Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

43.

Tấm màn cửa thật dày chắn hết ánh trăng ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh mịt mờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của chính mình, Từ Tư nhìn bóng lưng nửa sáng nửa tối đang ngủ say bên kia giường, chớp chớp đôi mắt chua xót.

Chỉ ngủ được một lát, Từ Tư liền bò dậy, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cùng bữa trưa tình yêu. Trong lúc bận rộn, nghĩ đến cảnh hôn mà hôm nay Cố Trì Quân phải quay, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn là bỏ hết mấy thứ gia vị hành tỏi ra khỏi món ăn.

Lúc chuẩn bị xong xuôi thì đã sắp sáu giờ. Từ Tư tháo tạp dề, vuốt ve rồi cho nhóc Tiểu Quỳ đang cào cửa phòng ngủ một chút thức ăn. Cẩn thận tháo nẹp cố định trên cánh tay xuống, thay quần áo xong, lại treo tranh nẹp lên cánh tay, chỉnh lý lại âu phục trên người. Hắn liếc nhìn bóng lưng đang say ngủ qua khe cửa, rồi mới lưu luyến để lại một mảnh giấy trên bàn ăn, sau đó lên xe Tiểu Văn vội vàng quay về Thượng Hải dự họp.

Chiếc xe chạy êm ái trên đường cao tốc, Từ Tư ngồi phía sau vừa đọc văn kiện vừa giả vờ hỏi Tiểu Văn: “Hôm qua lúc add wechat xong hai người có nói chuyện với nhau không?”

“Thầy Cố bảo tôi lần sau đến nhớ mang thêm một bộ chăn ga gối nệm, ngoài ra thì không nói gì nữa”, Tiểu Văn vừa lái xe vừa báo cáo chi tiết.

Cảnh báo chia giường! Còi báo động trong đầu Từ Tư kêu vang, bàn tay lật văn kiện vô thức siết chặt, vội vàng hỏi: “Vậy cậu có đồng ý không?”

“Có chứ, mấy việc vặt này tôi thường đâu cần xin chỉ thị của anh, không có vấn đề gì chứ ạ?”

Từ Tư dùng lòng bàn tay vuốt thẳng nếp cong trên tờ giấy, dường như trải qua suy nghĩ thấu đáo: “Vậy lát nữa cậu nhắn cho Cố Trì Quân bảo là cậu thôi việc rồi, không mang đồ đến được nữa”

“Á?”, Tiểu Văn giật nảy mình, nếu không phải đang trên đường cao tốc chắc là anh đã phanh khét mặt đường mất. Tận tâm như mình, sao đột nhiên lại thành thất nghiệp rồi?

Nhìn Từ Tư đang đọc văn kiện trong kính chiếu hậu, Tiểu Văn nuốt nước bọt, thăm dò: “Từ tổng, tôi mang chăn gối thì có vi phạm quy định nào của công ty không?”

Từ Tư ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu và chán ghét: “Cậu nhớ lại xem quy định công ty có phần này sao? Cậu tìm bừa một cái cớ gì đó không phải được rồi à? Theo tôi lâu rồi mà sao vẫn còn chậm hiểu như vậy?”

“Ây da, mượn cớ cũng đâu cần phải từ chối đâu. Không thì tôi cứ bảo dạo này tôi bận lắm không thể rời khỏi Thượng Hải được, nếu không sau này hai người thành đôi ở bên nhau, tôi biết ăn nói thế nào với thầy Cố đây?”

Tiểu Văn thầm cảm thán trí thông minh của mình, với cái EQ này của Từ tổng mà đi yêu đương, có thể theo đuổi được người ta mới là lạ!

Từ Tư mỉm cười thỏa mãn, tiếp tục cúi đầu xử lý công văn trên tay, ở nơi Tiểu Văn không nhìn thấy được, độ cong khóe miệng hắn ngày càng lớn, mấy chữ ‘hai người thành đôi’ nghe sao mà êm tai đến thế!

Mấy hôm không về Thượng Hải, công việc ở đây đã chất cao như núi, Từ Tư trở lại văn phòng sau cuộc họp thường kỳ, ngay lập tức đưa bản thân vào trạng thái làm việc căng thẳng, tăng ca liên tục đến rạng sáng mới có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát.

Đèn trong văn phòng sáng choang, ánh trăng bên ngoài phòng làm việc cũng sáng, Từ Tư buông chuột xuống, mệt mỏi xoa xoa cái cổ đau nhức, cầm điện thoại lên mở wechat, tình báo của Tiểu Đậu Tử tuôn ra dồn dập.

Trong bức ảnh, y phục đỏ chót làm nổi bật lên làn da trắng trẻo của Cố Trì Quân, tóc búi cao cài phát quan, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống phía sau lưng, khẽ cúi đầu thâm tình nhìn về phía trước, cậu chỉ cười nhẹ, mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm phai mờ. Từ Tư mỉm cười nhìn người trong ảnh, bao nhiêu nhớ nhung lưu luyến ùa về, ‘ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc. tại kỳ bản ốc, loạn ngã tâm khúc’(*)

(*)Trích trong bài thơ “Tiểu Nhung 1” của Khổng Tử. Dịch nghĩa: 
Nói rằng em nhớ chàng,
Chàng ôn hoà như ngọc.
Chàng chinh phạt rợ phía tây đang ở trong nhà ván của rợ Tây Nhung,
Khiến những nỗi ngoắt ngoéo trong lòng em bối rối lên.
(thivien.net)




Cố Trì Quân nằm trên giường nhìn đồng hồ, đã vào rạng sáng, mà cậu lại không ngủ được. Lúc ngủ một mình, cậu có thói quen kéo rèm cửa, ánh trăng mờ ảo chiếu qua rèm cửa rơi xuống sô pha nhỏ trong phòng, giống như tia sáng rơi xuống từ ánh đèn sân khấu, chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.

Ở cảnh hôn hôm nay, đạo diễn đã đồng ý với lời đề nghị tá vị(*) của cậu, hiệu quả quay cũng vô cùng hài lòng, từ lúc quay phim đến nay, đây là lần đầu tiên cậu cảm giác được một cảnh quay hoàn thành viên mãn, Cố Trì Quân như trút được một gánh nặng. Bữa tối là Tiểu Đậu Tử gọi thức ăn bên ngoài mang đến, cậu nếm thử một miếng liền cảm thấy không ngon miệng, ăn qua loa vài miếng liền buông đũa, hiện giờ cậu nằm trên giường, dạ dày đau âm ỉ. Cố Trì Quân đưa tay xoa xoa bụng, bất giác nói: “Mới ăn có vài bữa cơm của hắn thôi mà, miệng đã bị nuôi thành tật xấu luôn rồi, nhịn đói hai hôm thì sẽ ổn thôi”

(*)Tá vị: 借位" là kĩ thuật lợi dụng đặc thù góc độ để quay, chụp để gia tăng thị giác.

Cố Trì Quân bị dạ dày trống không tra tấn tỉnh cả ngủ, sáng sớm đã rời giường chuẩn bị đi tìm thức ăn, nhanh chóng lấp đầy cái bụng phản kháng suốt đêm kia. Cửa phòng vừa mở, đã thấy nguyên một bàn ăn phòng phú đang bày sẵn, Từ Tư đang ngồi cạnh bàn vẫn còn mặc quần tây áo sơ mi, áo vest khoác lên lưng ghế, một tay ôm đầu ngủ gà ngủ gật. Không biết tên ngốc này đã mặc quần áo thế nào, có đụng phải vết thương hay không, cánh tay bị thương có khó chịu không, Cố Trì Quân cảm thấy bao nhiêu lo lắng dâng tràn trong tim.

Lại liếc nhìn hộp cơm đã chuẩn bị sẵn trên bàn, nhỏ giọng trách người đang ngủ gà ngủ gật: “Nấu cơm sao còn tích cực hơn cả kiếm tiền vậy!”. Gió lạnh từ chiếc điều hòa ở giữa nhà phả vào lưng, khiến cho Cố Trì Quân không khỏi rùng mình một cái. Cậu thở dài bất đắc dĩ, nhặt chiếc chăn mỏng trên ghế sô pha lên, kiễng chân đi về phía bàn ăn. Vừa bước đến gần, cả người liền bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, trong chớp mắt vị trí ngồi đã yên vị trên đùi Từ Tư. Eo cậu bị ôm chặt, vì nghĩ đến vết thương của đối phương, cậu cũng không dám giãy giụa quá mạnh.

“Để anh ôm một lát, rồi ngủ thêm mười phút nữa”, giọng nói Từ Tư khàn khàn mang theo chút giọng mũi, vừa nói vừa tựa đầu lên lưng Cố Trì Quân.

“Anh ngốc ở chỗ nào vậy? Cả đêm cũng không về ngủ”, ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng thân thể cậu lại âm thầm khẽ động để giúp hắn đỡ đầu, làm cho hắn thoải mái hơn đôi chút.

“Không phải anh đã báo với em rồi sao? Anh về Thượng Hải, em add wechat anh đi, bất cứ khi nào anh cũng có thể báo cáo lịch trình”

“Không add, anh phiền quá, mau đứng dây, lên giường ngủ”

“Lát nữa lái xe đến đón anh đi Hàng Châu rồi, anh ngồi một lát lại đi”

Cố Trì Quân ngồi bất động cảm nhận được tiếng hít thở phía sau lưng, hơi thở xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh, từng đợt ấm áp khiến cho đáy lòng an tâm không ít, sau đó cậu chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng này.




Chăn của Tiểu Văn mãi vẫn không đưa đến, Từ Tư đương nhiên vẫn ở lì trên giường cậu. Vết thương trên người đã dần dần khép lại, vảy cũng bong ra một chút, đối với Từ Tư mà nói tựa như đếm ngược khoảng thời gian ở lại nhà cậu vậy.

Một tháng trở lại đây, hai người đều bận rộn chân không chạm đất, Từ Tư bay đi khắp nơi khảo sát dự án, Cố Trì Quân bắt đầu đi vào giai đoạn nước rút, mỗi lần cậu tan làm về nhà thấy được một bàn thức ăn mới biết được Từ Tư có từng trở lại.

Gần đến ngày đóng máy, Cố Trì Quân tiến vào thời kỳ cao trào của nhân vật, Chu Trạch Dực đóng vai Thái tử của nước Du, bị địch quốc thi triển pháp thuật làm tâm trí rối loạn, hạ lệnh sát hại thủ hạ tin cậy nhất là Dương Nhược Phi, xử tử mẫu thân và thê tử ngay trước mặt y, Dương Như Phi vô cùng đau lòng, để thức tỉnh thái tử, cứu ngàn vạn bách tính ở Du quốc, Dương Như Phi tự sát mà chết, đem thần chí hợp thành linh huyền, thức tỉnh Thái tử.

Cố Trì Quân được dây cáp từ từ nâng lên, Chu Trạch Dực đứng trên đài cao nhìn cậu đầy khiêu khích. Cậu trông thấy ánh nhìn của hắn, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Mỗi lần đối diễn với Chu Trạch Dực, hắn sẽ như có như không gây khó dễ cho cậu. Cố Trì Quân vì để không làm chậm tiến độ quay phim mà nhẫn nhịn đến bây giờ. Nghĩ đến đây là lần cuối cùng diễn cùng với hắn, lúc đi quay cậu còn cố tình tươi cười chào hỏi hắn, hy vọng có thể hoàn thành thuận lợi, không làm chậm trễ đoàn phim đóng máy. Nào biết được tên Chu Trạch Dực này có nhiều mặt đến thế, lúc vừa vào thì vô cùng vui vẻ, khi chính thức quay thì lại cứ NG liên tục.

Cố Trì Quân nhìn mặt của mình không cần trang điểm cũng đỏ rần vì bị tát, lòng thầm nghĩ thù mới hận cũ nhất định phải trả lại gấp bội.

Cảnh sinh ly tử biệt được sắp xếp quay vào buổi chiều, để biểu hiện trạng thái nhân vật tốt hơn, Cố Trì Quân đã cố gắng ăn rất ít trong suốt một tuần, dáng vẻ hốc hác hoàn toàn trái ngược với vị đại tướng quân phấn chấn lúc trước rất rõ ràng. Đạo diễn Lý rất tán thưởng đối với sự kính nghiệp của Cố Trì Quân, càng làm cho ông kích động chính là, ông trời thật biết chiều lòng người, tiếng sấm tự phương xa truyền đến, nếu như quay cảnh này dưới trời mưa to, hiệu quả so với chế tác hậu kỳ còn cao hơn biết bao nhiêu lần, đạo diễn Lý dặn dò Cố Trì Quân, nhất định phải bảo đảm quay cảnh này thật hoàn mỹ.

Quỳ trên đài cao, nhìn người thân ở đằng xa lần lượt đổ xuống, cảm xúc của Cố Trì Quân trong phút chốc hòa vào nhân vật, trơ mắt nhìn người gần gũi nhất đang rời đi ngay trước mặt cậu, mà cậu lại bất lực, không cách nào ngăn cản. Loại cảm giác bất lực này hệt như một sợi dây gai xiềng xích, từng tấc một quấn lấy trái tim cậu, đau nhói. Đôi mắt đỏ bừng, cố kiềm nén tiếng khóc chực vỡ ra, từng cơn đau quặn thắt gặm nhấm con tim. Trời đột nhiên mưa to, cậu ngẩng đầu nhìn trời, hét lên một tiếng, cắm thanh đao sắc bén trong tay vào ngực.

“Cắt! Rất tốt, cảnh này qua!”, đạo diễn Lý vui vẻ hô to.

Cố Trì Quân khóc đến không thở nổi, suýt chút nữa là rơi khỏi bục cao. Sau khi tháo dây cáp xuống, ngực đau đớn vô cùng, như thể thanh kiếm vừa nãy vẫn còn cắm sâu vào ngực cậu, Cố Trì Quân đưa tay sờ ngực, lồng ngực ướt sũng dính đầy máu giả hòa vào dòng nước mưa chảy xuống bàn tay.

Hóa ra không có vết thương vẫn có thể đau như vậy.

Từ Tư đỏ mắt đáp chuyến bay từ Washington đến Thượng Hải, lại từ Thượng Hải trực tiếp lái xe tới, lúc kéo hành lý về đến nhà đã là rạng sáng. 

Có trời mới biết hắn đã cảm thấy thế nào khi vừa xuống máy bay, bật điện thoại di động lên khi nhìn thấy những bức ảnh do Tiểu Đậu Tử gửi đến, biết rõ những vết thương trong bức ảnh đều là hóa trang, nhưng sự bi thương và đau khổ trong mắt cậu không thể che giấu được, khoảnh khắc ấy, Từ Tư chỉ muốn ôm siết cậu vào lòng.

Mọi thứ vẫn như lần đầu tiên hắn theo Cố Trì Quân trở lại nơi này, hôm đó cũng là rạng sáng sau trận mưa to, hóa ra chớp mắt đã qua một tháng rồi. Từ Tư đặt vali xuống, không kịp rửa tay đã vội chạy vào phòng ngủ. Sinh ly tử biệt trong lòng Cố Trì Quân là một vết sẹo chưa bao giờ có thể lành, có thể rỉ máu bất cứ lúc nào, Từ Tư biết rõ bây giờ cậu cần được an ủi và cần một cái ôm đến nhường nào.

Giày da phát ra tiếng vang trên nền đá cẩm thạch, Từ Tư cảm thấy hệt như hắn đang giẫm lên tiếng tim đập của chính mình, mượn ánh đèn hắt vào từ phòng khách, hắn bước từng bước đến bên cạnh Cố Trì Quân.

Cố Trì Quân nằm trên giường, tiếng thút thịt nghẹn ngào của cậu bị ngăn lại bởi chiếc chăn quấn chặt, đó là lớp vỏ bảo vệ mỏng manh cuối cùng của cậu.

Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, trên người Từ Tư vẫn mang theo mùi không khí ẩm ướt sau cơn mưa.

“Trì Quân, tay anh lành rồi, nếu em cần một cái ôm thì có thể đi tìm anh được không?”

Cố Trì Quân ngẩng đầu lên khỏi chăn, nước mắt từ khóe mắt đỏ hoe chảy xuống.

Từ Tư ngồi xổm xuống nắm lấy tay cậu, đau lòng vuốt ve. 

“Trì Quân, hãy để anh cho em một mái ấm có được không?"

"Anh đã liên hệ với các chuyên gia phẫu thuật não ở nước ngoài, cuối tuần này là họ đến Thượng Hải rồi. Bên Thượng Hải anh cũng đã liên hệ được một bệnh viện tư, bọn họ có thiết bị chữa trị tiên tiến nhất. Trì Quân, chúng mình hãy cùng ở trong mái ấm ấy đợi dì tỉnh dậy có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top