Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【JZ】Bé mèo tui lụm là thầy trừ ma 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Tg đã thay tên Tuấn thành Cung Tửu và Hạn thành Chân Hạc

Mèo đực phát tình mà gặp mèo cái thì hứng cỡ nào? Chân Hạc biết. Cung Tửu, đang động dục, vừa dậy liền thấy một thằng đàn ông loã lồ nằm trên giường mình, cậu ta sẽ làm gì? Chân Hạc không muốn biết. Vậy ra, không phải Cung Tửu ngây thơ, mà con mẹ nó cậu ta là gay!

Nhưng Cung Tửu đã ăn yêu đan của ngao Tạng, thực lực hiện giờ không thể xem thường, Chân Hạc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cơ bản là đánh không lại. Huống hồ anh đang bị Cung Tửu đè trên giường, cậu ta còn cầm em nhỏ yếu ớt giữa chân anh, khiến anh nhũn cả người.

"Cung Tửu! Cậu buông ra coi!"

Cung Tửu không những không chịu buông, mà còn ngậm lấy.

"Đậu moá!" Chân Hạc chửi bậy, định đạp Cung Tửu ra, có điều, tuy kỹ thuật của Cung Tửu còn vụng về, nhưng vẫn rất sung sướng. Chân Hạc chưa chuẩn bị để làm việc này, không lâu sau đã phóng thích trong miệng Cung Tửu.

"Hạc Hạc..." Cung Tửu bò lại, mở to đôi mắt puppy ướt át: "Anh khó chịu quá... nhóc sờ giúp anh với..."

Hay lắm, dám kêu Hạc Hạc luôn rồi.

Phóng thích xong, Chân Hạc không còn sức lực, chỉ có thể để Cung Tửu cầm tay mình, tuốt lên tuốt xuống chỗ đó của cậu ta. Cây gậy thô to mình cầm đang ở trạng thái hưng phấn nhất, Chân Hạc thấy tay mình sắp tróc da tới nơi rồi mà cậu ta vẫn chưa có động tĩnh gì.

"Cậu... Cậu buông ra đi! Tay tôi đau quá!" Chân Hạc lấy lại sức, đẩy Cung Tửu ra, tay vừa ướt vừa tanh, anh muốn đi rửa tay. Cung Tửu lại nhào tới, đè anh xuống, dục vọng nóng rực chen vào giữa cơ bụng hai người: "Hạc Hạc à anh khó chịu quá... nhóc giúp anh với..."

"Tôi là mèo đực, sao tôi giúp cậu được?"

"Nhóc... nhóc cho anh vào đi mà..."

"Không được... Tôi biến về hình người rồi, để tôi ra ngoài tìm cô em nào về cho cậu."

"Anh không cần người khác, anh không quen họ... Hạc Hạc, anh chỉ muốn nhóc thôi..."

Chân Hạc muốn đẩy cậu ra, nhưng đẩy không nổi, chỉ thấy hõm vai ướt nhẹp.

"Đệt! Cung Tửu! Cậu khóc cái gì?!"

"Nhóc giúp anh đi mà.... anh khó chịu quá..."

"...."

Chân Hạc cứng miệng thật, nhưng cũng rất mềm lòng. Tuy con cún này hơi ngốc, nhưng đã cứu mình mấy lần. Nên, meo meo trả ơn, phải lấy thân trả sao?

Dù sắp bị ngọn lửa dục vọng đốt cháy, Cung Tửu vẫn cật lực chuẩn bị cho Chân Hạc. Chân Hạc vừa khuây khoả xong, đã bị cậu chọc ghẹo nổi hứng. Đến khi cây gậy thô to ấy đi vào, Chân Hạc lại đau đến nhe răng nhếch miệng: "Dừng!"

Cung Tửu ngừng thật, cúi xuống, gặm mút đầu nhũ, tay thì an ủi em nhỏ đã ỉu xìu vì đau, để anh thả lỏng rồi đón nhận mình.

"Hạc Hạc... anh sẽ nhẹ lại, nhóc ráng chịu một tí..."

Thôi thì đau dài chi bằng đau ngắn, Chân Hạc hối thúc: "Cậu vào đi! Nhanh lên!"

"Thật không..."

"Bớt nói lại! Nhanh lên!"

Cung Tửu ghìm vai Chân Hạc xuống, phía dưới đâm thẳng vào. Cả hai đều nhễ nhạ mồ hôi, dù nằm trên hay nằm dưới, lần đầu đều rất đau.

Dừng một lát, Cung Tửu bắt đầu nhúc nhích, dường như đã quên cơn đau mới đầu, phì phò bên tai Chân Hạc: "Hạc Hạc... Nhóc khít quá...... Còn nóng nữa.... anh sướng quá đi mất..."

"Cậu... Câm mồm lại!" Mặt Chân Hạc đỏ rần.

Không biết đụng trúng chỗ nào, Chân Hạc, nãy giờ không rên tiếng nào, bắt đầu thở hổn hển, cả người tê dại.

"Chỗ này à?" Cung Tửu đâm chỗ đó.

"Hưm..." Tiếng rên khiến Cung Tửu càng hưng phấn, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.

"Cung Tửu... chậm... ư ư... chậm lại..." Cả người Chân Hạc nhũn ra, chỉ có em nhỏ giữa hai chân đứng thẳng, chờ người âu yếm.

Bắt chước Cung Tửu, Chân Hạc cầm tay cậu, đặt lên nó, nỉ non: "Sờ sờ..."

Cung Tửu nhìn Chân Hạc nằm dưới thân mình, anh đang đắm chìm trong bể dục, khoé môi cậu nhếch lên, đôi mắt hiện vẻ khôn khéo, cầm lấy em nhỏ, bắt đầu ra vào kịch liệt, theo tần suất đâm rút, em nhỏ cũng trượt lên trượt xuống trong tay cậu.

Đừng làm với chó đực, nhất là chó đực đang động dục. Bị hành cả buổi sáng, Chân Hạc lãnh đủ. Nếu không phải cuối cùng anh ngất xỉu, thì anh rất nghi ngờ Cung Tửu có thể làm nguyên ngày.

Lúc anh tỉnh lại thì đã chạng vạng, giật giật người, toàn thân như bị xe cán, cảm thấy có gì là lạ. Mò mò, hoá ra bị tên kia hành ghê quá, lộ cả tai và đuôi mèo rồi.

Cung Tửu, tuy vẫn chưa thoả mãn nhưng đã khuây khỏa rất nhiều, đẩy cửa vào, thấy tai mèo của Chân Hạc, mắt trợn to.

"Nhóc tỉnh rồi à, anh có nấu đồ ăn nè, để anh bưng vào cho nhóc nha?"

Chân Hạc uể oải, "Ờ" một tiếng, phát hiện mình không thu tai và đuôi được, nhụt chí. Cung Tửu bưng đồ ăn vào phòng, ngồi bên mép giường ngắm Chân Hạc, cậu rất muốn sờ tai anh, dễ thương quá đi... Dễ thương... Muốn đè ghê...

Nhưng nếu mình không tiết chế, thì Chân Hạc sẽ chịu không nổi.

Chân Hạc ăn xong, để chén xuống, ra vẻ đại gia: "Ban đầu cậu cứu tôi, tôi đã sửa trận pháp và đánh thức yêu lực cho cậu, sau đó cậu đỡ được tôi, cứu tôi thêm lần nữa, tôi giúp cậu qua kỳ phát tình, vậy là huề."

"Anh... Anh còn chưa qua kỳ phát tình..." Gâu gâu khe khẽ nói. Meo meo trừng cậu: "Tự lo thân đi!"

"Đừng mà... đây là lần đầu của anh... nhóc phải chịu trách nhiệm..."

"????" Meo meo khiếp sợ: "Cậu đừng có nói như tôi ép cậu được không vậy?! Là cậu cưỡng bức tôi đó! Hơn nữa, tôi.... Phía sau của tôi cũng là lần đầu! Tôi còn chưa bắt cậu chịu trách nhiệm nữa là!"

"Thì anh sẽ chịu trách nhiệm mà!"

"Ai cần chứ!"

"Hạc Hạc à..." Gâu gâu tủi thân.

"Đừng có mà gọi Hạc Hạc, chúng ta không thân!"

"Hạc Hạc à... Anh thích nhóc mà.... Chúng ta ở bên nhau được không?"

"Đã bảo là không thân! Không suy xét gì hết! Mới làm có một lần mà đòi ở bên nhau à?"

"...Nhưng sáng nay tụi mình đâu chỉ làm một lần..."

"Cậu nín dứt cho tôi! Giờ đã trừ con ngao Tạng đó rồi, tôi cũng biến về hình người, hai ta chỉ là duyên bèo nước, nên tạm biệt nhau thôi."

"Anh không muốn anh không muốn!" Gâu gâu mở to đôi mắt ươn ướt đáng thương, nhào qua ôm chặt meo meo: "Vừa thấy hình người của nhóc thì anh đã thích rồi, nhóc đừng bỏ anh mà!"

"Đó không phải là thích, là tinh trùng dồn lên não."

"Nhưng anh chỉ vậy với nhóc thôi trước đây anh đều nhịn được..."

"Tôi không nghe! Tôi là thầy trừ ma! Sao có thể ở bên cậu?!"

Gâu gâu nghe vậy, liền ngẩng đầu: "Đúng rồi! Nhóc là thầy trừ ma mà! Nhóc còn chưa lập khế ước mà đúng không! Chúng ta kết khế đi!"

"Xê ra đi, cậu yếu lắm, cậu còn bày trận sai kìa!"

"Thì nhóc dạy anh đi mà! Giờ trong người anh có hai viên yêu đan, yêu lực mạnh hơn nhóc, nếu chúng ta kết khế, chắc chắn sẽ rất mạnh!"

Meo meo không nói gì, hình như đang suy xét.

Gâu gâu tiếp tục: "Cả nhà anh hành nghề trừ ma, tại anh phế quá mới bị đuổi khỏi nhà, nếu anh không thể thành một thầy trừ ma thực thụ, thì từ nay anh sẽ là người có nhà nhưng không thể về......"

Gâu gâu tủi thân, gâu gâu muốn khóc.

"Không được khóc! Đàn ông đàn ang khóc cái gì mà khóc!"

"Nhưng anh sống một mình bên ngoài khổ lắm... Tụi mình kết khế sống chung với nhau được không?"

Meo meo lại không nói, meo meo lại mềm lòng.

Ba ngày sau, lúc dọn qua căn hộ cao cấp của Chân Hạc, thì có người gọi cho Cung Tửu, cậu phải chạy vội ra ban công nghe máy.

"Cậu lập khế ước chưa?" Giọng Lục Vi Tầm ập vào tai cậu.

Cung Tửu ngoái lại nhìn Chân Hạc đang dọn dẹp đồ đạc: "Không chỉ kết khế, còn ăn sạch rồi."

"Nhanh vậy?"

"Phải cảm ơn con ngao Tạng đó."

"Ha, vậy cậu cảm ơn bằng cách tiễn người ta qua thế giới bên kia à? Vì giúp cậu cưa đổ bé mèo này, người ta phải mất cả mạng."

"Đằng nào cũng đâu phải tôi ra tay."

"Đúng là mặt dày."

Cánh cửa sau lưng mở ra, Cung Tửu âm thầm tắt máy.

"Em đang gọi với ai vậy?" Chân Hạc hỏi.

"Công ty, em xin nghỉ mấy ngày mà, nên hơi bận tí."

"Kệ đi, em qua đây mà dọn dẹp này! Anh nói em đó, nhà em giàu vậy, sao không chu cấp cho em chút ít, thuê căn hộ bé tí không thấy chật à."

"Ai da, nhà nói chừng nào không trừ được vài tên ma, chưa thành thầy trừ ma thì không nhận mặt em mà, thôi Hạc Hạc nhận em về đi, em sẽ làm trâu làm ngựa cả đời."

"Vậy thì em đi dọn đồ, rồi nấu cơm chiều!"

"Tới ngay!"

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top