Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jun không hoàn toàn chắc chắn làm thế nào mà mình lại đứng trước cửa nhà Minghao. Anh nhìn chằm chằm vào ngôi nhà xa hoa trong khi mặt trời chiếu sáng trên cao và buổi sáng thứ bảy rực rỡ. Cánh cửa lớn hơn nhiều so với những gì anh dự đoán khi anh đang đứng rất gần nó.

Anh lấy hết can đảm nhấc chiếc vòng gõ lên cửa - có hình đầu con cáo - và thả nó xuống, lặp lại hành động của mình lần nữa và lắng nghe âm thanh vang vọng từ phía bên kia cánh cửa.

Minghao đang mơ màng thức giấc và giơ điện thoại lên trước mặt thì một âm thanh lớn vang vọng khắp nhà. Khuôn mặt nhanh chóng cau lại.

"Mình đâu có gọi gì đâu?" cậu thắc mắc, liếc nhanh tới thời gian, đồng hồ nơi tủ đầu giường mới chỉ 8 giờ thôi mà. "Chắc ai đó nhầm nhà thôi". Cậu rên rỉ với chính mình, chậm chạp trượt trên thanh trượt để xuống hai tầng cầu thang, cuối cùng đến tầng triệt.

Ai đó ngoài kia gõ cửa lần nữa.

"Tới đây, tới đây. Trời ơi!" Cậu kêu lên, nắm chặt tay nắm cửa và kéo nó mở ra. Cậu gần như sắp phát cáu với người dám gõ cửa liên tục vào sáng sớm như này, nhưng lời nói nghẹn lại khi nhìn thấy người phía trước.

"Junhui?" cậu há hốc với sự kiện này. "Sao anh lại ở đây?"

Jun nhún vai, hai tay đút túi. Cố tỏ ra bình thản nhất có thể, nhưng thực tế là mắt anh không thể không liếc lên nhìn xuống thân hình Minghao - người đang mặc một chiếc quần cạp thấp và chiếc áo phông rộng thùng thình để lộ xương quai xanh sắc nét.

"Tôi muốn rủ cậu đi chơi..."

"Sao anh lại muốn làm điều đó?" Dù đầy thắc mắc nhưng Minghao vẫn tránh sang một bên và ra hiệu cho anh bước vào. Sau khi đóng cửa lại, cánh tay của Minghao đưa lên ôm lấy thân mình, cố gắng xua đi không khí trong lành của buổi sáng theo họ vào trong.

Jun phải mất một lúc mới trả lời, quá bận rộn với cái miệng há hốc và hoàn toàn kinh ngạc trước những gì mình đang nhìn thấy. Tiền sảnh rộng lớn như sảnh khách sạn, trần cao và được trang trí bằng những gam màu đỏ, vàng và trắng vương giả. Minghao đẩy anh vào bếp, thở dài một tiếng. Đây là một trong những lý do chính khiến cậu không có ai đến.

Điều đó, và chính xác là cậu không biết ai và thích họ đủ để có được họ từ đầu.

Sau khi ngồi vào quầy ăn sáng, Jun bắt đầu xoay nhẫn quanh ngón tay mình. "Tôi thích cậu," cuối cùng anh ấy trả lời. "Cậu có vẻ khá tuyệt".

"Nực cười", Minghao thách thức. Cậu nhìn chằm chằm vào vị khách - với vẻ mặt bối rối - với đôi lông mày nhíu lại. "Anh thậm chí còn không biết tôi".

"Nhưng tôi muốn".

Jun liếc nhìn xung quanh, lần đầu tiên nhận thấy rằng thực ra trong nhà có ít đồ đạc hơn anh nghĩ lúc đầu. Gần như không đủ cho cả một gia đình sống ở đây. "Đợi đã, cậu sống ở đây một mình sao?"

Minghao gật đầu thờ ơ.

"Còn bố mẹ cậu thì sao?"

"Ở Trung Quốc".

Jun mím môi, chợt cảm thấy có chút tiếc nuối cho chàng trai trước mặt. "Giống nhau", anh nói lặng lẽ. Anh có cảm giác rằng Minghao thực sự không có ai bầu bạn cùng mình - không giống như Jun với nhóm bạn khổng lồ của mình. "Cậu sống ở đây bao lâu rồi?"

Minghao suy nghĩ một lúc, lặng lẽ đếm số năm trên đầu ngón tay. "Tôi nghĩ là gần 4 năm rồi nhỉ?" Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt thương hại nhìn mình, cậu nhanh chóng rời khỏi chủ đề này. "Còn anh thì sao?" cậu hỏi. "Anh ở đây bao lâu rồi?"

"2 năm", Jun nói. "Có một chút khởi đầu khó khăn, nhưng cuối cùng mọi thứ đã ổn thỏa".

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Anh lắc đầu. "Không sao đâu, tôi không thích nhắc tới nó nữa".

Minghao gật đầu, sau khi liếc nhìn đồng hồ, cậu quay người bước ra khỏi phòng. "Lát nữa tôi sẽ trở lại". Cậu hi vọng Junhui chỉ nghĩ rằng cậu đi vệ sinh, trong khi thực thế là cậu lao vào 'phòng ăn' (thực ra là nơi Lulu, Mei và Shizi sống) với nụ cười rạng rỡ trên môi. Tuy nhiên, cậu giữ im lặng vì không muốn vị khách trong bếp nghe thấy, và cũng vì khi nhìn xung quanh cậu thấy cả Lulu và Shizi đều đang ngủ say.

 Tuy nhiên, Mei vẫn vồ lấy cậu, cậu cười nhẹ trước khi vào cho chúng ăn. Chúng sẽ trở nên ồn ào và kích động nếu cậu không cho chúng ăn đủ sớm và cậu muốn giữ bí mật về những đứa con của mình thêm một thời gian nữa. Minghao cảm thấy tồi tệ khi phải kéo Mei ra khỏi quần mình lần thứ n, nhưng cậu không thể mạo hiểm kéo dài quá lâu và khiến Junhui nghi ngờ.

Rất may khi quay lại, vẻ mặt Junhui vẫn bình thường.

"Vậy..." người lớn hơn bắt đầu. "Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?"

"Không," Minghao phủ nhận. "Dù sao thì nó có liên quan gì đến anh?"

Jun nhún vai. "Tôi định đi theo cậu một lát".

"Tại sao?"

"Như tôi đã nói, tôi muốn làm quen với cậu".

"Tôi không nghĩ theo dõi tôi là cách tốt nhất". Giọng điệu sắc bén của Minghao khiến Jun choáng váng.

"Tôi không có ý-".

Minghao chỉ trợn mắt, "Sao cũng được. Tôi không cần anh ở đây, chỉ trong trường hợp anh cảm thấy bị ép buộc hoặc điều gì đó tương tự. Có lẽ anh chỉ quanh quẩn vì cảm thấy có lỗi với tôi. Nhưng Junhui, tôi không cần người thương hại, sau khi xong việc anh có thể rời đi." Ngoại trừ việc đó không phải là một gợi ý thì nó giống một lời yêu cầu hơn. Có những tia lửa bập bùng sáng rực một cách nguy hiểm trong mắt Minghao, và dù cho Jun sẵn sàng phản bác lại thì anh cũng có thể biết rằng điều đó sẽ chẳng mang lại lợi ích gì.

"Được rồi," anh nói, Minghao bị sốc vì sự dễ dàng nhượng bộ của anh. "Tôi sẽ đi".

Hai người đi về phía cửa. người nhỏ tuổi hơn thận trọng đi theo sau vài bước. Khi Jun mở cửa và bước ra được nửa thì bỗng dừng lại. Minghao nghe thấy anh nói.

"Nhân tiện thì những gì cậu nói không đúng sự thật đâu".

Sau đó anh bước ra ngoài, không khí trong lành nơi gió ngay lập tức thổi qua mái tóc mềm mại của anh và mặt trời chiếu ánh vàng lên làn da anh. Khi Minghao quan sát, anh ném cho cậu nụ cười buồn bã lần cuối trước khi kéo cánh cửa đóng lại sau lưng.

Minghao đứng yên trong vài phút tiếp, nhìn chằm chằm vào chính xác nơi khuôn mặt cửa Junhui biến mất, đầu cậu hỗn loạn và những suy nghĩ thoáng qua liên tục bị lu mờ bởi những suy nghĩ mới. Khoảnh khắc mà ánh sáng chiếu vào Jun một cách hoàn hảo khi anh nhìn lại cậu là một bức tranh hoàn hảo, và cậu ước gì mình có sẵn máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc đó. Nó sẽ trông tuyệt vời trong danh mục đầu tư của cậu.

Cuối cùng, Minghao quay trở lại nhà bếp, cậu tìm thấy một mảnh giấy ở chỗ Junhui đã ngồi. Trên đó có một con số được viết nguệch ngoạc bằng bút mực đang mờ dần. Nhặt nó lên, Minghao nheo mắt nhìn chỗ Jun ghi số điện thoại của anh ấy, theo sau là một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Cậu đảo mắt và nghĩ đến việc vứt nó đi.

Tất nhiên là cậu không thể.

Cậu miễn cưỡng gõ số vào điện thoại, thêm một tên liên lạc đơn giản là 'Junhui' trước khi tắt nó đi lần nữa. Cậu nghi ngờ mình sẽ không bao giờ cần liên lạc với anh ta, nhưng thật vui khi biết cậu có một người có vẻ sẵn sàng nói chuyện với cậu - chỉ để đề phòng thôi.

Sau đó, Minghao biến mất lên lầu và chuẩn bị sẵn sàng cho thời gian còn lại trong ngày, điều mà cậu dự định sẽ là một cuộc sống bình yên và thư giãn.

_____
tbc...

21.2.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top