Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07.

Hai ngày sau, mẹ mang Cố Trì Quân đi bệnh viện kiểm tra, dù sao cũng là tuổi còn trẻ, thương thế khôi phục còn tốt hơn so với dự đoán. Mẹ cậu đi làm thủ tục ở bệnh viện, cầm biên lai đến công ty bảo hiểm hoàn trả, may mắn là Cố Trì Quân có đóng bảo hiểm ở trường, nếu không chắc là nửa tháng mẹ cậu vất vả làm việc coi như không công, nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác áy náy lại ùa về.

Thứ sáu đến chủ nhật mẹ cậu phải đi công tác, thầy giáo phụ đạo cũng xin nghỉ, hiện tại cậu cần phải giải quyết vấn đề sinh hoạt của hai ngày này. Một mình cậu về nhà, đi lên lầu cũng không quá thuận tiện, Cố Trì Quân suy nghĩ hồi lâu, muốn thương lượng với chủ nhiệm lớp xem có thể ở lại ký túc xá hai ngày cuối tuần không, thế nhưng thứ bảy chủ nhật thầy quản lý ký túc xá và dì nấu bếp đều nghỉ, ký túc xá cắt điện cắt nước, một mình ở nơi đó cũng là bất khả thi.

Chủ nhiệm lớp rất thích đứa bé Cố Trì Quân này, cũng biết người nơi khác đến học không dễ dàng, dứt khoát để Cố Trì Quân đến kí túc xá giáo viên của mình ở hai ngày. Cố Trì Quân chống nạng cúi đầu cảm ơn nửa ngày, vẫn là cảm thấy như thế thì quá quầy rầy thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm cả tuần đã quá vất vả rồi, theo sát lớp bọn họ đi sớm về trễ, buổi sáng cùng chạy thể dục, giờ tự học buổi tối cũng phải có mặt, nên thứ bảy chủ nhật tuyệt không thể vì mình mà làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi quý giá của thầy được.

Thượng Hiểu Vũ từ giường bên cạnh trông thấy Cố Trì Quân trằn trọc trở mình trên giường, tóc tai đều muốn nắm chặt, liền nói với cậu: 

"Tiểu Quân, hay là cuối tuần cậu ở nhà tớ đi. Nhà tớ là nhà trệt, dù hơi nhỏ, nhưng chúng ta chen chúc một chút là có thể ở. Chính là em trai em gái tớ hơi ồn ào, cậu không để ý là được" . 

"Còn có, mẹ tớ nấu cơm rất ngon, lần trước mang bánh bao cho cậu không phải cậu rất thích sao, mẹ tớ còn làm lương bì, mì thịt thái, tương thủy ngư ngư, mì sợi vắt nữa"

Cố Trì Quân nhớ tới bánh bao nhân thịt lần trước, đúng là ăn rất ngon, đề nghị này của Thượng Hiểu Vũ không tệ, có nơi ở lại còn được ăn. Cậu đưa tiền chắc chắn Thượng Hiểu Vũ sẽ không lấy, đến lúc đó liền cho em trai em gái của cậu ta tiền tiêu vặt, như thế cũng không tính là ăn chùa, rất tốt!

Có Trì quân vừa định đồng ý thì Từ Tư nãy giờ vẫn nằm trên giường im lặng bỗng lên tiếng, trực tiếp đánh gãy Thượng Hiểu Vũ: “Cậu đang giới thiệu thực đơn à? Nhà cậu xa như vậy, hai người làm sao đi?”

Đúng thế, lộ trình cũng là cả một vấn đề, đón xe cũng phải trăm tám mươi tệ rồi, tiền này cũng quá lãng phí đi.

“Tới chỗ tôi đi, chỉ cách nơi này hai trạm xe, lại còn có thang máy” Từ Tư một bên lật sách, một bên hờ hững nói.

“Không cần, thế thì phiền cậu lắm”, làm phiền Từ Tư, còn không bằng cắn răng đón xe về nhà, chỉ cần cậu đi chầm chậm lên lầu, hai ngày không xuống lầu thì được rồi.

“Vậy là cậu định tìm một cái thùng các tông, trải thêm lớp báo rồi ngủ ngoài đường nhỉ”

“Tôi về nhà là được rồi, mẹ tôi có mua sẵn một ít mì ăn liền, hai ngày cũng không thành vấn đề”

“Bảo cậu đi theo tôi thì cứ đi đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì, tôi cũng không định  cho cậu ở chùa đâu, phải trả tiền thuê”

“Vậy hóa ra là cậu muốn kiếm tiền từ tôi à? Tiền trọ bao nhiêu? Nếu đắt hơn nhà khách thì tôi không ở đâu, tôi không phải là đứa coi tiền như rác”

“Tôi vẽ tranh cần một người làm mẫu, với điều kiện là phải ngồi yên, cậu là thích hợp nhất. Tiền công làm mẫu một giờ năm mươi tệ, phí ăn ở một ngày ba mươi tệ, tiền cơm AA(*), đi hay không tùy cậu”

(*)Chia 50-50

“Người mẫu thế nào? Tôi là người đứng đắn, mấy kiểu như cởi trần tôi không làm đâu”

"Cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy? Cả người cậu không móc ra được hai lạng thịt, có cởi sạch tôi cũng không thèm nhìn, còn đều là nam với nhau, đi nhà tắm có ai mà chưa từng nhìn nữa?"

"..."

"Hỏi lần cuối, có đi hay không?”

"Đi đi đi, thù lao năm mươi, có chuyện tốt như vậy tôi còn không đi thì đầu chắc bị lừa đá rồi. Đúng rồi, phải chào hỏi chú với dì thế nào? Họ có đồng ý chưa?"

"Tôi ở một mình, không cần chào hỏi họ, càng không cần phải có sự đồng ý của họ"

“A”, Cố Trì Quân và Thượng Hiểu Vũ hai mặt nhìn nhau kinh ngạc, trăm miệng một lời: “Cậu ở một mình hả?”

“Hai người các cậu lúc hóng chuyện thì rất ăn ý nhỉ? Mau tắt đèn đi ngủ”


Tối thứ Sáu, Cố Trì Quân thu dọn xong túi sách, lại cho vào túi một túi nhựa đựng quần áo để thay, bỏ vài đồng tiền lẻ vào túi quần, dùng để một lát đi xe buýt. Đợi một lúc Từ Tư đi tới, giao bọc sách của mình cho Cố Trì Quân, sau đó xoay người ra hiệu cho cậu leo lên lưng.

“Không cần cõng đâu, cậu giúp tôi mang túi sách là được rồi”, sau đó thấp giọng nói với Từ Tư: “Hôm nay tan học có rất nhiều người, thế này ảnh hưởng không ổn”.

“Anh hưởng gì? Tôi cõng cậu nhiều ngày như vậy, giờ mới phát hiện ra thì quá trễ rồi”. Từ Tư cảm thấy buồn cười khi trông thấy dáng vẻ lén lút của cậu.

“Mấy lần trước là ban đêm, ít người. Còn bây giờ là giữa ban ngày, đông người như vậy… ảnh hưởng tới… tới hình tượng giáo thảo của tôi”

Từ Từ phụt một tiếng bật cười, “Cậu còn để ý tới mấy chuyện ngu xuẩn này à?”

“Đương nhiên để ý, người sống nhờ mặt cây sống nhờ da, còn đối với tôi mặt mũi hay tính mạng đều quan trọng”, nói rồi cậu nhét hai túi sách cho Từ Tư, nhanh chóng rời đi.

Từ Tư tiếp nhận túi sách của hai người, một cái đeo trên lưng một cái xách trên tay, đỡ Cố Trì Quân đi ra ngoài. Cố Trì Quân nhẹ nhàng né tránh cái đỡ của hắn, kéo ra một chút khoảng cách, “Cảm ơn, tôi tự đi là được rồi, xin hãy giúp tôi bảo trì hình tượng, hình tượng giáo thảo hoàn mỹ”

Nhìn Cố Trì Quân đang cố tỏ ra đẹp trai trước mặt, Từ Từ mỉm cười gật đầu, phối hợp ngoài ý liệu.

Đi đến cổng trường, tiền lẻ mà Cố Trì Quân chuẩn bị lại không phát huy được tác dụng. Một chú đứng tuổi mặc chính trang, đón cặp sách trong tay Từ Tư bỏ vào cốp xe, mở cửa xe ra, mời hai người ngồi vào băng ghế sau, sau đó đem chiếc nạng của Cố Trì Quân gấp gọn cũng đặt vào phía sau cốp xe.

Cố Trì Quân nghe Từ Tư gọi người đàn ông kia là chú Lý, cậu nhìn chú Lý chuyên tâm lái xe phía trước, đeo bao tay trắng chuyên nghiệp, con mẹ nó đây không phải là tình tiết trong phim truyền hình sao? Người lái xe riêng của nhà hào môn? 

Cố Trì Quân cố lục soát trong đầu, lần trước nhìn thấy cảnh tượng tương tự trong phim truyền hình là vào lúc nào, chính là lúc tiểu học đi theo cháu gái của bà cụ hàng xóm xem “Vườn sao băng” thì phải. Nhà của Đạo Minh Tự trong phim đúng là có lái xe riêng. Đã có tài xế riêng sao lần trước hắn lại đi xe buýt, là trải nghiệm cuộc sống sao? Không biết là hắn có trải nghiệm được cuộc sống chút nào không, nhưng lại chính mắt thấy thảm trạng giáo thảo bị tên lưu manh tẩn cho một trận.

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Cố Trì Quân một hồi, Từ Tư sáp lại gần cậu nói: “Chú Lý từ nhỏ đã nhìn tôi lớn lên, đối với tôi rất tốt, cậu đừng khẩn trương”

“Tôi không khẩn trương, cậu có xem qua “Vườn sao băng” chưa?”

“Vườn gì?”

Đương nhiên Từ Tư chưa xem “Vườn sao băng”, từ tiểu học hắn đã được học ở các lớp cao cấp, khoảng thời gian vui vẻ nhất chính là lúc anh trai cùng chơi với mình mà thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Từ Tư, Cố Trì Quân liền hiểu ra cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, cũng quyết định luôn rằng người đồng lứa có cùng chủ đề nói chuyện hay không. Từ Tư vẫn chưa hỏi rõ được là vườn hoa gì, xe đã đến dưới lầu cư xá.

Nhận lấy đồ đạc, cảm ơn chú Lý, Từ Tư mang Cố Trì Quân lên lầu.


Cậu vốn cho rằng nghênh đón mình là trang trí xa hoa chói mù mắt, nhưng khi cửa mở ra lại là phong cách nhẹ nhàng khoan khoái, ngôi nhà có bố cục ba phỏng ngủ hai phòng khách, sàn gỗ sáng bóng, trông có vẻ như được bảo dưỡng thường xuyên. Toàn bộ đồ dùng trong nhà đều là màu gỗ nguyên bản, tạo cho người nhìn cảm giác yên bình và sâu lắng. Gian phòng khách dài hơn năm mét, phía sau ghế sô pha được bày một cây đàn piano tam giác màu đen. Cố Trì Quân nhìn về phía cây đàn piano, tim hụt đi nửa nhịp - là piano Yamaha S400B được làm thủ công! Cậu chỉ được thấy qua trên sách, nhớ lại ngày đó thầy giáo từ từ nhắm hai mắt mô tả âm sắc của nó, thế mà nay nó đang ở trước mặt cậu. Nếu không phải đang chống nạng, Cố Trì Quân cảm thấy mình có thể chạy ngay tới, nhìn nó từ khoảng cách gần, đến sờ cũng không nỡ sờ.

Từ Tư thuận theo ánh mắt tỏa sáng của Cố Trì Quân nhìn về phía piano, “Là của anh trai tôi, lâu rồi anh ấy không đàn nữa, lúc vẽ tranh cậu có thể ngồi ở đó”

Cố Trì Quân nhìn qua cây đàn, ánh mắt si mê, nước miếng đều muốn chảy ra, gật đầu lia lịa.

“Chỉ có thể ngồi tạo dáng, không được đàn”

“Ừa ừa ừa, cho tôi nhìn là được, tôi không đàn”

Từ Tư mở tủ giày, thay xong dép, sau đó tìm một đôi mới đưa tới bên chân Cố Trì Quân.

Cố Trì Quân thay xong dép nói: “Đôi này tôi chỉ mang một chiếc, trừ nửa tiền vào tiền thù lao của tôi nhé”. Từ Tư cười gật đầu đáp ứng.

Thay dép xong, cậu vội vàng chống nạng đi đến bên piano, sau đó đi một vòng quan sát, thật giống như thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật, chỉ thiếu điều cầm kính lúp để soi nữa thôi.

Từ Tư cũng đi tới, nói với Cố Trì Quân: “Nơi này có hai phòng ngủ, phòng đọc sách không có giường, tôi ngủ phòng của anh trai, cậu ngủ phòng của tôi. Lát nữa tôi đi ra ngoài mua thức ăn, cậu muốn ăn gì thì liệt kê ra để tôi mua về luôn”.

Cố Trì Quân vẫn đang chìm đắm ngắm nhìn đàn piano, Từ Tư nói gì cũng đáp ứng, thuận theo hệt như một chú mèo nhỏ.

Từ Tư đi đến bên cạnh Cố Trì Quân, vươn tay ngăn lại tầm mắt cậu, cản trở ánh nhìn thâm tình của cậu dành cho piano. Hắn bất đắc dĩ lặp lại thật rõ ràng một lần:

“Lát nữa, tôi, đi, mua, thức, ăn, cậu, muốn ăn gì, thì liệt kê ra, để tôi mua về luôn”.

“Ê ê định mua gì vậy? Mua đồ vệ sinh cá nhân là được, tôi không mang theo, khoản này cũng trừ vào trong tiền thù lao luôn đi”, sau đó cậu gỡ tay Từ Tư ra, tràn ngập mong đợi hỏi: “Khi nào thì bắt đầu vẽ? Giờ vẽ luôn có được không?”

“Nhét đầy bao tử trước đã, không thì tối nay cậu ngủ ở trên đàn luôn đi, gối đầu lên nó mà ngủ”

Cố Trì Quân không nghe ra lời trêu chọc của hắn,nghiêm túc nói: “Vậy không được đâu, đàn này còn lớn tuổi hơn cả tôi, chế tác thuần thủ công, phím đàn làm bằng ngà voi ô mộc, hư hại một xíu là tiêu luôn”

Có lẽ là quen với miệng lưỡi bén nhọn của cậu, nên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cố Trì Quân, Từ Tư cảm thấy vừa lạ vừa quen.

“Đúng rồi, suýt chút quên mất chính sự”, Cố Trì Quân rút ra hai tờ giấy từ trong cặp, “Là hai bản hợp đồng viết tay, để bảo vệ lợi ích song phương của chúng ta, tôi viết ra hợp đồng lần này, chia làm hai bản, cậu xem thấy được thì ký tên đi. Dép lê lúc nãy với đồ vệ sinh cá nhân tôi sẽ trả tiền, để tôi viết thêm điều khoản đó vào”.

Cố Trì Quân di chuyển đến bàn trà bên cạnh, lấy bút ra rồi viết thêm một gạch đầu dòng, sau đó đưa cho Từ Tư: “Ông chủ Từ, cậu xem không có vấn đề gì thì ký tên vào, quan hệ làm thuê lập tức có hiệu lực”.

Từ Tư nhận lấy bút, ký tên vào, bắt tay Cố Trì Quân: “Hợp tác vui vẻ!”, sau đó đem hợp đồng cất vào ngăn kéo trong phòng sách.

Thu dọn đơn giản một chút, Từ Tư xuống lầu mua thức ăn, Cố Trì Quân liền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tiếp tục ngẩn người nhìn đàn piano, nếu như cậu có được may mắn đàn một bài thì tuyệt quá, nguyện vọng với sao băng lại tăng thêm một chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top