Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

34. Hotel Room Service

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MV: Hotel Room Service - Pitbull.

JustaTee POV:

Tôi di chuyển ra khỏi bệnh viện, mắt tôi tò mò nhìn xung quanh thì không thấy Thiện ở đâu cả. Lúc đầu tôi nghĩ em buồn đi vệ sinh, nhưng hoá ra tôi phát hiện em đã đợi tôi sẵn ở ngay xe. Em đang dựa lên trên cửa xe, mặt của em úp vào trong cánh tay.

"Em mệt rồi sao?" Tôi hỏi, ôm Thiện từ phía sau lưng làm cho em rùng mình, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên cổ của em. Khi Thiện chưa chịu trả lời, tôi nhíu mày giữ em chặt hơn và hỏi tiếp. "Có chuyện gì thế?"

"Chỉ là mệt thôi." Thiện thì thầm, chất giọng len lỏi qua cánh tay để truyền đến tôi.

"Để tôi nhìn mặt em một cái." Tôi thì thầm, buông em ra khỏi ụp mặt vào cánh tay, sau đó tôi ép em nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi. Thiện cũng nhìn lại theo mệnh lệnh, bộc lộ ánh mắt đen tối và muốn phát khóc. Điều đó đã khiến cho tôi muốn ôm Thiện nhiều hơn nữa, đem em giữ chặt lên xe chỉ để được ôm em.

Khi Thiện trèo lên tôi, toàn thân của em lúc này đang run cầm cập, em không hề nói gì. Tuy cú níu giữ của em vừa chặt lại vừa khô ráp, nhưng thân thể của em lại mềm dẻo thật giống như Thiện đang dần dần nhào vào lòng tôi, để tìm kiếm ấm áp.

Tôi muốn hỏi sâu về chuyện của em với gia đình, nhưng trong đầu tôi nghĩ rằng em sẽ không muốn thừa nhận. Do đó, tôi không mở miệng nói gì. Tôi chỉ có dẫn em lên hàng ghế kế bên. Thiện đặt đầu mình lên chiếc cửa, tấm lưng mềm mại nằm trên chiếc ghế.

"Em cần phải ngủ sớm đấy, con trai."

"Đừng gọi tôi kiểu đó." Thiện nhìn tôi ngay, ánh mắt của em rất kiên định cho dù ban nãy tỏ ra mệt nhoài.

Tôi gãi mũi hít vào, chớp chớp mắt.

"Không muốn sao?" Tôi thật sự cũng không có ý định gọi Thiện như thế. Chỉ là miệng tôi bỗng dưng buộc ra cái chữ con trai cưng đó.

"Tôi không phải là con nít, Tuấn." Thiện thốt lên cảm thấy phiền não rõ rệt, em xoa mắt mình rồi lại lim dim muốn buồn ngủ làm cho tôi cười thành tiếng. Là tôi thì tôi cũng đã chọc ghẹo em thế này mãi mãi rồi.

"Ừ ừ được rồi, tuỳ em nói, thì là con trai của mỗi mình tôi." Tôi trêu chọc tiếp, trong lòng biết rất rõ tôi đang phạm quy tắc với Thiện.

Thiện không hài lòng buông tôi ra, tôi đóng cửa xe bên chỗ tôi lại. Biểu lộ của em ban nãy hết sức thú vị, chuyện em nhạy cảm với những thứ cấp trên như vậy. Một hôm nào đó, tôi sẽ thử đùa lại lúc mà Thiện đang có tâm trạng.

Chuyến đi từ bệnh viện trở về thật khách sạn thật tĩnh lặng, làm cho tôi và Thiện không muốn nói gì cả. Thật sự là không cần phải nói chuyện trong giờ phút này; bởi yên tĩnh mới là thoải mái nhất, nhưng với Thiện khi còn đang phiền muộn thì là không thể.

Tuy nhiên, im lặng không có nghĩa là không quan tâm lẫn nhau. Cho dù ánh mắt của Thiện hay nhìn ra ngoài cửa sổ và ít khi nhìn tôi lái xe về khách sạn, em vẫn liên tục đặt tay của em lên tôi. Cảm giác đó đối với em thật thoải mái, tôi thậm chí còn phải buông cánh tay phải ra và lái xe bằng một tay duy nhất, tay bên phải của tôi nắm chặt vào tay bên trái của em rất nhẹ nhàng giống như đây là điều tự nhiên nhất.

Tôi tự hiểu trong lòng là được, không muốn nói cho em biết. Tuy nhiên, tôi không cần nói ra bởi tôi cũng đã có câu trả lời ngay từ một trong số dấu hiệu mẫn cảm của thân thể em khi ma sát với thân thể tôi, có thể Thiện đang lo sợ tôi sẽ lợi dụng việc đó để trêu chọc hoặc là hỏi sâu về em chẳng hạn. Do vậy, tôi chỉ nên tự ngẫm lại và giữ im lặng là tốt nhất, và tôi cọ cọ tay mình vào trong tay Thiện, để cho em nghĩ rằng có tôi ở đây che chở cho em mọi thứ.

Mẫn cảm chính là một trong những điều tôi cực kì hứng thú nhất với em; khi gặp thời cơ tôi có thể ăn em, Thiện sẽ vô cùng táo bạo cao hứng. Nhưng có những lúc, Thiện mơ hồ không thể cảm nhận được. Đã nhiều lần thế rồi, trong lòng em đang ao ước chuyện gì đó sâu thẳm, ngay cả tôi cũng không nhận biết nếu như không chờ đợi.

"Em buồn ngủ rồi sao?" Tôi hỏi, chuẩn bị đem xe đi đậu ở khách sạn, bàn tay tôi không muốn buông bàn tay của Thiện ra. Em không nhìn tôi, nên tôi không thể đoán em đang nghĩ gì được.

"Không đâu, tôi chỉ suy nghĩ lung tung thôi." Thiện trả lời bằng chất giọng có chút mơ hồ. Thật lòng mà nói, cái loại khát vọng được hỏi em xảy ra chuyện gì làm cho tôi bứt rứt không yên. Tôi biết bản thân tôi phải tôn trọng một chút riêng tư cho em, và cầu mong em sẽ thổ lộ với tôi khi em cảm thấy thoải mái để nói ra. Đi theo bên cạnh Thiện cũng là cách để em từ từ bộc lộ ra được, tôi thì thoải mái với những ý em nói chứ không khó chịu gì. "Còn anh?"

"Tôi còn tỉnh như sáo." Tôi trả lời, nhìn đồng hồ. "Dù sao cũng gần 5 giờ sáng rồi, em có muốn đi ăn sáng không?"

"Nhưng giờ tôi muốn về nhà nằm ngủ." Thiện đáp, cuối cùng cũng chịu khó nhìn tôi, nhẹ cười tôi một cái.

Biết ngay Thiện sẽ nói như vậy, nhưng tôi không cần phải dẫn em phải đi ăn sáng ngay bây giờ. Ở trong khách sạn thì có tủ lạnh, do vậy tôi có thể mua một số rau củ quả và cất gọn chúng vào trong đó. Khi Thiện thức dậy, bụng em sẽ vô cùng cồn cào và em sẽ có đồ ăn ngon để ăn.

"Được, em đi ngủ trước đi. Tôi sẽ ra ngoài đi mua đồ ăn sáng." Tôi dặn em, nghiêng đầu ra hiệu kêu em về phòng. "Tôi sẽ không đi ra ngoài lâu rồi, 5 giờ có chợ sáng mở cửa rồi."

"Sao anh không gọi đồ ăn khách sạn chứ?" Thiện lim dim mắt phàn nàn rồi dựa đầu mình vào tôi, má em ấn lên vai tôi.

Tôi nhăn mặt lại nhìn em tò mò. Không giống như Thiện chút nào.

"Em muốn ăn sao? Ra ngoài chợ có nhiều món ăn ngon hơn." Tôi chỉ ra, cảm nhận toàn bộ khao khát được... trổ tài đang ngập tràn bộ óc của tôi, đâm ra tôi phản đối việc mua đồ ăn khách sạn.

"Tôi không muốn bỏ anh đi." Thiện đáp lại bằng chất giọng buồn ngủ. Sau đó, em thở dài. "Muốn cảm nhận hơi nóng của anh lắm."

Tôi cắn đầu lưỡi của mình, cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo trước khi vô liêm sỉ một lần nữa, tôi đang cân nhắc xem nên đáp lại lời em nói thế nào.

Thật giống như Thiện bây giờ muốn tôi kè kè bên em mới chịu, trong khi tôi đã hứa sẽ bên cạnh em bất cứ lúc nào mà. Thân thể tôi cảm thấy bồn chồn day dứt, làm trái tim cho tôi vừa bị hâm nóng lại vừa thêm nồng nàn. Cổ họng tôi trông như bị tắc nghẽn, cả hai bàn tay đôi chân đều mang dục vọng muốn được ôm ấp Thiện, che chở cho Thiện mọi lúc mọi nơi. Cho dù tôi không biết thực sự làm cách nào được vậy... hay có lẽ vì Thiện đang nói chuyện ngọt sớt với tôi nữa.

"Tôi sẽ về nhà ngay khi mua đồ xong." Tôi hứa với em, nựng em thật nhẹ. Sau đó, tôi thử nhẹ nhàng lấy môi mình hôn em một cái, bàn tay sờ soạng em lung tung giúp cho em thêm tin tưởng.

"Cần anh thế này..." Thiện đỏ hết cả mặt thì thầm. "Xin anh..." Em khẩn cầu tôi, gần như nông cạn không kiềm chế được nữa.

Tôi cau mày kêu lên, cảm nhận thân thể của tôi đang muốn bủn rủn chao đảo theo. Tôi đã mất vài phút cho việc này rồi, trong lòng đang phải đối mặt với không gian khó xử giữa tôi và em. Người ta hay dặn rằng hãy học cách kiềm chế thoả mãn của mình với đối phương, nhất là lúc Thiện "đòi hỏi" không đúng lúc lắm.

"Tôi biết anh rất lo cho sức khoẻ, nhưng tôi không muốn bỏ anh lại." Thiện thì cầu rồi ôm tôi chặt hơn. "Khoảng cách giữa tôi và anh ngày càng xa nhau hơn rồi, dù tôi và anh có ngủ chung đi chang nữa, trên một chiếc giường đôi cỡ lớn."

"Tôi sẽ luôn bên cạnh em." Tôi dặn dò Thiện rồi dùng bàn tay xoa xoa cái tay nhỏ nhắn đang bấu víu tôi như chiếc gối ôm, tự hỏi rằng tại sao trên đời này tôi chỉ khát khao được bảo vệ Thiện đến như vậy. Cảm giác lúc này vừa đơn giản lại vừa quan trọng, khó có thể cưỡng chế mỗi khi tôi nhìn Thiện. Tôi muốn ngó lơ tất cả dục vọng của mình nhiều lắm, trong nội tâm của tôi đang trách móc bản thân đang có lỗi vì nhu nhược trước loại tình huống này.

Nhưng Thiện không như tôi, em không suy nghĩ gì mà để bản thân tự do bộc lộ ham muốn mọi lúc mọi nơi. Tôi cũng cố hết sức để kiềm nén lại bản thân để tránh vì nhu cầu của Thiện mà phát tình. Rất có thể sẽ đem lại hối hận sớm, tôi sẽ dễ quên và không nhớ ra được tình cảm nồng thắm này, mặc cho tôi đã... vô lo vô nghĩ bỏ qua tất cả chuyện lừa bịp của em với tôi.

"Tôi hiểu tôi hiểu." Thiện ngẩng đầu lên nhìn tôi. "Nhưng không phải là ý của tôi."

Thiện chỉ nhìn tôi như thế, ánh mắt của em vẫn dễ thương long lanh biết bao nhiêu, nhưng trong đó có chút lừa người. Đầu óc của tôi bị mụ mị nặng nề rồi.

Thiện không nói gì tiếp nữa. Tôi cũng không nói, bởi vì đầu óc của ôi đã trống rỗng khi em nhìn tôi giống như tôi là tất cả của Thiện, trong khi tôi cũng sẽ không là gì nếu như không có em.

Tôi muốn hôn em dữ dội rồi!

"Anh không được đi lâu có biết chưa." Thiện nói rồi mở cửa xe, nhìn rồi cười tôi một cái, bước ra khỏi xe. Công nhận, em đổi ý rất nhanh làm cho tôi vốn dĩ đang nóng rực cả người mà phải hoàn hồn.

Tôi lặng nhìn em bước vào trong khách sạn, mắt tôi chớp ngang dọc khi thấy em vẫn đang để ý tôi từ xa.

"Em sẽ là thần chết của tôi...!" Tôi thán miệng, Thiện sẽ không nghe được tâm tình của tôi đâu.

Rhymastic POV:

Tôi nhoẻn miệng cười bước vào sảnh, lục lọi túi quần để tìm kiếm chìa khoá cửa phòng khách sạn. Tôi đi ngang qua lễ tân và sử dụng thang máy.

Mắt tôi nhìn về phía lối ra, chiếc xe cho thuê vẫn còn đậu ở đó làm cho tôi ngạc nhiên. Tôi gần như háo hức muốn ùa ra ngoài và lôi Tuấn vào khách sạn với tôi, nhưng một lần nữa... tôi không nên đoán mò lung tung.

Chuyện ban nãy tôi đột ngột chấm dứt thể hiện tình cảm với Tuấn đúng là thú vị, đủ để giải trí mang lại cho tôi một chút tỉnh táo mà không phải ngủ tiếp nữa.

Một khi vào phòng, tôi dựa vào bức tường gạch trắng và cảm nhận miệng ngừng cười. Tôi giả bộ cười với ai dễ lắm, nhưng tôi không muốn kéo dài mãi mãi.

"Nhớ nhà quá." Thật ra tôi muốn trở về Sài Gòn ở ngay và luôn, cái kí túc xá nhỏ xíu của tôi và thằng Thế Anh quả thực đã là mái ấm rồi. Về định nghĩa nhà của tôi, đó chính là một nơi mà không còn kí ức phải vướng bận.

Suy nghĩ đó làm cho cơn xấu hổ lại một lần nữa xuất hiện và bụng dạ tôi trở nên bồn chồn. Tôi không muốn ở đây lâu dài chút nào, tất cả chỉ là vì tôi thương nhớ người thân quá. Tôi cảm thấy mình có lỗi với gia đình và cái nôi chính bản thân nữa.

Tôi ngưng dựa lưng vào tường và bước vào trong, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy có hai cái giường (không lớn cho lắm), thích hợp để cho tôi dưỡng sức một chút. Ban nãy bày trò rất vui nên giờ tôi không muốn đi ngủ nữa. Khi nào Tuấn trở về, tôi sẽ tập trung tiếp tục công kích anh cho thật hả dạ, dù quá khứ của tôi và anh không được vui vẻ cho lắm, nhưng ít ra đây là con người mà tôi luôn cảm thấy ấm áp và an toàn nhất khi bên cạnh nhau.

Tôi cởi giày và ngã mình nằm lên trên giường, tôi nhắm chặt mắt mình lại và lấy chăn bao trùm kín mít toàn bộ cơ thể. Hành động này làm cho tôi không nghe được có tiếng gõ cửa.

"Giờ này còn ai gọi cửa?" Tôi hỏi rồi cười cười, chỉ có Tuấn chứ còn ai khác nữa!

Tuấn nhìn tôi một chút rồi cũng bụm miệng cười. Cho dù tôi biết anh không thể tránh khỏi chuyện bịp bợm của tôi, anh vẫn coi như không là gì cả. Tôi gãi sau đầu xấu hổ, ra hiệu cho anh nhào lên giường và ôm chằm lấy tôi.

"Có người ham muốn ngay sau khi nhìn thấy tôi đây." Tuấn khiêu khích rồi cởi giày, bỏ cái áo khoác qua móc treo rồi nhẹ nhàng nới lỏng vài cái nút ở trên áo sơ mi. Tuấn hài lòng bỏ cái cà vạt đi, ném về phía cái áo khoác đang treo giống như chúng đang cản bước anh vậy.

"Tôi tưởng đây là dịch vụ khách sạn hầu bao chứ!" Tôi nhẹ giọng nói đùa, không biết xấu hổ là gì. Tôi vui sướng thực sự, tay tôi cũng nắm lại để nén dòng điện lan toả khắp người, để chúng truyền xuống tấp drap. Trong lòng tôi mong đợi nhìn Tuấn, thắc mắc tại sao anh lại không đi đâu nữa.

"Đúng đó còn gì." Tuấn nằm lên phần giường của mình, nhìn lên trần nhà thở một cái làm cho tôi mất hứng. "Sao chưa đi ngủ?"

Tôi hơi giận. "Anh quả thực là..." Tôi im ngay, phát hiện ra Tuấn đang từ từ lại nhích qua một góc chừa một chỗ rất lớn chứ không chiếm hết toàn bộ. Tôi tham lam rời giường của bản thân và leo lên giường anh.

JustaTee POV:

"Là gì?" Tôi đỏ mặt hỏi, mắt nhìn Thiện leo lên giường, chậm rãi đưa đầu mình đặt lên bộ ngực của tôi. Tôi và em lúc này không còn khoảng cách gì nữa. Thiện mau chóng chồm lên đùi tôi, đưa hai cánh tay mình chống lên nệm ở hai bên cổ của tôi.

"Người tôi yêu tuyệt vời nhất." Thiện trả lời nhẹ nhàng, nhắm mắt nhìn tôi cười.

Tôi hồi đáp. "Đúng vậy."

"Anh thấy sướng không?" Em tò mò hỏi. Khi tôi ngẩng cao đầu để mắt nhìn rõ được em, Thiện liền mãn nguyện hài lòng.

"Sướng." Tôi một chữ nói với Thiện, cảm nhận dục vọng đang tăng dần. Tôi có thể chìm vào giấc ngủ ngay bây giờ, chỉ là lúc này, tôi đang bị Thiện bao vây, sử dụng cái chân để cọ cọ khu vực xương chậu của tôi.

Sau khi trả lời, Thiện ấn môi mình vào cổ của tôi rồi dần dần mút dọc phần cằm tôi. Hành động này vừa nhanh chóng lại vừa kịch liệt, thoả mãn nhu cầu của em lẫn tôi. Như mọi lần tôi trả lời lại là những cú mẫn cảm da gà vì nhột, tôi cũng bắt đầu học cách rên rỉ giống như em, nhưng chỉ kêu ư ư trong cuống họng không quá to. Dừng lại ở phía sau cổ, Thiện nhẹ cắn lên đó một cái.

"Coi chừng răng sâu." Tôi chọc ghẹo, Thiện ngừng lại và mau chóng cắn môi dưới của tôi. Mắt của em vẫn thèm thuồng nhìn tôi, cánh môi nhỏ bé của em vội dứt ra để lại trên đó là một vết đỏ.

"Phục vụ cho tôi đi." Thiện ra lệnh, muốn nhờ vả tôi chuyện gì.

"Phục vụ cho em cái gì?" Tôi hỏi, cười đểu.

Thiện liếm môi, đưa tay lên xoa xoa cái bụng ốm nhom của tôi. Sau đó, bàn tay em dừng lại ở phần dây nịch quần. "Anh hiểu tôi..."

"Tôi muốn nghe em đòi hỏi tôi phục vụ gì."

"Tôi có thể..." Thiện bắt đầu hỏi, rồi mau chóng nhấn chìm môi em lên tôi, cách em hôn tôi như muốn nuốt chửng tôi thật sự. Thiện rất mãnh liệt, đúng là có hơi quá.

"Em muốn gì tôi cũng chiều hết." Tôi nhẹ nhàng đáp lại. Mắt tôi nhìn Thiện trêu chọc thân thể tôi hết sức dễ dàng, tôi còn gì mà không thể trao cho em?

"Anh... tôi không lươn lẹo, tôi nói thẳng!" Thiện vừa hôn vừa nói với tôi, sau đó run rẩy cười gian. "Tôi từ lâu đã rất muốn được đè anh."

Tôi cũng cười theo, có chút mất đi dưỡng khí. Cảm giác được đối phương hôn liên tục sao mà thật mân mê khó dứt bỏ, hôn ở môi hay hôn ở cằm và ở cổ đủ làm cho tôi bủn rủn thay vì phần xương chậu thì lại là phần mông.

"Thì em đang đè tôi đây." Tôi choáng váng trả lời.

"Tôi muốn..." Thiện do dự liếm phần đỏ trên cổ tôi. Tôi nghiêng đầu qua để cho em mặc sức chơi đùa nơi đó nếu như không dừng lại.

"Muốn?"

"Đưa của quý của tôi vào trong thân thể của anh!" Thiện nhấn mạnh lập tức.

Mắt tôi trợn lên, miệng không biết nói gì hơn. Tôi chỉ có thể cảm nhận thân thể tôi (nhất là vùng mông) đang ấm áp phản ứng với lời đề nghị đó. Tuy nhiên, tôi bị choáng váng và không biết biểu lộ thế nào bằng lời nói. Tôi cảm thấy thế nào đây? Câu trả lời, đó chính là yêu, tôi không thể đơn giản hơn được nữa!

"Ồ. Thiện... em..."

"Anh đang phản đối sao..." Thiện hỏi, có chút chùn bước. "Anh không cho phép tôi?"

Tôi lắc đầu, dẫu trong lòng không chắc chắn tin tưởng giao phó công việc cho Thiện. Tôi nghĩ rằng nếu như Thiện đang đòi hỏi, thì tôi chỉ có thể bằng lòng đồng ý, với tất cả mọi cách yêu, để làm cho em vui. Tôi không thể ràng buộc em chuyện vai trò vào thời điểm yêu nhau đậm sâu.

"Tôi không có phản đối, thật ra chúng ta có thể thoải mái đổi vai trò." Tôi thì thầm, cảm nhận phần dưới của tôi đã dần dần thoải mái hơn và không gượng gạo. Bàn tay tôi cầm lấy bàn tay em, chứng kiến hơi thở thoát ra từ lá phổi ngày càng mạnh mẽ.

-end chap 34-

P/S: Cảm ơn các bạn đã đọc, hãy cân nhắc vote truyện (nút hình sao) nếu như cảm thấy hay. Mình sẽ vô cùng biết ơn.

31/8/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top