Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



29.

Phần trình diễn này của Cố Trì Quân vô cùng thê thảm, cho dù là fan hâm mộ cũng không thể nhắm mắt khen bừa cậu được. Sau khi bước xuống sân khấu, Thẩm Lạc Hòa đỡ lấy cậu, trông thấy mặt cậu tái nhợt, hỏi: “Anh sao thế? Không khỏe ở đâu sao?”

Cố Trì Quân yếu ớt gật đầu, “Đỡ anh đến chỗ nào yên tĩnh một chút đi”

Thẩm Lạc Hòa không đợi cậu giải thích, liền cõng cậu chạy ra ngoài, mặc kệ bên ngoài vẫn đang có rất nhiều fan hâm mộ, càng mặc kệ những nhân viên công tác ngăn lại, trước tiên đưa cậu đến bệnh viện là chuyện ưu tiên hàng đầu. Nhìn thấy Thẩm Lạc Hòa đang phóng ra cửa, Cố Trì Quân siết chặt cánh tay đang đặt lên vai cậu ta để ngăn lại: “Mang anh đến nhà vệ sinh là được rồi”

Thẩm Lạc Hòa đóng cửa ngoài lại, Cố Trì Quân ngồi trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, cong người tháo dây giày, không ngừng điều chỉnh hô hấp cố gắng giảm bớt đau đớn, chiếc tất đen đã bị máu làm ướt, nhỏ xuống trên nền đá cẩm thạch sạch sẽ, dưới ánh đèn sáng ngời, từng giọt máu nhỏ xuống vô cùng chướng mắt. Thẩm Lạc Hòa bắt lấy chân Cố Trì Quân: “Sao vậy? Không phải lúc này vẫn ổn sao?”

“Chân anh lạnh quá, sao anh lại bị thế này?”

“Dính dính khó chịu quá”, Cố Trì Quân vứt tất vào thùng rác, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thẩm thiếu gia, phiền cậu tìm giúp anh một đôi dép lê”

Thẩm Lạc Hòa toàn thân sát khí đi ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ lát sau mang về một hòm thuốc và một chiếc xe lăn.

Bàn chân câu có hết thảy hai vết thương, bề mặt vết thương không lớn, nhưng vết thương hơi sâu, Thẩm Lạc Hòa không hỏi thì lòng cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi khử trùng băng bó lại, rồi đỡ Cố Trì Quân lên xe lăn.

“Đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván trước đã, em đã nói với nhân viên công tác rồi, chúng ta sẽ đi cửa dành cho nhân viên”

Thu xếp ổn thỏa, nhìn Thẩm Lạc Hòa trước mặt, lúc cậu ta không cợt nhả gọi cậu là anh trông cũng rất đàn ông.

Cả đêm Cố Trì Quân xem lại video quay riêng mình trong buổi biểu diễn hôm nay, cảm thấy một mình cậu đã kéo cả màn trình diễn của cả nhóm xuống. Ngẫm nghĩ ai có thể hưởng lợi được từ hành vi hại mình hại người thế này? Cố Trì Quân nằm trên giường suy đi nghĩ lại, cảm thấy đáp án quá rõ ràng.


Sáng sớm hôm sau.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng chủ tịch truyền thông Tinh Xán bị đá văng, Thẩm Lạc Hòa trực tiếp phóng đến bàn làm việc, đôi mắt đỏ bừng, khác xa hình ảnh dương quang đáng yêu ngày thường, “Anh không quản được người của mình, thì để tôi thay anh quản”

Người đàn ông trước bàn làm việc sửa sang lại âu phục trên người, bình tĩnh dùng mắt ra hiệu cho Thẩm Lạc Hòa biết cửa vẫn còn đang mở.

Thẩm Lạc Hòa xoay người đóng cửa lại, lúc quay lại, khí thế đã tiêu tan một nửa.

“Có việc thì công ty sẽ xử lý, em, chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được”

“Chu Trạch Dực con mẹ nó cho anh uống thuốc gì? Hắn muốn nổi tiếng thì nâng đỡ một mình hắn là được rồi, quẳng cho hắn thật nhiều tài nguyên vào, sao lại phải kéo cả nhóm chôn cùng hắn ta?”. Thẩm Lạc Hòa nhìn người đàn ông trước mặt nhíu mày: “Ồ không đúng, không phải là chưa từng quăng tài nguyên cho hắn, hai bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình, ném cả đống tiền vào, một chút bọt sóng cũng không có. Lý Lạc Huy, không phải anh nói với em anh là thương nhân trục lợi sao? Thế mà hết lần này đến lần khác anh quẳng tiền qua cửa sổ cho hắn, thậm chí còn lôi cả bọn em vào chung một nhóm?”

Lý Lạc Huy thu hồi cảm xúc, thân thể thẳng tắp tựa vào ghế, “Thẩm Lạc Hòa, bây giờ em đang dùng thân phận gì nói chuyện với anh?”

Nếu như lấy thân phận em trai, vậy thì em không nên đứng ở chỗ này, quay về trường chuyên tâm học hành, việc của công ty không tới phiên em nhúng tay.

Nếu như lấy thân phận nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, vậy thì em có thể ra khỏi đây được rồi, thân phận của em không xứng có mặt ở chỗ này.

“Lý tổng, nếu ngài không quan tâm trong nhóm có người mờ ám ngầm hãm hại người khác, vậy sau này cũng đừng quan tâm những việc mờ ám như thế sẽ được sử dụng cho ai”. Thẩm Lạc Hòa tuổi trẻ nóng nảy, ai bảo làm Cố Trì Quân bị thương, cậu cũng chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi.

Lý Lạc Huy nhìn người trước mặt khí thế hung hăng, thái độ cũng hòa hoãn hơn: “Tiểu Hòa, em còn nhỏ, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết được bằng nắm đấm như lúc còn đi học. Có một số việc, nếu như đã xảy ra, liền phải nghĩ cách đem hậu quả giảm đến mức thấp nhất. Em yên tâm, công ty sẽ có hướng đền bù. Vả lại, Tinh Xán cũng không hy vọng có một nghệ sĩ năng lực không đủ còn bị chấm dứt hợp đồng, như thế sau này cậu ta làm sao còn có thể hoạt động trong showbiz nữa, em nghĩ có đúng không?”

Dùng tiền đồ của Cố Trì Quân làm uy hiếp, Lý Lạc Huy quả nhiên thủ đoạn cao minh. Thẩm Lạc Hòa bị uy hiếp, chỉ có thể dữ tợn nói: “Em cũng có hy vọng tương tự rằng vị nhóm trưởng nào đó phải vì lý do thân thể mà rời khỏi nhóm lần nữa”


Cố Trì Quân trong lúc dưỡng thương đã sắp xếp xong việc tốt nghiệp. Lật quyển sổ trên tay, mấy bài hát cậu đã viết, không biết khi nào mới có thể hát, hát cho người trong lòng cậu nghe.

Trên mạng không biết từ lúc nào xuất hiện video Cố Trì Quân luyện tập một mình trong phòng tập, khác xa một trời một vực với biểu hiện của cậu trên sân khấu. Người thích cậu ra mặt giải thích cho cậu, người không thích cậu vẫn tiếp tục mắng chửi như cũ.


Từ Tư nhìn những dòng bình luận chạy ngang trong điện thoại, dưới từng dòng chữ vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia. Từ khi điện thoại trước bị trộm mất, hắn đã hoàn toàn mất đi tấm ảnh duy nhất của người kia mà hắn lưu trong điện thoại, cùng những dòng tin nhắn liên miên bất tận của hai người. Ràng buộc cuối cùng cũng hoàn toàn bị cắt đứt.

Lúc trước điện thoại bị trộm, Từ Tư chạy khắp các cục cảnh sát ở Bắc Kinh. Hắn lo lắng không phải vì chiếc điện thoại, mà là hai tấm ảnh bên trong, một tấm là ảnh anh trai lúc học đại học năm hai hắn đi tìm anh, chụp lén gương mặt say ngủ của anh trong thư viện, một tấm ảnh khác là gương mặt mờ nhạt dưới ánh đèn của Cố Trì Quân vào đêm đó. Thế nhưng vài năm qua cũng không tìm được chút manh mối nào, như đá ném vào biển rộng, tất cả bí mật cũng chìm sâu vào đó.

Video phát xong, một video cp của Cố Trì Quân và Chu Trạch Dực cũng tự động phát tiếp theo đó. Fan couple chỉnh sửa rất cẩn thận, xung quanh bốc lên toàn là bong bóng hồng phấn. Đọc đống bình luận chạy qua màn hình, Từ Tư khó chịu khóa luôn màn hình điện thoại.

Tiếng điện thoại vừa lúc vang lên, Từ Tư nhìn tên bên trên, do dự vài giây vẫn là nhận máy: “Anh, em vừa hạ cánh, tự em đi thẳng về là được rồi, máy bay bị trễ, anh không cần đón em đâu”


Trong khoảng thời gian du học ở nước ngoài, Từ Tư dồn hết sức lực vào việc học, không màng đến bất cứ chuyện gì bên ngoài. Vừa về nước, vô thức mở điện thoại, tìm kiếm cái tên kia.

Từ Tư ngồi trên xe taxi mở điện thoại lên lần nữa, sau khi nhập tên vào thanh tìm kiếm, nhìn thấy ảnh đại diện là khuôn mặt quen thuộc, vẫn ấn vào theo dõi.



Sau khi tốt nghiệp, Từ Tư quay về Thượng Hải sau bốn năm xa cách. Anh trai kể từ khi ở bên Hàn Diệp, gần như đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Ước định lúc trước của hắn và ba mình, hai bên đều không nuốt lời, thế nhưng ước định kia đã không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi.

Để nhanh chóng tiếp quản việc công ty, Từ Tư trở lại Thượng Hải liền đi theo ba mình nhận biết vòng quan hệ, không ngừng tham gia các bữa tiệc. Phái trợ lý Tiểu Văn đi điều tra Cố Trì Quân cũng không thu hoạch được gì.


Trên đường đi dự một bữa tiệc, đọc tin nhắn trả lời của Tiểu Văn, Từ Tư không nhịn được bật cười. Cũng đúng, người ta bây giờ đã thành đại minh tinh rồi, sao lại có thể dễ dàng tìm được đâu.

“Tiểu Tư”, giọng nói của Từ Tuân Đức từ ghế sau đột ngột vang lên, “Hôm nay dẫn con đi gặp Lý Đức Thuỵ, ông ấy chuyên về đầu tư sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, mấy năm nay triển vọng phim điện ảnh và truyền hình chuyển thể vô cùng tốt, nên chúng ta cũng có thể học hỏi một chút, nhất là những thanh niên như các con càng hiểu rõ thị hiếu của thanh niên bây giờ hơn, cái bánh ngọt này chúng ta cũng có thể chia thêm một miếng”

“Dạ con biết rồi ba, lát nữa con sẽ đi học hỏi một chút”. Nói xong, Từ Tư mở weibo, bấm vào tài khoản duy nhất mình follow, trạng thái gần nhất cũng là cách đây một tuần, người trong ảnh cười xán lạn nhìn vào ống kính với lời dẫn: “Lần đầu quay phim, vô cùng mong đợi”

Từ Từ mở xem bình luận mới nhất, phát hiện trong bình luận toàn là fan hâm mộ của người khác mắng chửi cậu giành vai, hàng ngũ chửi mắng được sắp xếp rất chỉnh tề, fan của Cố Trì Quân không nhiều nên toàn bị đè ép xuống. Hắn còn chưa kịp đọc kỹ, xe đã đến cửa nhà hàng.



Đi theo ba mình vào phòng riêng, cửa vừa mở ra, lại không ngờ có thể trông thấy người vừa mới còn bên trong điện thoại đang ngồi ngay ngắn bên trong phòng.

Ông chủ Lý cười ha hả đứng lên chào hỏi hai người, Cố Trì Quân cũng cuống quýt đứng lên theo. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một bữa tiệc xã giao thế này, chị Vương đích thân đưa cậu tới. 

Ngay từ đầu, từ một vai phụ nhỏ bé, không hiểu sao cậu lại trở thành nam ba cũng quá ảo rồi, đến khi trông thấy người mặc âu phục giày da kia bắt tay cười nói với ông chủ Lý, ký ức dường như quay về trong hậu trường của đêm hội cuối năm ở trường cấp ba kia, hai hình ảnh lúc trẻ và khi trưởng thành trùng lặp vào nhau hiện ra trước mặt cậu, vừa thực vừa hư ảo.

“Tiểu Cố à, còn ngốc ở đó làm gì, vị này là chủ tịch Từ của tập đoàn đầu tư Thụy Thản, và con trai thứ hai của ông ấy”

“Xin chào chủ tịch Từ”

“Xin chào Từ… tổng”

Cố Trì Quân không biết vẻ mặt của mình lúc này thành cái gì rồi, hẳn là lễ phép lịch sự, dù sao thì nét mặt của cậu qua nhiều năm cũng đã luyện thành có thể không cần đồng bộ với trái tim rồi.

“Ngồi ngồi đi!”, ông chủ Lý cười mời mọi người ngồi xuống, “Chủ tịch Từ, đây là diễn viên nam ba của bộ phim tôi vừa mới đầu tư, người mới rất có tiềm lực đấy”. Ông chủ Lý khoác vai Cố Trì Quân, “Nếu biết sớm Tiểu Cố của chúng ta diễn vai nam ba, tôi đã đầu tư luôn mười triệu rồi”

Cố Trì Quân mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh cố né tránh mấy lần, trong mắt ông chủ Lý chính là thủ đoạn dục cự hoàn nghênh(*), lòng càng thấy thích vô cùng, vỗ vỗ vai cậu nói: “Mười triệu này anh Lý giữ lại cho em, những bộ phim sau này cũng phấn đấu đóng  nam hai, có được không?”

(*)Dục cự hoàn nghênh: vừa từ chối vừa nghênh đón.

Cố Trì Quân lúc này hận không thể lập tức đăng xuất khỏi Trái Đất hoặc là xuyên về mười ngày trước, đánh chết cậu cũng không nhận bộ phim này. Không thì lùi về một tiếng trước cũng được, giả ốm giả điên cũng không muốn đến bữa tiệc này một tí nào.

Ngay lúc tay chân Cố Trì Quân luống ca luống cuống, Từ Tư ở phía đối diện cầm ly rượu: “Lý tổng, nghe nói ngài có tiềm lực thâm hậu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, vãn bối ở đây xin thỉnh giáo ngài một phen, mong ngài vui lòng chỉ giáo, tôi xin kính trước một ly!”, nói xong hắn uống cạn ly rượu trên tay.

Ông chủ Lý thu lại cánh tay đang khoác vai Cố Trì Quân, cười ha ha bưng ly rượu : “Lão Từ, con trai thứ hai nhà anh thật quá khách khí!”

“Được rồi, có vấn đề gì cứ hỏi, tôi nhất định không giấu bất cứ điều gì”, sau đó nâng cao ly rượu, “Hy vọng sau này chúng ta có cơ hội cùng nhau hợp tác!”

Cố Trì Quân cũng vội vàng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, một cảm giác nóng bỏng từ cổ họng đến dạ dày, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, bình thường cậu không biết uống rượu trắng, một ly đã là cực hạn đối với cậu rồi.

Ông chủ Lý vừa định nắm tay cậu, lại đưa tay khoác trở lại vai. Từ Từ lại nâng ly rượu lên, Cố Trì Quân cũng thuận thế nâng ly lên theo, cậu nghĩ đi bồi rượu tức là uống theo người ta, hẳn là không sai đâu!

Từ Tư nhìn thoáng qua Cố Trì Quân: “Lý tổng, đây là tôi mời riêng ngài, không phải mời người ngoài”

Ông chủ Lý giữ tay Cố Trì Quân lại, ra hiệu cậu đặt ly rượu xuống, cậu không quan tâm lời châm chọc của Từ Tư, thôi thì uống ít một ly cũng đỡ một ly.

Từ Tư kính hết ly này đến ly khác, ông chủ Lý uống hết ly này đến ly khác, nên cũng không rảnh bận tâm đến Cố Trì Quân bên cạnh.

Lấy cớ đi vệ sinh, Cố Trì Quân nôn thốc nôn tháo, rửa mặt cho bớt say, nhìn vào tấm gương, trí nhớ ùn ùn kéo về, quấn lấy dạ dày cậu, đến cả hơi thở cũng trở nên đau đớn.

Cậu ghé người vào cạnh bồn rửa mặt, nhẹ nhàng xoa bóp làm dịu cơn đau. Vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung chạm phải gương mặt sắc lạnh của Từ Tư.

“Sao? Giờ không phải đùa bỡn chơi bời qua đường nữa, chuyển sang bao nuôi rồi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top