Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


02.

Tối thứ sáu tan học là mẹ Cố Trì Quân tới đón, hai mẹ con đón hai chuyến xe buýt, lại đi thêm nửa giờ mới tới căn nhà nơi bọn họ thuê trọ. Ngôi trường mà Cố Trì Quân đang theo học là do mẹ cậu chạy vạy mới xin vào được, lúc cậu vừa mới đến Thượng Hải, đặt chân xuống khỏi tàu hoả là chạy ngay đến trường học, mẹ cậu phải một mình tự đi tìm nhà trọ rồi chuyển nhà.

Nói là chuyển nhà, kỳ thật mẹ con hai người bọn họ chỉ có hai va li hành lý, một cái ba lô. Vì để cho Cố Trì Quân có thể thuận lợi học ở Thượng Hải, mẹ cậu đã cắn răng bán đi căn nhà họ đang ở. Trước lúc chuyển nhà, hai mẹ con đều là ai ở phòng người nấy, tự mình thu dọn đồ đạc gói ghém hành lý, vô cùng yên tĩnh. Nhà bọn họ có bố cục một phòng ngủ một phòng dành cho khách, khi còn bé, Cố Trì Quân ở cùng mẹ trong phòng ngủ, khi lớn lên một chút cậu mới dọn sang ngủ bên phòng dành cho khách. Trong nhà ngoại trừ mấy chiếc tủ, nhiều nhất chính là giấy khen trên tường cùng một ngăn tủ chứa đầy cúp và huy chương, mẹ cậu cho tất cả vào một chiếc rương hành lý lớn.

Cố Trì Quân nhìn mẹ mình cẩn thận lau sạch từng chiếc cúp rồi mới cho vào thùng giấy, tim như bị một chiếc máy ủi nghiền qua nhiều lần, mũi chua xót, nước mắt từng giọt lã chã rơi xuống. Cậu ôm eo mẹ từ phía sau, nức nở mở giọng:

"Xin lỗi...mẹ, đều...đều tại con, đã lớn tới chừng này rồi còn để mẹ theo con lưu lạc đất khách quê người, thậm chí...thậm chí ngay cả nhà cũng đem bán, chúng ta không còn nơi để về nữa rồi..."

Mẹ nhẹ nhàng lau nước mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình cho thật tốt, vỗ vỗ tay Cố Trì Quân, nghẹn ngào:

"Tiểu Quân à, mẹ không trách con, mẹ chỉ là muốn con có điều kiện học tập tốt hơn, đây chẳng phải là nỗi lòng của người làm cha làm mẹ sao?"

"Chỉ cần con sống tốt, cái gì mẹ cũng không tiếc"

"Con xem... ông bà ngoại con đều đã qua đời rồi, ba con... cũng không ở đây, mẹ hoàn toàn chẳng còn người thân nào khác, nên ở đâu mà chẳng như nhau"

"Chỉ cần nơi nào có con và mẹ, nơi đó chính là nhà của chúng ta"

Ánh sáng neon len qua khung cửa sổ nhỏ của những ngôi nhà san sát nhau còn đang sáng đèn bên trong, mỗi ô cửa sổ là một gia đình mang theo những cuộc đời riêng.

Mẹ cậu mang những thứ đồ điện và ít đồ gia dụng còn dùng tương đối tốt cho bà cụ nhà hàng xóm, chiếc thùng giấy đựng cúp và giấy khen cũng được đóng gói gọn gàng gửi bà cụ, đợi khi hai mẹ con có nơi trú ngụ chính thức ở Thượng Hải rồi thì liên hệ con trai của bà nhờ hỗ trợ gửi qua sau.

Cố Trì Quân ôm bà cụ hàng xóm khóc một trận. Lúc chia tay, ký ức như ùa về trong đầu cậu, cơ hồ là từ khi trí nhớ có nhận thức thì cậu đã thường qua nhà bà cụ hàng xóm ăn chực, mỗi khi sấm sét hay mất điện cậu cũng chạy sang cầu an ủi, nghỉ đông nghỉ hè cũng ở nơi đó hơn phân nửa thời gian. Tiếng cười nói vui vẻ của bà cháu hai người tràn ngập trong ký ức, len lỏi đến từng ngõ ngách của nơi này. Bà cụ hàng xóm an ủi Cố Trì Quân đang nức nở:

"Cháu ngoan, nhất định phải học cho giỏi, tương lai có xán lạn thì phải hiếu kính mẹ, cũng nhớ quay về tìm bà nhé".

..

Bố cục của căn nhà mẹ cậu mới thuê rất giống với căn nhà trước đây của họ, cũng là một phòng ngủ một phòng dành cho khách, chủ trước thuê nhà để lại rất nhiều thứ, rất phù hợp với yêu cầu xách hành lý vào ở ngay của mẹ con cậu.

"Tiểu Quân à, mẹ đã dọn xong phòng ngủ, lúc con về thì ở phòng ngủ nhé". Cố Trì Quân vừa định từ chối, mẹ cậu liền nói tiếp: "Mẹ đã tìm được một công việc trích phần trăm cao, đôi khi phải đi công tác, nhất là thứ bảy và chủ nhật sẽ càng bận rộn, nên cuối tuần con nghỉ thì cứ về ở phòng ngủ luôn đi, chất lượng giấc ngủ tốt mới không ảnh hưởng đến học tập. Đợi con đi học, mẹ lại chuyển về phòng ngủ, việc này của chúng ta gọi là tối ưu hoá tài nguyên, hợp lý hoá sử dụng". Nghe mẹ nói câu sau cùng, Cố Trì Quân phụt một cái bật cười, đồng ý với lời đề nghị hợp lý này.


Cố Trì Quân giúp mẹ nấu ăn trong nhà bếp, nhìn thấy trong một góc hẻo lánh có một phích nước nóng, cậu lau lau tay, lấy chiếc phích ra, mở nắp nhìn một chút, phích nước nóng trông vẫn còn rất tốt, hẳn là còn dùng được. "Mẹ ơi, con mang chiếc phích này đến trường học được không? Vừa hay con định mua một cái phích mới đây".

"Con lấy đi", mẹ vừa xào rau vừa nói,

"Con xem nó còn giữ nóng được không, không thì đổi một cái phích khác đi"

"Dạ", thế là Cố Trì Quân đem chiếc phích cẩn thận cất đi.

Màn đêm buông xuống, khói trong bếp bốc lên, hơi ấm lan tỏa khắp không gian nhà trọ.

Dọn xong bốn món mặn một món canh, Cố Trì Quân lại mang lên hai cái bát, rót hai cốc trà. Trên chiếc bàn vuông nhỏ, hai mẹ con ngồi đối diện nhau, cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên ở ngôi nhà này, không náo nhiệt nhưng lại vừa đủ long trọng đối với hai người.

"Mẹ, con lấy trà thay rượu kính mẹ một chén, cảm ơn mẹ đã sinh thành dưỡng dục con!"

"Được, mẹ cũng cảm ơn con hiếu thuận, cạn ly!"

"Thêm một chén nữa, chúc mừng cuộc sống mới của chúng ta bắt đầu, vì một ngày mai tươi sáng, cạn ly!"

"Được, vì hạnh phúc của mẹ con mình, cùng nhau cố gắng!"

Tiêu diệt xong ba bát cơm, Cố Trì Quân mới hài lòng vỗ vỗ bụng, thu dọn bàn ăn rồi đi rửa bát. Trông thấy thân ảnh cao gầy bận rộn trong phòng bếp, mẹ cậu vừa quét rác vừa nói: "Tiểu Quân, sinh hoạt phí của con nếu không đủ nhất định phải nói với mẹ, ở trường quan trọng là phải ăn thật no, đừng để bị đói, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, biết không?"

Cố Trì Quân quẹt mũi, cảm thấy hơi chua xót: "Mẹ, sinh hoạt phí của con vẫn đủ, đồ ăn trong căn tin trường rất ngon, rất tiện nghi, mỗi bữa con đều có thể ăn được hai cái bánh bao lớn, mẹ cứ yên tâm, con không đói chết được đâu".

Trong lòng Cố trì Quân vẫn âm thầm tính toán tiền bạc, cậu không ăn vặt, ngoài ba bữa cơm cố định, đồ dùng học tập của cậu cũng không xin thêm tiền mẹ, đôi khi còn có thể dư ra ít tiền. Kỳ thật tiết kiệm tiền sinh hoạt phí là một cách vừa rách vừa nát, thế nhưng cậu ngoại trừ đi thi đấu bên ngoài kiếm được chút tiền thưởng, còn lại không có thêm thu nhập nào khác, con đường thi thố nghệ thuật vô cùng quý giá, cậu kiếm được mấy đồng, mẹ cậu sẽ nhẹ gánh được bấy nhiêu đồng, chỉ cần cậu không đói chết là được.

Ngày hôm sau, Cố Trì Quân cọ rửa sạch sẽ phích nước nóng, ngoài màu sắc có chút cũ, còn lại cậu vô cùng hài lòng. Năm lớp mười hai này cậu không lựa chọn học phụ đạo, mẹ đã liên hệ thầy giáo kèm riêng, mặc dù phí tổn cao một chút, nhưng sẽ có nhiều thời gian học tập ở trường hơn. Vừa nghĩ tới chi phí phát sinh, Cố Trì Quân liền cảm thấy bụng hơi khó chịu, có vẻ như áp lực tinh thần cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nội tạng.

Buổi trưa, Cố Trì Quân nướng vài cái bánh nướng, chưng thêm một ít trứng với cà chua, làm xong bữa tối, khi mẹ cậu về chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn. Thu dọn xong xuôi, buổi chiều cậu sẽ đến lớp học thêm của giáo viên, nhân tiện trên đường tìm chỗ nào đó chỉnh lại tóc một chút.

Học sinh ở kí túc xá thường sẽ quay lại trường vào tối chủ nhật, Cố Trì Quân quét dọn sạch sẽ phòng ngủ, đổi ga giường đệm chăn cho mẹ, rồi mới đi đến trường.

Một ngày không gặp tựa ba năm, hai cậu bé tách nhau hai ngày đã rất nóng lòng. Thượng Hiểu Vũ còn mang cho Cố Trì Quân bánh bao nhân thịt đặc sản của quê mình, Cố Trì Quân sau khi ăn xong cơm tối, dưới con mắt kinh ngạc của Thượng Hiểu Vũ tiêu diệt hết chiếc bánh bao nhân thịt, không hề giống hình tượng ăn như mèo thường ngày của cậu, lại còn khiến cho Thượng Hiểu Vũ có ảo giác bánh bao của mẹ mình bán sắp phát tài rồi.

...

Cố Trì Quân chuyển trường đến đây mới có một tuần, số phiếu bầu giáo thảo trên tieba trường dành cho cậu đã phi thẳng lên top đầu. Dưới phần bình luận toàn là trạng thái hoa si:

"Bạn nữ trực nhật với không tới bảng đen, cậu ấy luôn chủ động giúp đỡ, thật là một người tốt aaaaaaa"

"Tui chỉ đi quẹt qua vai cậu ấy một cái mà cậu ấy còn gật đầu chào tui, khuôn mặt mỉm cười kia, thật khiến người ta có cảm giác như cây đón gió giữa mùa xuân aaaaaaaa"

"Mấy người có biết cậu ấy học giỏi thế nào không? Mỗi lần giáo viên ở lớp đặt câu hỏi hay câu đố, cậu ấy đều trả lời trôi chảy, rồi được max điểm luôn aaaaaaa"

"Nghe nói cậu ấy còn hát rất hay, đã nhận được nhiều giải thưởng rồi!"

"Lầu trên, cậu cổ lỗ sĩ quá đi, cậu ấy không chỉ hát hay, còn đàn giỏi, còn biết múa, còn cái gì không biết nữa không?"

"Quan trọng nhất không phải là rất đẹp trai sao? Kiểu tóc đó, khí chất kia, như minh tinh Hàn Quốc vậy, tui thấy có khi còn đẹp hơn Hyun Bin luôn!"

"Ngoại hình của dân nghệ thuật, đầu óc thì của học bá. Thế này mà còn không phải là giáo thảo thì thiên lý nan dung rồi"

Có độ hot của giáo thảo, ngăn bàn của Cố Trì Quân ngày nào cũng đầy ắp thư tình, Thượng Hiểu Vũ vì là bạn thân của Cố Trì Quân, duyên nữ sinh cũng tốt lên hẳn. Cố Trì Quân vẫn ngồi bên cạnh bục giảng như cũ, mỗi khi tan học đều có nữ sinh vây quanh hỏi bài, ủy viên học tập cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo luận, tạo nên phong cảnh đặc biệt của lớp 12/5.

Từ Tư chỉ cần ngẩng đầu liền có thể trông thấy những cái đầu đen nghịt chen chúc cùng một chỗ, cho dù cách xa cũng nghe được âm thanh rì rầm không ngừng, lòng không khỏi phiền muộn. Hắn buông sách, cài cặp, đi về phía đám người đông nghịt kia.

"Cảm phiền cho qua, cản đường rồi", cả lớp không được mấy người có thể nghe được lời hắn nói, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Từ Tư nhờ vào ưu thế chiều cao nhìn lướt qua nội dung Cố Trì Quân đang giảng giải cho mọi người, lạnh nhạt nói: "Mấy cái này mà còn phải đi hỏi người khác, trở về học lại đi". Nói xong lách qua lối nhỏ, rời khỏi phòng học.

Cố Trì Quân bị kẹp ở giữa, bốn bề đều là âm thanh khiến đầu cậu ong ong, tranh thủ thời gian ra hiệu mọi người im lặng:

"Chúng ta đông người như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến trật tự lớp, dù bây giờ là nghỉ giữa giờ, mọi người vẫn nên ngồi tại chỗ đừng đi lung tung, chúng ta bàn luận chỉ cần hai ba người là được rồi, đừng tụ tập quá đông".

"Được, mọi người sẽ nghe lời Tiểu Quân", một đám người nhao nhao đồng ý, rồi nhanh chóng tản đi.

Cố Trì Quân nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là vào học, lập tức xông ra khỏi lớp, chạy ù về phía nhà vệ sinh. Vừa đến cửa, suýt chút là đụng vào người Từ Tư, Từ Tư nhìn cậu một cái, không nói lời nào nghiêng người muốn rời đi.

Cố Trì Quân vội vàng lùi một chút, rồi lách người qua chặn Từ Tư, thở hồng hộc nói: "Ấy, Từ Tư, chờ một chút"

Từ Tư bị hành động của người trước mắt làm cho ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì một cái đầu xù đã xích lại gần mặt mình. Mái tóc hơi dài mềm mượt, mang theo hương dầu gội khoan khoái xẹt qua mặt hắn. Còn ngứa ngáy hơn cả hương thơm trên tóc chính là hơi thở nóng hổi không ngừng tỏa ra nhiệt khí.

"Từ Tư, cảm ơn cậu đã giải vây cho tôi".

Từ Tư vội lùi một bước, giữ khoảng cách an toàn giữa hai người, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang tươi cười trước mắt, nhàn nhạt đáp:

"Tôi chỉ là không quen bị làm phiền".

"Trời ạ, các cô ấy có làm phiền cũng là làm phiền tôi, trông cậu thông minh như vậy, mạch não sao lại lạ lùng thế"

"Cản trước mắt tôi chính là làm phiền tôi, không còn chuyện gì nữa thì tránh ra, vào học rồi".

Cố Trì Quân chỉ cười không nói, xoay người tránh ra, làm một động tác mời, Từ Tư liền sải bước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top