Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


36.

Từ Tư một mình lẻ loi trơ trọi bị nhốt ngoài cửa, chỉ cách một cánh cửa thôi mà tựa như cách cả núi cao biển rộng.

Ở một đêm ngoài khách sạn gần đó, Từ Tư mới khôi phục được một chút khí lực, điện thoại đã sạc đầy pin liên tục đổ chuông, những tin nhắn liên tiếp tràn vào sau một đêm tắt máy. Từ Tư ấn vào chấm đỏ trên danh sách chờ xác nhận của wechat, hình đại diện hoạt hình cùng với tên Tiểu Đậu Tử xuất hiện, hắn vội vàng nhấn đồng ý.

Trước khi hắn kịp gửi tin nhắn, Tiểu Văn đã trực tiếp gọi đến.

“Từ tổng, giờ anh ở đâu? Chủ tịch đã tìm anh cả ngày hôm qua, yêu cầu anh phụ trách các dự án phúc lợi công ích của công ty trong năm nay”

Từ Tư nhắm chặt đôi mắt chua xót, một tay vỗ trán, khàn giọng mệt mỏi nói: “Tôi biết rồi, một tiếng nữa tôi sẽ có mặt ở công ty chuẩn bị tài liệu kỹ càng”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Tư xoa xoa thái dương, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trên trời xanh lơ lửng vài đám mây trắng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi xuống từng tấc đất của thành phố này, hài hòa và xinh đẹp.

Từ Tư hít một hơi thật sâu, lòng thầm tự nhủ với chính mình, chỉ cần hắn với Cố Trì Quân cùng sống chung dưới một vùng trời, nhất định hắn phải mang được cậu quay về, bất kể có là họ Triệu hay họ Thẩm, Cố Trì Quân chỉ có thể là của hắn mà thôi.

Năm nay, công trình phúc lợi công ích của công ty là hoạt động đưa phòng âm nhạc vào khuôn viên trường, tặng phòng học âm nhạc cho 15 trường tiểu học vùng sâu, vùng xa, trang bị thiết bị âm nhạc, nhằm hiện thực hóa ước mơ âm nhạc của các em nhỏ. Từ Tư trông thấy bốn chữ “giấc mộng âm nhạc”, lòng chợt như thắt lại. Nếu như hai người chưa từng chia xa, có phải người kia cũng sẽ nhảy nhót quấn lấy hắn bảo hắn cùng đi không?

Từ Tư mở điện thoại, tìm thấy avatar hoạt hình của Tiểu Đậu Tử, [Cố Trì Quân quay lại đoàn phim chưa?]

[Sao anh biết anh Tiểu Quân sang Thượng Hải? (o'_) , mấy người lén lút sau lưng tôi sao?]

Từ Tư cười chua xót, [Tôi chỉ tình cờ gặp cậu ấy mà thôi, hôm nay tâm tình cậu ấy tốt không?]

[Hôm nay tâm trạng anh Tiểu Quân rất tốt, có vẻ như anh đang tiến triển thuận lợi rồi, cố lên(OVP)]

Từ Tư nhìn biểu cảm cố lên, khóa màn hình điện thoại, nặng nề dựa vào ghế, thở dài. Một lát sau, hắn vội đứng lên, gọi một cuộc điện thoại nội bộ: “Tiểu Văn, liên hệ với nhà sản xuất của bộ phim ‘Thương khung chi thần’, tôi muốn đàm phán với bọn họ về việc hợp tác đầu tư, trước khi việc đầu tư đã định”



Cố Trì Quân vừa quay xong phần diễn của ngày hôm nay, mấy hôm nay đạo diễn trông rất vui vẻ, Cố Trì Quân hỏi Tiểu Đậu Tử, 

“Gần đây đạo diễn làm sao thế, trúng số độc đắc hả?”

Tiểu Đậu Tử chớp chớp đôi mắt to, với một bộ dạng biết tuốt: “Nghe nói lại có nhà đầu tư rồi, cái người tên Diệp Lam diễn vai nam ba ấy, không phải đã bị đạo diễn đổi rồi sao? Nhà đầu tư cũng rút theo anh ta luôn rồi. Thế nên việc sản xuất phim không đủ tiền nữa, suốt ngày hô hào bắt đạo diễn tiết kiệm chi phí, quay hai tập gom lại thành một tập, tóc đạo diễn muốn hói hơn nửa luôn. Mấy hôm nay không biết ở đâu ra một ông chủ lớn, trực tiếp bổ sung vào lỗ hổng, còn cho thêm không ít, anh Tiểu Quân, anh không thấy mấy hôm nay cả đoàn phim đều được phát cơm hộp sao?”

Cố Trì Quân nhớ đến bữa trưa, đúng là tương đối nhiều hơn so với trước, không những có thịt, còn có thức uống lạnh và hoa quả, mức sống từ nghèo khó chuyển thành trung lưu rồi. Cố Trì Quân thầm cầu phúc trong lòng cho ông chủ này, cảm ơn anh ta đã ra tay, cầu trời phù hộ anh ta càng phát tài hơn nữa. Nói thế nào đi nữa cũng là vì cậu thay vai diễn nam ba kia mà đoàn phim bị thiếu hụt tài chính, nếu chuyện này làm ảnh hưởng đến chất lượng bộ phim, lòng cậu vô cùng băn khoăn, cũng cảm thấy có lỗi với tâm huyết của đạo diễn Lý. May mắn thay rốt cuộc cũng thuận lợi rồi, lòng Cố Trì Quân thành tâm cầu phúc cho ông chủ lớn này đại cát đại lợi, vạn sự như ý.

Ngoài việc quay phim, công việc quan trọng nhất của Cố Trì Quân chính là việc quay chụp quảng cáo cho bộ sưu tập ‘Ngộ quân’. Vì để phối hợp với lịch trình của Cố Trì Quân, Triệu Thác Ngọc cố ý chọn phim trường quay chụp ‘Ngộ quân’ gần với phim trường của đoàn phim, đồng thời cũng chuyển toàn bộ ê kíp đến.

Sau khi Cố Trì Quân thay ra bộ quần áo đầu tiên, cậu bước ra từ phòng thay đồ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong studio. Áo choàng lụa màu xanh da trời phối hợp với mái tóc cột đuôi ngựa, tóc mái buông nhẹ trên trán, tao nhã ôn hòa, tràn đầy cảm giác thiếu niên.

Khi nhà thiết kế nhìn thấy người trước mặt, càng kinh ngạc không thôi, thiếu niên này không chỉ có dung mạo tuấn lãng, khí chất phi phàm, lại có phong thái bất phàm, người và trang phục phối hợp hài hòa làm toát lên vẻ đẹp của mà nhà thiết kế muốn hướng tới.

Cố Trì Quân đã từng được trải qua học múa chuyên nghiệp, lúc quay chụp không chỉ hoàn thành được yêu cầu mà còn bổ sung thêm không ít ý tưởng mới lạ, toàn bộ quá trình quay chụp diễn ra thuận lợi ngoài ý muốn. Vốn lúc đầu trong đoàn có vài người vẫn còn xì xào bàn tán, giờ đây ai cũng phải ngả mũ thán phục đối với Cố Trì Quân.

Chỉ cần một ngày đã hoàn thành nhiệm vụ quay chụp, Cố Trì Quân tẩy trang thay quần áo, liền trông thấy Triệu Thác Ngọc đã quay trở lại đang đứng ngoài cửa mỉm cười với cậu. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau lần trước ở bệnh viện.

Ngày đó, vừa bước vào phòng bệnh, Cố Trì Quân lập tức buông bàn tay mười ngón đan xen của hai người ra.

“Thật xin lỗi, chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột quá… tôi thật đường đột… nghĩ ra cái cớ này, mong cậu đừng để ý”

“Tôi không ngại”, Triệu Thác Ngọc nắm chặt bàn tay còn mang hơi ấm của Cố Trì Quân, nở nụ cười ấm áp, “Rất vinh hạnh, lúc gặp khó khăn người đầu tiên cậu nghĩ đến là tôi. Nếu sau này còn cần tôi phối hợp diễn kịch, tôi sẽ đến ngay”

Cố Trì Quân bước nhanh ra khỏi phòng hóa trang, “Cậu đến đây khi nào thế? Sao nãy giờ tôi không thấy cậu?”

Trông thấy nhân viên công tác đang thu dọn đồ đạc sau lưng Triệu Thác Ngọc, trầm giọng nói: “Triệu tổng có hài lòng với thành phẩm hôm nay không?”

“Rất hài lòng, cậu không biết nhà thiết kế cứ liên tục nhắc đi nhắc lại với tôi, bộ sưu tập lần sau có thể tiếp tục cử cậu làm người đại diện không”, Triệu Thác Ngọc đưa cốc nước rót ra từ bình giữ nhiệt cho Cố Trì Quân, “Đương nhiên là bộ sưu tập tiếp theo cũng sẽ tìm cậu rồi, bị anh ta nói mãi như thế, sao tôi lại cảm thấy anh ta giành hết công lao rồi, tôi phải tìm cách tăng việc cho anh ta mới được, tránh để anh ta rảnh rỗi quá nhiều”

Cố Trì Quân cười nhận lấy cốc nước, nhiệt độ nước vừa phải khiến cậu cảm thấy rất ấm áp. Một Triệu Thác Ngọc chững chạc ổn trọng lại có một phương diện ngây thơ đến vậy. “Nước kỷ tử táo đỏ mật ong à?”, Cố Trì Quân nhìn kỹ lại cốc nước, không phải là cốc nước của mình. Tiểu Đậu Tử không biết đã đi trò chuyện với soái ca nào rồi, cũng không để lại cốc cho cậu nữa.

“Đừng tìm trợ lý của cậu, tôi bảo cô ấy đi theo trợ lý của tôi lấy ít đồ rồi”, Triệu Thác Ngọc chỉ chỉ cái cốc, “Đừng uống nhiều cà phê hòa tan nữa, chú ý giữ gìn sức khỏe”

Trông thấy Cố Trì Quân như muốn nói gì đó rồi lại thôi, anh lại thêm một câu: “Đây là phúc lợi cho nhân viên ở công ty chúng tôi, người phát ngôn của chúng tôi phải luôn ở trong trạng thái tốt nhất”

Triệu Thác Ngọc thở dài trong lòng, chỉ khi đem mối qua hệ của hai người gắn liền với công việc, Cố Trì Quân mới chấp nhận một chút quan tâm từ anh. “Trì Quân, buổi quay chụp hôm nay rất thuận lợi, tôi mời mọi người tụ tập một chút, cậu có muốn đi chung vui không? Tôi thấy mọi người ai cũng thích cậu”

Hôm nay Cố Trì Quân nhận được thù lao đại diện từ công ty, sau khi trừ lại các khoản thì cũng còn tương đối khả quan, đã nhiều năm rồi, đây là món tiền nhiều nhất mà cậu được nhận, nên tâm tình cực kỳ tốt, liền vui vẻ đáp ứng, “Cậu gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi về khách sạn tắm rửa xong rồi sẽ qua ngay”

“Để tôi đi với cậu, lái xe đưa cậu đi”

“Không được đâu, sếp lớn tổ chức liên hoan sao lại chạy đi mất, cậu đến nhà hàng đợi tôi là được, chăm sóc tốt cho Tiểu Đậu Tử giúp tôi, lát nữa tôi qua chung vui với mọi người”

“Vậy cũng được, vừa lúc trên đường đi tôi mở một cuộc họp qua điện thoại, tới nơi tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu”

Cố Trì Quân hưng phấn bừng bừng trở lại khách sạn, ngoài cửa có vài fan hâm mộ cầm poster đứng đợi cậu. Theo lý thì hôm nay không có lịch trình quay phim, sao fan hâm mộ vẫn xuất hiện nhỉ? Nhưng cậu cũng không quá để ý, sau khi mỉm cười ký tên cho bọn họ, làm sao cũng không từ chối được mấy món quà nhỏ mà họ tặng.


Trở lại phòng khách sạn, Cố Trì Quân lấy những món quà nhỏ kia ra, định mở ra rồi cất vào rương như thường lệ, để lúc ra về cậu còn nhớ mà mang theo. 

Vừa một một chiếc hộp ra, một con dao nhỏ bôi sơn đỏ rơi xuống phát ra một tiếng keng trên sàn nhà, sơn đỏ bắn tung tóe khắp nơi, một màu đỏ tươi chói mắt. Đồng thời trông thấy một bức ảnh cũng rơi ra theo, sắc mặt cậu lập tức trắng bệch, vài chữ ‘chết đi’ to tướng viết trên người cậu, hình ảnh cậu trong đó cũng bị xóa cùng với nét bút nguệch ngoạc rất đáng sợ. Cố Trì Quân nhớ đến mấy người dưới lầu khi nãy, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang truyền đến, nắm chặt trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cố gắng lấy di động ra gọi cho Triệu Thác Ngọc, nhưng mãi vẫn không ai bắt máy.



Mấy ngày nay, ngày đêm bôn ba ở vùng núi cao, tín hiệu điện thoại khi có khi không, Từ Tư nhận được thông tin tình báo rải rác của Tiểu Đậu Tử. Nhìn một Cố Trì Quân ăn uống vui vẻ trong bức ảnh, một Cố Trì Quân bị treo người trên không nhưng không thể che lấp sự thoát tục, một Cố Trì Quân ngồi dưới bóng cây đọc kịch bản, nhưng khó khăn vất vả cũng bị tan biến hoàn toàn. Hắn lưu từng bức ảnh vào điện thoại, lòng âm thầm thề rằng lần này nhất định sẽ không làm mất nữa.

Từ Tư cùng nhân viên công tác đến một trường tiểu học cuối cùng, vừa xuống xe liền nhận ra vị giáo viên ở đây lại là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 12 của hắn, Hàn Thần Đông.

“Thầy Hàn?” Sao thầy lại ở đây?”, Từ Tư cười đi qua bắt tay thầy Hàn, “Thầy còn nhớ em không?”

Thầy Hàn vừa bắt tay vừa vỗ vỗ vai Từ Tư, 

“Tất nhiên là nhớ rồi, em là học sinh hạng nhất đầu tiên của thầy, quán quân toàn thành phố đầu tiên, khiến cho sự nghiệp giảng dạy của thầy lên tới đỉnh cao, haha”, sau đó ông vô cùng kiêu ngạo giới thiệu Từ Tư với vài người đồng nghiệp bên cạnh.

Sau khi chào hỏi xong, đưa tiễn mấy nhà lãnh đạo, thầy trò ngồi trò chuyện ở sân tập gần sườn núi.

“Thầy Hàn, sao thầy lại bỏ nơi đãi ngộ tốt như vậy mà đến tận đây để dạy học thế?”, thế nhân ai cũng muốn tìm nơi có danh lợi phồn hoa, lại chẳng mấy ai có đủ can đảm từ bỏ chúng.

“Thật ra thầy là một người thầy giáo, năm đầu tiên dạy cấp ba đã có được một người học trò giỏi như em, thật sự rất đáng tự hào, nhưng thầy cũng biết, điều này thật ra là do chính em vốn đã xuất sắc, nên lúc được phóng viên phỏng vấn thầy vẫn thấy rất ngại”. Thầy Hàn vừa nói vừa nhìn bọn nhỏ chạy giỡn phía xa xa.

“Mỗi đứa bé đều có ước mơ của mình, chẳng qua chỉ vì hoàn cảnh mà chúng không thể có nhiều sự lựa chọn như bạn bè đồng trang lứa, thầy đến đây là muốn nói cho chúng nó biết, thế giới bên ngoài rất muôn màu muôn vẻ, nhất định phải bước ra bên ngoài thăm thú"

"Đúng rồi, em còn liên hệ với bạn học Cố Trì Quân của em không?”

Đột nhiên nhắc đến cái tên kia, Từ Tư vô cùng sửng sốt: “Cũng coi như là có liên hệ”

“Thầy thấy năm lớp mười hai hai đứa rất thân với nhau, thỉnh thoảng tôi cũng thấy em ấy trên TV, hai đứa em là hai người mà tôi hai lấy làm tấm gương để dạy lớp đàn em sau này. Thật may là lúc ấy em ấy không từ bỏ lý tưởng của mình”

“Thật may không từ bỏ?”

“Đúng rồi, thầy nhớ ngày có điểm thi đại học, em ấy có gọi điện cho tôi, hỏi thầy rằng với thành tích của em ấy thì có thể đậu được một trường đại học phổ thông ở Bắc Kinh không, lúc ấy thầy còn khó chịu rất lâu, em ấy đã chắc chắn có thể đậu được vào học viện âm nhạc, còn đòi học trường phổ thông ở Bắc Kinh làm gì, lúc đó thầy còn khuyên em ấy rất lâu, một đứa trẻ ở vùng quê hẻo lánh, có thể theo đuổi ước mơ nghệ thuật cũng không dễ dàng gì. Sau đó thầy biết được em ấy được nhận vào học viện âm nhạc Thượng Hải, cũng mừng thay cho em ấy”

Cố Trì Quân? Bắc Kinh? Đại học phổ thông?

Trong đầu Từ Tư giờ đây chỉ còn lẩn quẩn mấy chữ này. Hắn lảo đảo đứng lên, vội vàng cáo biệt thầy Hàn, hận không thể lập tức bay đến bên Cố Trì Quân.

Rõ ràng em yêu tôi như vậy, yêu đến mức có thể đem hoài bão thiếu niên ra đánh cược, tại sao lại nhẫn tâm đẩy tôi ra xa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top