Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

Cả đám người kinh hô tụ tập xung quanh Cố Trì Quân. Từ Tư cách cậu gần nhất, nhanh chóng sải bước đến bên cạnh đương sự, đặt thân thể mềm nhũn của cậu nằm thẳng lại, gật đầu chào một bạn học bên cạnh đang nhấc hai chân cậu lên, sau đó cúi người, ghé vào lồng ngực nghe tần suất mạch đập của tim, rồi hô to với đám người đang vây quanh: “Tản hết ra đi! Mau gọi nhân viên y tế!”

….

Tựa như một phiến lá khô rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, sau một trận quay cuồng liền bị dòng xoáy ngầm hút vào đáy đen vô tận. Trong bóng đen bất tận ấy, Cố Trì Quân trông thấy mười mấy năm ngắn ngủi của mình lần lượt tái hiện qua từng khung hình, cậu thật sự cảm thấy mình sắp chết, cơ thể đã không còn nghe theo não bộ nữa, linh hồn cũng đã chậm rãi bay ra khỏi thân thể.

Lại vào ngay lúc linh hồn sắp bay đi, mặt bị ai đó vỗ nhẹ khiến cho cậu dần dần lấy lại cảm giác, cậu nghe được có ai đó đang gọi mình: 

“Cố Trì Quân! Cậu có nghe được tôi nói gì không?”

Những lời này tựa như thần chú liên tục lặp đi lặp lại, cứ văng vẳng bên tai khiến cho ý thức của cậu quay trở về. Thật sự rất muốn bật dậy nói - Tôi nghe được mà, cậu là máy lặp hay sao? Đừng có đập tôi, mặt tôi đau lắm - Nhưng lại phát hiện não bộ không thể tự làm chủ cơ thể. Cậu cố mở mắt nhưng mở không lên, miệng cũng không hé nổi một tiếng, thân thể lại càng không có cách nào cử động. Mãi đến khi cậu cảm giác được bản thân được đặt lên cáng, thanh âm kia mới dần dần dừng lại, trong lòng mới cũng nhờ đó mà an tĩnh.


Khi Cố Trì Quân mở mắt ra, đập vào mắt là thanh ngang đỡ giường, nhất thời cậu không kịp phản ứng, dần dần chuyển đầu quét mắt một vòng, phát hiện nơi này là phòng kí túc xá của mình. Dường như chiếc giường cậu nằm là giường của Từ Tư bên dưới giường cậu. Cố Trì Quân thử ngồi dậy, phát hiện ngoài hai chân đau nhức, những nơi khác trên cơ thể cũng không có chỗ nào khó chịu. Nghĩ đến suýt chút nữa là cậu tưởng mình phải chết, hậu tri hậu giác liền cảm thấy mất mặt. Rốt cuộc trong lúc cậu vẫn còn đang ngồi ngây người thì Thượng Hiểu Vũ đẩy cửa bước vào.

“Ê! Tiểu Quân, cậu tỉnh rồi!”. Thượng Hiểu Vũ nhanh chóng đóng cửa lại, đặt khăn mặt đã được ủ ấm sang bên cạnh, sờ trán Cố Trì Quân.

“Có chỗ nào thấy không thoải mái không? Có khát không? Có đói bụng không?”

Cố Trì Quân vừa định mở miệng, lại phát hiện cổ họng khô khốc vô cùng đau đớn, chỉ chỉ cái cốc ở đầu giường, Thượng Hiểu Vũ liền hiểu, nhanh chóng lấy cái cốc nước đưa cho cậu. Cố Trì Quân hớp lấy một ngụm nước, chất lỏng mát lành trơn tuột trôi xuống cổ họng, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, lập tức cậu cảm thấy sảng khoái không ít. Cuối cùng khàn giọng nói: “Tớ không sao, sao tớ lại ở kí túc xá rồi?”

“Cậu đó, vừa chạy xong liền ngất xỉu, thầy giáo ở phòng y tế bảo là tuột huyết áp, đã truyền đường gluco ở phòng y tế rồi, giờ không sao nữa. Cậu đó, làm tớ sợ muốn chết, sao lại có thể không cần mạng sống như vậy hả?”

“Hi hi, không phải tớ vẫn còn sống nhăn răng đây sao?”, Cố Trì Quân nghịch ngợm nhướng mày với cậu ta, lại như nghĩ tới điều gì, hỏi: “Vậy Hiểu Vũ, tớ có được thứ hạng nào không?”

“Có có có, đại thiếu gia ơi, cậu xếp thứ ba, ầy”, Thượng Hiểu Vũ nói rồi chỉ chỉ, “Giấy khen và phần thưởng của cậu đều đã giúp cậu lĩnh về rồi”

“Hạng ba á? Thật nên cho tên Từ Tư kia thấy mới được, để cậu ta khỏi coi thường tớ, hừ”

“Từ Tư cũng biết mà, phần thưởng của cậu chính là cậu ấy giúp cậu đi lĩnh đấy, phần thưởng của cậu ấy cũng để chung ở đây này”, Cố Trì Quân nhìn hộp cơm xa hoa ba tầng cùng với hộp cơm inox đặt ở đó, đúng là phần thưởng của quán quân và quý quân thật khác xa nhau mà.

“Còn nữa, cậu ấy là người đã cõng cậu từ phòng y tế về đây, rồi trực tiếp đặt cậu lên giường của cậu ta luôn”

Đây là một sự kiện chấn kinh khác mà sau khi Cố Trì Quân nghĩ mình sắp chết hôm nay.

Nhìn Cố Trì Quân há hốc mồm chớp đôi mắt to với vẻ không thể tin được, Thượng Hiểu Vũ nói thêm: “Bạn học Từ Tư thật ra là người rất tốt, vẫn luôn chạy đôn chạy đáo, có thể tụi mình đã hiểu lầm cậu ấy bấy lâu nay rồi”

Cố Trì Quân nghĩ đến lúc linh hồn mình sắp lìa khỏi xác, giọng nói kia thật sự là của Từ Tư, nỗi sợ của mình chắc là bị hắn nhìn thấy hết rồi, không biết sau này làm sao đối mặt với hắn bây giờ, thật sự là quá mất mặt.


Cả buổi sáng ngày hôm sau Cố Trì Quân đều không dám nhìn về hướng Từ Tư ngồi, cậu cũng không biết mình chột dạ cái gì, có thể là do bị quấy phá bởi lòng háo thắng của thiếu niên.

Khi tôn nghiêm bị chà đạp trên mặt đất, khi cậu không có tiền phải đi vay mượn, khi cậu ngất xỉu bị mọi người vây xem, tại sao những lúc chật vật nhất của cậu đều bị hắn nhìn thấy hết vậy? Trong mắt người khác, cậu sáng chói bao nhiêu, trong mắt hắn liền sụp đổ bấy nhiêu.

Nhưng sự thực là, chính mắt hắn thấy được thảm cảnh của cậu, cũng hết lần này đến lần khác cứu cậu ra khỏi thảm cảnh ấy.

Nghĩ đến sự lạnh lùng của hắn khi lần đầu gặp mặt, những lời nói và thái độ không rõ ràng của hắn, dường như càng tiếp xúc cậu không thể hiểu được người này, bên trong tảng băng cách xa ngàn dặm kia rốt cuộc đang cất giấu một người như thế nào đây?


Lúc Cố Trì Quân và Thượng Hiểu Vũ đi ăn trưa trở về, phát hiện cửa ký túc xá thế mà không khóa, hai người cẩn thận đẩy cửa ra, phát hiện Từ Tư đang ngồi trên giường Cố Trì Quân nhìn chằm chằm ra cửa, “Ăn trưa mà cũng rề rà, mau vào đóng cửa nghỉ trưa”.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng thu dọn chuẩn bị đi ngủ.

Từ Tư nghiêng người chợp mắt, phát giác có một sinh vật lông lá tiến lại gần, vừa mở mắt ra đã khiến đối phương giật nảy mình. Cố Trì Quân đang trèo lên bậc thang suýt ngã xuống, Từ Tư vội vàng đỡ lấy sau lưng cậu.

“Làm gì mà tự nhiên mở mắt, làm tôi sợ muốn chết”, Cố Trì Quân cố nén cơn giận nói.

“Ê ~ không phải cậu chủ động trèo lên giường tôi sao?”, Từ Tư cũng đè ép thanh âm, giọng vừa ấm áp vừa ngả ngớn.

Cố Trì Quân vừa bực vừa tức, đỏ mặt nói: “Cậu cậu cậu, đồ lưu manh”

“Tôi chỉ là trần thuật là sự thật mà thôi, cậu nghĩ đi đâu thì có”, Từ Tư nói vô cùng lưu loát, ngươc lại khiến Cố Trì Quân càng thêm quẫn bách.

“Tôi tôi tôi, tôi tới lấy đồ của tôi mà”, nói rồi chỉ chỉ con Pikachu bông trên giường.

Từ Từ nắm tai con Pikachu đưa cho cậu: “Trẻ con”

Nhận lấy con Pikachu, Cố Trì Quân cũng không leo xuống, “Hôm qua cảm ơn cậu cho tôi mượn giường, tối nay tôi sẽ đổi chăn đệm, giặt ga giường cho cậu”

“Không cần đâu, cậu cứ để đó đi, ga giường của tôi toàn là đồ mới, tôi còn không chê cậu, cậu còn dám chê tôi sao?”. Sau đó xoay người ra hiệu mình muốn nghỉ ngơi.

Cố Trì Quân yên lặng hừ một tiếng với Từ Tư, ôm Pikachu nhào nặn một hồi, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Từ đó về sau, trưa nào Từ Tư cũng về phòng kí túc xá nghỉ trưa. Cố Trì Quân nằm trên giường, tưởng tượng tư thế ngủ của tên kia, khoảng cách giường trên giường dưới hơn một mét, cùng với thân phận bạn cùng phòng dường như đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người không ít.

Giờ học chiều bắt đầu vào lúc một giờ rưỡi, mọi người cơ bản đều là thức dậy vào lúc một giờ mười lăm, Từ Tư đều dậy lúc một giờ, sau đó nhô đầu ra khỏi giường, ngắm nhìn gương mặt say ngủ kia mười phút, rồi rời khỏi kí túc xá sớm.




Việc học tập của lớp mười hai vẫn khẩn trương bận rộn như cũ, dòng đếm ngược trên tấm bảng đen đều thời khắc kích thích đến tinh thần của mỗi học sinh lớp mười hai. Sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Cố Trì Quân vội vàng chạy về kí túc xá, thay giày, mặc áo ngủ, cầm phích nước nóng và chậu chuẩn bị đi rửa mặt.

Trong nháy mắt, phích nước nóng trượt tay rơi xuống đất, “bộp” một tiếng, toàn bộ nước nóng trong phích xối lên chân trái Cố Trì Quân. Cậu còn chưa kịp phản ứng, một cơn đau rát khiến cậu ngã ngồi trên đất. Không kịp kêu lên đau đớn, Cố Trì Quân đã nhanh chóng đá dép lê ra. Nơi mu bàn chân lộ ra ngoài đều sưng đỏ, một số nơi còn bắt đầu xuất hiện mụn nước.

Cố Trì Quân ngồi lại vài giây, hít thở sâu vài cái, tiến ra cửa kêu cứu các bạn học bên ngoài.

Sau khi giáo viên quản lý ký xúc xá gọi xe cứu thương, lại bấm điện thoại gọi cho giáo viên chủ nhiệm, bế Cố Trì Quân đến phòng tắm, bặt nước lạnh xối lên chân cho cậu. Vết thương được nước lạnh xối lên tạm thời bớt đau đớn, Thượng Hiểu Vũ bên cạnh nắm lấy tay Cố Trì Quân, gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng. Cố Trì Quân còn an ủi cậu ta: “Không sao đâu, cái này là nước nóng nấu lúc trưa, phích nước nóng này độ giữ ấm cũng không cao, hẳn là sẽ không nghiêm trọng đâu, đừng lo”. Xe cứu thương tới rất nhanh, chủ nhiệm lớp và mẹ cậu cũng chạy tới bệnh viện.

Sau khi khám bệnh, bị bỏng cấp hai.

Bác sĩ xử lý chỗ bị bỏng cho Cố Trì Quân, thoa thuốc mỡ, rồi dùng băng gạc bó lại. Căn dặn hai ngày sau đến bệnh viện kiểm tra, xem chỗ bị thương, nếu như có chuyển biến tốt, thì bôi thêm chút thuốc mỡ, sau đó lại băng bó, nếu không ngoài ý muốn thì khoảng ba tuần có thể khỏi hẳn. Cố Trì Quân yên lặng ngồi trên giường, vì không muốn mẹ lo lắng, có đau cũng cố chịu đựng không kêu lên. Trông thấy bác sĩ quấn băng gạc lên chân mình thành một cục to tướng, rốt cuộc cậu mới hỏi ra lời mà cậu lo lắng nhất: “Bác sĩ ơi, cháu bị thế này sẽ không có sẹo chứ?”

Bác sĩ nhìn đứa trẻ kiên cường trước mắt rồi an ủi: “Cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không để lại sẹo”. Cố Trì Quân nghe vậy rốt cuộc cũng thả lỏng. Tinh thần vừa thoải mái hơn một chút, mới phát giác vết thương thật đau.


Giày vò một đêm, Cố Trì Quân và mẹ cậu đành ở lại một đêm trong bệnh viện, ngày mai xuất viện. Tiễn các vị giáo viên, lúc mẹ cậu quay về cậu đã mơ màng ngủ thiếp đi, vừa định dịch chăn cho cậu, Cố Trì Quân liền nắm lấy tay mẹ, nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi mẹ, đã làm mẹ lo lắng rồi”

“Con ngốc cái gì vậy? Mẹ chăm sóc con không phải là lẽ đương nhiên sao? Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mẹ xin phép nghỉ để chăm sóc cho con”

“Được, cảm ơn mẹ”.

Mẹ vuốt ve tóc cậu, hệt như dỗ dành tiểu bảo bối còn nằm trong tã, khiến cậu yên bình ngủ.


Lúc xuất viện, bác sĩ lại dặn dò: Đừng để vết thương tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời, đừng để dính nước, bị bỏng nên cũng đừng hoạt động nhiều. Cố Trì Quân nói cảm ơn bác sĩ, ghi chú lại từng việc, rồi chống chiếc nạng thuê ở bệnh viện rời đi.


Trên đường về trường học, Cố Trì Quân thương lượng với mẹ sắp xếp trong mấy ngày này, phòng học của cậu ở lầu một, Cố Trì Quân chống nạng đi học cũng không phải vấn đề quá lớn. Thế nhưng phòng kí túc xá ở tận lầu năm, một mình cậu lên lầu thì hơi vất vả. Căn nhà mẹ con họ thuê cũng ở lầu năm, khi về nhà cũng gặp vấn đề hệt như vậy. Nếu như thuê trọ một căn phòng gần trường, một ngày năm mươi tệ, hai tuần lễ mất tận bảy trăm tệ. Hai mẹ con thương lượng hồi lâu, vẫn là bất khả thi. Cuối cùng vẫn là Cố Trì Quân kiên trì muốn ở kí túc xá, cậu chầm chậm lên lầu vẫn được, mẹ cũng không bị chậm trễ công việc, định kỳ đón cậu đi tái khám là được.




Chống nạng vào lớp, Cố Trì Quân liền trở thành tiêu điểm. Cậu cảm thấy những ngày tháng của mình ở đây đều không thuận lợi, hoặc là không hợp với phong thủy ở Thượng Hải, lần sau nhất định phải tìm một ngồi chùa để cúng bái, cầu bình an mới được.

Đi qua bục giảng, ngẩng đầu một cái liền phát hiện ánh mắt thâm thúy của Từ Tư dính trên người mình, như thể muốn nhìn ra một cái lỗ thủng trên người cậu. Thật khó hiểu, người bị thương là cậu, biểu hiện của hắn như muốn ăn thịt người là làm sao vậy?

Đối mặt với cảm xúc bất định của Từ Tư, Cố Trì Quân liền tuân theo địch tiến ta lùi, địch lui ra công sách lược, đặt mông vững vàng ngồi vào chỗ, không thèm để ý đến ánh mắt kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top