Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Diệp Dĩ Cơ Nhật】Trận chiến phong thần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Tô Đát Kỷ nói thế, Hàn Diệp nhíu mày: "Họ Tô các ngươi muốn tạo phản?"

"Họ Hàn các ngươi đã nắm quyền rất lâu, thật khiến bọn ta... Phải ghen tị."

Từ Tấn mất kiên nhẫn: "Ngươi dám cả gan bất kính với đế quân!" Dứt lời, tụ yêu lực, tấn công Đát Kỷ.

Thân Công Báo đột nhiên xuất hiện đỡ đòn, một mèo một báo vốn không ưa nhau, lập tức ra tay tranh đấu.

Hàn Diệp liếc sang phía Từ Tấn và Thân Công Báo, rồi nói với Đát Kỷ: "Thân Công Báo không phải đối thủ của Từ Tấn, ngươi cũng không phải đối thủ của ta."

"Thì sao?" Tô Đát Kỷ nhún vai: "Chẳng lẽ ngươi dám giết ta? Thế thì nhà họ Tô chúng ta sẽ bẩm lên thần tộc, đến lúc đó, địa vị đế quân của họ Hàn chắc chắn khó giữ."

Đôi mắt Hàn Diệp phiếm xanh: "Không thể giết Tô Đát Kỷ nhà ngươi, nhưng diệt trừ Thân Công Báo, không phải không được."

Tô Đát Kỷ chau đôi mày liễu, hô lên: "Thân Công Báo, về đây!"

Trận chiến giữa Từ Tấn và Thân Công Báo kết thúc.

Tô Đát Kỷ đứng trên thềm cao, đuôi cáo vung vẩy: "Hàn Diệp, ta nói cho ngươi biết, ta không chỉ muốn loài người thần phục dưới chân ta, Thanh Khâu, cũng phải quỳ gối trước họ Tô!"

Hàn Diệp chỉ cho là Tô Đát Kỷ nói xằng, nhưng không thể không đề phòng.

Năm xưa, vì ngăn cản cuộc chiến tranh giành ngôi vị đế quân giữa họ Hàn và họ Tô, cha mẹ Hàn Diệp mới liên hôn. Mẹ Hàn Diệp chính là trưởng nữ họ Tô, chị gái của Tô Đát Kỷ

Nhưng xem ra, họ Tô vẫn luôn rình rập vị trí đế quân.

Từ Tấn hỏi Hàn Diệp phải làm sao đây.

"Đệ về Thanh Khâu trước đi." Hàn Diệp phân phó.

"......" Từ Tấn cạn lời: "Ban đầu ta muốn về, huynh lại bắt ta đến Triều Ca."

"Giờ Thanh Khâu chỉ còn cha đệ ở dưới trướng phụ thân ta, e là không phòng ngừa họ Tô nổi, đệ về trước, bảo vệ phụ thân ta."

"Vậy còn huynh?"

"Ta sẽ đi khắp thế giới loài người."

"Huynh lại muốn đi tìm Cơ Phát?"

"Tạm thời thì không, Côn Luân vẫn chưa trả lời, thời cơ còn chưa chín muồi."

"Vậy cũng được, ta về Thanh Khâu, có việc gì sẽ báo cho huynh ngay."

Hàn Diệp du lãm thế gian, dừng chân ở rất nhiều nơi, tìm kiếm thần hoặc yêu ẩn giữa loài người.

Thần chịu chung sống với người, đa số thuộc phe thân người hoặc thân yêu, Hàn Diệp muốn tìm bọn họ.

Chàng không về chỗ Cơ Phát, nhưng Hoàng Thái Công thường xuyên báo tin, kể rõ tình hình của Cơ Phát.

Năm đầu tiên Hàn Diệp đi, Cơ Phát tròn 18, Cơ Xương bị một trận phong hàn, thoáng chốc đã già nua hẳn.

Cùng lúc đó, Hàn Diệp nhận được hồi âm của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư bằng lòng ra sức giúp đỡ Hàn Diệp.

Năm thứ hai Hàn Diệp đi, Cơ Phát nhận ra mình không cao thêm nữa. Nhớ lại vóc dáng của Hàn Diệp, Cơ Phát lặng lẽ thở dài.

Cơ Xương ốm đau triền miên, tuy có Khương Tử Nha, nhưng Cơ Phát vẫn thấy mất phương hướng, cậu nhớ Hàn Diệp, ngoài cha và Hàn Diệp, cậu không biết mình nên nương tựa vào ai.

Hoàng Thái Công nói với cậu, Hàn Diệp và Từ Tấn đang ở Thanh Khâu, tranh ngôi vị đế quân với họ Tô. Cơ Phát dằn ý muốn dựa dẫm của mình xuống, buộc bản thân gánh vác một phương.

Năm thứ ba Hàn Diệp đi, Cơ Phát chủ trì lễ tang của Cơ Xương, chính thức kế nhiệm, trở thành vua của Tây Kỳ.

Ngài cũng nghe nói, dưới sự giúp đỡ của Từ Tấn, Hàn Diệp đánh bại họ Tô, đoạt vị thành công.

Vào những đêm khuya nhàn rỗi, Cơ Phát sẽ đứng ngắm trăng bên cửa sổ.

Ngài nghĩ, ít nhất giờ mình và Hàn Diệp đều cùng đứng dưới một vầng trăng.

Ngài muốn mắng Hàn Diệp, với yêu mà nói, ba năm chỉ là bóng câu qua khe cửa, nhưng người lại có bao nhiêu cái ba năm?

Nếu trước kia biết Hàn Diệp đi lâu đến vậy thì ngài đã bộc bạch hết cõi lòng. Như tình hình hiện tại, e là phải tiếc nuối cả đời.

Nói gì đây?

Nói, Cơ Phát ta đây, ra là thích Hàn Diệp huynh đó.

Hơn một năm kề cận chăm sóc như bóng với hình, trái tim Cơ Phát không phải sắt đá, sao có thể không rung động?

Nhưng ngài đang thử, đang chần chừ, đang sợ sệt, tình cảm này, liệu có phải là trái lẽ thường, không thể phô bày?

Nên mỗi khi Hàn Diệp chọc ghẹo mình, Cơ Phát không nghiêm túc kháng cự bao giờ, chỉ mặc chàng muốn làm gì thì làm.

Cho đến đêm Cơ Phát nhìn lén Hàn Diệp tắm rửa.

Khi Hàn Diệp hỏi Cơ Phát muốn làm gì không, ngài đã xác định, tình cảm của mình dành cho Hàn Diệp, sẽ được đáp lại.

Nhưng mà, khi Hàn Diệp nói phải rời khỏi đây, chỉ còn thiếu một câu, Cơ Phát lại lùi bước.

Giống như làm bài thi mình không chắc chắn, kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.

Nhưng ngài không ngờ, lại kéo dài đến tận ba năm.

Có điều, vào một buổi sớm rất bình thường, bình thường đến nỗi Cơ Phát không thấy có gì lạ, Hàn Diệp và Từ Tấn lại đột nhiên xuất hiện.

Một đời người quá ngắn ngủi, yêu lại thọ cùng trời đất, chút thời gian ấy đúng là cỏn con.

Hàn Diệp và Từ Tấn vẫn trông hệt hồi ba năm trước.

Từ Tấn ngắm nghía Cơ Phát, rồi quay sang nói với Hàn Diệp: "Nhìn nè, tiểu thế tử trưởng thành rồi! À không, không phải tiểu thế tử nữa, phải gọi là điện hạ."

Nói xong, Hàn Diệp và Từ Tấn cùng hành lễ: "Tham kiến điện hạ."

Cơ Phát vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ nâng hai người dậy một cách bản năng, nghẹn ngào: "Hàn Diệp! Huynh đúng là tên khốn!"

Từ Tấn nhún vai, tự giác rời khỏi đây, đi tìm Khương Tử Nha và Hoàng Thái Công.

Mặt mày Hàn Diệp có phần ôn hoà hơn trước, chàng xoa đầu Cơ Phát: "Điện hạ đã cao lên rồi, cường tráng hơn, uy vũ hơn."

Có lẽ vì tiếc nuối ba năm và sự ra đi của cha mình, Cơ Phát sợ sau này hối hận, hạ quyết tâm, phải nói cho Hàn Diệp chuyện ba năm trước chưa kịp nói.

Ngài hẹn Hàn Diệp chong đèn tâm sự thâu đêm.

Nhưng khi ngài đến chỗ ở của Hàn Diệp, lại bắt gặp Từ Tấn đang níu tay chàng.

Mèo con luôn biết cách làm nũng, huống hồ họ Từ đời đời nắm giữ ba quân Thanh Khâu, Từ Tấn càng được yêu chiều từ bé. Nên mỗi khi Từ Tấn nói chuyện, Cơ Phát luôn thấy mềm mềm nũng nịu, hơi thiếu khí phách.

"Huynh nghĩ gì vậy? Cả đời người chỉ có vài chục năm, nhưng yêu thì khác! Người và yêu? Sao có thể ở bên nhau?"

Đây là vực sâu Cơ Phát không vượt qua được, Từ Tấn lại nhẹ nhàng thốt ra.

"Hoàng Thái Công và Khương Tử Nha là tri kỷ, sau này Khương Tử Nha không còn thì Thái Công phải làm sao đây?"

Đúng vậy...... Nếu không còn Cơ Phát, thì Hàn Diệp phải làm sao? Huynh sẽ không vướng bận, chỉ xem mấy chục năm này là chớp mắt thoáng qua, hay ta sẽ thành cái gai trong lòng huynh, khiến trái tim huynh rướm máu?

"Nên ta muốn sửa mệnh." Trong đêm tối, giọng Hàn Diệp cũng âm u.

"Sửa thế nào? Huynh chống lại thần tộc, rồi sao nữa? Cho người sống thọ với trời, hay để tuổi thọ của yêu chỉ còn vài chục năm?"

Hàn Diệp im bặt.

Cơ Phát đứng bên ngoài cũng lặng thinh.

"Hàn Diệp, ta tin huynh có thể thay đổi trời đất, ta bằng lòng dựng nghiệp lớn với huynh, khổ cỡ nào, khó cách mấy, ta vẫn gánh giúp huynh. Nhưng ta không nhìn xa trông rộng được như huynh, ta sẽ không nghĩ cho thương sinh, ta theo huynh là vì huynh muốn làm vậy. Chống lại trời, ta giúp huynh. Sửa mệnh, ta không muốn."

"Tại sao chứ?" Hàn Diệp hỏi.

"......" Từ Tấn im lặng một lát: "Khi chúng ta đi kêu gọi các thần ở nhân gian, có gặp thần nhân duyên."

"Tơ hồng là thứ bền vững vô cùng, không gì có thể cắt đứt. Thần nhân duyên rất tốt bụng, có xem giúp ta."

"Hàn Diệp, huynh quên rồi sao? Tơ hồng của chúng ta, bện chặt vào nhau."

......

Cơ Phát ở bên ngoài, hốt hoảng rời đi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top