Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi thôi, tôi sẽ đưa cậu về nhà".

Wonwoo đã rời đi được một lúc, để lại Minghao ngồi bất động trên ghế sofa, ngẫm nghĩ về cuộc gặp gỡ yên tĩnh và căng thẳng với bác sĩ với đôi mắt nhắm nghiền trong khi Junhui nằm dài đối diện cậu.

Giọng nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Minghao, khiến đầu cậu quay cuồng. "Huh?"

Jun tự mình đứng dậy. "Cậu nói cậu phải về nhà sớm phải không? Bây giờ tôi sẽ chở cậu về".

"Ồ". Minghao lẩm bẩm. "Cảm ơn".

Chuyến đi hoàn toàn im lặng, tràn ngập không khí ngượng ngùng khiến Jun nghẹt thở nhưng thực sự không làm Minghao bận tâm nhiều đến thế. Cậu chỉ đường về nhà mình, khi ngôi nhà xa hoa dần lọt vào tầm mắt và nghe thấy một tiếng thở nhỏ bên cạnh. Cậu nói lời cảm ơn nhỏ khi bước xuống xe, không đợi nghe lời tạm biệt của Junhui khi sải bước về phía cửa.

 Bên phía Jun, anh chờ cậu bước vào - một phần vì sự an toàn của cậu và cũng là một cái cớ để nhìn chằm chằm vào ngôi nhà lộng lẫy thêm một lúc nữa. Cuối cùng Jun lái xe rời đi, lắc đầu với sự hoài nghi chính mình.

Minghao rất vui khi được trở về nhà. Cậu lập tức hướng về phía căn phòng có những con vật nhỏ, vội vàng bật đèn lên và đảm bảo rằng chúng vẫn ổn.

May mắn thay khi cậu nhận thấy Mei và Shizi chạy vào lòng cậu, trong khi đó Lulu tập tễnh bước tới và dụi đầu vào lòng bàn tay của Minghao.

Cậu dành một giờ, vừa chơi vừa kiểm tra sức khỏe như một lời xin lỗi vì đã để chúng một mình. "Anh xin lỗi", một lúc sau cậu nói. "Anh phải rời đi rồi". Lulu rên rỉ và nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu trao nụ hôn lên đầu chúng trước khi rời khỏi căn phòng một lần nữa. Minghao mệt mỏi lê mình lên hai tầng cầu thang để đến phòng mình.

Khu vực này giống như một thế giới khác hoàn toàn so với tầng dưới. Trong khi tầng triệt và tầng một của ngôi nhà hầu hết được giữ theo tiêu chuẩn của bố mẹ cậu - có một số chỉnh sửa của cậu - thì gác xép là thiên đường của riêng cậu. Bức tường được bao phủ hoàn toàn bởi bức tranh ấn tượng do chính Minghao vẽ trong vài năm qua, mỗi ngày lại bổ sung thêm chút cho đến khi nó hoàn thiện và trở thành một kiệt tác. Phần còn lại của không gian chứa đầy những đồ trang sức kỳ quặc và những món đồ nội thất không phù hợp ở đó, không vì lí do gì khác ngoài việc Minghao thích chúng. Có một chiếc ghế giỏ treo, một bộ kệ kiểu dáng công nghiệp và khung giường của cậu trông giống như được buộc lại với nhau bằng dây đai. Trong góc có một lò sưởi nhiệt ấm áp.

Những thanh xà gỗ tối màu trên đầu cậu bắn dọc theo trần nhà xuyên qua những khoảng trống. Chúng vừa đủ thấp để Minghao có thể chạm đầu ngón tay vào chúng nếu cậu kiễng chân, với sự trợ giúp của vật có hình dáng con voi - cậu mua năm ngoái - mà Minghao có thể vòng tay qua và tự kéo mình đứng dậy. Cậu ngồi trên sàn nhà, lê người đến chiếc kệ nhỏ được giấu dọc theo bức tường cao được trang trí bằng những cuốn sách, nhật kí và một chiếc hộp nhỏ yêu thích. Cậu chạm nhẹ lên trên nó nhưng nhanh chóng rụt tay lại. Minghao thả mình lên chiếc giường có chăn ga gối đệm mền như lông vũ.

Nếu có thể, Minghao sẽ không bao giờ rời khỏi gác xép.

Điều đó thật tuyệt vời làm sao, được sống mà không phải lo lắng chuyện đời, không cần ăn, không cần đi chơi, không cần gặp và nói chuyện với ai. Cậu có thể sống trong bong bóng nhỏ của riêng mình mãi mãi. Cậu có mọi thứ cậu cần ở đây.

Nhưng điều đó là không thể, và khó có khả năng xảy ra nên Minghao miễn cưỡng bước tới trước tủ và lôi ra một bộ đồng phục đơn điệu và nhàm chán mà cậu luôn buộc phải mặc.

Cậu kiểm tra thời gian và thấy mình sắp muộn giờ nên vội càng kéo áo sơ mi và áo len qua đầu cũng như mặc quần vào. Cậu vẫn phải bắt xe buýt vào thành phố, rồi đi bộ thêm nửa dặm nữa để đến lớp.

Minghao học nhiếp ảnh tại trường đại học - điều mà cậu phải thuyết phục cha mẹ rất nhiều. Họ muốn cậu trở thành một doanh nhân, kiếm tiền bằng cách làm việc chăm chỉ và học tập. Minghao không muốn điều đó. Giờ đây Minghao chỉ nhận dưới hình thức chuyển khoản ngân hàng mà không hề gửi lại cho một lời nhắn nào. Bạn có thể nói đó là cách Minghao trả ơn họ (?) vì những năm tháng bị kỳ thị đồng tính một cách tế nhị nhưng bệnh hoạn.

Cuối cùng, Minghao quàng túi máy ảnh qua vai và nhét điện thoại vào túi trước khi chạy xuống cầu thang dẫn vào khu vực sang trọng giống như khách sạn của ngôi nhà. Cậu đảm bảo đổ đầy bát bước và thức ăn cho các con vật trước khi rời đi, rồi bắt đầu đi bộ đến bến xe.

Quãng đường đi bị làm mờ bởi tiếng nhạc vang lên qua tai nghe của Minghao, tính năng khử tiếng ồn giúp cậu kết nối với thế giới bên ngoài một cách hiệu quả chỉ bằng một cú nhấn công tắc.

Khi cậu đi bộ một đoạn ngắn từ trạm xe buýt đến lớp, một vài người khác mặc đồng phục tương tự đã đuổi theo sau cậu. Tuy nhiên, họ không nói chuyện với cậu. Trên thực tế, họ hầu như không thừa nhận Minghao, họ đối xử với cậu như một bóng ma hoặc một người thậm chí không tồn tại. Cậu đi theo đoàn người càng ngày càng đông qua những hành lang chật hẹp cho đến khi dừng lại bên một cánh cửa, cánh cửa nhanh chóng mở ra và mọi người xung quanh cậu tràn vào.

Minghao dừng lại ở cửa. Chiếc áo sơ mi và chiếc áo len quá mỏng để làm bất cứ việc gì, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của máy điều hòa. Chết tiệt. Số lần cậu yêu cầu giáo sư tắt điều hòa nếu cô muốn cậu tham gia bài học gần như không đến xuể, nhưng cô chưa bao giờ làm vậy. Cha mẹ cậu thậm chí còn can thiệp vào năm ngoái - điều này ít nhiều khiến Minghao bị sốc - nhưng cô ấy vẫn không nghe.

Cậu ngập ngừng bước vào trong, cánh tay nổi da gà. Đúng như dự đoán, tất cả học sinh khác đều thở phào nhẹ nhõm bởi nhiệt độ mát mẻ vì bên ngoài trời nắng nóng, Minghao nán lại bên cửa cho đến khi giáo sư nhận ra cậu.

"Hôm nay cậu có tham gia cùng chúng tôi không, Myungho?"

Cậu buồn nôn trong nội tâm. Chỉ cần nghe cái tên mà Minghao bất đắc dĩ đặt cho mình cũng khiến cậu lo lắng. Khi giáo viên nói, tất cả học sinh khác quay lại nhìn chằm chằm. Họ nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm.

Trước khi lớp học bắt đầu, Minghao đã chịu đựng đủ rồi. Luôn luôn như vậy. Cậu thậm chí không thể cố gắng quấn người lại, vì điều đó vi phạm qui định về trang phục và dù sao thì cậu cũng sẽ bị đuổi thẳng về nhà. Làm điều đó quá thường xuyên và cậu sẽ bị đuổi học.

Thật đáng  tiếc, Minghao thực sự muốn tận hưởng khóa học của mình. Cậu đã làm việc chăm chỉ để làm những gì cậu muốn, nhưng nó vẫn bị cản trở.

Vai cậu rũ xuống và thở dài chán nản, Minghao quay người bước ra ngoài.

_____
tbc...

13.2.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top