Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hồi 12: Thai nhi trưởng thành gà bay chó chạy, tình nghĩa phu phu Thái tử bền chặt.

Chư vị khách quan, lâu rồi không gặp, thật tưởng niệm. Những ngày tháng nuôi trẻ khó hơn nhiều so với tưởng tượng.

Mỗi người chúng ta đều có cuộc sống riêng của bản thân, nhưng hôm nay có thể tụ tập lại đây, chắc hẳn chúng ta cũng muốn nghe một chút về cuộc sống gần đây của Thái tử và Thái tử phi rồi. Lần trước có nói đến, Thái tử của chúng ta là người thông minh như vậy, nên chỉ cần nhìn một chút là có thể biết được chuyện của Thái tử phi là ai giở trò.

Phương pháp mang thai bí mật này, thái y của Đại Tĩnh và một số người trong hoàng thất thật ra cũng có nghe nói đến. Chỉ là trước đó, bọn họ đều không biết đến pháp thuật có thể lấy đồ vật mà không cần chạm vào của Tây Vực kia. Nên trước đó, cách tạo ra con người này, vì đối với nam nhân thụ thai có thể nói là cửu tử nhất sinh, thế nên bị liệt vào hàng cấm thuật. Chư vị nghĩ xem, Pháp Lạp cũng là vì không biết đây là cấm thuật, còn tưởng rằng mình đang giúp Hàn Diệp và Từ Tấn.

Thế nên lúc đầu, Hàn Diệp tức giận như vậy, Pháp Lạp cũng cảm thấy rất oan ức.

May mắn thay, vị công chúa này cũng không phải là nhất thời hứng khởi làm cho Từ Tấn có khả năng mang thai như vậy. Nàng cũng đã nghĩ làm cách nào để cho Từ Tấn có thể thuận lợi sinh con, mới lừa gạt Từ Tấn xuống đáy vực. Người của nàng đóng giả làm dân thường đi lạc dưới vách núi, lúc Từ Tấn đến hỏi thăm, thừa dịp bất ngờ liền đổ thứ nước sinh dục này cho y. Lúc ấy Từ Tấn giật mình không biết đối phương đút cho mình cái gì, y cũng đang đi lạc trong sương mù, nhất thời không quan sát rõ nên mới để cho kẻ khác có cơ hội. Trở tay đánh trả, suýt chút đánh cô gái đã đút thuốc cho y phun ra một búng máu.

Chỉ là đối phương khi trông thấy Từ Tấn đã nuốt ngụm thuốc kia xuống, nhiệm vụ đã hoàn thành, liền không còn gì lưu luyến, biến mất vào trong sương mù dày đặc. Từ tiểu tướng quân của chúng ta, đuổi theo chừng nửa khắc, phát hiện sương mù quá dày, nếu cứ tiếp tục đuổi theo thì có khi y sẽ bị hụt chân ngã mất. Cuối cùng, vì không quen địa hình, Từ Tấn quyết định, tốt nhất là y nên tìm chỗ nào đó trú thân trước đã.

Giữa làn sương mù nồng đậm, nơi này dường như ngoài y ra thì không cảm giác được có người nào khác. Thái tử phi của chúng ta vốn không muốn ngủ khi ở trong nơi ẩn nấp kia, thế nhưng hôm ấy thực sự là đã quá tiêu hao thể lực, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy đóa hoa màu xanh nhỏ trong lòng, cũng không cách nào giúp y bảo trì tỉnh táo.

Chư vị khách quan, nơi đáy vực không thể nhìn thấy sắc trời này, khi trời sáng, sương mù tản đi, nhưng vẫn còn có tầng tầng lớp lớp cây cối dày đặc. Từ tiểu tướng quân của chúng ta còn có thể dựa vào thể lực hơn người của y mà chịu đựng được một khoảng thời gian. Nếu đổi lại là người bình thường, cảm giác thời gian nơi đáy vực cơ hồ là không thay đổi, e là đã sớm sợ hãi không thôi. Nhưng Thái tử phi của chúng ta, ngược lại vô cùng bình tĩnh, như thể chỉ cần có mấy đóa hoa nhỏ kia là có thể cùng y vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Chỉ là ta ở đây để nói với chư vị, trong làn sương mù dày đặc kia, còn có xen lẫn một chút những loại thuốc khác, mới có thể khiến cho Từ tướng quân vẫn đang cố gắng tỉnh táo lại chậm rãi thiếp đi giữa mùi thơm của đóa hoa nhỏ màu lam kia.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, quả nhiên, Từ tướng quân đã quên mất việc đêm qua mình bị hạ dược rồi. Chung quanh dường như cũng đã có người bày bố qua, Từ Tấn nhìn hàng rào che chắn xung quanh mình cùng với vài dấu chân của dạ thú dưới chân núi, lại phán đoán sai rằng đêm qua có thể do mình tránh dã thú mới dựng nên hàng rào chắn này. Còn lý do vì sao y không nhớ được chuyện lúc trước, có thể là vì do ngã xuống núi nên bị thương.

Nghĩ đến đây, Từ tướng quân mò mẫm những vật dụng trên người mình, ở đằng xa dường như có một làn khói mờ ảo, trông có vẻ như là phiên chợ sáng ở vùng núi. Thái tử phi của chúng ta, sờ sờ mấy thứ đáng tiền trên người mình, muốn rời khỏi vách núi tìm người cứu giúp. Trước khi đi, Từ Tấn nhìn những đóa hoa màu lam vẫn nằm ngủ cùng mình cả đêm, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc, liền cất chúng vào ngực, mang theo.

Những chuyện sau đó mọi người đều biết cả rồi. Đi đến chợ phiên, bằng khả năng ăn nói của mình, chỉ chốc lát sau liền biết được Hoàng gia đang nghỉ mát trong núi. Nghĩ đến Hoàng gia cũng toàn là người của mình, Từ Tấn liền cho một  người thành thật biết nơi trú ngụ của Hoàng gia một ít tiền, nhờ hắn mang mình về sơn trang.

Chuyện này cũng đã từng nhắc ở hồi 7, Thái tử của chúng ta đau khổ cả một đêm. Chuyện tốt chuyện xấu gì hắn cũng đều nghĩ qua một lượt, vừa sáng sớm, Thái tử phi đã được thôn dân đưa về. Thời gian qua lâu như vậy, những chuyện mà Thái tử phi gặp được ở dưới cốc kia, cũng dần dần lộ ra chút manh mối. Chỉ là, đoạn ký ức này đã không còn trong đầu Thái tử phi nữa, những việc này cũng là những người ngoài cuộc như chúng ta mới đoán ra được mà thôi. Đáng tiếc, Thái tử Hàn Diệp của chúng ta, cũng không biết được bên dưới cốc rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể biết được một chút từ lời thú nhận của Pháp Lạp, còn những việc cụ thể, thì Từ Tấn không thể nào nhớ nổi.

Nói đến mang thai, hai vị phu phu trẻ của chúng ta vừa thương lượng giữ lại xong, Hàn Diệp Thái tử của chúng ta cũng chuẩn bị thêm một quyển tranh mới, dùng cho Thái tử phi sau này có thể biết được chuyện về hài tử.

Cứ như vậy, toàn bộ Đông Cung, hoan hoan hỉ hỉ tiến vào giai đoạn chuẩn bị nghênh đón tiểu chủ tử của bọn họ.

Nói thế nào nhỉ, dù trong nửa năm qua, Hàn đại Thái tử đã góp nhặt được rất nhiều kinh nghiệm sống chung với Từ tiểu tướng quân, nhưng mỗi lần nói cho Từ Tấn biết trong bụng y đang có con của hắn, lại là một cấp độ khó khác hoàn toàn.

Chư vị khách quan, e là mọi người đã sớm biết, Từ tiểu tướng quân của chúng ta da mặt mỏng, miễn cưỡng mới thừa nhận được rằng mình biến thành Thái tử phi là một chuyện, lại phải thừa nhận rằng mình là một nam nhân lại đang mang thai, đó lại là một chuyện khác. Ngày nào cũng bị Hàn Diệp oanh kích, Từ Tấn đều phải nhìn bụng của mình một lúc lâu. Mọi người nghĩ xem, nơi này ban đầu vẫn còn bằng phẳng, sao đột nhiên có thể có một chồi non trong đó được. Chỉ là việc mang thai đứa bé, trở thành nam mẫu thân, người được hưởng phúc, lại chính là Thái tử của chúng ta.

Từ Tấn có thể nhanh chóng tin rằng mình thích Hàn Diệp, đồng thời đã thành thân với hắn. Nhưng lại rất khó mà tin ngay được, mình thế mà còn đang dưỡng dục một đứa bé. Thế nhưng vấn đề này lại không thể không cho y biết, bằng lượng hoạt động của Từ Tấn trong một ngày, lỡ như không nói cho y biết y đang lớn bụng, y cũng có thể nói rằng mình là đại tướng quân, đòi tỉ thí với các võ quan trong triều mất thôi.

Trong ba tháng đầu, những ngày này hệt như đi trên đống lửa. Sáng sớm thức dậy, lúc Hàn Diệp giải thích với y, nhất định phải nói cho thật rõ ràng. Cho dù thỉnh thoảng Từ Tấn cũng nhớ được y cùng Hàn Diệp đã tâm ý tương thông, nhưng lại được cho biết rằng mình đang mang thai, có thể vẫn không nhịn được mà đá Thái tử xuống giường.

Trình tự của việc quen biết nhau, yêu nhau, thành hôn, mang thai không thể sai, mặc dù việc đột ngột chèn vào các chủ đề của Từ Tấn đôi khi có thể làm xáo trộn câu chuyện đang kể của Thái tử. Nhưng mấy lần về sau, Hàn Diệp liền phát hiện, trình tự này tuyệt đối không thể sai được. Mặc kệ sai ra sao, Từ Tấn đều có thể tức giận.

Chư vị khách quan là những người biết chuyện, cảm xúc của người mang bầu thường rất khác người thường. Từ tiểu tướng quân của chúng ta, thế mà đem tất cả những lễ nghi cùng liêm sỉ viết hết lên mặt, nếu trình tự có sai, có thể sẽ khiến cho Từ tiểu tướng quân dừng lại nhắc đi nhắc lại, "Người làm sao vậy!", trừng mắt, vốn phải trông thật tức giận, nhưng vì do ảnh hưởng của việc mang thai nên trông không hung dữ chút nào, ngược lại là...

"Sao lại thay đổi lớn thế này...", không biết đây là lần thứ bao nhiêu, Thái tử của chúng ta, nhìn Từ Tấn nằm trên giường, nhìn sao cũng không ra dáng vẻ tỉnh táo tự chủ khi xưa của y nữa.

Đúng thế, thay đổi rất lớn, cướp đi trái tim của một người, thế mà chính mình lại không nhớ rõ.

Chư vị khách quan, nói ra mọi người có thể không tin, Hàn Diệp Hàn Thái tử đối với Từ tiểu tướng quân của chúng ta, mỗi ngày đều cảm thấy rất nhiều kinh hỉ. Thế nhưng hãy tưởng tượng mà xem, chuyện này cũng không có gì là không thể tin được, đối với một Từ tiểu tướng quân mất trí nhớ, rất nhiều chuyện không hợp thói thường, dường như cũng trở thành những chuyện quá bình thường.

Ước chừng vào tháng thứ tư, một hôm nọ Hàn đại Thái tử thức dậy, bên cạnh lại không có ai. Hàn thái tử sợ đến mức ngẩn người, đến khi trông thấy một tờ giấy bên cạnh giường. Đọc kỹ, có vẻ như Thái tử phi sáng nay nhớ rõ, đang ở ngoài sân. Cũng không biết y đang làm gì, đương lúc Thái tử còn đang lo nghĩ, lại nghe được bên ngoài có tiếng la to: "Thái tử phi, ngài vận động mạnh như thế là không được đâu!"

Hàn đại Thái tử của chúng ta giật nảy mình, áo ngoài cũng không thèm mặc, liền chạy ra sân. Vừa ra liền trông thấy Thái tử phi đang chuẩn bị luyện kiếm. Kết quả là, toàn bộ Đông Cung đều khẩn trương định ngăn Thái tử phi đang mang thai tiểu chủ tử của bọn họ, không cho y tiếp tục nhảy lên nhảy xuống. Về phần tại sao, trong Đông Cung vốn là không ai dám đứng ra làm thay việc mà mỗi ngày Thái tử đều tận tình giảng giải cho y. Thêm nữa là ai cũng đều hiểu, cũng có thể là sợ mình không đủ độ tin cậy, bị Thái tử phi có giá trị vũ lực cao đánh một cái cũng không xong.

Thái tử vừa hiện thân, mọi người như trông thấy được cứu tinh, ánh mắt sáng như sao nhìn về phía Hàn Diệp. Hàn Diệp nhìn Từ Tấn, đại khái cũng biết Từ Tấn đang nghĩ gì, nhưng vẫn tiến đến hỏi: "Tấn nhi, sao mới sáng sớm thức dậy đã muốn rèn luyện rồi?"

Từ Tấn nhìn Hàn Diệp đi tới, trong lòng vô cùng vui vẻ, thu kiếm đi tới chỗ hắn: "Thái tử ca ca, huynh dậy rồi. Ta cũng không hiểu sao, cảm giác trong bụng mọc lên cục thịt rồi, nghĩ chắc có lẽ là gần đây ta không chăm chỉ luyện tập, lên cân mất rồi"

Tất cả mọi người nghe xong liền biết, cái gọi là béo bụng kia chính là cái thai trong bụng y. Chỉ thấy Thái tử của chúng ta, nhéo nhéo phần thịt mềm trên bụng Thái tử phi. Từ tiểu tướng quân võ nghệ cao cường, không hề có khuyết điểm gì, nhưng lại sinh ra đã sợ nhột, bị Thái tử bóp như thế, trở tay không kịp liền bật cười. Đợi đến khi y nhận ra, y đã được bế về tẩm cung, còn định nói gì đó, đã thấy Hàn Diệp lật quyển tranh nuôi trẻ của họ ra, bắt đầu nói.

"Vậy...", một lúc sau, Từ tiểu tướng quân của chúng ta liền hiểu rõ, đó cũng không phải là mỡ mọc ra, mà là...

"Đây không phải là thịt gì cả, là ân huệ của ta và ngươi", bàn tay to lớn của Thái tử đặt lên bụng của Thái tử phi, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Nếu không phải tẩm cung này là nơi tư mật, có thể mặt của Thái tử phi của chúng ta đã đỏ bừng bừng rồi.

Vừa kể chuyện xong, Thái tử liền bị thúc giục thượng triều. Chỗ tốt của việc mang thai chính là, Thái tử phi không cần phải thượng triều nữa. Từ khi Hàn Diệp nói việc mang thai của Từ Tấn cho phụ hoàng và mẫu hậu của hắn biết, việc tảo triều của Từ tiểu tướng quân liền được miễn. Cũng không cần đứng cùng với văn võ bá quan trong triều nữa.

Bớt được việc tảo triều, thế nhưng Từ Tấn cũng chỉ nằm nghỉ nửa canh giờ là đứng dậy đi rửa mặt. Vì một lát sau, mẫu hậu của Hàn Diệp sẽ đến thăm y.

Lúc đầu, phụ hoàng và mẫu hậu của Hàn Diệp đều cảm thấy với bộ dáng đau lòng Từ Tấn của Hàn Diệp, không biết hai người có xem xét tới việc có một đứa con hay không. Không nghĩ đến chỉ mới nửa năm, Từ Tấn thật đúng là đã mang thai. Phụ hoàng của Hàn Diệp còn âm thầm vui vẻ một phen, cảm thấy căn cơ của Hàn Diệp về sau càng thêm ổn định, nhưng mẫu hậu của Hàn Diệp, lại từng trải qua thập tử nhất sinh vượt qua quỷ môn quan lúc sinh con, bây giờ trông thấy Từ Tấn, liền cảm thấy đứa trẻ này vô cùng kiên cường và dũng cảm, y không nói nhiều lời, nhưng y sẵn sàng làm mọi thứ cho Hàn Diệp.

Càng nhìn càng đau lòng, mẫu hậu vốn có hảo cảm đối với Từ Tấn nhu thuận như vậy, lại thêm thời kỳ mang thai, không khỏi khiến cho mẫu hậu đau lòng muốn chết. Nghĩ đến phụ mẫu Từ Tấn không ở Đông Cung, chính bà lại là một nửa mẫu thân của y, nên mỗi ngày đều đến thăm Từ Tấn.

Còn có, chư vị khán quan, không gạt gì mọi người, khi Hàn Diệp nói với phụ mẫu mình về vấn đề này, hai người cũng ít nhiều cân nhắc từ góc độ của Hàn Diệp. Dù cho đau lòng Từ Tấn, cũng chính là về sau sẽ đền bù nhiều hơn một chút cho y.

Thế nhưng, lúc nói cho phụ mẫu Từ Tấn biết, lại là một tình huống khác.

Từ phụ thân, suýt chút là dùng chổi đánh Thái tử đương triều như đánh một thằng con rể. Nếu không phải thân thể vạn kim của Hàn Diệp, hai huynh đệ của Từ gia cũng không biết đến chứng bệnh của Từ Tấn đều chạy ra ngăn cản, Từ phụ thân thật muốn đánh cho Hàn Diệp vẫn còn đang xấu hổ một trận ra trò.

"Chính nó mỗi ngày thức dậy đều không nhớ được gì, sao ngươi còn có thể để cho nó thai nghén!", Từ phụ thân tức giận đập bàn, Từ mẫu thân mắt cũng đỏ hoe. Câu nói tiếp theo, cũng là trong cơn thịnh nộ mới có thể thốt ra, nói với Thái tử đương triều: "Nếu như Thái tử thật sự muốn có cốt nhục, có thể nạp trắc phi, vì sao lại để cho Tấn nhi chịu tủi thân như thế!"

Thái tư nghe được lời này, cũng cứng rắn nói với nhạc phụ của mình: "Hàn Diệp ta cả đời này chỉ cần một người!"

Không muốn nói cho phụ mẫu biết rằng mình là bị hạ thuốc mới có hài tử, là chủ ý của Từ Tấn. Chuyện này đã đủ khiến cho Từ phụ thân tức giận rồi, nếu để ông biết được Từ Tấn bị người ta hạ thuốc ngay trước mắt Thái tử, có khi còn bắt hai người hưu nhau ngay tại chỗ không chừng. Dù sao, ngay từ lúc đầu, sở dĩ Hàn Diệp Hàn Thái tử có thể khuyên được Từ phụ Từ mẫu, cũng là do hắn bảo đảm an nguy cho Từ Tấn.

"Ngươi yêu nó như vậy, mà lại để cho một người không nhớ được trước đây mình thế nào, về sau cũng không nhớ được nó sinh con cho ngươi sao?", Từ phụ thân nghĩ một chút, rồi lại đột nhiên tức giận.

Đúng lúc này, Từ Tấn đang ở một bên đi về phía phụ thân mình. Đương nhiên, Từ phụ thân vẫn còn đang nổi nóng, trông thấy con trai mình tới, liền biết y đến cầu tình cho Thái tử, cũng chỉ đành hừ một tiếng.

Liền trông thấy, Từ Tấn Thái tử phi của chúng ta, kéo phụ thân mình, đặt tay ông lên bụng y. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tay Từ phụ thân như bị bỏng, nhanh chóng rút trở về.

"Ừm... ừm...", tay Từ phụ thân hơi run rẩy. Con trai lớn của ông còn chưa thành gia, con trai út thì còn quá nhỏ, cho đến tận bây giờ Từ phụ thân cũng chưa được trải qua cảm giác làm gia gia.

Từ Tấn thấy phản ứng của phụ thân, liền biết rằng phụ thân cũng cảm nhận được sinh linh nhỏ trong bụng y.

"Phụ thân, ngài biết con thích hài tử. Chuyện này cũng là do con cầu xin Thái tử làm. Nếu như con không mất trí nhớ, chúng con nhất định sẽ thương lượng việc này. Thăm dò tìm cách để có được dòng dõi của chúng con cũng không phải là việc khó, con cũng không muốn vì chứng bệnh này mà ảnh hưởng đến dự định cuộc sống của mình". Chư vị khán quan, có lẽ giọng nói của Từ Tấn có tác dụng chữa lành, cũng có lẽ là do từ khi bị bệnh đến nay y chưa từng thổ lộ tiếng lòng với phụ thân mình. Nên với câu nói kia, đã khiến cho phụ thân y rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Cuối cùng, lão nhân cũng chỉ thốt lên được một câu, thôi vậy.

Đêm hôm đó, lúc ngồi trên xe ngựa trở về Đông Cung, rõ ràng hai người có thể sóng vai ngồi cạnh nhau, thế mà Hàn đại Thái tử vần cứ muốn kéo Từ tiểu tướng quân ngồi vào lòng mình.

"Tấn Nhi, ai cũng ức hiếp ta, chỉ có ngươi mới tốt với ta, chỉ có ngươi che chở ta"

Thái tử của Đại Tĩnh, ở ngoài là một người khác, đóng cửa lại thì ngay lập tức nũng nịu với vợ mình. Từ tiểu tướng quân của chúng ta cũng không làm gì được hắn, sờ lên gương mặt tuấn tú của Hàn Diệp. "Vi phu bảo vệ người mệt mỏi rồi, bây giờ muốn đi ngủ"

Vì mang thai nên động một chút là sẽ mệt mỏi, lại thêm buổi sáng ở cùng mẫu hậu của Hàn Diệp, buổi chiều lại đi gặp phụ mẫu mình. Xe ngựa lắc lư, Thái tử của chúng ta, cũng giữ nguyên tư thế lúc nãy ôm Thái tử phi. "Vậy Tấn Nhi ngủ đi, Thái tử ca ca che chở cho ngươi"

Từ Tấn đã tìm được một tư thế thoải mái để nằm, lúc y ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy được khuôn mặt sắc sảo của hắn, thật thỏa mãn.

"Không sợ lúc ta thức dậy lại quên mất người sao, Hàn Diệp?", chỉ nghe Thái tử phi của chúng ta cười hỏi.

Chỉ thấy Thái tử của chúng ta hôn lên trái Thái tử phi, nói: "Vậy thì ta có lòng tin sẽ khiến cho Thái tử phi yêu ta thêm lần nữa"

Ai, đây chính là hồi 12, thai nhi trưởng thành gà bay chó chạy, tình nghĩa phu phu Thái tử bền chặt. Thời gian dần dần trôi qua, tình cảm của Thái tử và Thái tử phi chỉ có thể ngày càng tốt hơn. Hóa ra ký ức cũng không quan trọng, yêu lại lần nữa thì cũng sẽ như bắt đầu một ngày mới. Câu chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, tửu trang Tứ Quý này, lúc nào cũng rộng mới với tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top