Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



15.

Hàn Diệp vừa đi, trong hơn ba tháng này, hoàng cung thanh nhàn hơn rất nhiều. Từ Tấn buồn chán suốt ngày chạy sang điện Chiêu Dương. Ngược lại Cơ Phát vẫn rất vui vẻ, bên cạnh có Tiểu Cửu Nhi càng khiến cho mỗi ngày của y trôi qua vô cùng hạnh phúc, vậy nên ngay cả khi Từ Tấn mách với y rằng Hàn Diệp ở Ninh Bắc trấn bị A Giang quấn lấy như thế nào y cũng không tức giận.
  
“A Giang sắp nuốt Bệ hạ vào bụng luôn rồi! Thật là, khi nào thì Bệ hạ mới hồi cung cơ chứ!"

Lúc ấy Cơ Phát đang học làm quả bóng cho Tiểu Cửu Nhi chơi, không biết nghe được mấy chữ, cũng không ngẩng đầu lên. “Ta cũng không biết, mà đệ lấy ở đâu ra nhiều tin tức như vậy?”
  
“Cha ta gửi thư nói đó, A Giang ngày nào cũng chạy theo đuôi Bệ hạ, ca ca huynh không sợ sao?”

“Sợ cái gì? Gã là Quý quân danh chính ngôn thuận, cho dù có ôm hài tử về, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà”

Giọng điệu Cơ Phát bình thản, như thể đang nói về một chuyện không hề liên quan đến mình, ánh mắt y chỉ dịu đi khi quay đầu trông thấy Tiểu Cửu Nhi đang chơi hạc giấy bên cạnh. “Bây giờ ta có Tiểu Cửu Nhi rồi, những chuyện khâc không còn quan trọng nữa”
  
Từ Tấn nhếch hàm lên. "Trẻ con thật sự thần kỳ như vậy sao?"

Cơ Phát cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, cảm thấy Từ Tấn hiếm khi bày ra vẻ mặt người lớn vô cùng thú vị, liên trêu cậu. "Diệp ca ca của đệ còn đợi đến khoa cử yết bảng mùa xuân năm sau, tìm trong đám đăng khoa tiến sĩ cho đệ một người tốt kia kìa, đến lúc đó đệ sinh một đứa là biết ngay mà”

“Gì cơ?! Hai người bàn bạc cái gì vậy?”, Từ Tấn bối rối. “Muốn đuổi ta đi sao? Ta không muốn đi đâu!”

Cơ Phát vốn đang trêu cậu, thấy cậu thế này lại có hơi luống cuống, lòng càng cảm thấy khó hiểu hơn. Tính tình Từ Tấn rất ham chơi, một tháng có hơn mười ngày là đòi xuất cung, sao bây giờ lại không chịu nữa?

Y suy nghĩ một lát, ánh mắt cũng không khỏi nhu hoà hơn. “A Tấn, không phải đệ muốn xuất cung gả cho một càn nguyên yêu thương mình sao? Không phải năm đó đệ và Bệ hạ đã hứa hẹn rồi à?”
 
“Ta, ta không nỡ bỏ huynh, ta muốn ở cạnh huynh, nếu ta không có ở đây, A Giang bắt nạt huynh thì phải làm sao bây giờ?”, Từ Tấn vặn ngón tay, không dám ngẩng đầu lên nhìn y, hồi lâu mới đỏ mắt nói. “Ca ca, ta không muốn xuất cung, ta chỉ muốn ở cạnh Bệ hạ, ở cạnh huynh, bên cạnh hai người cả đời”
  
Cơ Phát chưa bao giờ thấy qua một Từ Tấn như thế, nhất thời không biết nên khuyên cậu thế nào, đành phải giả vờ thoải mái cười nói. “Nói ngốc nghếch cái gì vậy? Cái gì mà ở cạnh hay không, gả đệ đi rồi vẫn có thể đến thăm chúng ta mà. Ta và Diệp ca ca xem đệ như em trai ruột, tất nhiên là hy vọng đệ có thể tìm được chỗ tốt, hôn nhân viên mãn rồi”
  
“Ta không muốn! Ta không xuất cung đâu!"

Từ Tấn như đang vô cùng tức giận, nói xong câu đó liền vung tay đi mất, mãi cho đến lúc Hàn Diệp hồi cung cũng không còn đến thăm y nữa. Lúc đầu Cơ Phát vẫn còn áy náy, phân phó Minh Hội mang tặng điểm tâm cho cậu, còn nói dẫn cậu đi dạo chợ phiên. Ngờ đâu lần này Từ Tấn thật sự rất giận, từ chối tất cả. Cơ Phát không thể làm gì, ngẫm nghĩ có lẽ hơn phân nửa là phải nhờ đến Hàn Diệp nói chuyện mới được, thế nhưng khi Hàn Diệp về thì có vẻ không vui, hỏi hắn cũng hỏi không ra, có vẻ như trên triều đã xảy ra chuyện gì đó, nên y cũng thấy không nên vì những chuyện cỏn con này mà quấy rầy hắn thêm nữa.

Y lo cho Hàn Diệp, lén hỏi Lý An có phải trong lúc đi săn đã xảy ra chuyện gì rồi không. Nhưng Lý An cũng ấm úng hồi lâu rồi không nói ra được gì, chỉ bảo y đừng quan tâm đến những việc này. Cơ Phát nghe xong, còi báo động kêu lên inh ỏi. “Có phải là phụ thân ta lại làm sai việc gì rồi không?”
  
“Bệ hạ không cho ngài biết, mong điện hạ cũng đừng làm nô tài khó xử…"

Dù Lý An không nói rõ, nhưng Cơ Phát cũng không hề ngốc, nói đến thế này thì trong lòng y cũng đã chắc chắn rồi. Cơ Xương vốn là một người sĩ diện lại thích hám công to, mấy năm nay ở Ninh Bắc trấn cảm thấy mình rất uy phong, nói không chừng đã đánh mất bản phận của một vi thần rồi. Lại thêm Cát Nỗ Vương… ông ta trông không có vẻ gì là an phận, việc bạch ưng năm đó đã cho thấy rõ dã tâm của ông ta, nếu có ông ta ở bên cạnh khuyến khích, chỉ sợ…
  
Cơ Phát càng nghĩ càng thấy không ổn, im lặng một hồi liền hỏi Lý An khi nào Hàn Diệp rảnh rỗi, y muốn gặp hắn. Lý An nói lúc này Hàn Diệp đang nghị sự với Từ thượng thư, chắc là đến tối mới rảnh được.
  
Mà trong điện Càn Đức, trên bàn Hàn Diệp có mấy phong thư, giọng hắn âm u. “Đúng là tự tay viết sao?”

“Cát Nỗ vương cũng từng dâng tấu chương cho Bệ hạ, Bệ hạ có thể tự so bút tích, đây đúng là do Cát Nỗ Vương viết cho Cơ đại tướng quân”
  
Hàn Diệp im lặng hồi lâu, chỉ là sắc mặt khó coi hệt như mây đen ngày giông bão, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ có sấm sét nổ tung.

Từ thượng thư đứng dưới thềm, nhưng lại vân đạm phong khinh. “Bệ hạ, Cơ đại tướng quân dám cấu kết với Bắc Nô, có ý đồ mưu phản, đơn giản là vì ỷ vào có Hoàng hậu trong cung, Hoàng hậu có đích tử mà thôi”
  
“Trong cung có Hoàng hậu, Hoàng hậu có đích tử?”

Hàn Diệp cười lạnh một tiếng. “Câu nói hời hợt kia của Từ đại nhân, thế có biết, Hoàng hậu trong cung chính là vợ cả của trẫm, đích tử của Hoàng hậu cũng là đích tử của trẫm không…”
  
“Bệ hạ trọng tư tình, mà thần đang nói với Bệ hạ đây là quốc sự! Hôm nay Bệ hạ không bỏ nổi tình phu thê phụ tử, sau này nếu như thế lực bên ngoại quá lớn, xã tắc chuyển dời, chẳng lẽ Bệ hạ cũng bỏ mặc sao?”

Từ thượng thư lòng đầy căm phẫn, giọng điệu khẩn thiết, như thể chỉ cần Hàn Diệp không gật đầu đáp ứng ông ta liền đập đầu chết ngay trước mặt hắn vậy, Hàn Diệp thấy ông ta thế này, hoảng hốt cảm thấy cảnh tượng có phần quen thuộc. Mười năm trước, cũng là người này, nơi này, nói về vấn đề này.

Ông ta nói Cơ Xương Bắc phạt đại thắng nhưng lại rề rà không chịu giao binh phù, chính là ỷ vào trong cung có Hoàng hậu nên sinh ra ý đồ không nên có, khuyên hắn nên sớm đề phòng, đừng để hoàng tự góp thêm thế lực cho nhà ngoại. Lúc ấy hắn vừa đăng cơ, long ỷ ngồi còn chưa nóng, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong triều đều bị mấy đại thần phụ chính nắm trong tay. Từ thượng thư mấy lần mật tấu muốn giết Duẫn Nhi của hắn, hắn nói đó là thân sinh cốt nhục của hắn, hổ dữ còn không ăn thịt con, dù có thế nào đi nữa hắn cũng không làm được việc này.
  
Mà Từ thượng thư lại nói, chỉ cần Bệ hạ không trách tội, thần sẽ có thể thành toàn tấm lòng yêu con của Bệ hạ.

Sau đó, sợi dây thừng Duẫn Nhi đang nhảy đột nhiên bị đứt, bé con bị hất tung lên trời rồi rơi ập xuống đất, thậm chí thái y còn chưa tới đã không còn thở nữa. Cơ Phát trong điện Chiêu Dương mấy lần khóc đến hôn mê, Minh Hội đến cầu xin hắn nhiều lần, hắn chỉ ngồi khô khốc một mình trong điện Càn Đức không muốn gặp ai. Hắn biết kẻ nào là hung thủ, cũng biết là ai dung túng, đôi tay hắn cũng không tính là sạch sẽ, nhưng lại không nghĩ qua sẽ có một ngày chính nó lại nhiễm máu của Duẫn Nhi. Hắn không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một phu quân tốt, thiếu niên thiên tử cao cao tại thượng, trên vạn người, phong quang vô hạn, nhưng khí đó hắn chỉ muốn trốn đi mà thôi. Hắn sợ phải gặp người khác, cũng sợ người khác gặp hắn, sợ hãi những việc bẩn thỉu không thể lộ ra kia cuối cùng sẽ có một ngày phơi bày ra ánh sáng cho khắp thiên hạ biết.
 
Hắn vô cùng sợ, nhất là, nhất là sợ đối mặt với Cơ Phát.

Cho nên sau đó Cơ Phát nhào vào lòng hắn khóc, nói Duẫn Nhi không còn nữa, trách hắn vô năng không bảo vệ được con, thì ngay cả một cái ôm hắn cũng không dám cho y. Hắn run rẩy, cứng ngắc như khúc gỗ, mặc cho nước mắt Cơ Phát làm ướt đẫm áo hắn, hắn vẫn không thể nào chắn gió che mưa cho y được.

Lại sau đó, Cơ Phát bệnh nặng chưa lành, lời đồn đại trong dân gian nổi lên bốn phía, tính tình y mạnh mẽ không chịu uống thuốc tránh thai, liên tiếp mang thai hai đứa bé, nhưng rồi cũng lần lượt mất đi.

Nếu nói rằng Cơ Xương làm càn, vậy thì Từ thượng thư tốt hơn chỗ nào? Ban đầu ông ta còn thương nghị cùng hắn, sau đó lại to gan lớn mật tiên trảm hậu tấu, không hề sợ hắn trách tội. Từ thượng thư chắc chắn rằng hắn phòng bị Cơ Xương thì không thể thiếu vai trò của ông ta dùng để cân bằng vị thế trên triều, cho nên dù có thế nào hắn cũng sẽ không thể trị tội ông ta được, càng không thể phơi bày ra ánh sáng bê bối trong hoàng thất này, nên ông ta càng thêm tuỳ ý làm bậy.

Mà Cơ Phát, y là một người thông minh như vậy, Hàn Diệp không tin y không phát hiện ra chút nào. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, những âm mưu cùng lời dối trá kia, tất cả đều đã phát sinh rồi, một khi hắn đã lừa dối thì cũng chỉ có thể tiếp tục lừa dối mà thôi. Lừa dối Cơ Phát, cũng là lừa dối chính mình, tự dối lòng rằng giữa hai người bọn họ chưa từng xảy ra khúc mắc, còn có thể làm một cặp phu thê ân ái như trước kia.

Mười năm, mười năm thoáng chốc đã trôi qua, hắn không đếm xuể có bao nhiêu đêm hắn nằm mơ thấy Duẫn Nhi khóc nỉ non với hắn, nói rằng bé không muốn chết, muốn ở bên cạnh hầu hạ phụ hoàng, muốn lớn lên bên cạnh phụ hoàng và phụ quân. Ác mộng triền miên, thậm chí hắn còn không dám dâng hương siêu độ cho Duẫn Nhi, ở một nơi thế nhân không hề hay biết, Hoàng đế của bọn họ chính là một kẻ hèn nhát như thế đấy.
  
Mà giờ đây, Từ thượng thư lại buộc hắn giết chết Tiểu Cửu Nhi.
  
“Nếu xã tắc đảo lộn mà phải bắt một đứa trẻ ra gánh vác, vậy thì trẫm thân là phụ hoàng đây cũng quá vô dụng rồi”
  
"Bệ hạ!"

“Chữ viết tay có thể bắt chước được, nếu như Cơ Xương thật sự có mưu đồ phản quốc, những bức thư này lẽ ra đã bị đốt từ lâu rồi, làm thế nào lại có thể để cho ông tìm thấy được! Trong đó có nhiều uẩn khúc vẫn chưa sáng tỏ, thế mà Từ thượng thư lại muốn giết thêm một đích hoàng tử rồi sao!”
  
“Chuyện này…”, Từ thượng thư thấy Hàn Diệp nổi giận liền vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. “Thần cũng chỉ vì lo cho xã tắc”
  
“Lo cho xã tắc…"

Hàn Diệp nhìn ông ta, muốn nói trên đời này trung hay bất trung thật khó mà phân rõ được, nhưng hắn đã quá mệt mỏi rồi, không muốn nói thêm lời nào nữa. Hắn phất phất tay bảo ông ta lui ra, nhưng Từ thượng thư lại không đứng dậy. “Ngay cả khi Bệ hạ muốn giết lão thần, lão thần cũng không thể không góp lời, chữ viết có lẽ là có thể bắt chước được, chỉ là trong thư này có đóng ấn của Cát Nỗ Vương, nếu có kẻ dám phạm tội tru di cửu tộc làm giả con dấu, việc này cũng chưa từng thấy qua. Nếu không phải thân thiết lui tới, Cát Nỗ Vương sao có thể dùng ấn riêng của mình để đóng lên thư liên hệ với Cơ tướng quân được? Còn có đôi bạch ưng ở lần săn bắn năm xưa, Bệ hạ đã quên rồi sao?”
  
Hàn Diệp im lặng không nói, Từ thượng thư càng thêm to gan. "Thứ cho thần nói thẳng, việc làm của Cơ tướng quân hoang đường đến nhường này, chỉ sợ Hoàng hậu điện hạ…”

“Y không phải vậy”, Hàn Diệp lạnh lùng ngắt lời Từ thượng thư. “Thượng thư đại nhân ăn nói cho cẩn thận”
  
“Bệ hạ…”
  
“Lui xuống đi, việc này bàn lại sau”
  
Đã nói đến mức này, Từ thượng thư cũng chỉ đành hành lễ cáo lui, Hàn Diệp một mình ngồi lại một lúc lâu, trời tối mới cho gọi Lý An nói hắn muốn đi điện Chiêu Dương.

Điện Chiêu Dương đã lên đèn, Cơ Phát đã thay đồ ngủ, ngồi bên mép giường khẽ đung đưa chiếc giường nhỏ, ngâm nga hát dỗ đứa bé ngủ. Tiểu Cửu Nhi lúc thức thì toàn làm ầm ĩ, khi ngủ lại hết sức nhu thuận, lại còn rất dễ dụ. Hàn Diệp bước nhẹ sang, trái tim lạnh lẽo cứng rắn ở điện Càn Đức kia cũng không khỏi trở thành đám mây mềm mại khi trông thấy gương mặt say ngủ của đứa trẻ.
  
“Ngủ rồi hả?”

“Lúc chiều chạy ầm ĩ bên hồ, giờ mệt quá nên ngủ rồi”

Cơ Phát vừa nói vừa nhích người kéo hắn ngồi xuống. “Người nhìn nó này, trông có giống bé heo không?”

Hàn Diệp tự nhiên ôm lấy Cơ Phát để y dựa lên vai mình, lúc này mới cười nói. “Béo thế này rồi sau này phải làm sao?”
  
“Khi bé người cũng có gầy hơn nó bao nhiêu đâu, bé con béo một chút mới đáng yêu, mấy năm nữa tự nhiên sẽ gầy đi thôi, người chẳng biết gì cả”

Cơ Phát không thích nghe bất cứ ai nói Tiểu Cửu Nhi không tốt, lập tức trừng mắt tức giận với Hàn Diệp, Hàn Diệp vội vàng đưa tay xin lỗi. “Vâng vâng vâng, lời điện hạ nói đều đúng, điện hạ chiều chuộng con trai thì cứ chiều đi, đừng có hung dữ với ta thế chứ”

Cơ Phát thấy hắn thế này cũng không nổi giận nổi, y bật cười, nét giảo hoạt tràn trong đáy mắt. “Tiểu Cửu Nhi nhà chúng ta rất ngoan, không tính toán với người nữa”

Hàn Diệp yêu vô cùng bộ dáng sinh động như thế của y, không khỏi động tình, ôm chầm y, đặt một nụ hôn lên vành tai y, khàn giọng nói. “Bảo người mang nó đi đi, đêm nay em ở đây với ta”

Cơ Phát ôm lấy cổ hắn đáp lại nụ hôn, giữa cơn triền miên, hơi thở hai người quấn lấy nhau, nhưng khi Hàn Diệp đẩy y ngã ra gối, y mới khẽ hỏi hắn, một câu hỏi không đúng lúc. “A Diệp, người cho ta biết đi, ta có thể được nhìn thấy Tiểu Cửu Nhi lớn khôn không?”

_____

Đến bây giờ chắc mọi người cũng đoán ra được ai là trùm cuối rồi nhỉ? Còn 3 chương nữa là hoàn chính văn rồi, sau khi hết 4 phiên ngoại thì còn 1 bất ngờ của fic này nữa dành tặng mọi người nhoa *\(^o^)/*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top