Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Chung Bùi & Triệt Dạ】Hũ mật trên cây 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Phi Dạ vạn vạn không thể ngờ, lần đầu của mình là trong một căn nhà tồi tàn ở ngoại ô kinh thành, còn là với nam, mà người này là con nuôi của mình, hơn nữa…… Mình nằm dưới

Vất vả cả đêm, lúc Long Phi Dạ thức dậy, Nguyên Triệt vẫn còn nằm ngủ ngon lành.

Đàn ông hiểu đàn ông

Tối hôm qua, chỉ có hiệp đầu là vì giải xuân dược, Long Phi Dạ chưa kịp bình ổn lại, thì Nguyên Triệt đã bắt đầu hiệp hai, ba, bốn...

Rốt cuộc là mấy hiệp? Long Phi Dạ không nhớ nổi. Chỉ nhớ cuối cùng, sức lực của y cạn sạch, nhắm mắt xỉu luôn.

Đã là nam thì phải biết dịu dàng với bạn tình, nhưng Nguyên Triệt không biết, nên Long Phi Dạ, dũng mãnh vô địch trên chiến trường, giờ lại không nhúc nhích nổi

“Nguyên Triệt.” Long Phi Dạ gọi cậu.

Nguyên Triệt dần tỉnh giấc, ban đầu còn hơi mơ màng, nhưng sau khi tỉnh táo lại, nhớ ra mình đã làm gì, Nguyên Triệt ngồi phắt dậy: “Nghĩa phụ! Con đây! Người sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Long Phi Dạ thở phào, cố gắng để mình dễ chịu một chút: “Đỡ ta lên, ta ngồi dậy không nổi.”

"Dạ dạ dạ……” Nguyên Triệt vội vàng đỡ Long Phi Dạ ngồi dậy.

Chăn trượt xuống, làn da không xem như mịn màng của Long Phi Dạ đầy vết xanh tím, thậm chí trên xương quai xanh, ngực còn có dấu răng

Nguyên Triệt đỏ mặt, không biết là vì người trước mặt có sức hút hay cái chuyện đó sẽ làm người ta nghiện, tối qua cơ bản thì cậu không kiềm chế bản thân lại nổi.

Thật sự, quá thoải mái.

Long Phi Dạ day day cái eo sắp đứt lìa của mình: "Ở đây có nước không? Cho ta tắm được không?”

“Nghĩa phụ đợi một lát, con đi nấu nước ngay.” Nguyên Triệt hấp tấp xuống giường, vội mặc quần áo liền ra ngoài

Long Phi Dạ thở dài, ngã người xuống giường, chợp mắt một lát……

Không lâu sau, Nguyên Triệt bưng một cái khay vào, trong khay có ấm trà và lương khô.

“Nghĩa phụ, con đang nấu nước tắm, người ăn một chút trước đã.”

"Ừ……” Long Phi Dạ mở mắt, giờ y đã có thể tự ngồi dậy

Trong ấm trà là nước ấm, ly đặt bên ngoài là nước để nguội. Long Phi Dạ cắn miếng lương khô, ăn không ngon gì hết, còn khô khan nữa.

Nhưng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này có gì để cho vào bụng là mừng rồi.

“Đây là đâu?” Long Phi Dạ hỏi.

Nguyên Triệt gãi đầu: "Mấy hôm trước con ở chỗ này. Trong thành đông đúc phức tạp, con không dám ở lại trong thành, nên mới ở ngoại ô vài hôm. Căn nhà này bị bỏ hoang, con dọn dẹp lại rồi ở tạm."

“Con ở đây được mấy ngày rồi?”

“Ba ngày.”

“Con theo dõi ta ba ngày rồi?”

“…… Nghĩa phụ……” Nguyên Triệt lại đóng vai đứa nhỏ phạm lỗi.

“Khá đấy, theo ta suốt ba ngày mới bị phát hiện, con học tốt lắm.”

Nguyên Triệt không rõ ý tứ của Long Phi Dạ, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên, cúi đầu.

Thấy Nguyên Triệt đứng đó mà mình thì đang ăn, Long Phi Dạ ngẩng lên hỏi: “Con ăn chưa?”

"Hồi nãy con ăn một tí…… Nghĩa phụ, cái này không ngon, lát nước tắm nóng rồi thì người cứ tắm trước, con đi kiếm gì đó cho người ăn. Lúc nãy con sợ người đói, người đừng chê nha, lót dạ trước đã.”

“Ta không chê. Con ăn rồi là được.”

"Dạ……”

Rồi cả hai lại im lặng, im lặng đến nỗi Nguyên Triệt toát mồ hôi lạnh

Cho đến khi Long Phi Dạ uống một ly nước ấm, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, khuôn mặt y cũng sáng bừng lên, đôi môi mềm mại phớt hồng, còn vương hơi ấm lúc uống nước.

Nguyên Triệt thầm nghĩ, nghĩa phụ của mình đẹp quá.

Không nên khen một người đàn ông  "đẹp", huống chi y là một con báo, một tướng lãnh, là thủ lĩnh một vùng.

Nhưng y…… Nói chung là đẹp

Nguyên Triệt vẫn luôn nghĩ chỉ có mình biết Long Phi Dạ đẹp, bởi vì người khác thường chỉ biết tới quân công và sự anh dũng của y.

Nhưng mà, vào kinh mới biết, dù là kẻ thù trên chiến trường, thoáng gặp vài lần, cũng đã có người tơ tưởng nghĩa phụ của mình.

Mà tên đó còn đê tiện vậy nữa!

“Con đi xem nước nóng chưa, đừng để sôi quá, vừa ấm để tắm là được rồi.”

Long Phi Dạ nói một câu, kéo Nguyên Triệt về thực tại

"À à được! Con đi ngay!”

Nguyên Triệt ra ra vào vào, chà rửa thùng tắm, giặt sạch khăn tắm, đổ nước tắm vào thùng.

Cả phòng nghi ngút hơi nước, Nguyên Triệt thử độ ấm: “Nghĩa phụ, tắm được rồi.”

"Ừ.”

Nguyên Triệt ra khỏi phòng, nghe tiếng thì chắc là vậy, có lẽ như cậu nói, đi kiếm đồ ăn.

Long Phi Dạ đứng dậy, ngâm mình trong nước ấm

Tắm rửa xong, y phải đối mặt một vấn đề trí mạng.

Nguyên Triệt và mình, sau này phải làm sao?

Chẳng lẽ xem như chưa từng giải xuân dược, tiếp tục như trước?

Không khả thi lắm

Quan hệ này không giống ân oán tình thù khác, không thể buông xuống là xong

Không bàn chuyện mình có cưới hỏi hay không, nhưng Nguyên Triệt sẽ cưới vợ, sau này rước người ta về nhà, Nguyên Triệt và Long Phi Dạ lại từng như vậy, ít nhiều gì cũng có lỗi với con gái người ta.

Vậy phải làm sao đây? Không lẽ bắt Nguyên Triệt giống mình, ở vậy cả đời?

Cũng không khả thi lắm. Đường ai người nấy đi, sau này gặp người ý hợp tâm đầu, chuyện xưa cũng chỉ là mây khói thoảng qua

Đúng vậy……

Nếu sau này nó gặp người vừa ý, thì chuyện giữa nó và mình, chẳng qua chỉ là một áng mây trôi, bị gió thổi bay mất.

Có mấy người đàn ông còn nhớ người xưa trong lúc ấp ôm người mới?

Bậy!

So sánh kiểu gì vậy!

Long Phi Dạ phải tự mắng bản thân luôn rồi.

Đến khi Nguyên Triệt trở về, thì Long Phi Dạ đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên mép giường.

Tuy vẫn là dáng vẻ anh dũng hiên ngang, nhưng không giấu nổi nét mỏi mệt trong đôi mắt

Nguyên Triệt bưng hộp cơm, như dâng món ngon của lạ: “Nghĩa phụ, đây là món nổi tiếng của khách điếm số một kinh thành, người nếm thử xem!”

“Nguyên Triệt.” Long Phi Dạ gọi cậu

Nụ cười dần tắt lịm, đôi mắt Nguyên Triệt nhuộm đầy tủi hờn: "Dạ nghĩa phụ?"

Long Phi Dạ chỉ cười nhẹ: “Không có gì, con ăn chung với ta đi.”

Nguyên Triệt nơm nớp lo sợ, mở hộp đồ ăn ra, dọn từng món lên bàn trong sự lo sợ, thấp thỏm ăn hết bữa cơm.

“Đi, chúng ta về thôi."

Long Phi Dạ đứng lên, Nguyên Triệt đọc được vẻ quyết tâm trên khuôn mặt y

Người quyết tâm cái gì?

Người chuẩn bị làm gì?

Chuyện tối qua, người không hỏi câu nào.

“Sao thế? Sao còn chưa đứng dậy? Hay ngồi nghỉ một lát?” Long Phi Dạ thấy Nguyên Triệt không nhúc nhích, nói: “Ta ra ngoài trước đây.”

Long Phi Dạ lướt qua Nguyên Triệt, bị cậu níu tay lại.

“Nghĩa phụ.”

“Sao vậy?”

"Chuyện tối qua, người không muốn hỏi con sao?”

“Ta biết là tên hầu gia đó giở trò, ta sẽ giải quyết chuyện này.”

“Con không nói chuyện này.”

“……”

“Nghĩa phụ.” Nguyên Triệt đứng lên, bước đến trước mặt Long Phi Dạ. “Nghĩa phụ, có phải người không hỏi là bởi vì không muốn nhắc tới? Muốn để thời gian xoá mờ mọi chuyện.”

“……”

“Nghĩa phụ, người có muốn nghe suy nghĩ của con không?”

“……”

Nguyên Triệt cao hơn Long Phi Dạ nửa cái đầu, cậu dễ dàng nâng khuôn mặt y lên, đôi mắt y trợn to, nhìn cậu chằm chằm, cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên môi y.

“Nghĩa phụ…… Con không muốn quên, đây là một trong hai ngày vui nhất đời con.”

"Người có biết ngày còn lại là khi nào không?”

"Đó là ngày người dắt con về nhà.”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top