Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Hoắc Hương Trịnh Khí】5mm/h 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Chí của trạm PCCC, đời này có 3 ước mơ: Đùi gà ăn mãi không hết, kiếm được người yêu, thắng Hoắc Ngôn một lần.

Ước mơ đầu tiên, từ ngày xuống Côn Luân, thì đã giành được quyền tự do ăn đùi gà, xem như thực hiện ước mơ.

Ước mơ thứ 2, nảy mầm vào ngày cậu thấy Vương Việt cõng Lăng Duệ bò lên núi Côn Luân, hoá ra tình cảm trên đời có thể oanh liệt đến vậy. Sau này cậu thấy Lục Vi Tầm cũng tìm được bạn đời, hừ, xem ra phải bắt đầu tìm người thích hợp thôi.

Ước mơ thứ 3, có từ khi cậu mới hoá hình, tiếc là không biết vì sao, cậu chưa thắng được lần nào. Có lúc cậu còn nghi Chu Tử Thư thiên vị Hoắc Ngôn, mở cửa sau cho y, không thì sao Hoắc Ngôn lúc nào cũng hơn cậu.

Cho đến ngày thấy tên ngốc Cung Tửu cũng theo đuổi thành công, cậu chợt nảy ra ý hay, có người yêu trước Hoắc Ngôn, vậy không phải là thắng rồi sao?

Từ đây, kiếm người yêu, trở thành mục tiêu quan trọng nhất đời cậu!

Mỗi khi trong trạm không có việc gì, Trịnh Chí huấn luyện xong sẽ ngồi gặm đùi gà tám chuyện.

"Ài... Tui muốn có người yêu......" Trịnh Chí thấy đùi gà đang ăn cũng không ngon như mọi bữa.

Đội viên ngồi cạnh: "Đội trưởng à trong trạm toàn đực rựa, anh mà muốn kiếm bồ ấy, thì phải ra ngoài mà kiếm."

"Tui có rảnh đâu......" Trịnh Chí nhụt chí.

"Điều kiện của đội trưởng đâu có tệ, anh đẹp mà, còn là lính cứu hỏa, không được nữa, hôm nào anh rảnh thì đi góc coi mắt thử xem?"

"Góc coi mắt?"

"Đúng òi! Ở vườn hoa trung tâm thành phố ấy, bên đó có nhiều người coi mắt lắm, điều kiện không tệ đâu."

"Vậy phải chuẩn bị gì để đi coi mắt vậy?"

Đội viên ngồi cạnh xích sát lại: "Nói nghe nè đội trưởng, đi coi mắt phải để ý nhiều chuyện lắm, phải......"

Người trong phòng nói bô bô, Trịnh Chí ghi vào đầu, cùng lúc đó, Hoắc Ngôn đứng bên ngoài, cũng nhớ kỹ trong lòng.

Đến giờ thay ca, Trịnh Chí được nghỉ liền phóng vèo ra khỏi trạm, chạy thẳng về nhà.

Mới tắm xong, cửa nhà đã bị mở ra. Trịnh Chí đề phòng, quấn khăn tắm ra xem, thì thấy Hoắc Ngôn đứng trong phòng khách.

"Sao ông cũng nghỉ rồi?"

"Sao ông vào được vậy?"

"Ông qua đây chi?"

Trịnh Chí hỏi ba câu liền.

Hoắc Ngôn liếc cậu, rồi xách đồ ăn vào bếp: "Xin nghỉ, qua ăn cơm."

Chỉ năm chữ mà đã trả lời hết câu một và câu ba, còn câu thứ hai, Trịnh Chí giờ mới cứng họng, hồi đó chính bản thân là người đưa chìa khóa dự phòng cho Hoắc Ngôn.

Tuy Trịnh Chí một lòng tìm người yêu, nhưng khi thấy Hoắc Ngôn lấy cà rốt tươi ngon và đùi gà lớn ra khỏi bọc, Trịnh Chí cũng phải nuốt một ngụm nước bọt.

Thôi, ăn xong rồi đi!

Trịnh Chí và Hoắc Ngôn cùng lớn lên, cùng hoá hình trên núi Côn Luân, như hình với bóng lại chẳng ưa nhau, đến khi xuống núi vẫn không thay đổi, cãi cọ ầm ĩ hết mấy trăm năm.

Tính cách hai người trái ngược nhau, Trịnh Chí hào phóng, nghịch ngợm, sống tùy tiện qua loa, đụng đâu vứt đó; Hoắc Ngôn kiệm lời nhưng làm việc ổn thoả, không chút sơ sài, rất tỉ mẩn.

Nên Hoắc Ngôn mới giữ chìa khoá dự phòng nhà Trịnh Chí, mới sẽ qua nhà Trịnh Chí nấu cơm.

Trịnh Chí tắm xong thay đồ ngủ, tay trái cầm cà rốt, tay phải thì cầm đùi gà om, ăn ngon lành.

Hoắc Ngôn bưng chén cơm lại: "Ăn."

"Không ăn."

Hoắc Ngôn trừng cậu

"Trừng gì mà trừng? Có trừng cũng không ăn."

"Không ăn thì khỏi ra ngoài."

"......"

Hoắc Ngôn nói được thì làm được, Trịnh Chí đành phải ăn hết chén cơm.

Ăn cơm xong, Hoắc Ngôn đi rửa chén, Trịnh Chí thay đồ, không thèm báo Hoắc Ngôn một tiếng đã định ra ngoài, nào ngờ Hoắc Ngôn đeo túi lên, xách bọc rác ra ngoài: "Đi chung."

"Đánh một trận hả gì?"

"Ra ngoài, coi mắt."

Trịnh Chí hốt hoảng: "Sao ông cũng đi coi mắt?!"

Hoắc Ngôn liếc cậu cái nữa, xách bọc rác ra rồi đóng cửa lại, xuống lầu trước.

Trịnh Chí dễ bực, không thèm để ý Hoắc Ngôn, tự bắt taxi đi. Hoắc Ngôn cũng đoán được, lên xe của mình rồi lái thẳng đến vườn hoa trung tâm thành phố theo chỉ đường.

Đến nơi, Trịnh Chí rất được chào đón. Cậu hoạt bát lại ưa nhìn, cắt đầu đinh trông rất khoẻ khoắn, mắt hạnh sáng lấp lánh, các bà các dì đều để ý lắm.

"Con là người hay yêu?"

"Làm nghề gì?"

"Có nhà ở đây không? Mấy mét vuông? Trên đường nào? Trả góp hay mua đứt?"

"Có xe không? Của hãng nào vậy?"

"Con có bằng gì?"

......

Một đống câu hỏi ập tới, Trịnh Chí cười tươi rói, trả lời từng câu một, các dì thích lắm, đòi kết bạn Wechat giới thiệu con gái mình.

Đến khi có một người đứng sau lưng Trịnh Chí, các dì liền không thân thiện như vậy nữa, hỏi lại mấy câu khi nãy với người tới.

Người nọ không phải ai khác, chính là Hoắc Ngôn.

Hoắc Ngôn cao hơn Trịnh Chí, hai người đứng chung, Trịnh Chí liền có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu. Các dì thì rất truyền thống, thích cao to hơn, huống chi Hoắc Ngôn còn đẹp trai vậy nữa

Trịnh Chí nghĩ bụng, thằng nhãi này lại quậy mình, khuôn mặt rạng rỡ bắt đầu chù ụ, trợn mắt với Hoắc Ngôn một cái rồi rời khỏi đó.

Hoắc Ngôn không quan tâm mấy bà dì mồm năm miệng mười kia nữa, nhanh chân đuổi theo Trịnh Chí.

"Ông theo tui làm gì?!" Rời khỏi góc coi mắt, Trịnh Chí quay qua chửi.

"Coi mắt." Mặt Hoắc Ngôn lạnh tanh.

"Coi mắt gì chứ?! Nãy giờ vẫn ổn mà ông tới làm gì?! Ông thấy tui sống tốt nên không chịu nổi hả?! Ông cứ phải quậy tui vậy hả?!"

"Không phải."

"Vậy sao ông lại theo tui?! Ông theo tui thì sao tui kiếm người yêu được?!"

"Tôi không muốn cậu có người yêu."

"Không có người yêu thì sống kiểu gì? Ông nhìn nhà Lăng Duệ Vương Việt coi, còn Lục Vi Tầm với Cung Tửu nữa, có ai không có người yêu không?"

"Cậu đâu phải họ, cần người yêu làm gì?" Hoắc Ngôn thắc mắc.

"Ông cũng đâu phải tui! Mắc gì quan tâm chuyện tui kiếm người yêu?!" Trịnh Chí tức nổ phổi.

"Nói chung là tôi không muốn cậu yêu đương." Hoắc Ngôn ngắn gọn dứt khoát

"Hoắc Ngôn! Ông có biết nhục không vậy!"

Điện thoại của Hoắc Ngôn chấm dứt trận cãi vã không hồi kết sắp xảy ra giữa hai người: "Đội trưởng Hoắc! Tình huống khẩn cấp!"

"Ở đâu?"

Đầu bên kia báo địa chỉ.

"Lái xe cứu hoả tới đi, tôi đang ở gần đây."

Nghe y nói vậy, Trịnh Chí nghiêm túc ngay: "Nhiệm vụ khẩn?"

"Ừ, hình như rất nguy cấp, ở gần đây thôi."

"Đi! Tui đi với ông!"

Hai người lên xe của Hoắc Ngôn, không nhắc chuyện khi nãy nữa, chỉ nghĩ làm sao nhanh nhanh đến nơi.

Hiện trường sự cố là một chung cư kiểu cũ, đường dây dẫn điện lâu năm dẫn đến cháy nổ, có nhiều hộ dân cư trú, đa số là người lớn tuổi, hiện trường rất hỗn loạn.

Năm chiếc xe cứu hỏa chạy tới, trang bị súng nước, có người lao vào cứu hộ.

Hoắc Ngôn và Trịnh Chí thay đồ bảo hộ ngay, cả hai vô cùng ăn ý, đến động tác thay đồ cũng đều nhịp

Sau đó, không nói lời nào, cả hai cùng lao vào đám cháy.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top