Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04

- Haerin ơi, InKyung vừa xin lỗi tớ, chúng tớ làm lành rồi.

Sướt mướt rồi lại trở về với tình yêu. Em cười, nhìn InKyung dựa lưng vào ô tô, mắt chăm chú đặt lên điện thoại, em không có gì muốn nói. Jihye thật sự đã hết buồn, Bae InKyung giỏi thật. Anh ta khiến nàng vui trở lại chỉ trong một chốc, em không còn có thể giúp nước mắt của nàng ngừng rơi, dù cho thời gian em ở cạnh nàng vẫn nhiều như thế.

Tớ, không còn là viên kẹo ngọt ngào mà cậu cần mọi lúc nữa rồi. Tớ không còn có thể khiến cậu vui nữa. Điều đó nghĩa là, tác dụng duy nhất của tớ đã biến mất. Giờ, nhìn tớ giống món đồ chơi bị bỏ rơi, món đồ chơi đã từng được chủ nhân của nó trân trọng nhất.

Đối với cậu, vô vàn người đến, người đi, dù vô tình, hữu ý, tớ cũng chỉ lướt qua đời cậu một khoảng thời gian ngắn thôi... cũng có khi, sự xuất hiện của tớ là vô nghĩa. Nhưng, tớ tin rằng việc cậu xuất hiện trong đời tớ là việc ý nghĩa nhất. Bởi, dù tớ có gặp thêm cả tỉ người nữa, cậu vẫn là người tớ thích, người tớ nhớ với cái danh "người tớ yêu" đến cuối cuộc đời.

Kang Haerin quả thật là một liều thuốc tốt để an ủi Mo Jihye những lúc nàng buồn vì tình. Đơn giản là Kang Haerin ở bên cạnh. Có lẽ, Jihye nghĩ rằng em ở bên nàng những lúc nàng buồn là điều hiển nhiên. Cũng đúng, nhưng nàng chưa một lần hỏi Haerin cảm thấy ra sao trong ngày, khi mà Haerin buồn, em cũng gượng cười mà an ủi người em yêu. Như hôm trước vậy, cảm giác tủi hờn lại thấm vào em.

Hôm ấy trời mưa. Ông trời muốn dùng những giọt nước để thức tỉnh con người mu muội vì tình dưới trời mưa xối xả.

Mưa rơi, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ người con trai nàng yêu đang chờ sẵn cùng chiếc ô trên tay. Em đứng sững giữa mưa, cười buồn. Chờ người em yêu ngoảnh lại. Nhưng đến tận khi xe đi khuất mất, em cũng không thấy được nàng ngoảnh lại nhìn.

Nàng không còn muốn tắm mưa cùng em mỗi lúc mưa rơi nữa. Nàng có thay đổi không? Hình như vẫn thế, chỉ là ảo tưởng trong em lớn quá mà thôi.

Em khóc dưới mưa. Em tự hỏi, em có nên tự hào vỗ ngực và hét lên rằng: "Ta đây là liều thuốc chữa lành hiệu quả của người ta yêu. Ta là người đứng ngoài để giúp người ta yêu hạnh phúc đi bên người khác." hay không?

Tôi chính là con ngốc được người tôi yêu công nhận.

Ngốc thật.

Mưa ngừng trút xuống đầu em. Chiếc ô đen đã che lấy em. Chiếc giày thể thao ướt sũng, ống quần dính đầy bùn đất đập vào mắt em. Người con trai chỉ đứng yên mà không nói lấy một lời. Tay vẫn cầm chiếc ô để che chắn cho em, anh vẫn bên trong chiếc ô, chỉ là vai trái đã thấm đẫm nước mưa rồi.

Em ngước lên DongHyuk, ngoảnh mặt bỏ đi, anh đuổi theo sau, nước mưa khiến chiếc quần tây bị dính bùn đến tận đầu gối. Anh từ nhỏ đã ghét nhất sự bẩn thỉu, anh vẫn mặc kệ mà đuổi theo em.

- Tớ thích Kang Haerin.

Anh hét to, anh đứng giữa sân trường, em đã vào đến hành lang. Em không bất ngờ, em đáp lại vừa đủ nghe.

- Tôi không thích cậu.

Như đứng gần những cơn sóng lớn. Từng lời em thốt ra như những đợt sóng dữ xô vào người Kim DongHyuk. Biết trước kết quả, nhưng nghe chính miệng người mình yêu nói, anh vẫn đau thấu tâm can. Cả Kang Haerin lẫn Kim DongHyuk đều chung một hoàn cảnh.

Tự hỏi, DongHyuk đã đứng đó từ bao giờ? Có phải, sẽ lại có người giống như em không? Sẽ đứng dưới mưa ôm tình đơn phương vỡ nát?

Nếu đơn giản thì đã không phải tình đơn phương.

Em cứ thế rời đi, đạp xe trong chiều mưa xối xả.

Tự nhiên tớ muốn tắm mưa quá, không muốn cản cậu nữa.

Chiếc xe đạp chạy ngược lại với chiếc xe hơi. Khi nãy, có người con gái ngoảnh lại tìm một hình bóng với cảm giác kì lạ trong tim. Bây giờ, một cô gái khác điên cuồng đạp xe dưới mưa. Không còn là Kang Haerin yêu thích việc ngắm thiên nhiên, thời gian lặng lẽ trôi với người con gái mình yêu ở phía sau xe nữa. Em, phát điên mất rồi.

Từ khi nào..?

Bản thân em cũng không rõ.

---

Khi bình tâm lại dưới hiên nhà. Em mới thấy, bản thân buồn không hề đúng lúc. Đáng ra, em nên buồn ngay khi tình yêu của em chớm nở mới phải. Ngay sau khi nàng nói nàng thích một người con trai, khi ấy em phải buồn rồi đập nát cái mơ mộng viển vông của mình đi. Vậy mới phải.

Yêu thì sẽ bị mù à? Sẽ hay quên những lần bản thân bị tổn thương sao? Rồi sẽ nhận ra hết, nhớ lại hết khi nỗi buồn và thất vọng ập đến?

Em đắn đo với tình yêu của mình, liệu em có nên nói ra? Rồi đến đâu thì đến. Nhưng...

Nếu em nói ra tình cảm của mình, không cần nói đến tình yêu, kể cả tình bạn cũng không còn.

Cậu không thích con gái, cậu không cần một nàng công chúa. Vậy thì kiếp này ta chẳng thể đến với nhau. Kiếp sau, tớ sẽ đầu thai thành một người con trai thật tốt để sánh bước cùng cậu nhé?

Tớ sẽ, làm một chàng hoàng tử.

---

Không thấy Kang Haerin thân với Mo Jihye như trước nữa. Nàng cũng chẳng thể thoải mái ra vào cuộc sống của em nữa rồi.

Em nghĩ,

Với tư cách là một người bạn, giữa hai ta thế này là đủ. Như lúc trước, tớ nghĩ, nó là tình yêu mất rồi. Và chúng ta thì chẳng phải người yêu.

-----

💤

Giống hệt tên fic không lệch li nào nhé =)))))))))

Mà chap này có mỗi 1000 chữ à :P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top