Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Giao tranh bùng nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BigDaddy POV:

Thanh Tuấn phát điên rất nhanh. Tôi biết không phải là vì chuyện rượu gì đâu, tại vì ngày xưa tôi từng mời rượu cùng anh ta ngay trong giờ làm việc rồi, anh ta còn cho phép tôi thoải mái uống nữa mà. Nhưng nhìn cái cách nổi giận đùng đùng vô căn cứ như vậy, tôi không đơn giản gì mà muốn bỏ trốn mà phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại có chuyện này.

"Tôi đã làm gì sai, tôi đã làm gì sai, sao anh vào đây?" Tôi lên giọng như con nít nói trước khi anh ta nói gì, tôi lờ cái cách anh ta túm cái cạnh cửa. Anh ta cũng không thèm nhìn mặt Đức Thiện, mà giận dữ nhìn tôi, sau đó một bước anh ta chui vào phòng làm việc của Phương Ly. Tôi có thể nhận rõ, Thanh Tuấn không hề có thiện cảm gì với Đức Thiện cả, bằng chứng là mắt của Thanh Tuấn cố tình phớt lờ sự hiện diện của trợ lí mình.

Đức Thiện cũng không làm gì, chỉ có biết nhìn tôi chứ không dám nhìn ông chủ đích thực của cậu ta, trong lòng cậu ta cũng biết rất rõ là cậu ta sẽ bị đuổi việc thế nào nếu như Thanh Tuấn tự dưng phát khùng lên.

Hơn mười năm nay rồi, anh ta bản tính không chịu thay đổi gì, cứ đùng đùng nổi giận như thế. Thật sự làm cho người ta phải mệt mỏi trong sợ hãi. Nhiều năm nay, tôi thì đã quá quen với cảnh tượng đó nên... tôi chẳng có biết sợ là gì.

"Tôi phát mệt với cách cậu nói chuyện như thể đây là trường cấp một vậy đấy." Thanh Tuấn thì thầm, lắc đầu không tin trong lúc tôi ngồi nhâm nhi vodka. Tôi hít hít vào trước nồng độ cực mạnh của thức rượu này, tôi ngồi dựa vào ghế làm việc và cảm nhận chất lỏng C2H5OH đó từ từ đốt cháy thực quản và dạ dày của tôi. Tôi trước giờ thích loại cốc tai margarita rồi, nhưng Phương Ly thì chúa ghét loại rượu đó.

"Thì tôi hết giờ làm việc rồi mà." Tôi nói, thử nhắc nhở lại anh thử. Giờ này cũng là giờ tôi thu xếp đồ đạc để chuẩn bị về nhà. Lịch làm việc của tôi trái buổi nên tôi phải như thế thôi. "Tôi cũng đang chuẩn bị đi về nhà đấy thôi."

"Hay đấy..." Thanh Tuấn đáp, đóng cửa lại cái rầm để những người làm việc lân cận không phải nghe tiếng ồn ào bên trong phòng làm việc. Dĩ nhiên, Đức Thiện và tôi không được dung tha đâu. "Đó là cách cậu nhân cơ hội để chui vào phòng làm việc của Phương Ly, rồi uống tới say cùng với... trợ lí sao?"

Đức Thiện giật mình đứng dậy và giương cao mặt mình trước cái biểu cảm kiên định và hống hách nhất của Thanh Tuấn, tôi chưa từng thấy có người nào chịu khó nhìn anh ta như cậu ta. Kì lạ dễ sợ.

"Thưa Luật sư, tôi không có uống." Đức Thiện cam đoan, rồi lui về một bước để giữ khoảng cách.

Tôi chớp mắt, ngắm nhìn hai con người kia giao tranh gay gắt với nhau, trong khi miệng tôi vẫn hớp cốc rượu khác. Lần đầu tiên, Thanh Tuấn bỗng dưng nổi giận như muốn giết người, với một người từng giúp đỡ anh ta như vậy. Điều đó dĩ nhiên làm cho tôi lo rồi, và tiếp theo đó là một tiếng quát mắng (không có gì sánh nổi):

"Tôi không có nói chuyện với cậu!" Thanh Tuấn cay nghiệt nói rồi quay mặt nói với tôi. "Khi nào cậu mới trưởng thành lên đây, BigDaddy?"

"Vậy khi nào anh ngừng cái bản tính mặc nhiên đùng đùng nổi giận hả?" Tôi hỏi.

Thanh Tuấn không biết nói gì. Thay vào đó, anh ta nhìn cái li mà tôi rót thêm để mời Đức Thiện mà cậu ta không uống, anh ta nhìn chằm chằm vào đồ ngon trong vài giây im lặng rồi ngồi xuống ngay chỗ mà Thiện ban nãy đã ngồi. Tôi thì muốn nhắc nhở anh ta là tôi sắp sửa về nhà rồi, mà khổ là anh ta không bao giờ nghe tôi nói. Không có gì tốt lành cho người ta nếu như bắt gặp anh ta vào những lúc như thế này.

"Cậu rời khỏi đây đi." Anh ta nói với Đức Thiện, không nhìn cậu ta rồi sau đó anh ta giật cái li đến mức vodka văng ra bàn, và anh ta uống ực một hơi thành ngụm lớn. Đúng là... điên rồi khi mới uống vodka như vậy! Tôi cũng ra hiệu cho Thiện rời đi, nhưng tôi kịp nhận ra Tuấn chuẩn bị xay xẩm mặt mày tiếp tục chửi mắng tụi tôi tiếp, toàn là chuyện... không có lí do.

Tôi thì chẳng có gì để làm ngoài việc tôi chui vào đây để lén uống rượu quý của Phương Ly thôi. Thanh Tuấn đã thừa biết rằng tôi uống xong là rời đi ngay trước khi rượu làm cho đầu óc tôi trở nên mụ mị, nhưng anh ta không bao giờ chịu nghe ai cả.

Khi Thiện vẫn do dự không chịu đi, tôi mới nói:

"Xin cậu cho tụi tôi nói chuyện được không? Cậu rời đi được rồi." Tôi cười thân thiết lịch sự nói. Tôi biết cậu nhóc này đã bị tổn thương rồi, là do gặp phải hai con người điên như Thanh Tuấn và Phương Ly.

Bên cạnh đó, Đức Thiện tốt nhất nên rời đi, để không phải ở đó mà chịu đựng cái cảm xúc bực dọc vô cớ của Thanh Tuấn trút lên đầu cậu ta. Bản thân tôi cũng không thể xử lí hết được nữa, tình hình dịu đi chừng nào hay chừng đó. Mặc dù Thiện là thực tập sinh vô cùng trung thành với chủ, nhưng đành phải rời đi.

"Tôi ghét cậu." Thanh Tuấn đợi cậu ta đi xong, rồi đóng cửa thật mạnh. Anh ta nhìn trừng tôi như thể tôi vừa mới làm mất đi máu lửa cho cuộc giao tranh này vậy. "Và tôi cũng ghét cậu ta nữa!"

Tôi chớp mắt trước vế sau của câu nói kia.

"Rốt cuộc là cậu con trai kia đã làm gì với anh vậy?"

Tôi hỏi, có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người này vậy? Tuy Thanh Tuấn chỉ mới gần bốn mươi tuổi thôi nhưng anh ta bây giờ hễ không được gì thì tỏ vẻ đố kị như mấy ông bà già tám mươi không được con cái phụng dưỡng, mau giận để được chết sớm lắm.

"Không phải là chuyện của cậu." Đó là câu trả lời hết sức là... trẻ trâu của Tuấn làm cho tôi phải chớp mắt. Tôi bây giờ mà chịu giả vờ như không có gì hết sao, không phải là chuyện của anh ta thì không quan tâm sao?

"Tôi hỏi anh là vì anh có vấn đề ở chỗ đó đấy." Tôi đáp, nhìn mặt anh ta ửng đỏ lên, công nhận là anh ta đã có chuyện với Đức Thiện rồi. Tuy anh ta đang có gì đó giấu giấu giếm giếm mà không cho ai ở đây biết, nhưng không có nghĩa là tôi không được biết sự thật. "Nếu như không phải là chuyện đó, thì liệu có phải là anh bị điên vì Phương Ly rồi không?"

"Tại sao cậu nói tôi bị điên?" Anh ta hỏi.

"Là vì Phương Ly leo đầu cưỡi cổ anh à?" Phương Ly là người đầu tiên bị điên ở đây, đơn giản là vì cô ta phải làm việc nhiều quá, quần quật không có ngày nghỉ ngơi, nên cô ta mới truyền cái đầu óc mưu toan điên rồ của mình cho Thanh Tuấn.

"Tôi mới là chủ của văn phòng này." Anh ta bắt đầu nói.

"Tôi không quan tâm, nói nghe coi, anh bị cái gì? Tự nhiên khi không, anh nạt tôi, anh phải có lí do chứ?"

"Tôi kêu cậu đến đây là để theo dõi Phương Ly cho tôi." Anh ta nhắc nhở tôi, tôi mới há hốc mồm nhận ra. Đúng là đó là nhiệm vụ của tôi, mà tôi cứ hay quên miết thôi. Tôi chỉ nhớ trong phòng của Phương Ly là có vài chai rượu ngon. Tuy trong tôi hi vọng là cô ta sẽ để dành whiskey, nhưng cô ta lại cất vodka trong đó, tuy loại này cũng không phải là tệ gì.

Tôi đơn giản trả lời:

"Thì... cô ta đi mất tiêu rồi còn đâu."

Ánh nhìn Thanh Tuấn đanh thép, tôi thậm chí còn thấy trên mặt anh ta nhăn nhúm lại, đầu óc anh ta cũng không suy nghĩ thông suốt.

"Đi chết đi." Anh ta nạt.

"Ờ hay, vậy rốt cuộc Phương Ly đã làm gì anh?" Tôi quay lại chủ đề chính.

"Cô ta cứ chống đối tôi." Thanh Tuấn thì thầm, hớp một ngụm lớn đến mức, một cái li để uống nước, tôi rót đầy rượu giờ sạch sẽ. Anh ta ngồi đó ợ lên ợ xuống, như muốn buồn nôn. Anh ta định hình lại và tiếp tục nói. "Cô ta nghĩ mình có tới hai thực tập sinh sẽ là tốt."

Tôi thở dài. Đúng là chuyện đó thì tôi phải để ý, nhưng mà... thực tập sinh thì liên quan gì đến hiệu suất công việc chứ? Việc của thực tập là do Phương Ly tự chi trả mà, thuê một hay hai người cũng là của Phương Ly. Bộ anh ta muốn gì đây?

"Thì hai người đó vẫn tốt mà, sinh viên còn đang học đại học lo gì." Tôi phản đối, làm cho Thanh Tuấn phải trừng mắt nhìn tôi. Đúng là satan đội lốt dân trí thức mà.

"Có Thanh Huyền là đủ, nhưng cậu ta là phải đi chỗ khác." Thanh Tuấn nói với tôi, nhìn về phía cửa rồi tiếp tục nhìn tôi. "Nói Phương Ly rằng cô ta không thể có hai thực tập sinh; đó là phản tác dụng."

"Phản tác dụng, ơ hơ hơ, phản tác dụng ư?" Tôi cười hỏi. "Tôi đảm bảo hai người đó không có vô dụng hay cản trở cô ta đâu, vậy cho nên là..."

"BigDaddy!!!"

Tôi câm nín lại.

"Nếu cô ta đuổi đi, thì... thì... tôi cho cậu thuê thêm người thoải mái đấy." Anh ta tiếp tục nói, đúng là ý hay mà. Tôi cũng đồng tình, không biết cậu nhóc kia đã làm ra chuyện gì mà để cho lão boss của tôi giận điên lên, điều gì cũng trút lên cậu ta cả.

"Việc đó thô lỗ. Đức Thiện là người con trai dễ thương nhất trên thế giới này."

Thanh Tuấn không nói gì.

Rhymastic POV:

Mệt mỏi, anh ta thực sự mệt mỏi. Dường như tất cả mọi điều tôi làm thì đối với anh ta là sai vậy, một chút tin tưởng từ anh ta cũng không đời nào trao cho tôi. Tôi muốn lắm nhưng mà... tại sao tôi không thể nào thay lòng khỏi anh ta được chứ? Hay là từ đây cho đến chết, tôi sẽ càng ngày càng bị khùng bởi vòng lặp vô tận của cái sự thù hận thế này? Nếu là lí do đó, thì hà cớ gì tôi phải ở đây mà tiếp tục?

Đi đắp vá tình cảm là một điều gì đó dương như... không bao giờ xảy ra được.

Tuấn và BigDaddy đang ở trong phòng cô, khui rượu uống. - rhymastic

Tôi nhắn tin cho Phương Ly, mong rằng cô ta sẽ hiểu rằng lí do đó, tôi mới rời khỏi đây. Nhưng mà tôi nghĩ lại, tôi nói là chỉ đề phòng trước, chứ cô ta cũng dễ phát hiện ra thôi.

Cô ta trả lời ngay chưa đầy một giây.

Coi chừng tôi giết hai người đó nếu rượu đó là của tôi để dành. - maylily

Tôi thở dài chuyển sang gọi điện cho cô ta, bởi vì nhìn cô ta nhắn tin cho tôi như vậy làm cho tôi lo lắng. Mặc dù tôi không khó khăn gì khi gọi điện nhưng tôi lo sợ vì cú gọi của tôi mà làm phiền đến người khác.

Phương Ly trả lời cũng ngay tức khắc. Cô ta giận điên quát:

"Đức Thiện, phiền anh kêu hai người đó là bây giờ tôi chuẩn bị về đoạt mạng không?"

Tôi có thể nghe tiếng Thanh Huyền can ngăn sự tức giận của cô ta, nhưng Phương Ly thì không chịu được.

"Phương Ly...!!!" Tôi đơn giản trả lời, cái chữ rượu đó làm cho tôi muốn cay cú. Tất cả là lỗi của tôi đã để cho người khác vào phòng và tự nhiên khui rượu.

Sao mà tôi lại đào thêm một cái hố rất sâu tới vậy chứ?

"Tôi gọi để giỡn cho anh vui thôi. Tôi tự làm được. Anh nói là hai người đó trong phòng, lấy rượu ra uống có phải không?"

"Ừ." Tôi nói.

"Hai người đó dám lôi ra uống đồ quý tôi mất rất nhiều tiền để có được... À mà thôi, anh về nhà đi. Hôm nay anh đi làm như vậy là được rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô ta vì đã không thực sự ác ý, tuy bây giờ tôi đã chuẩn bị ra đường nhưng tôi lại muốn trở lại trong đó.

"Cảm ơn cô." Tôi nói, lúc chuẩn bị băng qua đường thì tôi mới phát hiện mình bị thiếu cái gì. À quên mất cái ba lô của tôi. Kể cả bóp tiền của tôi cũng để trong đó, không đời nào tôi sẽ để quên ở đó được!

Tôi nói tạm biệt Phương Ly rồi cúp máy, hi vọng là giờ này hai người kia chịu về rồi, để tôi có thể chui vào trong đó và lấy đồ mà không làm cho câu chuyện thêm căng thẳng.

JustaTee POV:

"Cậu ta không làm gì sao... làm sao mà không làm gì..." Tôi nói xạo, lờ cái nét mặt nhăn nhúm của BigDaddy khi nhìn tôi. "Cậu ta vốn dĩ ở đây với cậu là để uống rượu trong giờ làm việc, có phải vậy không?"

BigDaddy nhìn tôi một lúc rồi xoa mắt nói:

"Anh có nhớ cậu ta nói với anh là không có uống rượu rồi không?"

"Tôi không tin đâu, cậu ta chỉ tổ nói dối thôi. Thêm cái nữa, mỗi lần ai nói như vậy cũng đều cái kiểu ngơ ngơ như thế."

"Còn tôi thì đã nói dối bao giờ?" Cậu ta nói, trong họng tôi đang chửi rủa. Sao cậu ta cứ thích trả treo với tôi thế? Tại sao cậu ta lại không đồng tình với tôi là Thiện là người không nên tồn tại, và đáng để thay lòng quên đi chứ?

"Ờ ờ, cậu công nhận cũng giả ngốc để mà tưởng mình không bị đuổi việc hay lắm." Tôi mất hồn doạ dẫm, giống như Phương Ly là sau một khoảng thời gian ngắn, cậu ta nhận ra tôi thật sự không có ý nói như vậy.

Trong lòng tôi đang ngẫm nghĩ, cho rằng Thiện ở đây là để cưa cẩm với BigDaddy, tôi nghĩ là tại vì cậu ta có chiếc xe hơi nước Mỹ đẹp hơn tôi và... cao hơn tôi nữa! Trong khi thực tế, BigDaddy thì đã kết hôn với đàn bà rồi, không đời nào có chuyện như vậy được. Tôi hít một hơi thật sâu, cố tìm ra những lời chỉ trích khác. Tôi vốn biết rõ Thiện là bị BigDaddy "bao vây đột xuất" và không biết đường thoát.

BigDaddy tiếp tục rót đến hết chai rượu vodka quý của Phương Ly, cậu ta chễm chệ ngồi lên chiếc ghế làm việc của cô ta trong khi nhìn tôi và miệng nhâm nhi một chút.

"Vậy trả lời tôi xem, Đức Thiện đã làm gì anh?" BigDaddy hỏi, tôi lờ đi, phía li nước của tôi đã được rót đầy, tôi tiếp tục uống một ngụm lớn. Chuyện đó không phải là của cậu ta!

Rượu này ngon thật, thực quản của tôi bây giờ đã nóng lắm rồi.

"Vậy cậu chịu buông cậu ta ra không?"

"Được thôi."

-end chap 8-

Ghen gì mà lồng lộn lên hả anh iu???

P/S: Cảm ơn các bạn đã đọc, hãy cân nhắc vote truyện (nút hình sao) nếu như cảm thấy hay. Mình sẽ vô cùng biết ơn.

2/7/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top