Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: vì một số lý do, từ chap này thế tử Ji sẽ được thay thế bằng thế tử Kim ^^

10.

Youngjae vốn định ở lại phủ họ Lee thêm vài ngày nữa, thăm dò làm quen hết cấu trúc cái phủ to oành này và địa hình lân cận rồi mới lập kế hoạch trốn đi. Cậu mới đến đây hơn một ngày, ngoài phòng mình đang ở và phòng khách lớn ra thì cũng chẳng biết phủ này còn bao nhiêu phòng, đi lại ra sao. Muốn thoát khỏi căn cứ địch, trước hết phải biết địch bài binh thế nào, hứng lên ôm đồ chạy loạn không đâm vào ngõ cụt thì cũng chỉ có đâm vào bụi gai, hơn nữa ở nhà họ Lee hai hôm cũng chỉ có ăn với ngủ, chẳng khổ cực gì, ở lại thêm mấy hôm nữa cũng không sao. Nhưng kế hoạch thì chẳng bao giờ chạy đua kịp với hiện thực cả, cậu chủ Sohn vừa mới và một miếng cơm tối vào miệng đã bị dọa cho nghẹn cứng cơm ở cổ họng, suýt nữa là lăn quay ra bất đắc kỳ tử giữa nhà họ Lee.

Hung thủ của vụ án mạng thương tâm (không hề xảy ra) ấy, không ai khác chính là thiếu gia nhà họ Lee. Nhấn mạnh một lần nữa, là thiếu gia nhà họ Lee, không phải đại thiếu gia nhà họ Lee. Youngjae cũng không hiểu sao tự nhiên lại có một thiếu gia nào đấy nhảy ra xưng anh với đại thiếu gia, đại thiếu gia cũng rất ngoan ngoãn dùng kính ngữ mỗi khi đáp lời thiếu gia, còn lễ phép treo hai tiếng "hyung-nim" vào đầu mỗi câu nữa. Youngjae đã nghĩ chắc đây là anh họ Lee thiếu, nhưng mới trưa nay thôi người ta còn luôn miệng gọi Lee phu nhân là mẫu thân, còn bị dí đầu mấy lượt vì không chịu làm tròn chữ hiếu, nên chắc hẳn đây là anh ruột Lee thiếu đi. Người hầu trong phủ cũng chỉ gọi "thiếu gia" chứ không phải "nhị thiếu gia", đây hẳn là một trong mười vạn bí mật chưa có lời giải đáp của thế giới. Nhà họ Lee quả là phức tạp, không thể dây vào, nhất định không thể dây vào.

Đấy là cậu nghĩ vậy, còn người nhà họ Lee thì không để cho cậu làm thế.

"Con đã hẹn thợ may giỏi nhất kinh thành rồi, để con tặng hai đứa nó một bộ hỷ phục." Thiếu gia gắp vào bát cơm của Lee phu nhân một miếng thịt ba chỉ còn bốc hơi nóng hổi, trên gương mặt thanh tú vẽ ra một nụ cười nhìn là biết cún đang lấy lòng chủ.

Lee phu nhân lạnh nhạt đáp. "Thế à?"

Đại thiếu gia cắm đầu ăn cơm không có ý kiến gì.

Miếng cơm Youngjae vừa nuốt xuống lại nghẹn cứng ở cổ, cậu rùng mình suýt làm rơi đôi đũa trên tay.

"Chưa... chưa xem được ngày lành tháng tốt, như vậy có phải hơi vội không?" Youngjae ngồi ở một góc bàn ăn, thấp thỏm lên tiếng.

Thiếu gia ngồi đối diện cười lên quả là xinh đẹp, nhưng Youngjae có cảm giác thiếu gia đang muốn lùa con cừu vào hang sói càng sớm càng tốt. "Sao em dâu lại nghĩ thế?" Ôi, ai là em dâu anh? "Dù sao đây cũng là chuyện trọng đại, hỷ phục không thể chuẩn bị qua loa được, may càng sớm càng tốt."

Youngjae siết chặt nắm đấm dưới bàn, kiềm chế suy nghĩ đứng dậy hét vào mặt người vẫn luôn miệng ra rả gọi mình em dâu cả nửa ngày. Tôi Sohn Youngjae đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, làm ơn gọi tôi là Youngjae, Youngjae-ssi, Sohn Youngjae-ssi!

"Thợ may này vốn được gọi đến phủ thế tử để chuẩn bị hỷ phục cho thế tử đấy, nhưng mà con đã vận dụng giao tình gần chục năm nay để mượn người về đây." Thiếu gia lại quay sang níu tay Lee phu nhân, tiếp tục vẫy đuôi lấy lòng.

"Thế à? Thế tử dạo này sao rồi?" Lee phu nhân vẫn không lung lay gì trước chiêu trò lấy lòng của thiếu gia, lạnh lùng chuyển đề tài sang thế tử.

Nghe đến đây, Youngjae cũng bất giác tập trung sự chú ý của mình vào hai chữ "thế tử", theo lời người hầu già còn lại của phủ nhà họ Sohn, cả nhà cậu bị đày đi chỉ trong một đêm, ít nhiều có liên quan đến thế tử.

"Ai... Thì vẫn vậy, ngày ăn không quá ba thìa cháo. Người trong phủ thế tử giờ đã túng quẫn đến mức chạy đông chạy tây tìm thầy bói làm đủ loại lễ, cũng không biết là có tác dụng gì không."

Thiếu gia nói xong, thở dài một tiếng. Youngjae nghe bệnh tình thế tử nghiêm trọng đến vậy, tấm lòng lương y từ mẫu cũng không kìm được mà thở dài theo. Nhưng cậu còn chưa kịp đồng tình thương cảm bao lâu, hiện thực đầy hiểm nguy đã khiến cậu tiếp tục rùng mình sợ hãi.

"Mà con hẹn thợ may sáng mai đến phủ nhà ta rồi, ngày mai mẫu thân cũng ở nhà chứ? Con muốn đặt may cho mẫu thân một cái áo choàng luôn." Qủa nhiên mục đích chính vẫn là lấy lòng Lee phu nhân.

"Ngày mai ta ở nhà." Lee phu nhân ưu nhã đặt thìa uống canh xuống kệ gác thìa đũa trên bàn. "Ngày mai con không phải ra ngoài chứ?"

Youngjae quay đầu nhìn đại thiếu gia vẫn im lặng nãy giờ, âm thầm hi vọng ngày mai đại thiếu gia lại phải ra ngoài đo đất.

Nhưng không, tia hi vọng cuối cùng của cậu cũng vụt tắt khi đại thiếu gia gật đầu cái rụp. "Ngày mai con không phải ra ngoài."

"Vậy quyết ngày mai đi." Thiếu gia nghe vậy vui mừng vỗ tay.

Không một ai hỏi cậu ngày mai có bận không. Không một ai cho cậu quyền quyết định. Youngjae chỉ muốn gào lên, ôi đám người không biết hai chữ "nhân quyền" viết như thế nào.

11.

"Hôm nay không có trăng, Youngjae-ssi đi cẩn thận."

Youngjae nghe giọng nói của đại thiếu gia vang lên sau lưng mình, sợ đến mức giật bắn cả người, không để ý đến bậc thang dưới chân, bước hụt một cái ngã bệt xuống đất.

Kết thúc bữa ăn không có chút nhân quyền nào, Youngjae lấy cớ muốn đi dạo cho tiêu cơm để chạy trước, thực chất là cậu muốn chạy ra ngoài thăm dò cấu trúc phủ họ Lee một lần, tiện cho việc đào tẩu ngay đêm nay. Nhưng ông trời quả là không tạo điều kiện cho cậu chủ Sohn chút nào, mây đen mù mịt che hết trăng rằm, gió lạnh lồng lộng, Youngjae chỉ có thể nương theo ánh đèn yếu ớt đốt trong phủ mà đi loanh quanh vài vòng, trong lúc đi loanh quanh cậu đã mấy lần suýt ngã vì bước hụt.

Nhẽ ra cậu cũng chỉ suýt ngã thôi, nhưng Lee thiếu không hiểu từ đâu nhảy ra nhả một lời nhắc nhở đầy thiện chí, khiến cậu ngã thật. Nguyên nhân của vụ tai nạn thấy Youngjae ngã thì vội vàng bước đến đỡ cậu lên, không quên hỏi cậu có sao không như một kịch bản phổ thông nhất. Youngjae cũng vội vàng xua tay bảo không sao không sao hết, rồi quay đầu chạy biến về phòng.

Đóng cửa phòng lại, Youngjae lập tức chạy đến phía giường, lôi vali của mình ra bắt đầu thu dọn đồ đạc. Với kĩ năng xử lý thần tốc luyện được suốt sáu năm ở nước ngoài, Youngjae chỉ mất chưa đầy năm phút để nhét hết quần áo, thuốc thang cần thiết vào vali. Nhưng có vẻ cậu tiện tay nhét quá nhiều, vali chẳng chịu nghe lời chủ, nhất quyết không chịu đóng lại. Chẳng còn cách nào khác, cậu lại lôi hết đồ ra bắt đầu gập gọn lại từng món một. Gập được một nửa thì Youngjae phát hiện ra bộ Hàn phục của Lee thiếu mình "tiện tay" nhét vào vali hai hôm trước, cậu chậc lưỡi, đúng là của nợ, rồi ném lên mặt bàn bên cạnh. Chỉ còn vài bộ tây trang nữa, Youngjae nhìn chỗ trống còn trong vali, ước tính chắc lần này sẽ đóng vali lại được. Gọn gàng đúng là vẫn tốt hơn.

Gọn gàng quả thật là đem lại nhiều lợi ích hơn so với tưởng tưởng. Nhờ việc ngồi gập lại hết vali hành lý, Youngjae mới thấy phong thư cha nhờ người làm trong nhà đưa lại cho cậu, quay cuồng suốt hai ngày trời khiến Youngjae quên mất sự tồn tại của nó.

Với niềm hi vọng về một bức thư dài cảm động toàn lời dặn dò của cha mẹ, nhắc nhở đứa con trai duy nhất phải nỗ lực sống tốt, sớm thành gia lập thất rồi gây dựng lại nhà họ Sohn hoặc một dòng nhắn con trai mau chạy đến biên cường đoàn tụ với cả nhà, Youngjae mở phong thư ra, tuyến lệ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hoạt động. Nhưng không có bức thư dài cảm động hay một dòng địa chỉ nào hết, phong thư dày cộm ông chủ Sohn để lại cho con trai toàn là ngân phiếu. Youngjae lật từng tờ ngân phiếu một, đọc hết tất cả để chắc chắn là cha không để lại ám hiệu gì. Thực sự không có gì hết, cái đầu thông minh của cậu chủ Sohn đưa ra kết luận cuối cùng.

Không có gì hết ngoài sấp ngân phiếu bảy trăm lạng bạc.

Youngjae cũng có chút ngạc nhiên vì không nghĩ cha mình lại có lắm tiền mặt đến vậy.

Cầm sấp ngân phiếu trong tay, Youngjae lại bắt đầu tự suy diễn. Hẳn là cha mẹ không muốn liên lụy đến mình, chỉ muốn mình tìm một nơi an toàn, tìm một người thích hợp để kết hôn, sau đó tiếp tục sống một đời bình an không sóng gió.

Bị kịch bản của chính mình làm cho cảm động, khóe miệng Youngjae đã bắt đầu kéo sụp xuống. Cậu nhét sấp ngân phiếu vào vali, kiên quyết đóng sập vali lại.

Sohn Youngjae, mày phải mạnh mẽ lên!

Cậu chủ Sohn tự nhủ trong lòng như vậy, xách vali lên, hùng dũng mở cửa bước ra ngoài.

Trăng hôm nay vẫn nằm gọn trong chăn mây không chịu ló đầu ra. Youngjae bật ngón cái. Nguyệt hắc phong cao, quả là phù hợp để thực hiện một phi vụ đào tẩu.

12.

Phi vụ đào tẩu của cậu chủ Sohn diễn ra không được thuận lợi cho lắm. Vốn không thông thuộc cấu trúc phủ họ Lee, Youngjae xách vali chạy một hồi vẫn chỉ thấy vách tường cao vút. Trước giờ cậu chỉ quen chui qua lỗ chui chó để trốn mẹ ra ngoài chơi, chưa phải trèo tường bao giờ và cũng không biết phải trèo như thế nào. Youngjae ngửa cổ nhìn vách tường cao vút, tự hỏi không biết nhà họ Lee giàu có đến mức nào mà phải xây tường cao vậy để chống trộm.

Phi vụ đào tẩu của cậu chủ Sohn thực sự không thuận lợi chút nào. Cậu một tay ôm vali của mình, một tay bám vào cành cây để cố gắng giữ thăng bằng. Cậu vốn định trèo lên cây rồi thuận theo cành cây trèo ra ngoài, nhưng nào ngờ cậu mới chỉ leo ra đến giữa cành cây, vừa mới vượt ra khỏi vách tường một chút, không hiểu đã có một đàn chó ở đâu chạy đến sủa inh ỏi sau lưng cậu. Youngjae quay đầu lại, đưa tay lên miệng suỵt như thể đám chó có thể hiểu ý cậu vậy. Ấy thế mà lũ chó ngưng sủa thật. Youngjae cười ha hả, đúng là lũ chó ngoan, tiếc là không có gì để vứt cho chúng bây ăn hết, cậu chủ phải đi trước đây.

Cậu chủ Sohn phải đi trước đã, cậu chủ Sohn tiêu sái quay người, quên mất là mình đang vắt vẻo trên cây, thế là cả người cả vali không lưu luyến rời cành.

Nước hồ mùa đông lạnh đến thấu xương, Hàn phục bằng vải gấm thượng hạng ngấm nước nặng trĩu kéo cả người Youngjae xuống. Trước khi lịm đi vì đuối sức, Youngjae vẫn nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi bên kia bức tường, quả là đám chó ngoan, hẳn là sủa để gọi người đến cứu mình đây mà.

13.

Youngjae nhấc mi mắt nặng trĩu lên, cả người tê rần vì giữ một tư thế quá lâu. Cậu dịch bả vai, cố thử xoay người cho đỡ mỏi. Không biết ai đắp chăn cho cậu, dùng tận hai lớp chăn dày cuộn lại như một cái kén, Youngjae chật vật một hồi mới xoay được người từ tư thế nằm ngửa sang nằm quay về một bên. Vừa mới xoay người xong, Youngjae đã được chào đón bởi Lee đại thiếu gia ngồi ngay đối diện giường.

Đây là đâu? Sao Lee thiếu lại ở đây? Chẳng phải mình đã đào tẩu thành công rồi sao? Nhà họ Lee lại mang lưới ra vớt mình từ hồ lên à? Hàng loạt câu hỏi chạy loạn trong đầu Youngjae, cuối cùng dừng lại khi cậu ý thức được mình đang nằm co như cái kén trước mặt người ta.

Ôi, hẳn là người ta đã thấy hết bộ dạng cái kén xoắn xuýt của mình khi nãy. Cậu chủ Sohn tự đau thương trong lòng, uy nghiêm nhà họ Sohn chắc sẽ bị hủy hết dưới tay mình mất, đã đào tẩu không thành công thì thôi, lại còn năm lần bảy lượt ngã lăn ngã ngửa trước mặt người ta. Youngjae muốn chui cả đầu vào chăn, biến thành một cái kén luôn để khỏi phải đối diện với loài người nữa.

Dường như không cảm nhận được tâm trạng của Youngjae, đại thiếu gia chẳng nói chẳng rằng, chỉ bưng khay đồ ăn đã đặt sẵn trên bàn tự lúc nào đến bên giường, dựng cái kén dậy và bắt đầu cho ăn.

Cuộc đấu tranh nội tâm giữa việc tự mình ăn hay để người ta bón cho của cậu chủ Sohn kết thúc chỉ trong vòng mười giây. Youngjae quá đói, quá mệt, quá sợ rét, cậu không muốn thò tay ra khỏi chăn chút nào hết, thế là cậu cứ ngồi cuộn tròn trong chăn ngoan ngoãn để người ta bón cho hết một bát cháo.

Chẳng mấy chốc mà bát cháo đã sạch thấy đáy, Lee thiếu đặt khay đồ ăn lại lên bàn, đứng dậy vắt khăn mặt vẫn ngâm trong chậu nước ấm, quay lại giường lau miệng cho cậu. Youngjae có chút không quen, hồi còn là cậu chủ nhỏ nhà họ Sohn, cậu cũng chưa từng được chăm đến tận miệng như vậy.

Youngjae vẫn còn đang bận rộn nghĩ xem nên nói gì để vớt vát lại chút uy nghiêm của nhà họ Sohn, đột nhiên cảm nhận được một bàn tay áp lên trán mình mới giật mình ngẩng đầu dậy.

Lần đầu tiên cậu thấy rõ đôi mắt người đối diện đến vậy. Không phải đôi mắt hẹp dài chứa đầy sự công kích khi thấy con mồi, không phải ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt khi lần thứ hai gặp lại cậu, không phải ánh mắt bình thản xa lạ khi ngồi nhìn cậu ăn hết cả một khay cơm. Youngjae nghĩ hẳn là do mình ngâm nước lạnh bị sốt nên mới thấy đôi mắt đen đối diện bao phủ cả một tầng buồn bã lo lắng đến vậy.

"Youngjae-ssi nghỉ ngơi đi." Đại thiếu gia đặt cái kén nằm lại xuống giường, dịch lại góc chăn để đảm bảo cậu không bị lạnh rồi mới quay người rời đi.

Youngjae nhìn theo bóng lưng đang rời đi, vẫn chưa biết nên nói gì mới phải. Đến lúc cậu tưởng bóng lưng chuẩn bị biến mất sau cánh cửa rồi, đại thiếu gia đột nhiên quay người lại, giọng nói không quá to cũng không quá nhỏ, chỉ đủ cho Youngjae nghe thấy rõ.

"Youngjae-ssi cứ nghỉ ngơi đi đã, đến lúc khỏe hẳn rồi rời đi cũng không muộn."

Youngjae nghe tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, cũng bắt đầu nghe rõ cả tiếng trái tim mình đang chạy trong lồng ngực.

Ôi, hẳn là cậu sốt cao quá rồi.

14.

Bữa cơm tiếp theo được cô bé đưa cơm cho cậu hai hôm trước mang đến. Cô bé đứng bên giường, đợi cậu ăn hết rồi mới dọn dẹp mang đồ đi.

Ngày hôm sau, vẫn là cô bé đó mang nước ấm, đồ ăn tới. Youngjae ăn xong bữa trưa, không nhịn được hỏi.

"Đây là đâu vậy?" Nằm ở đây hơn một ngày, Youngjae nhận ra phòng này còn lớn hơn phòng khách tốt nhất phủ họ Lee cậu vẫn luôn ở.

Cô bé đưa cho cậu một bát thuốc vẫn còn bốc khói, Youngjae không thích thuốc bắc, cậu không thích vị đắng, nhưng nghĩ đến công người sắc thuốc mất mấy giờ đồng hồ, cậu vẫn cố gắng uống hết nửa bát.

"Dạ, đây là phòng đại thiếu gia ạ."

Youngjae suýt chút nữa là làm đổ cả chén thuốc bắc ra giường đại thiếu gia.

"Sao lại là phòng đại thiếu gia?"

"Hôm qua cậu chủ ngã xuống hồ trong viện của đại thiếu gia, đại thiếu gia cứu người lên thì đưa cậu chủ vào đây luôn vì gần nhất." Cô bé vừa dọn dẹp bát đũa vừa đáp.

Youngjae nghĩ một hồi, cuối cùng hỏi. "Thế đại thiếu gia đâu rồi?"

"Đại thiếu gia hình như ra ngoài có việc, mấy hôm nữa mới về ạ."

Youngjae đưa bát thuốc bắc cho cô bé rồi nằm xuống, kéo chăn lên che kín cổ. Mùi trầm hương ấm áp quanh quẩn nơi chóp mũi, cậu lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lần tiếp theo cậu gặp Lee thiếu đã là hơn mười ngày sau. Youngjae vừa ăn xong bữa tối, đang cuốn thành kén ngồi uống trà thì nghe tiếng cửa bị đẩy từ ngoài vào. Trời hôm nay vẫn còn mưa phùn, áo choàng của người mới về mang cả ẩm lạnh bên ngoài vào căn phòng ấm áp. Lee thiếu vừa vào phòng vừa cởi áo choàng, đi đến giữa phòng thì khựng lại.

Youngjae kéo chăn lên đến tận cằm, nhìn Lee thiếu đứng như trời chồng cách mình ba mét, đột nhiên cảm thấy hơi ngại. Người ta không nhớ là bị mình chiếm mất chỗ ngủ rồi.

Youngjae không hay đổ bệnh, lại là thanh niên hai mươi tuổi nên có ngã xuống hồ cảm lạnh cũng chỉ cần ngủ nghỉ vài ngày là khỏe lại. Nhưng cậu chủ Sohn nhìn màn mưa ngoài cửa sổ liên miên mấy ngày không dứt, lại kéo cái chăn dày ấm áp của mình (thực ra là của Lee thiếu) lên cao thêm một chút, hoàn toàn không có ý định rời khỏi cái tổ ấm áp này.

"Tôi đi nhầm phòng." Lee thiếu nói đoạn, ôm áo choàng quay người định ra khỏi phòng.

"Khoan đã!" Youngjae thấy người sắp đi đến cửa, vội vàng cao giọng gọi với theo.

"Tôi có chuyện muốn nói."

Kết quả của việc miệng nhanh hơn não là khoảng không thinh lặng suốt năm phút đồng hồ. Đúng là Youngjae có chuyện muốn nói thật, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ xong nên mở lời thế nào. Ánh mắt Youngjae quét từ sàn nhà lên trần nhà, lại quét từ bình phong đặt đối diện cửa đến giá sách đặt phía cuối phòng, từ ấm trà vừa mới pha được nửa tiếng đến gương mặt Lee thiếu. Mái tóc người nọ hơi ướt vì dính nước mưa, có vài lọn tóc vẫn đang dính lên trán, gương mặt có chút trắng bệch, chắc là vì đi mưa trong thời gian dài.

Lúc này Youngjae mới nhớ ra nên rót một chén trà nóng mời người đối diện, cậu vội vàng thò tay từ trong chăn ra, rót một tách trà rồi đẩy đến trước mặt Lee thiếu.

"Lee thiếu uống chén trà nóng đã."

"Cảm ơn." Lee đại thiếu gia vẫn như mọi khi, từ tốn gật đầu.

Đôi mắt Youngjae nhìn theo tay người đối diện, chỉ trong vòng ba mươi giây từ lúc Lee thiếu nhấc chén trà lên đến lúc Lee thiếu uống gần hết chén trà, bộ não Youngjae đã hoạt động hết công suất. Nhân lúc người ta đang uống trà, sự chú ý tập trung lên chén trà, giác quan nhạy nhất là vị giác, mình nên nói luôn vấn đề chính, thế thì người ta sẽ không kịp chú ý đến chủ đề mình nói, thính giác không kịp tiếp nhận thông tin, não bộ không kịp phản ứng. Vậy là người ta sẽ không kịp cười mình, lời mình nói ra nghe cũng không kì quặc lắm.

Youngjae hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói.

"Chuyện hôn sự, tôi đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top