Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

|Châu Mẫn| Không Phải Sinh Viên Đại Học!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày qua ngày, trưa qua trưa, chiều qua chiều, tối qua tối, đêm qua đêm, cảnh vật xung quanh lúc tươi sáng lúc ảm đạm.

Trương Mẫn nghĩ, cuộc đời của mình cũng như vậy.

Lúc tươi sáng lúc ảm đạm như cảnh vật ngoài kia.

Anh không nhớ rõ lúc nào mình đã chọn lựa quên hết mọi thứ, quên hết đi những người quan trọng, những người mà mình yêu thương để đốc thúc cho sự tăng tiến của tập đoàn Tứ Hải.

Để rồi bây giờ, khi Trương Mẫn ngồi ngẫm lại mới nhận ra...

Tất cả những đứa bạn mà anh có thể nhờ vả được đều đã gia đình hết rồi.

Cái đậu má? Ông đây chỉ mới tập trung cho sự nghiệp 2 năm trời tụi bây đã rủ nhau đi cưới chồng hết rồi à!? Trương Mẫn gào thét trong thâm tâm.

Thật sự, thật sự tức chết anh, rõ ràng anh là người lớn nhất từ sau khi Chu Tử Thư về một nhà với Ôn Khách Hành, thế quái nào mấy đứa em nhỏ nhỏ kia lại đi lập gia đình hết rồi?

Vương Việt coi là hiền nhất cũng đã có một người chồng là bác sĩ ngoại khoa, vừa giỏi giang trong mọi việc lại còn biết chăm sóc cậu, ngoài ra rất giỏi trong khoảng bếp núc.

Trương Triết Hạn thì ngày nào cũng hí ha hỉ hửng bên Cung Tuấn, đôi lúc Trương Mẫn gọi điện hỏi Trương Triết Hạn một số việc liền nghe thấy giọng cười người còn lại vang qua đầu dây điện thoại.

Mả cha! Anh đây cũng muốn có bồ!

Trương Mẫn hét vào điện thoại, Từ Tẫn ở bên kia từ từ giơ ra xa rồi đặt lại gần.

"Em cũng có bồ rồi á, anh cũng mau có bồ i Tiểu Mẫn, còn có mình anh là chưa có người yêu đó."

Từ Tấn nói chuyện thật sự gợi đòn, Trương Mẫn tức không nói nên lời. Cuối cùng đành phải đi vào bar giải sầu tâm trạng.

Trương Mẫn nâng ly rượu trong tay mà không tài nào có thể vui vẻ nỗi, càng ngày càng lo lắng cho tương lai về sau của mình hơn.

Độc thân cũng đã độc thân 25 năm rồi, nếu độc thân nữa người ta sẽ gọi là ế đó!

Trương Mẫn tức giận nốc hết một ly Whisky trên bàn.

"Tôi có thể ngồi cùng bàn với anh được không?

Là một tên đàn ông, Trương Mẫn ngước mặt lên nhìn người đó. Trông thật trẻ, qua dáng vấp Trương Mẫn suy đoán đây chắc là một tên sinh viên ham chơi rồi.

"Còn ăn học thì đừng đến đây"

Trương Mẫn nói, đôi đồng tử hiện lên tia chán nản, lại tiếp tục đụng đến cái ly vừa được Triệu Phiếm Châu rót Whisky kia.

Ngón tay anh đụng phải mu bàn tay người kia, Trương Mẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, anh không thích loại tiếp xúc thân mật này, Trương Mẫn còn là người rất kỹ tính, người lạ bắt tay với anh Trương Mẫn trở về còn phải rửa lại tay sạch sẽ.

"Sao anh biết tôi còn ăn học?"

Triệu Phiếm Châu trên mặt đeo gọng kính inox, dùng mu bàn tay vừa nãy chạm trúng anh nâng kính lên, tay đút vào túi quần hỏi Trương Mẫn.

"Nhìn là biết, cậu nói đi, cậu là sinh viên năm mấy rồi? Không quan tâm việc học mà lại đến chỗ này"

Thật ra Triệu Phiếm Châu không phải sinh viên Đại học, cậu chỉ biết cười cười cho qua, Triệu Phiếm Châu bước lại ngồi kế bên anh. Trương Mẫn tửu lượng không tốt, hơi ngà ngà say giờ đây cũng không quan tâm cậu nữa.

"Tửu lượng không tốt mà vào mấy chỗ này cũng nguy hiểm đấy tiểu Trương tổng"

Ba từ Tiểu Trương Tổng này làm Trương Mẫn tỉnh táo hơn đôi chút, cậu sinh viên này rõ ràng là biết anh.

"Cậu là ai?"

"Em là Triệu Phiếm Châu, em họ của Lăng Duệ."

Lăng Duệ, hai từ này lặp đi lặp lại trong đầu anh, đến khi Trương Mẫn nghe tiếp lời là chồng của Vương Việt của Triệu Phiếm Châu mới nhớ ra.

"Vậy, cậu đến đây làm gì?"

Triệu Phiếm Châu nãy giờ đợi anh hỏi câu này lâu gần chết, sốt ruột bây giờ mới được nói

"Lăng Duệ bảo đưa anh về"

Lăng Duệ đang ngồi với Vương Việt đột nhiên hắt hơi.

"Cậu ta liên quan gì đến tôi?"

Thấy Trương Mẫn mặt đã đỏ bừng lên, Triệu Phiếm Châu cũng không muốn lòng vòng nữa. Cậu chỉ còn vài ngày là tốt nghiệp cấp ba mà vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác có người yêu là như thế nào, tình cờ nghe được Lăng Duệ bảo rằng Trương tổng của tập đoàn Tứ Hải đang tìm bạn trai liền tự mình ứng cử.

Được, để em giúp anh đỡ phí thời gian.

Trương Mẫn thấy Triệu Phiếm Châu vòng qua bàn ngồi kế bên mình, tay tự rót một ly Whisky đưa lên miệng bảo với Trương Mẫn

"Anh ấy bảo anh đang buồn tình, em đến giúp anh giải tỏa căng thẳng, sẵn tiện..." Cậu ghé vô sát tai anh, tiếp tục thì thầm "Chở anh về khách sạn"

"Ai cần cậu? Tôi tự đi được, tôi có thư kí của mình"

"Thư kí của anh bận rồi, tối anh cũng nên tha cho người ta chứ?"

Nói đoạn, Triệu Phiếm Châu nhìn qua ly rượu của Trương Mẫn, hoàn hảo rắc một ít bột vào trong đó.

"Uống nốt ly này rồi tôi chở anh về nhé"

Sau đó, bằng mọi cách thuyết phục cùng dụ dỗ, cậu học sinh cấp ba với bộ dạng sinh viên năm cuối Đại học thành công gạ gẫm giám đốc tập đoàn Tứ Hải lên giường với mình.

Thật ra mà nói Triệu Phiếm Châu quyết định đánh bạo như vậy là vì một phần đã mang lòng crush anh từ lâu, lần này chỉ là thuận nước đẩy thuyền, Triệu Phiếm Châu không có kế hoạch nào bày vẽ cả.

Chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy Trương Mẫn ngồi trên giường xoay lưng với Triệu Phiếm Châu, nhìn một bộ dạng bần thần không nói nên lời.

"Có chuyện gì sao tiểu Trương tổng?"

Tận lúc đó, Trương Mẫn mới mang vẻ mặt không thể tin vào mắt mình nhìn cậu, miệng lắp bắp bảo

"Cậu... cậu... cậu chưa 18?"

"Không sao, ba tháng nữa em đã đủ tuổi rồi, em cũng sẽ không kiện anh đâu"

Tiểu huyệt của Trương Mẫn còn đang đau rát, thâm tâm của anh bây giờ thật muốn một chân sút cái tên này đi. Rõ ràng anh là người bị làm, đéo phải cậu! Cậu còn dám kiện anh???

"Ngoan, nếu anh phá sản em vẫn sẽ nuôi anh được mà"

"Nuôi cái con mẹ cậu!"


__________
P/s: các cô có khỏe hum? :"> hai tuần nữa tui phải học, chưa có thời gian viết huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top