Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Cơn gió thoáng qua

                                 ". . .It turns out freedom ain't nothing but missing you.

                                 Wishing I'd realized what I had when you were mine

                                 I'd go back to December, turn around and make it all right

                                 I go back to December all the time... "

                                     ( " Back to December " - Taylor Swift )

   (  Từ chương này mình đổi cách xưng hô một chút.JB sẽ xưng mình gọi bạn với Tâm nha,hai chương trước toàn tôi nghe không thân thiết lắm)

      Tối đó tôi không tài nào ngủ được.Với tất cả những gì tôi đã trải qua ngủ được mới là lạ.Nhắm mắt rồi lại mở mắt,nhắm rồi lại mở,cứ như vậy thôi.Trong đầu tràn ngập hình ảnh Justin,tôi khổ sở với chúng.Chỉ cần nghĩ đến nụ cười và đôi mắt nâu quấn hút đó tim tôi lại đập thình thịch trong lồng ngực.Tôi chẳng rõ mình bị làm sao nữa.Phải chăng tôi thích Justin? (Ở đây tôi nói là thích theo kiểu nam nữ ấy).. . . Trời, điều đó là không thể! Mới gặp hai lần trong cùng một ngày không thể lẩy sinh tình cảm đến mức thích được.Tôi không tùy tiện đến vậy . . . Mà giả dụ tôi thật có thích Justin đi nữa,chỉ là giả dụ thôi,thì nhất định tôi phải dập tắt ngay thứ tình cảm ngớ ngẩn đó.Tôi biết mình là ai và tôi càng biết rõ  Justin sẽ không bao giờ thèm để mắt đến cô gái như tôi đâu.Tôi không thể sống trong ảo mộng do mình tự dệt lên được.Đập đập đầu vào gối,tôi cố quên đi những ý nghĩ không hề thực tế kia và cả Justin Bieber nữa.Nhưng khó quá,gần sáng tôi mới thiếp dần đi vì mệt.

   Sáng hôm sau,tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.Tôi lơ mơ thò tay sang cái kệ bên cạnh với lấy điện thoại.Mắt vẫn nhắm tịt,tôi bắt máy.

    -Alo . . . Tâm nghe . . .! -Tôi nói bằng giọng uể oải.

  -VÂN BĂNG TÂM!Cậu là đồ tồi -Emma gào lên.

  - . . . - What? Tôi tỉnh cả ngủ,ngồi bật dậy.Tôi làm gì có lỗi với Emma sao??? - Cậu làm sao vậy?

  -Còn giám mở mồm hỏi mình à? Cậu biết tối qua mình gọi bao nhiêu lần cho cậu không? Cậu biết mình lo cho cậu như thế nào không? - Emma tiếp tục gào,không ngờ giọng cậu ấy lại khỏe như vậy.

-Xin lỗi. . .Tớ quên không gọi lại cho cậu! -Tôi nói nhẹ nhàng nhất có thể.Hôm qua sau khi Justin đưa tôi về nhà,tôi tắm qua rồi lên giường luôn,cũng chẳng thèm để ý đến điện thoại.

-Cậu được lắm! . . . Thế hôm qua cậu bị làm sao? Mình nghe thấy những tiếng rất lớn rồi mất tín hiệu luôn. - Giọng Emma dịu lại đôi chút.

-Mình thiếu chút bị xe tông rồi bị ngã.Đại loại là vậy đó.

-Hả?Cậu đi đứng thế quái nào thế?Cậu đúng là . . .

     Tôi cắt ngang lời Emma,để tránh bị tổn thương màng nhĩ thêm nữa - Dừng và hãy nghe mình nói đây! -Tôi bắt đầu kể lể từ chuyện thế nào mà ngã,gặp lại JB,bla.... bla . . .

- Đấy,tất cả những gì đã xảy ra. -Tất cả trừ việc tôi và Justin ở lại phòng tập.

- Chờ chút để mình có thời gian tiêu hóa những gì cậu nói . . .!

- . . .

-Chúa ơi! -Cô ấy thốt lên. -Sao cậu lại có thể may mắn như vậy?Thật không công bằng. -Emma rất nhanh đổi giọng than vãn.

-Có lẽ mình là một Beliebers may mắn nhất trên thế giới đó!haha -Tôi cười toe toét đầy tự hào.

-Thôi đi! Mà mình có tí việc,lúc nữa gọi lại nha,bye bye. -Emma gắt lên với tôi rồi tắt máy.

- Đồ xấu tình . . .! - Vứt điện thoại cạnh gối,tôi nằm xuống ngủ tiếp.Thật hạnh phúc hôm nay chủ nhật được nghỉ học.Đang lúc tôi sắp đi vào giấc ngủ thì điện thoại lại kêu ầm ầm.Tôi đến điên mất,không chút tình nguyện tôi bắt máy.

-Cậu là oan hồn chưa tan hả?Dù có truyện gì thì để sau nói.Để yên cho mình ngủ,tối qua mình đã thức đến gần sáng đấy. . .

-Tâm? -Ak,giọng nói này. . . Trời đất quỷ thần ơi,tôi đang nói linh tinh gì vậy.Thật may là cậu ấy không hiểu tiếng Nhật.

-Hi. . . Justin! - Tôi muốn vả vào mồm mình qúa,đáng nhẽ phải hỏi xem là ai trước chứ.

-Mình làm phiền bạn sao?

-Không . . .không.Phiền gì chứ! -Tôi nói lắp ba lắp bắp.Có tiếng cười nhẹ truyền đến từ đầu dây bên kia.Cậu ấy cười tôi?Haz. Cứ mỗi khi nói chuyện với Justin là tôi lại khhông giữ được bình tĩnh.

-Vết thương của bạn thế nào rồi?Đỡ hơn chưa? -Với cô gái nào cậu ấy cũng dịu dàng như thế này sao,tôi cảm thán.

-Mình không sao nữa rồi.Tất cả đều ổn. -Tôi còn thiếu nước gào lên thôi,vui qúa đi.haha -Mà sao bạn biết số điện thoại mình?

-À. . . -Justin ngập ngừng -Hôm qua lúc trong viện mình đã tự lấy luôn số bạn rồi.Chỉ là mình muốn liên lạc hỏi thăm vết thương thôi.

-Ra vậy,không sao mà -Tôi xua xua tay dù biết cậu ấy không thấy được.Thực ra là tôi hơi thất vọng,tôi còn tưởng . . . haz.

-Mà một lúc nữa mình phải về Mĩ rồi,có việc gì bạn cứ gọi vào số này cho mình nha.

-Sớm vậy sao? -Giọng tôi ỉu xìu.Cả 2 bên rơi vào im lặng.Một lúc sau:

-Uhm.Thôi mình phải đi chuẩn bị một số thứ.Bye Tâm!

-Mình biết rồi.Bye Justin - Tôi tắt máy.

     Ngồi thừ ra,chẳng hiểu sao tôi thấy buồn quá!Có lẽ với Justin tôi mãi chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua cuộc đời của cậu ấy mà thôi . . .

                                      ______________________________

                                                    [ Justin Bieber]

         ( Sam: có trời mới biết mình khó viết đoạn này như thế nào!Mô Phật.hjx ) 

       Tắt máy.Tôi tự hỏi cô ấy sao vậy,mình đã làm sai gì sao? Rồi tôi lại bật cười,cô nàng này lúc nào cũng thất thường như thế.Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa. . . Nhưng nói thật là tôi thấy quý mến Tâm tuy mới quen biết không lâu,nói chính xác là mới quen từ hôm qua.Cô ấy làm tôi ấn tượng sâu sắc ngay từ lần đầu gặp,khi hai chúng tôi va vào nhau.Tâm không quá xinh đẹp nhưng ở cô ấy có một sự thu hút  làm người khác không thể không chú ý.Khi ở cạnh Tâm,cô ấy cho tôi cảm giác rất lạ.Tôi cũng không rõ phải gọi tên chính xác cảm giác đó như thế nào cho đúng.Nói chung tôi thấy thoải mái và đặt biệt vui vẻ.

       Nhớ lại lúc nghe thấy tiếng đàn của Tâm tôi đã rất ngạc nhiên và không thể rời mắt khỏi cô ấy.Tâm hoàn toàn thả hồn theo bài đàn.Khuôn mặt trắng mịn,đôi mắt đen láy,mái tóc dài xõa ngang vai . . . Cô ấy đẹp một cách lạ kì.Tiếng đàn ấm áp,bay bổng cuốn tôi theo người con gái ấy! Và đến khi hát cùng Tâm tôi lại càng ngạc nhiên hơn nữa.Một chất giọng rất đặt biệt,khàn khàn nhưng tuyệt.Cô ấy sinh ra là để dành cho âm nhạc.

       Không hiểu sao tôi tin Tâm và mình sẽ còn gặp lại nhau . . .Tôi mong là như vậy!

                         ------------------------------------------------------------------

    Cuối cùng đã song,thật hại não khi mình viết chương này.haz,có vẻ không ổn lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #12345