Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài ăn uống thoải mái với mấy món đồ ăn làm công phu cầu kì. Nói thật chứ mấy món này ngon kinh khủng, tôi không nhớ bản thân đã ăn bao nhiêu thứ nữa. Tôi đã ăn đến nổi bất chấp hình tượng và quên hết đi những tiếng ồn xung quanh. Liếc mắt qua JungKook, anh ta đang trưng một nụ cười hết sức là tự nhiên không một chút giả trân đón tiếp mấy vị khách. Mà mấy vị khách đó hình như toàn là ông lớn bà lớn, công tử tiểu thư này kia. Nhìn JungKook chẳng thoải mái tí nào mặc dù đây là tiệc sinh nhật của anh ta đó. Chính xác, không nghe nhầm đâu, là sinh nhật!

Theo khái niệm mười mấy năm cuộc đời của Kang YoungHee này thì sinh nhật tổ chức linh đình hay không cũng được, mời những người thân quen bạn bè, và quan trọng hơn hết là phải có bánh kem. Nhưng bữa tiệc tôi đang có mặt thì lại chả giống một buổi tiệc sinh nhật chút nào hết. Tôi chỉ duy nhất cảm nhận được là sự nhạt nhẽo và những cuộc trò chuyện xã giao giả tạo, chỉ được điểm là món ăn ngon thôi.

Bất chợt tôi lại cảm thấy khó chịu ở bụng, chắc là do ăn quá nhiều rồi. Haiz nhắc đến lại buồn phiền, mới chỉ có hai tháng mấy thôi mà hình như đã thấy bụng rồi, hoài nghi bản thân ăn quá đà rồi. Tôi bây giờ chỉ dám mặc những bộ quần áo rộng phùng phình thôi. Bé con à mẹ đã hy sinh vì con lớn lắm đấy nhé!

Bữa tiệc chán ngắt này tôi đã quá mệt mỏi bèn đứng dậy tính tìm nơi nào đó thú vị để khoay khỏa, chợt trong đầu tôi xẹt qua một ý nghĩ khá điên rồ. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại thôi thì cứ triển thôi.

JungKook đang đi vòng quang để tiếp khách. Trong đầu anh chỉ có ý nghĩ chán ghét, nhưng gương mặt lúc nào cũng phải tỏ ra vui vẻ. Anh đi một hồi quay qua quay lại lại không thấy cô nhóc kia đâu. Thở dài nghĩ không biết cô đang ngồi ở góc nào hay lại đi đâu phá rối nữa. Cô mang thai càng lâu thì thời gian anh tiếp xúc với cô cũng càng lâu, anh không ngờ cô lại ngày càng rất con nít và thích chống đối, chả bao giờ chịu nghe lời mặc dù cô nhỏ hơn anh. Thở dài một hơi anh lại đi thêm một vòng tìm cô.

______________

Tôi mệt mỏi chạy xuống những mấy tầng cầu thang bộ, thang máy hôm nay sao mà đông dữ. Vừa chạy tôi lại vừa hắt xì mấy cái liền, không biết ai xấu tính mà nói xấu tôi dữ vậy nữa. Lo việc đã xong xuôi tôi nhanh chóng quay lại bữa tiệc, đúng lúc lại gặp ngay JungKook.

"Đi đâu mà thở hổn hển vậy? Nãy giờ tôi tìm cô đó."

"Haiz không có gì! Mà đúng lúc lắm anh mau đi theo tôi này."

Tôi kéo anh đi lại bị anh giật kéo lại phía sau. Làm tôi chới với xém té nữa đó.

"Đi đâu chứ?"

"Mau đi theo đi mà, rồi anh sẽ biết. Mau lên!"

Tôi kéo anh đi leo lên mấy tầng cầu thang. Trên đường đi miệng anh hỏi mãi không ngưng. Haiz cái tên này, đúng là nói nhiều mà! Gần đến sân thượng tôi kêu anh nhắm mắt lại rồi tôi dắt đi. Anh cũng nghi hoặc làm theo. Đến đây chắc cũng đoán được ra phần nào rồi nhỉ?!

"Nè đứng ngay đây, anh chưa được mở mắt đó."

"Biết rồi."

"Chưa được đâu đấy!"

"Biết rồi mà!"

Bỗng nhiên mọi thứ im bặt, chỉ còn nghe những tiếng gió vi vút ngang tai. Trong lòng anh đã có chút hoang mang.

"Anh mở mắt ra đi JungKook."

Anh làm theo, mở mắt ra anh lại ngẩn người.

"Happy Birthday to you. Happy Birthday to you. Happy Birthday to Jeon JungKook. Happy Birthday to you! Chúc mừng sinh nhật sinh nhật anh nha!"

Tôi từ từ đi đến bên anh, trên tay cầm một cái bánh kem nhỏ, trên bánh còn có những ngọn nến làm lóe sáng cả một không gian. Miệng tôi hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật, tôi hát cũng được nhưng giọng nghe hơi ngượng ngùng tí, chắc là do tôi hát cho anh nghe và ở đây chỉ có mình tôi với anh.

Nhìn vẻ mặt của JungKook tôi lại cảm thấy rất phấn khích, tôi nghĩ là anh thích.

"Cô chạy đi mất tiêu là để chuẩn bị mấy thứ này đó hả?"

"Chứ gì nữa, tôi đã bắt taxi đến một cửa hàng bánh ngon nhất (mà tôi từng ăn) để mua cho anh đó."

JungKook nhìn vào chiếc bánh sinh nhật mãi mà chẳng nói gì làm tôi ngại đến mức đỏ mặt hết cả  mặt.

"Aish tại tôi thấy sinh nhật gì đâu mà không có bánh kem gì hết nên mới mua cho anh, nó hơi nhỏ nhưng mà ngon lắm đó... Ừm anh mau ước rồi thổi nến đi. Phải làm đúng nghi thức chứ!"

JungKook nhắm mắt và chấp tay lại. Mở mắt ra anh định thổi nến nhưng lại khựng lại. Tôi nhíu mày, cái tên này!

"Anh bị sao vậy? Sao không thổi nến?"

"Cô cũng ước đi!"

"Gì vậy, đây là sinh nhật của anh mà?"

"Mau lên đi."

Tên này đúng là nhiều chuyện nhiều điều. Vậy mà tôi cũng nghe lời hắn làm theo. Tôi cũng điên thật!

Sau đó tôi và anh cũng nhau thổi tắt nến bánh kem. Như tôi đã nói thì cái bánh kem này ngon lắm, nó do chính tay tôi lựa mà, nên hai chúng tôi đã quyết định cắt nó ăn tại chỗ luôn.

Chúng tôi vừa đứng vừa ăn, sẵn tiện nhìn ngắm phong cảnh của Seoul lúc về đêm. JungKook thấy tôi lạnh nên đã cởi áo khoác của anh đưa cho tôi mặc.

"Lúc nãy cô ước gì vậy?"

"Anh hỏi làm gì chứ?"

"Cho tôi biết đi mà!"

"Haiz tôi đã ước rằng 'Tổng giám đốc Jeon JungKook sau này sẽ có thể ăn một cái sinh nhật trọn vẹn và đúng chất' !"

"Tôi kêu cô ước chứ đâu kêu cô ước cho tôi đâu."

"Đây là sinh nhật anh mà nên tôi nghĩ tôi nên ước cho anh. Với lại đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng rồi, vì sau khi sinh em bé thì tôi đi rồi đâu còn cơ hội nữa ch-"

Tôi khựng lại, cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, tự nhiên làm cho bầu không khí mất hứng thế này.

"Vậy thì cô đừng đi."

"Hả?"

Tôi đờ người ra nhìn JungKook, tôi có phải nghe nhầm không vậy?

"Anh nói gì vậy?"

".... Ừm à, ý tôi là chúng ta vẫn có thể ăn sinh nhật cùng nhau mà, đâu nghiêm trọng đến mức không bao giờ gặp nhau nữa."

"À..."

JungKook cười gượng gạo, tay cầm đĩa bánh kem lên ăn. 'Mày điên rồi JungKook à'

Tôi cũng mỉm cười. Thì ra ý anh là vậy, tôi đã cứ tưởng anh đã muốn giữ tôi lại. Ây da, sao bầu không khí lại ngượng ngùng hơn thế này.

"Hay là sau này đến sinh nhật anh chúng ta lại tổ chức ở đây đi có được không?"

"Ừm." JungKook mỉm cười gật đầu.

Cái gió se se lạnh lúc này tôi cảm thấy thật dễ chịu và cũng thật yên bình. Tôi mỉm cười nhìn ngắm những ánh đèn phía xa xa đằng kia, thầm nghĩ rằng có ai đó cảm thấy như tôi không?

"Mà xin lỗi nha, tôi không có chuẩn bị quà cho anh kịp. Anh biết đó tôi cũng đâu có nhiều tiền mà mua nh-"

Bỗng JungKook cúi đầu, đôi môi chạm khẽ vào cánh môi tôi, làm tôi khựng lại. Giây phút đó lòng ngực tôi cảm giác thật kì lạ, hơi thở tôi như ngừng lại.

"Như vậy là đủ rồi. Cảm ơn cô rất nhiều!"

Tôi nhìn anh, hai má đỏ ửng. JungKook, anh đã hôn tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top