí, mọi thứ.

Hắn cũng không thể tránh khỏi cảm giác nặng nề bủa vây.

"Tao đã từng muốn đối xử với mày thật nhẹ nhàng."

"Còn giờ thì kết thúc rồi ha?"

Giống như ngày hôm đó mảng mây xám xịt ôm trọn bầu trời, một người con gái lặng lẽ bước đi để lại dấu chân trên tuyết.

Nàng nức nở khóe môi gượng gạo kéo lên nụ cười giả dối.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top