Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

Dương lịch ngày mười lăm tháng một, tiểu hàn, tuyết phủ trắng cành.

Cửa vừa mở, một trận gió lạnh buốt đã ùa vào. Youngjae nhìn mặt sân phủ trắng tuyết, rùng mình rụt cổ lại, cậu rút tay từ trong túi áo ra chỉnh lại cổ áo, áo khoác lót lông vừa vặn có thể che đến chóp mũi. Cô bé hầu gái bật ô, dẫn cậu về phía phòng khách lớn.

Mới tờ mờ sáng mà Youngjae đã bị dựng từ ổ chăn dậy, nhìn sắc trời còn chưa sáng rõ hẳn và nghe tiếng gà gáy vọng từ xa đến, cậu chủ Sohn phải dùng hết đức tích tốt đẹp tu tập được trong suốt hai mươi năm giáo dưỡng để không nhả ra thêm tí tinh hoa văn hóa phương Tây nào nữa. Cậu làm vệ sinh cá nhân xong thì thay đồ rồi ngồi đợi bữa sáng.

Chưa đợi được bao lâu đã thấy cô bé hầu gái cầm ô chạy vào, kéo cậu đến phòng khách lớn. Lúc cậu mới đến nhà họ Lee, trời vừa mới chớm đông vẫn chưa đổ tuyết, cả ba bữa nhà họ Lee đều tập trung ăn ở phòng khách lớn. Sang tiết tiểu hàn, trời bắt đầu đổ tuyết, đi lại có chút khó khăn, Lee phu nhân sai người đem đồ ăn đến phòng cho cậu. Youngjae vốn sợ rét, nghe vậy thì mừng như được ban đặc ân. Vậy mà không biết hôm nay nhà họ Lee đột nhiên giở chứng gì, gà mới gáy đợt đầu tiên đã sai người đến dựng cậu dậy, nói là sáng nay cả nhà sẽ cùng ăn cơm.

Youngjae cảm thấy đầu mũi chân hơi lành lạnh, nhìn xuống thì quả nhiên mũi giày dính đầy tuyết đã bị thấm ướt tự lúc nào. Youngjae thầm hỏi tổ tông nhà họ Lee nghĩ mình sẽ sinh được bao nhiêu con cháu mà xây cái phủ to như vậy, đi mãi vẫn chưa đến nơi.

Không biết có phải Lee đại thiếu gia Lee Jaehyun đột nhiên thay tâm đổi tính chịu thành gia lập thất nên sáng nay Lee phu nhân mới vui mừng gọi tất cả người trong phủ đến phòng khách lớn ăn sáng hay không. Youngjae nghĩ một hồi, cuối cùng thấy đây là giả thiết có khả năng nhất, mà cậu cũng mong là vậy, Lee Jaehyun cưới vợ sinh con sớm ngày nào, cậu càng được giải thoát sớm ngày đó.

Nhưng Youngjae mơ hơi xa rồi. Bước vào phòng khách lớn, nhìn kẻ trên kẻ dưới nhà họ Lee xếp thành một hàng dài lần lượt bước lên cúi đầu chúc mừng người đang ngồi ở chính giữa gian phòng, Youngjae mới hiểu ra, hôm nay hẳn là sinh thần Lee thiếu.

Mỗi người một câu chúc mừng xong xuôi thì cũng vừa lúc Lee phu nhân đến, bữa sáng cũng thuận lẽ bắt đầu. Người hầu bưng mấy khay đồ ăn lên, đặt một bát to trước mặt cậu, một bát khác xuống chỗ bên cạnh.

Cô bé hầu gái đứng sau lưng cậu, mở nắp bát thức ăn, mùi nước xương hầm thơm ngọt bốc lên, là cháo gà. Có một lần cậu ăn cháo xương hầm Lee thiếu nấu xong, xã giao khen ngon như thường lệ, Lee thiếu hỏi cậu thích vị thế này không, Youngjae cũng gật đầu bảo thích, thực ra cậu chỉ nghĩ có người nấu cho ăn là thỏa mãn rồi. Lee thiếu nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lúc, cũng gật gù bảo, "Youngjae đúng là nên ăn nhiều cháo hầm xương hơn". Sau hôm đó, một ngày hai bữa, người hầu đúng giờ đem cháo hầm xương đến đặt trên bàn trong phòng cậu. Lúc đầu Youngjae cũng không nghĩ gì, dù sao thì không phải ai muốn cũng được ăn loại bò thượng hạng như thế này, nhưng ăn đến ngày thứ mười thì bò có ngon đến mấy cũng thấy chán. Đến ngày thứ mười một, cậu nhìn bát cháo hầm xương bò đặt trước mặt mình, quay đầu hỏi cô bé bên cạnh, sao vẫn là xương bò thế. Cô bé rất thành thật trả lời, thiếu gia bảo cậu chủ ăn xương bò nhiều cho cao.

Sohn Youngjae suýt chút nữa là ôm đầu ngã lăn ra đất. Cao cái con khỉ, ăn nhiều xương bò quá sẽ có ngày cậu rống ra tiếng bò mất.

Nhưng Youngjae vẫn chưa muốn làm đổ vỡ hình tượng nhà họ Sohn đến thế, nên cậu từ tốn ăn hết bát cháo, sau đó mới dặn người hầu mai làm món khác đi.

Ngày hôm sau, cháo của cậu quả là được đổi sang vị khác. Những ngày sau đó, vị cháo cũng không trùng nhau, nhưng Youngjae vẫn vừa ăn vừa nhăn mày, tay nghề đầu bếp nhà họ Lee chẳng ổn định chút nào, nêm gia vị hôm mặn hôm nhạt.

Thấy Lee phu nhân đã bắt đầu ăn, Youngjae cũng cầm thìa lên, bắt đầu xử lý bát chào gà thơm phức của mình.

Bên cạnh vang lên tiếng uống canh, Youngjae quay sang, Lee thiếu đang ăn canh rong biển.

Lee Juyeon cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, bắt gặp cậu đang nhìn mình.

"Vừa miệng không?" Lee thiếu hỏi.

Youngjae nhìn theo ánh mắt người bên cạnh, lúc này mới nhận ra Lee Juyeon đang hỏi cháo có vừa miệng mình không. Cậu múc một thìa cháo lên ăn, đảo mắt một vòng như ngẫm nghĩ rồi mới nói.

"Bỏ hơi nhiều muối mất rồi."

Lee thiếu gật đầu. "Ngày mai anh sẽ cho ít muối lại."

Youngjae nghe vậy, hai mắt mở to. "Cháo này là hyung nấu à?"

Lee Juyeon nhìn cậu, gương mặt viết rõ ràng mấy chữ "nó nói gì vậy", nhưng cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu. "Vị tệ lắm à?"

Youngjae vội vàng xua tay. "Không không, ngon lắm. Tại em quen ăn nhạt thôi."

Lee thiếu gật gù, tiếp tục ăn canh rong biển của mình.

Chẳng trách cháo mấy ngày nay lúc mặn lúc nhạt lên xuống như nhiệt độ giữa buổi trưa và buổi tối mùa thu, hóa ra là do Lee Juyeon nấu. Cậu lại múc một thìa cháo lên, cháo vừa vào miệng đã tan ra, thịt gà cũng đã ninh nhừ, rất mềm, chỉ cần nhai một chút là có thể nuốt xuống. Ninh đến mức thịt gà róc cả xương thế này, chắc là phải dậy từ sáng sớm. Hôm nay lại còn là sinh thần của Lee thiếu, người ta vẫn dậy sớm nấu cháo cho mình, vậy mà mình còn chẳng biết hôm nay là sinh thần người ta, không có quà tặng gì hết, đến chúc mừng cũng chỉ nói một câu qua loa. Trong lòng Youngjae bỗng nổi lên cảm giác áy náy khó chịu không thôi.

"Nếu tính lịch âm thì hôm nay cũng là trung tuần tháng mười hai rồi." Lee phu nhân ăn xong, dùng khăn lau miệng một cách nhã nhặn. "Cũng nên chuẩn bị quần áo cho năm mới rồi."

Đúng là nhà buôn vải, Youngjae đến đây hai tháng, việc cậu làm nhiều nhất chắc là thay áo mới, có khi một ngày thay hai bộ.

"Công việc ở cửa hàng dạo này bận không? Chiều nay gọi thợ may qua phủ đi." Lee phu nhân nhìn về phía Lee thiếu, hỏi.

"Cuối năm, cũng khá bận."

Lee phu nhân phẩy tay. "Vậy thôi, đằng nào thợ may cũng quen thuộc hết người nhà ta rồi, cứ liệt kê màu ra rồi để họ may theo số đo cũ là được."

Thấy Lee phu nhân nói xong thì toan đứng dậy, Youngjae vội vàng mở miệng, nói muốn ra cửa hàng tự chọn vải. Thật ra cậu cũng không ham hố gì chuyện áo mới áo cũ, số quần áo nhà họ Lee đem đến cho cậu trong hai tháng qua đủ cho cậu mặc trong hai năm tới, huống hồ giờ cậu thích mặc Tây phục hơn Hàn phục. Nhưng nghe đến việc thợ may không đến phủ đích thân lấy số đo được, trong đầu Youngjae đột nhiên nảy ra ý nghĩ tự mình đến cửa hàng. Cũng hai tháng rồi cậu không ra khỏi phủ, loanh quanh trong cái viện nhỏ rồi đọc sách cả ngày, Youngjae thừa năng lượng đến mức đun sôi một nồi nước được luôn. Hơn nữa, nếu ra ngoài được, cậu cũng có thể tiện đường ghé qua đâu đó mua một món quà cho Lee Juyeon.

Lee phu nhân nghe cậu nói muốn ra ngoài, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ bảo Lee thiếu ăn xong thì đưa cậu theo, sau đó nhớ sai người đưa cậu về sớm.

Youngjae nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ không biết mình hay người ngồi bên cạnh mới là con trai Lee phu nhân.

19.

Lúc cậu và Lee Juyeon đến cửa hàng, người làm đã tất bật chạy qua chạy lại, khách đến mua vải may áo cũng ra vào không ngớt.

Lee Juyeon dẫn cậu lên lầu hai, dặn dò người làm chọn vải đo áo cho cậu rồi chạy xuống dưới xem sổ sách.

Thợ may đo áo cho cậu là một chàng trai thoạt nhìn còn rất trẻ, cao hơn cậu một chút nhưng rất gầy. Youngjae nhìn bàn tay cầm thước dây của chàng trai, đầu ngón tay trái quấn đầy băng vải, đầu ngón tay phải thì chi chít những vết xước, làn da trắng bệch của người nọ càng làm những vết xước đỏ nổi bật hơn.

Youngjae thở dài, đúng là kiếm ăn không dễ, mình ở nhà họ Lee ăn không ngồi rỗi hai tháng trời như vậy quả là hạnh phúc.

Lấy số đo xong, thợ may bảo cậu tự đi chọn vải. Cuối năm cửa hàng nhiều khách đến đặt áo, Youngjae cũng không muốn làm phiền người khác, cậu gật đầu cảm ơn rồi quay ra bắt đầu xem vải một mình.

Không xem thì thôi, xem rồi Youngjae mới hiểu tại sao gần đây hôm nào Lee Juyeon cũng về muộn như vậy. Cửa hàng nhà họ Lee rất rộng, vừa bán vải vừa may áo, lầu hai là chỗ ngồi của một loạt thợ may, lầu một bày bán vải. Cậu xuống lầu một, đi qua đi lại chừng năm phút đã bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa. Dù mỗi bàn đều có chú thích tên từng loại vải, xuất sứ từ đâu, giá tiền bao nhiêu, may gì thì hợp, nhưng từ bé đến lớn Youngjae vốn chẳng phải bận tâm mình mặc gì bao giờ, nhìn một hồi cũng không thấy có gì khác biệt, tự hỏi không biết hàng ngày Lee Juyeon kiểm sổ sách thì phân biệt đống vải này thế nào. Cậu nghĩ một hồi, cảm thấy mệt quá chẳng buồn nghĩ nữa, vươn tay định vơ bừa một cuộn vải có màu sắc hợp mắt mình rồi ôm lên lầu hai đưa cho thợ may. Nhưng tay Youngjae còn chưa kịp chạm vào cuộn vải, đầu bên kia đã có người nhanh tay rút cuộn vải đi trước cậu.

Youngjae ngẩng đầu lên nhìn sang đầu bên kia bàn, người kia cũng cùng lúc ngẩng lên nhìn cậu. Youngjae nhìn gương mặt người đối diện, cảm thấy rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra đây là ai.

"Chọn được chưa?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, Youngjae nhìn Lee Jaehyun tiến đến bên cạnh người đang ôm cuộn vải mà cậu muốn lấy, rốt cuộc nhớ ra người này là ai.

Tên ngáo thò tay vào chậu nước nóng cậu gặp ở phủ họ Lee lần Lee phu nhân ngất xỉu!

"Ôi em dâu!"

Youngjae nghe đến câu thứ hai của Lee Jaehyun, chỉ muốn nhắm mắt quay đầu đi sang dãy vải khác cho nhanh.

Nhưng Lee đại thiếu gia nào để cậu đi dễ dàng như vậy.

"Dạo này em dâu với Juyeon thế nào rồi?"

Chưa đánh nhau, chưa giết nhau, còn thế nào được nữa. Youngjae đảo mắt nghĩ.

Cậu không đáp.

Lee Jaehyun dường như không nhận ra là cậu muốn chạy sang chỗ khác, sợ cửa hàng đông người nên cậu không nghe rõ lời hắn nói, lại cao giọng nói tiếp.

"Nghe nói mấy hôm trước em bị ngã xuống ao, sao lại không cẩn thận thế!"

Người ôm cuộn vải đứng bên cạnh Lee đại thiếu gia nãy giờ đột nhiên phì cười.

Youngjae trừng mắt nhìn sang. Lee đại thiếu gia quả thực ồn như cái loa phát thanh trường cậu mỗi buổi sáng, nhưng cậu không trừng người nhà họ Lee được, nên cậu trừng đứa còn lại ở hiện trường, dù sao thì cậu cũng không quen người ta.

Lee Jaehyun nhìn Youngjae không được vui vẻ gì, cũng biết mình đùa hơi quá liền quay sang vờ mắng người bên cạnh. "Cười cái gì? Vô lễ! Chọn xong vải rồi thì mang lên trên đi."

Người kia nghe xong thì cũng không nói gì, bĩu môi một cái rồi chạy tót lên lầu trên.

"Ngại quá, em ấy vốn không có ý xấu." Lee Jaehyun nhìn theo bóng người đi lên lầu trên, giải thích với cậu.

"Không sao." Youngjae nở một nụ cười của người đã lăn lộn chịu gần hết sự giày vò của trường đại học, đáp lại Lee đại thiếu gia rồi cũng quay người chạy lẹ.

Lee Jaehyun vẫn không chịu buông tha cho Youngjae, cậu chuyển qua dãy vải khác hắn cũng lẽo đẽo theo sau lải nhải bên tai. Lee đại thiếu gia nói rất nhiều, nhưng dùng phương pháp tổng kết mà Youngjae từng học ở trường đại học để tiếp nhận mớ thông tin Lee Jaehyun muốn truyền tải thì đại ý là, cậu mau thành hôn với thằng em trai tôi đi để tôi còn được về nhà!

Youngjae nhếch mép, Lee đại thiếu gia nên đắp chăn ngủ một giấc thì hơn, trong mơ cái gì cũng có.

Nhưng cậu chủ Sohn là một người lịch sự, cậu sẽ không nói với người khác những lời như vậy, quá là mất hình tượng lương y ôn hòa hiền lành phúc đức nhà họ Sohn. Youngjae đang định mở miệng khéo léo đuổi người thì bị một tiếng gọi từ sau lưng cắt đứt.

"ANH HỌ!"

Lee Jaehyun và cậu cùng quay đầu về phía phát ra âm thanh. Chủ nhân giọng nói đứng ở cửa, trên người là một chiếc áo khoác gió dáng dài, cổ quàng khăn len màu đỏ, bốt da cao đến đầu gối, trên vành mũ lông trắng muốt còn lấm tấm vài hạt tuyết chưa kịp phủi đi. Người mới đến nhìn thấy Youngjae thì mở to mắt ngạc nhiên.

"ERIC!"

---------đường phân cách xinh đẹp do các cameo trong chap này vẽ lên----------

ôi, bao giờ mới tìm được người dậy sớm ninh gà nấu cháo cho tui ăn không biết. ôi em iu, tìm được người chịu dậy sớm ninh gà nấu cháo cho mình như thế thì mau đồng ý gả cho người ta đi, đừng si nghĩ nhiều nữa, nghĩ nửa là khỏi gả lun đấy :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top